TRUYỀN ÂM NHẬP MẬT QUAN PHONG NGUYỆT
Luận định lực, ba Trác Thanh Chiến cũng không bằng một Lưu Lăng. Trác Thanh Chiến đã có thể kiên trì không cho đội dự bị đi lên, tại sao Lưu Lăng lại không kìm nổi cầm đao tự giết lên? Cho dù là Lưu Lăng muốn thể hiện mình, nhanh chóng kéo quân binh quận Thương Châu gần bên cạnh mình hơn chút, cũng không đến nối tự mình giết lên, chỉ cần phái thân binh của mình lên cũng đã đủ rồi. Dù sao, hắn là vương của Đại Hán, thân thể thiên kim.
Đây là vì sao?
Trác Thanh Chiến có thể kiên trì chịu đựng không cho đội dự bị giết lên, là vì đó là mệnh lệnh của Lưu Lăng. Mà Lưu Lăng lại tự giết lên, là bởi vì hắn đã nhìn ra lần tiến công này của người Khiết Đan có chút bất thường. Nếu không lập tức ép thế công của người Khiết Đan xuống, nói không chừng hôm nay thành Thương Châu sẽ nguy hiểm. Tuy rằng Lưu Lăng không tra được vì sao Da Luật Cực lại bỗng nhiên thay đổi sách lược, nhưng hắn loáng thoáng cũng nhìn ra được, dường như, người Khiết Đan cũng không phải quá đoàn kết. Hai vạn nhân mã Khiết Đan tiến công, còn có một vạn người vẫn không hề động đậy. Chia binh tiến công cũng không có cái gì đáng hoài nghi, toàn bộ nhân mã ép lên một lần chưa chắc đã là một ý kiến hay. Sơ hở ở chỗ, binh lính tiến công cuối cùng, là kỵ binh.
Là kỵ binh từ bỏ chiến mã yêu dấu, còn mười ngàn tên lính đứng phía sau, ít nhất vẫn có một nửa là bộ binh. Giữ lại bộ binh không dùng, mà để kỵ binh bỏ chiến mã công thành.
Nếu không phải tập thể võ tướng Khiết Đan chỉ huy tác chiến bị ngựa đá đầu, thì là nội bộ người Khiết Đan xảy ra vấn đề gì rồi.
Một kỵ binh, mức độ coi trọng đối với chiến mã, người bình thường không thể hiểu rõ. Trong mắt bọn họ, chiến mã chính là một bộ phận thân thể của bọn họ, không có chiến mã, cuộc đời của bọn họ đều trở nên không hoàn chỉnh nữa. Nói chiến mã là một nửa của bọn họ, vậy cũng không quá một chút nào. Đã đến nông nỗi kỵ binh biến thành bộ binh, nếu là trong đó không có biến cố gì thì ai tin?
Cho nên Lưu Lăng mới nói, văn nhân dụng binh cuối cùng vẫn là kém chút hỏa hầu.
Lời này là nhằm vào Trác Thanh Chiến, chứ không phải nhằm vào người đọc sách khắp thiên hạ. Gia Cát Khổng Minh chính là người đọc sách, ai dám nói ông ta không biết dùng binh?
Trác Thanh Chiến còn kém chút hỏa hầu, gã chỉ nhìn chằm chằm bên ta, cam đoan mình sẽ không xuất hiện sai lầm gì, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu trên tường thành mà chế định sách lược tác chiến, gã không cẩn thận quan sát quân địch, cho nên, gã vẫn không phải một tướng quân hợp cách.
Loan đao xanh lam của Lưu Lăng vẽ ra một đạo đường cong, bổ xuống dưới nửa bên bả vai hợp với nửa cái cổ và nửa bên sọ não một gã võ sĩ Khiết Đan, xoay người một khuỷu tay đánh thẳng lên cằm một gã võ sĩ Khiết Đan, xương cằm binh lính Khiết Đan kia ngay lập tức vỡ nát, rụng mấy cái răng, còn cắn rơi nửa lưỡi, máu từ trong miệng của hắn ta không ngừng trào ra, mang theo bọt máu. Thêm một cước, Lưu Lăng đạp binh lính kia rơi thẳng từ trên tường thành xuống dưới, sọ não đập vào sọ não, phía dưới lại thêm một cô hồn dã quỷ.
