GIÁM SÁT VỆ
Gió tháng năm thổi trên mặt, mang một sự mờ ảo ám muội. Cỏ đã xanh, hoa đã đỏ, cành liễu khẽ lay động theo cơn gió, thanh khiết nhẹ nhàng như nữ tử mười sáu, yểu điệu ôn nhu. Những nữ tử thay lên áo chiếc, vô tình lộ ra nét quyến rũ hình thể, eo thon mông gọn, đi trên đường như một ngọn gió khác thổi cây dương liễu.
Mới qua mồng 5 tháng 5, mọi người sau lễ tết hãy vẫn còn những nét vui vẻ tươi mới. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tết đoan ngọ đã không còn cái vẻ thê thê thảm thảm thích thích, người ta bắt đầu chuyển ngày tế niệm Khuất Nguyên thành ngày lễ vui vẻ mỗi năm một lần. Có lẽ Khuất Nguyên dưới suối vàng mà biết, cũng sẽ cảm thấy được an ủi bởi sự thay đổi này của mọi người. Con người, không cần thiết cứ canh cánh trong lòng những chuyện không vui, đời vẫn là phải sống một cách vui vẻ mới được.
Những nữ tử ăn mặc đủ màu sắc mua sắm đồ dùng trên đường lớn, năm nay thịnh hành nhất là loại áo dài gồm 3 kiện, bên dưới là chiếc váy dài đến mắt cá chân, lúc đi sẽ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn đẹp đẽ và đôi giày thêu hoa tinh xảo, nhìn thoát tục cứ như tiên nữ hạ phàm. Bên trên là y phục với một hàng cúc, cổ áo thiết kế rất khéo léo, cổ áo nho nhỏ không những không che mất cái cổ trắng nõn thon thả của các nữ tử, mà còn mang màu sắc dịu dàng như hoa phụ trợ thêm khuôn mặt khiến càng xinh đẹp động lòng người. Ngoài y phục trên là áo khoác vai, còn được gọi là may-ô, cái sáng tạo hơn nữa là, trên chiếc may-ô còn để hai cái túi có thể bỏ vào một ít ngân lượng, sẽ tiện hơn là mang thêm một cái túi nhiều.
Bọn thương nhân mắt nhìn luôn rất tinh ranh, rất nhanh, các tiệm đồ trên đường lớn đều bắt đầu thiết kế theo kiểu dáng váy nữ độc đáo này, mới mẻ mà duyên dáng hào phóng.
Chỉ sau vỏn vẹn nửa tháng, dáng váy này đã trở nên thịnh hành. Phàm là nhà nào có dư tí ngân lượng đều không hề keo kiệt mà mua về cho vợ hay con gái ăn mặc xinh đẹp hơn.
Nghe nói dáng váy này đầu tiên được truyền ra từ phủ Nhiếp Chính Vương của Giáng Châu.
Lưu Lăng cũng không ngờ, mình chỉ tùy ý thiết kế ra một kiểu váy của đời sau cho thê tử Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi lại có thể tạo nên cách mạng trang phục của các nữ tử. Thực ra chuyện này có trách phải trách Trần Tử Ngư, nàng ta là nữ tử thứ 3 nhận quà của Lưu Lăng, kết quả là nàng ấy không cẩn thận để phục trang này lộ ra ngoài , sau đó lại không cẩn thận thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ, đố kị của các nữ tử khác trên đường cái.
Nhất là vào ngày kia, Trần Tử Ngư lôi hai người Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi đến một tiệm đồ ngọc, định là mua hai sợi dây chuyền coi như quà đáp lễ hai vị phu nhân đã tặng y phục, kết quả là khi ba vị mỹ nhân như phù dung trên mặt nước xuất hiện trên đường cái, hơn nửa cái thành Giáng Châu đã sục sôi lên. Cũng là do dấu hiệu phủ Nhiếp Chính Vương trên xe ngựa ba vị mỹ nhân đang ngồi đó, lại thêm mười mấy hộ vệ khí thế, nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu đồ lãng tử tâm can ngứa ngáy đòi đi theo. Dù vậy, cũng có không biết bao nhiêu người sau khi thấy ba nữ tử xong lại đau lòng giậm chân kêu van tại sao tuyệt thế mỹ nhân trên thế gian này đều bị Nhiếp Chính Vương độc chiếm hết cả, đúng là Thiên đạo bất công mà!
1 đóa hoa, 2 đóa hoa, 3 đóa hoa, đều bị cắm vào bãi phân trâu dinh dưỡng.
Thực ra Lưu Lăng cũng có chút đau lòng, hắn đau lòng cho cơ hội kiếm tiền ngon lành này lại bị bản thân bỏ lỡ, không công để cho tiệm vải hắn đặt may chiếm mất lợi lộc. Chủ tiệm tiệm vải đó rất có mắt nhìn xa trông rộng nên đã xin Lưu Lăng để bản thiết kế lại rồi từ đó tạo nên thương hiệu chính tông mở bán y phục một cách hoành tráng. Mấy ngày này ông chủ tiệm may kia chắc đếm tiền đến nỗi tay bị chuột rút.
Được thôi, mở chi nhánh, tăng độ sản xuất, ông chủ này bận đến chẳng có thời gian để vui.
Ngay lúc mà ngọn gió trào lưu của Giáng Châu thổi đến cả Tấn Châu cách mấy trăm dặm, có một cơn gió lạnh lẽo âm u cũng thổi đến Tấn Châu. Khi mà các cô nương, thê phụ vì mua được bộ y phục được gọi là Liên Tâm Quần mà cười tươi rạng rỡ thì binh sĩ trong đại doanh Tấn Châu lại đang khốn đốn chịu đựng băng lạnh như cắt da người thường khó chịu đựng nổi.
Về việc vương gia gần đây mới xây dựng một bộ phận gọi là viện Giám sát và phong cho Chỉ huy sứ Giám sát viện chức vị chính nhị phẩm, việc này đã đồn hết ra cả doanh trại, công văn từ Giáng Châu gửi đến cũng đã chứng thực tin tức này. Nhiều người không hiểu Giám sát viện là một loại hình bộ môn nhưng qua miêu tả về quyền lợi của Chỉ huy sứ được viết trên công văn cũng đủ để trong lòng mọi người chấn động không thôi.
Những quan viên dưới chính tứ phẩm bao gồm cả chính tứ phẩm ở trong, bất luận là quan văn quan võ, Chỉ huy sứ Giám sát viện đều có quyền lập án, bắt giữ, bãi chức thậm chí là xử tử. Vả lại, quan viên dưới chính lục phẩm khi xử tử không cần báo trước với phủ Nhiếp Chính Vương, quan viên từ tòng ngũ phẩm trở lên và chính tứ phẩm trở xuống khi bắt giữ hay phán quyết chỉ cần báo với phủ Nhiếp Chính Vương là được. Còn về quan viên trên tòng tam phẩm, Giám sát viện có quyền truyền gọi, lập án, lục soát phủ viện, có quyền giam giữ nghi phạm 7 ngày, còn về định tội thì đợi Giám sát viện thu thập đủ tội chứng xong sẽ giao lại cho Nhiếp Chính Vương đích thân phán quyết.
Trong quân đội tự nhiên chẳng có Đại Lý Tự, mấy bộ như Hình Bộ, đội Chấp pháp cũng chỉ là để duy trì quân kỷ thôi. Vì vậy bộ môn Giám sát viện này vừa được thành lập, người trong quân ngũ đều dự cảm thấy chắc là một nhân vật lớn nào đó sắp gặp xui xẻo rồi.
Cái dự cảm này thực sự là có căn cứ, tất cả mọi người đều đang dự đoán, nếu không phải là có người chọc giận đến Vương gia, một Vương gia luôn khoan dung với bộ hạ sao lại lập nên một bộ môn khủng khiếp như vậy?
Vị Chỉ huy sứ Giám sát viện đó sẽ là một nhân vật lạnh lùng vô tình đến thế nào, nếu không sao có thể làm ra những việc đắc tội người ta như thế? Và mọi người cũng rất hiếu kì, cái người Triệu Đại kia làm sao mà có được tín nhiệm của Vương gia như vậy? Chính nhị phẩm, tính ra là quan võ chức cao nhất dưới Vương gia rồi, may mà trong cái công văn kia không viết là phong tước cho người đó, nếu không đã dẫn đến sóng to gió lớn.
Sáng nay lúc Đỗ Nghĩa điểm mão, phát hiện tướng quân đắc lực nhất dưới trướng mình Phùng Phục Ba vẫn chưa tới, cũng không cáo nghỉ, nhưng Đỗ Nghĩa cũng không để ý lắm. Bởi vì trước đó y đã cho hắn quyền không cần mỗi sáng sớm đến đại trướng ứng mão. Phùng Phục Ba đã từng là phó tướng của Mậu Nguyên, là người rất có đầu óc và năng lực. Sau khi đại quân xuống phía nam đã luôn là trợ thủ đắc lực nhất của Đỗ Nghĩa, chưởng quản giải quyết các vấn đề, mấy ngày nữa là đại quân phải xuất phát, Quân nhu doanh có quá nhiều việc cần Phùng Phục Ba giải quyết, vì vậy Đỗ Nghĩa cho hắn đặc quyền để hắn toàn tâm toàn ý cho vấn đề tiếp tế quân nhu.
Tấn Châu tập trung số lượng lớn lương thảo quân nhu, tiếp tế từ các nơi Đại Hán đều được gửi đến Tấn Châu rồi từ Tấn Châu chuyển đến hai nơi là Từ Châu và Giáng Châu. Chưởng quản lưu lượng lớn hàng hóa như vậy, nếu không phải là một người đủ sức kiên nhẫn thì không làm nổi công việc phức tạp như vậy. Còn Phùng Phục Ba mặc dù võ công thấp kém không biết cái gì nhưng may mắn là hắn có một cái đầu nhanh nhạy. Mấy ngày nay hắn quản lí quân nhu cũng gọi là gọn gàng ngăn nắp, vậy nên Đỗ Nghĩa hết sức coi trọng hắn. Bây giờ Phùng Phục Ba đã gần như trở thành nhân vật nổi bật thứ hai ở Tấn Châu rồi.
Mồng 7 tháng 5, khi một đợt đầu tiên mặt hàng Liên Tâm Quần của tơ lụa Tường Phúc Ký từ Giáng Châu, chất đầy cả một cái xe lớn, do hai mươi mấy tên phu to lớn hộ tống đến cửa khẩu Tấn Châu, mặt trời cũng vừa lên phía chính nam. Đã quá giờ ăn trưa, mặc dù trên đường đã ăn đại một ít lương khô, nhưng vì đi vội liên tục lại thêm lo lắng sợ sệt nên mấy tên đại hán nhìn có vẻ tiều tụy.
Còn may, có một đoàn người ngựa gần như luôn đi cùng đường với họ, điều này làm cho nỗi lo lắng về đạo tặc cướp hàng nhẹ đi nhiều. Mặc dù đoàn người ngựa đó nhìn không giống người trong quân đội, nhưng hai trăm đại hán mặc một màu đen thống nhất lại khiến người ta có cảm giác an toàn. Có một đội ngũ như vậy đồng hành, mấy tên tiểu tặc bên đường chỉ sợ chẳng tên nào dám đưa ra chủ ý cướp hàng hóa của Tường Phúc Ký.
Lúc mới đầu, đám người của Tường Phúc Ký còn tưởng gặp phải thổ phỉ, thế nhưng sau đó bọn họ lập tức thay đổi cách nghĩ. Chả có nhóm thổ phỉ nào nhìn nghiêm chỉnh như vậy đâu, kể cả là quân phục của những tàn binh bại tướng bại trận cũng đều rách bươm như cánh hoa, tuyệt đối không thể lấy đâu ra hai trăm bộ mới tinh thống nhất như vậy, cũng không lấy đâu ra được hai trăm con ngựa cao to như này. Và còn chiếc xe ngựa sang trọng trong đội đó thực sự không thuộc về nhân gian mà như tuyên bố rằng đội người ngựa này lai lịch bất phàm.
Áo gấm nộ mã, xe ngựa sang trọng, nghiêm nghị mà lạnh lùng.
Xe của Tường Phúc Ký qua kiểm soát ở cổng thành xong rồi nộp thuế, sau đó đi nhanh về phía phân tiệm mới mở của Tường Phúc Ký trên đường cái Thủy Lộng tại Tấn Châu. Vào thành rồi, tâm mọi người cũng thả lỏng xuống. Mọi người theo bản năng nhìn đội người ngựa hắc y vào thành sau với ánh mắt cảm kích, mấy người đại hán hắc y vẫn một bộ mặt vô tình, căn bản là không hề có ý định tiếp nhận.
Hai trăm người đại hán hắc y bảo vệ một chiếc xe sang trọng mái xe màu đen thui trên thân vẽ đồ án ngọn lửa cháy sặc sỡ, đi đến cổng thành Tấn Châu bị quan binh giữ thành ngăn giữ lại.
- Người nào? Đem giấy phép ra kiểm tra! Còn nữa, trong xe là người hay hàng hóa? Cũng phải kiểm tra.
Đại hán hắc y dẫn đầu đội, ăn mặc có chút khác với những người trong đội. Mặc dù y phục đều là màu đen nhưng cổ áo và cổ tay áo của y là màu bạc. Còn hầu hết những hắc y nhân phía sau, toàn bộ y phục đều là màu đen.
Hắc y nhân dẫn đầu lấy từ trong ngực ra một quan bằng đưa cho thập trưởng giữ thành, thập trưởng nhận lấy rồi mở ra coi, lập tức nhíu mày.
- Giám sát vệ nhất đẳng Giáo úy? Đây là cái thứ gì?
Bốp!
Hắc y nhân cho tên Thập trưởng kia một cái bạt tai vang dội: - Sỉ nhục Giám sát vệ, muốn chết à!
Thập trưởng kia bị đánh đơ ra, lập tức nổi giận: - Lại dám ban ngay ban mặt công kích quan binh! Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!
Mười mấy binh lính giữ cửa muốn xông lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của hai trăm đại hán hắc y nhân bắn tới, còn chuôi đao bọn họ đang nắm trên tay, đám binh lính này lại chẳng dám tiến lên.
- Bỏ đi, tức giận làm gì với một tên tiểu tốt? Đưa thẻ bài của phủ Nhiếp Chính Vương cho hắn coi, vào thành trước đã.
Một giọng nói lười biếng mà lành lạnh từ trong xe ngựa truyền ra, mặc dù tiếng nói không to, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm.
Hắc y nhân cung kính đáp một tiếng, từ bên hông cởi ra một thẻ bài bằng bạc, tiện tay vứt cho tên thập trưởng. Tên thập trưởng chụp lấy theo bản năng, rồi sau đó nhìn vào, trên dây đai in một hàng chữ: Đại Hán Nhiếp Chính Vương Lưu. Mặt bắc in hai hàng chữ, viết tên, thân phận, chức vụ của chủ nhân chiếc đai.
- Thuộc hạ bái kiến đại nhân!
Chức vụ in phía sau thẻ là Đại Hán Dũng Vũ Giáo Úy, quan hàm chính lục phẩm.
Thẻ bài này không giả được, trong lòng thập trưởng tự biết rõ, thế là cơn giận trong lòng y lập tức hạ xuống, cung kính hết mực mời đội quân vào thành.
- Lão đại, những người này lai lịch thế nào?
Một tên lính quèn tiến lại hỏi.
Tên Thập trưởng day day mặt nói: - Giám sát vệ? Ai biết là cái thứ gì! Cút về giữ cửa, cẩn thận lão tử cho ngươi mất chức!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận