Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 236: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
AI DÁM?
- Phùng Bộ đầu, chính là cái kẻ nhà quê ở trong này giương oai, còn đánh người của ta!
Tạ Khôn vừa thấy Phùng Đạc tới lập tức trong lòng mừng rỡ, ngày bình thường Phùng Đạc ở chỗ Tạ gia bọn họ thu được không ít lợi lộc, cửa hàng lương thực của Tạ gia, cửa hàng gấm vóc mỗi tháng theo thông lệ đều đưa cho hắn ta không ít đồ này vật nọ, miệng ăn thịt của người tay phải giúp người, Phùng Đạc lấy tiền tài của người nhất định phải giúp người trừ họa, việc lớn hắn ta không làm được, việc nhỏ chiếu cố một phần hắn ta đủ khả năng để làm. Tỷ như du côn, lưu manh trên đường lớn, có Phùng Đạc hắn ta kẻ nào cũng khiếp sợ không dám đến cửa hàng của Tạ gia gây rối. Đây là một loại quan hệ hợp tác và lợi dụng lẫn nhau, một bên trong tay có tiền mà đối phương muốn, một bên trong tay có quyền mà đối phương cần.
Phùng Đạc ở trên mấy con phố của thành Thái Nguyên này cũng xem như nhân vật nổi tiếng, Bộ khoái chính thức của Thái Nguyên phủ chỉ có sáu mươi người, nhưng dưới mỗi người có ít nhất mười mấy người phụ giúp, tính ra, Thái Nguyên phủ có thể điều động được hơn một ngàn sai dịch. Phùng Đạc xem như một trong những Bộ khoái danh khí lớn, hắn ta và Tri huyện Thái Nguyên Ngưu Đình Mậu là anh em họ, những chuyện ở đây hắn ta đều nắm được một vài phần. Dưới tay người này có hai mươi đệ tử phụ giúp, kỳ thật nói trắng ra là một đoàn thể xã hội đen nhỏ thuộc chính phủ.
Tuy nhiên lấy thân phận địa vị của Phùng Đạc, còn thật không có đủ cấp bậc để đến Tiên Duyên Nhân Gian tác oai tác quái. Sở dĩ hắn ta dám đến chõ mõm vào, nguyên nhân chính là trừ biểu huynh Ngưu Đình Mậu của mình hắn ta còn ôm một đại thụ khác, thân cây rất dày, hoàn toàn có thể che nửa bầu trời thành Thái Nguyên. Mới nhận một Hổ nhân làm chủ tử, tự nhiên Phùng Đạc cũng theo thuyền mà lên. Mà Tiên Duyên Nhân Gian này chính là có Hổ nhân đứng sau lưng chống đỡ, cho nên Phùng Đạc cảm thấy mình đã có tư cách làm chủ nhân nửa cái Tiên Duyên Nhân Gian này rồi.
- Hóa ra là Tạ công tử, như thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Nói tỉ mỉ ta nghe, bản Bộ đầu tất nhiên sẽ công bằng chấp pháp.
Phùng Đạc một phen đánh trước giọng quan, đặt lên đầu chút tự đắc nhìn quanh trái phải một chút. Lúc này những vị khách bên trong Tiên Duyên Nhân Gian, kỳ thật tất cả đều là người có bối cảnh, đầu tiên nhìn thấy là Tạ Khôn giống như thằng hề nhảy ra làm mất mặt, sau đó Phùng Đạc xuất hiện tự cho là đúng, đối với hai người kia đều tỏ ra nét mặt khinh miệt.
Chỉ có điều tâm lý mọi người đều là muốn xem chuyện vui, tự nhiên không ai muốn xen mồm vào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Tạ Khôn thấy Phùng Đạc đến đây, thật giống như người tâm phúc đến vậy. Gã đem chuyện vừa xảy ra thêm mắm thêm muối, chủ yếu trình bày chuyện Hoa Linh ở Tiên Duyên Nhân Gian gây rối, chính mình nhìn không được nói lời ngăn cản, lại không nghĩ tới Hoa Linh không nói đạo lý ỷ vào võ công lợi hại, đánh trọng thương đám gia đinh của gã.
Phùng Đạc ồ một tiếng, thong thả bước hai bước, đứng ở đầu cầu thang, ngửa đầu nhìn lên vẻ mặt như cười như không của Hoa Linh, hừ một tiếng hỏi: - Tạ công tử nói có đúng sự thật không?
Hoa Linh cười nói: - Nơi này nhiều khách như vậy, Bộ khoái đại nhân có thể lấy nhân chứng mà?
Phùng Đạc ánh mắt run lên:
- Nói tên quê quán của ngươi!
Hoa Linh cũng không nhiều lời, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bài sau đó ném cho Phùng Đạc, Phùng Đạc một tay đỡ lấy nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức run lên một cái.
Trên ngọc bài chỉ khắc hai chữ.
Thần Chiến
Hàm nghĩa hai chữ này Phùng Đạc hiểu rất rõ ràng, hiện tại trong thành Thái Nguyên có ba quân mã đại doanh, Thần Cơ doanh, Thần Phong doanh, Thần Chiến doanh. Là năm trước Trung vương Lưu Lăng tự mình hợp chỉnh, đem Kinh Kỳ đại doanh, quân phòng bị, Cấm quân hợp lại với nhau sau đó lại chia lại làm ba doanh. Trong đó Thần Cơ doanh có chức trách giống như Cấm quân, chủ yếu là chịu trách nhiệm trấn thủ trong nội cung. Mà chức trách của Thần Phong doanh là bảo vệ thành Thái Nguyên, nhiệm vụ chính là phòng thủ. Duy nhất chỉ có Thần Chiến doanh là không giống vậy, không có nhiệm vụ trấn thủ, xem như một đội chiến binh đúng nghĩa.
Mà Thần Chiến doanh trên ý nghĩa coi là thân binh của Trung vương Lưu Lăng, lúc trước khi bình định quân phản loạn Âu Dương Chuyên Trung vương chính là mang theo mười ngàn nhân mã Thần Chiến doanh từ bắc đánh vào nam, một mạch đánh tới bên trong thành Khánh Châu giết Âu Dương Chuyên. Thần Chiến doanh theo sau Trung Vương, lập được chiến công hiển hách.
Mà loại ngọc bài này, Phùng Đạc biết, là tướng võ chính Tứ phẩm trở lên mới có. Hắn ta cả ngày trà trộn trên đường lớn, cũng coi như là mọi chuyện đều biết. Hắn ta biết, thẻ bài đại diện cho thân phận võ tướng trong triều có phân thành năm loại, thẻ bài của võ tướng Thất phẩm đến Lục phẩm bằng đồng, trên mặt trước có khắc ký hiệu của quân đội, mặt sau có khắc chức quan. Thẻ bài của võ tướng Ngũ phẩm bằng bạc, kiểu dáng đồng dạng. Thẻ bài võ tướng Tứ phẩm là ngọc, kiểu dáng tương đối xa hoa một chút. Mà Tam phẩm, thẻ bài còn là ngà voi. Bởi vì lệnh bài điều binh là vàng chất, cho nên võ tướng không có thẻ bài làm bằng vàng.
Người vừa ném miếng ngọc bài ấm áp mềm mại vào tay hắn ta, ngay mặt trên là hai chữ Thần Chiến rất lớn, Phùng Đạc thở hổn hển, quay ngược ngọc bài lại, quả nhiên mặt sau ngọc bài khắc một hàng chữ nhỏ.
Đại Hán Chính Tứ Phẩm Phủ Viễn Tướng Quân.
Bùm một tiếng, chân Phùng Đạc mềm nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống.
- Ty chức... Ty chức Nhị đẳng Bộ khoái Thái Nguyên phủ tham kiến Tướng quân đại nhân!
Tướng quân!
Hai chữ này ngay lập tức khiến tất cả mọi người ở chỗ này chấn động, người ra tay đánh người đấy, không ngờ lại là một tướng quân! Phải biết rằng ở đại này, địa vị của Võ tướng cao hơn rất nhiều quan văn. Cùng là chức quan Tứ phẩm, lương hưởng của Võ tướng nắm binh quyền trong tay khác xa so với quan văn. Đây là ở Đại Hán, quyền lợi của quan văn khi có Lưu Lăng còn đỡ hơn một chút, mấy đại thần ở phòng Quân Cơ đều là quan văn, bọn họ tuy rằng là người mang danh hiệu Quân Cơ đại thần, nhưng căn bản không thể nhúng tay vào quân vụ! Nếu đặt ở Đại Chu, quan văn lại càng không có địa vị, Nhị phẩm quan văn nhìn thấy Tứ phẩm võ tướng còn muốn chào hỏi trước, thậm chí nhường đường! Đây là loạn thế, địa vị của Võ tướng không thể nghi ngờ!
Một vị tướng quân, cho dù chỉ là Quả Nghị lang tướng Ngũ phẩm, cũng có thể là nhân vật hoành hành ngang ngược. Đừng nói cái chức Nhị đẳng Bộ khoái nho nhỏ của Phùng Đạc, nếu như là quan Ngũ phẩm giữ chức Huyện lệnh Thái Nguyên trông thấy, cũng phải thi lễ theo quy củ. Nhìn kỹ khối thẻ bài, tính toán theo chất lượng liền phỏng đoán chức quan của Hoa Linh, lập tức kinh ngạc miệng há to. Bọn họ kinh ngạc không phải bởi vì thân phận của Hoa Linh, mà là thân phận của người đứng sau lưng Hoa Linh kia!
Một người là Tứ phẩm võ tướng, gọi người đang ngồi trong Thanh Vũ Lạc Hiên kia là Đông Chủ, ngẫm lại xem, người kia có thân phận như thế nào?
Bây giờ mọi người rốt cục đã hiểu rõ hoàn toàn, Tạ Khôn và Phùng Đạc đã đá vào một khối thiết bản dày!
- Tướng quân?
Ánh mắt Tạ Khôn mê man, lập tức bĩu môi nói: - Một Tướng quân nho nhỏ thì làm sao? Cha ta vẫn là môn sinh của Trung vương đấy! Cha ta là môn sinh, ta liền cũng là môn sinh! Trung vương là ai? Là người lớn nhất ngoại trừ Hoàng đế Bệ hạ! Ta nghe nói ngay cả Hoàng đế cũng đều là Trung vương để ngài ấy làm đấy, một tướng quân nho nhỏ cũng dám đứng ra sung cái đuôi ưng to? Chuyện cười!
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, cả sảnh đường đều phải sợ hãi!
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Tạ Khôn này cũng thật quá không biết tốt xấu đi nha? Lời này cũng có thể nói ra sao? Nói ra đây chính là tội lớn diệt môn! Ở chốn dân chúng mà lại mang chuyện của Hoàng tộc ra để nói, còn dám so sánh Hoàng thượng và Trung vương, đây quả thực là tự mình tìm đường chết! Tạ Vạn Tài tuy rằng chỉ là thương nhân, nhưng rất thông minh, bằng không cũng sẽ không thể nào kiếm được nhiều tiền và không ít cuẩ cải như vậy. Nhưng làm thế nào mà hắn lại sinh ra được một đứa con ngu ngốc như vậy? Đây không chỉ là đại bại của gia đình gã, mà còn liên lụy đến toàn bộ Tạ gia cũng bị chém đầu cùng gã sao?
- Im miệng!
Phùng Đạc thấy mặt Hoa Linh biến sắc, không đợi Hoa Linh nổi giận, hắn ta xông lên giơ tay vả một cái vào miệng Tạ Khôn.
- Ngươi cái tên đại nghịch bất đạo này! Không ngờ bịa đặt nói xằng bậy chuyện đại sự quốc gia!
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
Tạ Khôn hơi sửng sốt, bụm mặt nhìn Phùng Đạc.
- Phùng Đạc! Con mẹ nhà ngươi, cầm của nhà ta nhiều tiền như vậy, ăn của nhà ta nhiều lợi ích như vậy, chưa tính không giúp ta giáo huấn tên khốn khiếp kia, ngươi lại còn dám đánh ta!
Lúc này, Lưu Lăng đang ngồi trên ghế trong Thanh Vũ Lạc Hiên vừa mới uống được một ngụm rượu, chợt nghe thấy những lời Tạ Khôn kia nói sắc mặt liền biến đổi. Lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt chợt trở nên lạnh băng. Đem chén rượu đặt ở trên bàn, sắc mặt Lưu Lăng chợt âm trầm.
- Người này, đem giết!
Sắc mặt Thắng Đồ Dã Hồ cũng trắng bệch, rất nhanh nắm chặt tay lại, khớp xương ngày càng trắng.
Phùng Đạc biết hôm nay mình bị tên khốn Tạ Khôn này liên lụy, Tạ Vạn Tài kia là người rất thông minh, sao lại có thể sinh ra đứa con trai như vậy? Khó trách mọi người đều nói Tạ Khôn không phải là con đẻ của Tạ Vạn Tài đấy, mà là con của vợ bé Tạ Vạn Tài và kẻ chăn ngựa tư thông mà sinh ra. Tên chăn ngựa kia cao to khôi ngô vô cùng nhưng trời sinh lại là một thằng ngốc, mà vợ bé của Tạ Vạn Tài không chịu được tịch mịch nên đã coi trọng gã, chẳng qua là ham muốn thân thể uy vũ lực đại mà thôi.
Bây giờ xem ra, lời đồn này tám chín phần là sự thật. Phùng Đạc thực sự thương thay cho Tạ Vạn Tài, chỉ có điều bây giờ cũng không có thời gian quản sống chết của Tạ Vạn Tài, trước tiên hắn ta phải tự mình làm rõ trắng đen.
- To gan! Ban ngày ban mặt không ngờ lại dám nói xấu ta, còn ở Tiên Duyên Nhân Gian gây rối, ta xem ngươi quả thực không muốn sống nữa! Người đâu, đem tên đại nghịch bất đạo này bắt lại cho ta, đưa đến nha môn giao cho Huyện lệnh đại nhân thẩm phán!
- Phùng Đạc ngươi dám! Tạ gia ta cùng Trung vương có quan hệ đấy, có Trung vương, ta xem ai dám động đến ta!
Tạ Khôn bụm mặt lớn tiếng tru lên, gã năm lần bảy lượt nói mình và Trung vương có quan hệ, ngay từ đầu tất cả mọi người không tin gã cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ là lúc mấu chốt rồi, vậy mà gã còn la to như vậy, chẳng lẽ thật sự gã cùng Trung vương có quan hệ sao?
Phùng Đạc cũng hơi sửng sốt, trong lòng của hắn ta nhanh chóng suy nghĩ một phen, trước kia có nghe đến Tạ Vạn Tài từng được đích thân Trung vương khen ngợi, sau lại thấy Tạ Vạn Tài vẫn tự cho mình là môn sinh của Trung vương, chẳng lẽ đây là sự thật sao? Chẳng lẽ tên tiểu tử ngu ngốc này lại có chỗ dựa vững chắc như vậy?
- Ha ha! Ta biết ngay ngươi không dám!
Tạ Khôn thấy bước chân Phùng Đạc dừng lại, lập tức kiêu ngạo cười lớn tiếng.
- Cha ta nói, ngày thường cho những tên hạ lưu các người chút ưu đãi đơn giản chỉ là nể chút mặt mũi mà thôi. Kỳ thật thì thứ nhất Tạ gia chúng ta chính là hậu nhân của danh môn, thứ hai chúng ta còn là môn sinh của Trung vương, thân phận so với bọn hầu dịch ti tiện các ngươi cao quý hơn ngàn vạn lần. Xem ra cha ta nói không sai, Phùng Đạc, con mẹ nhà ngươi đúng là ti tiện!
Tạ Khôn cười ha ha: - Ta thật muốn xem xem, hôm nay ở Tiên Duyên Nhân Gian có người nào dám đụng đến ta!
- Ai dám!
Gã ngửa mặt lên trời kêu to, bộ dạng giống như hóa điên!

Bình Luận

0 Thảo luận