Phản thủ đao hướng lên trên, lưỡi đao sắc bén vô cùng dễ dàng cắt đứt bì giáp dày trên người binh lính Khiết Đan kia, cũng cắt luôn da bụng của hắn ta, ruột trong bụng sổ ra, rơi trên mặt đất, còn bị hắn đạp một cước, cũng không biết, thứ đã đạp nát, là nội tạng gì.
Kêu thảm ngã xuống, hắn ta vẫn còn chưa chết.
Lưu Lăng thân mình cúi thấp, tránh được một thanh loan đao lướt tới, mũi đao vẽ một đường dưới sự chuyển động của cổ tay, cổ tên binh lính kia liền bị cắt một đường, động mạch bị cắt đứt, máu tuôn ra như suối, còn Lưu Lăng đã tránh ra, không dính chút máu nào.
Sáu, bảy tên binh lính Khiết Đan quơ loan đao thẳng hướng Lưu Lăng, mà bọn họ còn chưa kịp vọt tới bên người Lưu Lăng, đã bị một đám hộ vệ áo đen viện Giám sát đuổi tới dùng khinh chế liên nỏ bắn thành cái sàng. Hơn mười giám sát vệ áo đen, bưng liên nỏ, vừa bắn tên vừa áp bách đi tới phía trước, võ sĩ Khiết Đan còn dư lại bị tên nỏ liên tục bắn trúng, vặn vẹo, đung đưa, bất cam, không muốn, cũng không thể không đến Địa Ngục báo danh.
Binh lính Khiết Đan giết lên thành bởi vì Lưu Lăng dẫn người cường thế nhào về phía trước mà trước sau bị tiêu diệt, còn những quận binh Thương Châu đã mỏi mệt thì đã thấy được cái gì là kỹ xảo giết người. Lưu Lăng giết người, mỗi một động tác đều đơn giản như vậy, nhưng thực dụng, không dư nhiều, không tốn sức, ổn định mà ác nghiệt. Mỗi một đao đều đã thu gặt một nhân mạng, mỗi một lần ra tay, đều sẽ không lưu tình, có thể một đao đoạt mạng, tuyệt đối sẽ không lãng phí thêm đao thứ hai. Hơn nữa, điều những quận binh này không ngờ là, một Vương gia cao cao tại thượng ăn ngon mặc đẹp, tại sao xuất đao lại sắc bén nhanh chóng như vậy!
Đúng lúc này, dưới thành bỗng nhiên truyền đến một trận nổ vang.
Lưu Lăng đã lui trở về sau khi người của viện Giám sát và thân binh của hắn giết tới, dù sao đã tới bước đường hôm nay rồi, bản thân hắn đã không thể không "sợ chết" thêm một chút. Hắn không là một người, mà là đại diện cho ngàn vạn người. Nếu hắn thật sự chết trong cuộc chiến đấu nhỏ như thế này, vậy thì Đại Hán nhìn như hùng mạnh hiện giờ lập tức sẽ xuất hiện nguy cơ khó có thể nghịch chuyển. Hết thảy của Đại Hán, đều là xây dựng trên vai hắn.
Lưu Lăng nhìn mấy ngàn binh lính Khiết Đan xông tới lần nữa, chẳng những không hạ lệnh cho Trác Thanh Chiến điều đội dự bị lên, ngược lại hạ lệnh cho tất cả mọi người ngồi xổm xuống, ẩn thân ở phía sau tường rào. Lưu Lăng lớn tiếng mệnh lệnh mới hô xong, hắn vừa mới tựa người vào phía dưới tường rào, một trận mưa tên đã từ dưới thành bắn đến, quân Thương Châu trên tường thành không kịp trốn tránh bị bắn chết không ít, đến ngay cả một nửa binh lính Khiết Đan leo lên cũng bị vũ tiễn của người nhà bắn tới bắn chết rất nhiều. Lưu Lăng giao loan đao lớn trong tay cho thân binh bên cạnh, dựa vào tường thành nói với Trác Thanh Chiến cách đó không xa: - Có thể thở phào một hơi rồi, người Khiết Đan sắp lui.
Trác Thanh Chiến biết Lưu Lăng nói không sai, bởi vì lần này gã đã nhìn cẩn thận.
Binh lính Khiết Đan giết tới lần này, có đến mấy ngàn, nhưng đều là kỵ binh. Hơn nữa, từ phương hướng tấn công của kỵ binh mà phán đoán, bọn họ cũng không phải chỉ là vì áp chế cung tiễn thủ trên tường thành, nhìn bọn họ đi tới theo đường lối thẳng tắp, chứ không phải chạy ngang chạy dọc như bay, là có thể chứng thật điểm này. Thân là một tướng quân hợp cách, một người chỉ huy hợp cách, nhất định phải làm được quan sát sáu lộ đồng thời trên chiến trường, tổng kết tình huống nhìn thấy trong đầu.
Quả nhiên, sau khi kỵ binh Khiết Đan giết đến dưới tường thành, có một tên kỵ binh từ trên lưng ngựa bay vọt xuống, tìm được một cỗ thi thể rồi quay người lại vẫy vẫy tay, mấy chục tên kỵ binh Khiết Đan vây quanh, vây quanh tên kỵ binh đó và cỗ thi thể kia chật như nêm cối, người ở phía ngoài không nhìn được người trong vòng đang làm gì. Còn tên kỵ binh kia quả thật không làm chuyện gì tốt, mà là lại làm một chuyện rất làm cho người ta nghi hoặc cũng làm người ta phẫn hận. Hắn ta nhặt vũ tiễn từ dưới mặt đất lên, sau đó ngồi xổm xuống, lật cỗ thi thể kia lại, mặt hướng lên trên, rồi sau đó, hắn ta cầm vũ tiễn trong tay đâm một cái một cái lên lồng ngực cỗ thi thể kia.
- Nhanh đi hồi báo Đại vương, Hoắc Ngạn tướng quân bị quân địch bắn chết!
Sau đó, tên kỵ binh đặt thi thể của Hoắc Ngạn lên trên chiến mã, hắn ta thúc ngựa đi lên, giục ngựa chạy về. Cùng với việc hắn ta triệt thoái, mấy ngàn kỵ binh kia cũng lui về giống như nước triều xuống. Mấy ngàn binh lính dưới trướng của Hoắc Ngạn, trong đám người cũng dần dần truyền ra một tin tức, Hoắc Tướng quân, đã chiến tử.
Nhìn binh lính Khiết Đan lui về giống như thủy triều, Lưu Lăng đứng lên, phủi bụi trên người mấy cái, nhìn cũng không nhìn địch tình bên ngoài, bước đi trở về trong lầu quan sát, bưng chén trà nóng trên bàn lên uống một ngụm, cảm giác nóng rát trong cổ họng mới thoải mái không ít. Giết người, cho dù là chiến tranh, cũng sẽ khiến người có chút không thích ứng. Tu vi cá nhân của Lưu Lăng, hiện giờ đã đến một mức độ rất mạnh, luận đơn đả độc đấu, hắn chắc chắn không bằng Nhiếp Niếp, thậm chí ngay cả Thập nhị Kim y của viện Giám sát cũng không thấy được là sẽ đánh thắng, nhưng trên chiến trường, trong hai quân chém giết, những Kim y đó của viện Giám sát, thậm chí Nhiếp Niếp, đều chưa chắc dũng mãnh bằng Lưu Lăng.
Trên sa trường mà liều chết ẩu đả, với tranh đấu của nhân sĩ võ lâm vẫn có điểm bất đồng rất lớn.
- Gọi các binh si đội một lui xuống nghỉ ngơi, nấu cơm ăn cơm, binh lính đội hai lên thay quân gác. Thi thể của người Khiết Đan cũng đừng có đẩy xuống tường thành, giữ lại dùng làm đá.
Hắn dừng một chút nói: - Người chết rồi cũng sẽ cứng ngắc, kỳ thật so với đá cũng chẳng kém gì.
Đúng a, nếu người đã chết, và một tảng đá, một nắm đất, một thanh loan đao đã gãy, không có bất kỳ khác biệt nào, vật chết mà thôi. Những câu gì mà người chết là lớn, không thể ngược đãi thi thể, nói trên chiến trường cũng không ai nghe, ngược lại sẽ trêu chọc rồi chửi là ngu ngốc một phen.
Nhặt xác quân địch đem chôn, trên chiến trường thật ra đây là một chuyện có thể thu mua lòng người. Nhưng rất hiển nhiên, kiểu tình huống hôm nay cũng không cần làm như vậy. Bên ngoài có mấy chục vạn người Khiết Đan, đừng hy vọng bọn họ sẽ cảm kích ngươi tôn trọng thi thể, hay là tôn trọng người sống một chút đi, những bách tính thanh tráng kia chuyển đá từ dưới thành lên trên đã đủ mệt rồi.
Ném thi thể xuống, thì còn tốt hơn một tảng đá.
- Trong thành có bao nhiêu thầy thuốc?
Lưu Lăng hỏi Trác Thanh Chiến.
Trác Thanh Chiến lắc đầu nói: - Không nhiều lắm, chỉ có hai mươi mấy người.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Thuốc trị thương đủ dùng không?
Trác Thanh Chiến lại lắc lắc đầu.
Lưu Lăng không nói gì nữa, sắc mặt bình tĩnh.
Trên chiến trường, khuyết y thiếu dược, binh lính bị thương kỳ thật không khác gì đang đợi chết. Không có thuốc cầm máu, chảy máu cũng có thể khiến người chết. Hiện giờ tuy rằng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng nhiệt độ vẫn tương đối cao, nếu vết thương nhiễm trùng, những thương binh kia chỉ sợ sống không bằng chết.
Lưu Lăng đi xuống đầu thành, vừa đi vừa nói với Trác Thanh Chiến: - Chuyện còn lại ngươi hãy quan tâm đi, mấy ngày sắp tới, có lẽ người Khiết Đan không tiến công thêm nữa
Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ đang đứng dưới thành, hai nữ nhân một lớn một nhỏ trên mặt đều mang theo nỗi lo âu khó có thể che giấu. Mặc dù các nàng có lòng tin đối với Vương gia, nhưng lần này, không thể nghi ngờ vẫn là rất hung hiểm, bên cạnh Vương gia, cũng không có bao nhiêu nhân mã. Nếu không phải Trần Tử Ngư ngăn, Mẫn Tuệ đã xông lên đầu thành rồi. Trần Tử Ngư ngăn Mẫn Tuệ, không phải là bởi vì nàng không vội, nàng không lo lắng, mà là vì nàng biết, nếu lúc này hai nàng đi lên chỉ có thể là thêm loạn.
Thấy Lưu Lăng từ trên tường thành chậm rãi đi xuống, lại nhìn thấy trên người Lưu Lăng có vết máu, sắc mặt của Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ đều trở nên hết sức khó coi, Mẫn Tuệ đeo hòm thuốc, bước nhanh lên đón.
Lưu Lăng cười khoát tay áo nói: - Không sao, máu không phải của ta.
Hắn nhìn vẻ lo lắng trên mặt Mẫn Tuệ và Trần Tử Ngư, cười cười nói: - Có lẽ, bây giờ các nàng nên đi chuẩn bị một thùng nước nóng lớn.
Hắn đi đến bên cạnh Trần Tử Ngư thì thầm nói: - Vô cùng bẩn đấy, tối làm sao thắm thiết?
Trần Tử Ngư mặt đỏ lên, theo bản năng nhìn Mẫn Tuệ, lại phát hiện cô gái nhỏ kia, không ngờ cũng đỏ mặt.
Khóe miệng Lưu Lăng nhếch lên, trong lòng tự nhủ xem ra trong sách Kim Dung lão tiên sinh có không ít đại hiệp nữ hiệp biết bản lĩnh truyền âm nhập mật, hiện tại xem ra môn thần công này vẫn có tác dụng nhất định, hắn lại nghĩ tới, những đại hiệp nữ hiệp này truyền âm nhập mật xì xào bàn tán, chưa chắc truyền đi đều là chuyện đứng đắn gì.
- Đêm nay nàng ở phía trên?
Lưu Lăng rất khẽ khàng nói một câu.
Kết quả là, mặt của Trần Tử Ngư càng đỏ hơn, đẹp như hoa đào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận