THẢO LUẬN
- Vương gia vội vã bảo tôi đến như vậy, chẳng lẽ là trong phủ lại hầm thịt sao?
Chu Diên Công hít mũi một cái, không biết làm sao mà trong thư phòng chỉ có chút mùi đàn hương, hầu như không ngửi thấy mùi thịt bay ra. Y vừa mới ngủ không bao lâu đã bị người của phủ Trung Vương mời qua, lúc này khóe mắt vẫn còn chút dử mắt, vẫn còn buồn ngủ, giấc mơ ăn thịt vừa mới bắt đầu đã bị bừng tỉnh, bây giờ quả nhiên có chút tiu ngỉu.
- Tử Cố, dù sao thì ngươi cũng trở thành đại thần vào phòng Quân Cơ rồi, chức quan chính nhị phẩm, bổng lộc của ngươi nếu như chỉ để ăn thịt thì cũng không hết đâu, sao muốn ăn thịt lại đến phủ ta mà đòi thế?
Chu Diên Công tên tự là Tử Cố, là lão tể tướng Lư Sâm đặt cho. Chu Diên Công xuất thân hàn vi cha mẹ đều là những người một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà tới tuổi thì tiên sinh trong học đường lại đi ẩn cư tránh họa, cho nên tên tự này vẫn không ai đặt cho. Sau khi Lư Sâm biết, cậy già lên mặt tặng cho Chu Công Diên hai chữ Tử Cố để làm tên tự, luận thân phận địa vị cũng không nói lên điều gì, nhưng ý nghĩa thâm sâu trong chuyện này lại làm cho người khác có suy nghĩ sâu xa!
Chu Diên Công là người của phủ Trung Vương ra, tuy hiện tại thân phận của y hiển hách nhưng dấu vết của phủ Trung Vương trên người y cũng không xóa sạch được. Những vị quan xuất thân từ phủ Trung Vương, theo lý nếu họ xin tên tự thì phải tìm Lưu Lăng mới đúng. Nhưng Lư Sâm lên mặt tặng Chu Diên Công hai chữ Tử Cố, như vậy mọi người đều nghĩ rằng Chu Diên Công là môn sinh của Lư Sâm. Nhưng điều này bất luận là đối với Chu Diên Công hay Lưu Lăng đều không có lợi, đối với Chu Diên Công mà nói, y xuất thân từ phủ Trung Vương nhưng lại nhận tên tự từ Lư Sâm, một trong những ý nghĩa biểu hiện ra chính là Chu Diên Công là kẻ vong ân bội nghĩa. Vừa mới từ phủ Trung Vương ra, đã nhận Lư Sâm làm thầy, điều này không thể không làm cho người đời lên án.
Mà đối với Lưu Lăng mà nói, như này Chu Diên Công kéo dài khoảng cách với phủ Trung Vương, nhưng lại thân cận với Lư Sâm.
Nhưng Lưu Lăng đối với chuyện này chỉ cười trừ, căn bản không hề để ý. Biểu hiện như vậy khiến văn võ bá quan đều có chút không chắc, chẳng lẽ Trung Vương còn sợ Lư Sâm kia sao?
Lư Sâm làm như vậy mục đích là gì, Lưu Lăng rõ ràng rành mạch, hắn cũng rõ ràng Lư Sâm không phải là một tên ngốc, cũng không phải là người nhìn thấy tiền đồ vô lượng của Chu Diên Công mà tất phải kéo y vào đám người dơ bẩn của mình. Hơn nữa, Lư Sâm còn là nhạc phụ của Lưu Lăng, làm sao lại cướp người của con rể được? Như vậy làm cho Lưu Lăng khó chịu, coi như không để ý đến cảm giác của Lưu Lăng, lẽ nào lại không để ý đến cảm giác của con gái?
Lưu Lăng hiểu được, Lư Sâm sở dĩ làm như vậy, là do ai đó bày mưu đặt kế cho.
Người nọ chẳng qua là không muốn mình đã nắm chắc quân quyền trong tay, lại còn đưa bàn tay của mình hướng nhóm văn quan thôi. Chu Diên Công này là một nhân tài, tương lai thành tựu không thể nói trước được. Hơn nữa y còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, hoàn toàn có thể làm quan đến khi Thái tử đăng cơ, trở thành phụ tá đắc lực cho tân Hoàng đế. Người như này đương nhiên là để làm trợ thủ cho Hoàng đế tương lai, nếu như dấu vết của Trung Vương trên mình y còn quá sâu đậm, sau này liệu có hiệu lực cho mình hay không ai mà biết được?
Đối với vở kịch nhỏ như này của người nọ, Lưu Lăng không muốn vạch trần cũng chẳng thèm so đo. Từ sau khi sức khỏe của người nọ ngày một xấu đi, y càng ngày càng e dè.
Hành động không lý trí như vậy đều có thể làm được, bởi vậy có thể thấy được, người nọ cũng hiểu được sức khỏe của mình kỳ thật đã ngày càng xấu. Y làm như vậy rõ ràng là thiếu suy nghĩ, hơn nữa nghĩ là làm, sự nóng vội có thể thấy rõ. Có thể y không có ác ý gì cả, nhưng tuyệt đối không hề có thiện ý.
Chu Diên Công đã từng hỏi Lưu Lăng có tiếp nhận ý tốt của Lư Sâm hay không, lúc đó Lưu Lăng chỉ trầm ngâm chút lại khiến y nhận lời. Mặc dù bản thân không định phá hỏng tình thân khó có được ấy, vậy thì cần gì phải vì chuyện này mà đau đầu?
- Vương gia còn không hiểu tôi? Chút bổng lộc đó của tôi đều đem ra mua sách hết rồi, đến bây giờ đến một cô đầu bếp mà cũng không mời nổi, làm sao có tiền mua thịt ăn?
Chu Diên Công vẻ mặt đau khổ nói.
- Được rồi được rồi đừng đem vẻ mặt đau khổ ra nữa, ta đã hầm thịt sẵn trong bếp rồi lát nữa mới ăn được, chờ sau này đem đầu bếp trong phủ ta tặng ngươi một người là được rồi.
Chu Diên Công lắc đầu giống như là đánh trống nói:
- Không được không được, tay nghề của đầu bếp trong phủ Vương gia là miễn phải bàn rồi, món hầm thịt này ăn đi ăn lại, đừng nói là Hoàng thượng đích thân cho đầu bếp trong Hoàng cung làm, hay là đầu bếp trong phủ Lư Sâm đại nhân làm, đều không làm ngon như đầu bếp trong phủ Vương gia. Nhưng đầu bếp này tôi không thể nhận, tuyệt đối không được, không thể nhận được.
Lưu Lăng cười cười, ý trong lời của Chu Diên Công hắn hiểu rõ. Bất kể là của Hoàng đế, hay Lư Sâm, đều không tốt.
- Vì sao?
Hắn cười hỏi.
Chu Diên Công bước lên trước đập đập:
- Nếu như Vương gia thực sự muốn tặng tôi một người, thì tôi không nhận nam, chỉ nhận nữ. Tay nghề của Lưu đầu bếp có tốt đến đâu tôi cũng không cần, Vương gia thưởng cho tôi một nữ đầu bếp là tốt nhất, bất luận là thịt hầm có ngon không, tôi đều không cự tuyệt!
Triệu Nhị bĩu môi nói:
- Không ngờ Chu đại nhân tính tình thật tốt.
Hoa Linh cũng nói:
- Vậy chi bằng nhờ Vương gia bỏ tiền giúp ngươi lấy một tiểu thiếp...
Lưu Lăng hắng giọng một cái trừng mắt nhìn hai người bọn họ, lập tức cười ha ha nói:
- Đường đường một Chu Diên Công, sao vào phòng Quân Cơ làm quan to rồi, sắc tâm càng lúc càng lớn vậy?
Triệu Nhị và Hoa Linh nhìn nhau, trong lòng đều đang nói: Vương gia trừng mắt nhìn chúng tôi làm gì, chính ngài cũng nói như vậy...
Chu Diên Công khoác tay nói:
- Không phải, không phải. Tôi muốn một nữ đầu bếp không phải là vì sắc dục, mà thực sự thiếu tiền. Mời một nam đầu bếp, tôi trả lương cho hắn hàng tháng, hắn chỉ có thể nấu cơm cho ta ăn còn những việc khác không hề lo. Nếu như mời một nữ đầu bếp, trả một phần tiền công, lại có thể để nàng ta làm mọi việc nhà, giặt quần áo, dọn dẹp phòng, còn có thể nấu cơm, tiêu một phần tiền tương đương với mời ba người đến làm, đây mới là tiết kiệm.
Lưu Lăng xì một tiếng mỉm cười:
- Ngươi thật giỏi tính toán!
Chu Diên Công hít hít mũi nói:
- Thịt hầm chín chưa? Sao tôi ngửi thấy một mùi thịt thơm nồng?
Lưu Lăng quay lại đối diện với Mẫn Tuệ nói:
- Mẫn Tuệ, vào bếp xem xem.
Tiểu nha đầu không tình nguyện vâng một tiếng, liếc mắt nhìn Chu Diên Công một cái rồi lập tức đi ra ngoài. Chờ cho Mẫn Tuệ đi rồi, Chu Diên Công hít sâu một hơi, nhìn Lưu Lăng dò hỏi:
- Vương gia có chuyện gì chỉ bảo vậy?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Đừng lo lắng đến mức này, không có việc gì lớn cả. Gọi ngươi đến chỉ để ngươi giúp ta làm một việc nhỏ thôi, đối với địa vị hiện tại của ngươi mà nói thì thật dễ dàng.
Chu Diên Công không dám tin lời Lưu Lăng, y ngồi thẳng lên vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Mời Vương gia chỉ bảo.
Lưu Lăng thấy bộ dạng đó của y biết trong lòng y đang nghĩ gì, hắn cố giữ giọng nghiêm túc một chút nói:
- Chớ suy nghĩ lung tung, bản vương sẽ không làm việc gì mờ ám đâu.
Chu Diên Công thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vậy thì thuộc hạ yên tâm rồi. Thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới đâu.
Ánh mắt nhìn về hướng Lưu Lăng, giảo hoạt như một lão hồ ly, y dùng hai từ "thuộc hạ", hơn nữa trên hai chữ này nói rất nhấn mạnh.
Lưu Lăng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ta gọi ngươi tới là muốn hỏi một chút, ngươi hiện tại hình như còn kiêm cả chức quan Ngự sử giám sát phải không?
Chu Diên Công gật đầu nói:
- Vâng.
- Tốt lắm, ăn tối xong ngươi về viết một bản tố cáo ta đích thân mình đưa lên, trước khi đưa lên phải ở Ngự sử đài hóng gió, như vậy những tên ngự sử kia mới có thể nghe tin mà hành động!
Lưu Lăng sâu xa khó hiểu nói.
Chu Diên Công nhướng mày không hiểu hỏi:
- Vương gia như vậy là sao? Chẳng lẽ là...tự làm ô uế mình sao?
Lưu Lăng cười nói:
- Tuy rằng ngươi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có thể đoán được mấu chốt trong đó, trong một câu, bữa thịt hầm này của bản vương đúng là mời ngươi không phí hoài.
Lưu Lăng đem chuyện xảy ra ở Tiên Duyên Nhân Gian nói cho Chu Diên Công nghe, nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Chu Diên Công, chờ câu trả lời của y. Một lúc sau, Chu Diên Công hít một hơi thật sâu, sắc mặt trịnh trọng, quỳ xuống đất nắm tay nói:
- Vương gia, thuộc hạ thu hồi lại những lời nói lúc trước, thời cơ sắp tới rồi!
Lưu Lăng đỡ y dậy nói:
- Ngươi sai rồi Tử Cố, bản vương không muốn làm việc đó!
Chu Diên Công hơi sửng sốt lập tức giận dữ nói:
- Vương gia không đành lòng, nhưng người ta lại khác, lúc này không coi là đại sự, nếu là một năm trước sợ rằng Bệ hạ còn hạ chỉ tịch biên tài sản toàn Tạ gia. Nhưng bây giờ...Vương gia!
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Việc này không cần nhắc lại, ngươi chỉ cần theo lời ta nói đi làm là được rồi.
- Ngoài ra, Tam Lang và Triệu Nhị, ngày mai hai ngươi lên một bản tấu, từ chức quân ở Thần Chiến doanh trại.
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang ngạc nhiên nói:
- Vương gia! Việc này không ổn!
Lưu Lăng lắc lắc đầu:
- Quyết định như vậy đi, hai người các ngươi tối nay đem tấu chương viết xong, sáng mai liền đưa lên. Tử Cố, mai ngươi trực phải không? Nếu đúng như vậy, đem bản tố cáo ta của ngươi và bản tấu của bọn Tam Lang cùng đưa lên!
Chu Diên Công thở dài:
- Vương gia, thuộc hạ chỉ sợ như vậy, nếu Bệ hạ làm nghiêm trọng lên, thu hồi hết chức quân quyền của Vương gia, Vương gia sẽ khó mà bước tiếp!
Lưu Lăng cười nói:
- Không sao, nếu như thực sự không có quân quyền thì sẽ rơi vào kết cục nhàn tản tự tại, ngược lại tùy theo ý của ta. Mấy năm nay sát phạt chinh chiến ta cũng mệt rồi, vả lại nếu như không phải vì bảo vệ quốc gia ta cũng sẽ không lãnh binh. Tính tình của ta thích hợp với việc chơi chim, nuôi chó và trồng hoa, máu...ta đã thấy quá nhiều người chảy rồi.
- Tuy nhiên, quân chức của Tu La doanh trại hai ngươi vẫn phải giữ lại!
Lưu Lăng bổ sung.
Chu Diên Công thở phào một cái, cuối cùng Vương gia không tính đem quân quyền tất cả đều giao ra đi. Tu La doanh trại mặc dù có hai tướng quân Hắc Kỳ Lân, nhưng cho dù thế nào, Tu La doanh trại vẫn là thân binh của Vương gia, cho dù ngầm thêm vào mấy tên cũng không dao động được lòng quân. Cho dù sau này có biến cố lớn, dựa vào kỵ binh của Tu La doanh trại bảo đảm an toàn cũng vẫn còn chút yên tâm.
Trong lúc Vương gia đưa Tu La doanh trại đến Tây Hạ luyện binh, triều đình xảy ra quá nhiều chuyện.
- Mai ta không vào triều, mà đi Hoàng lăng tảo mộ!
Lưu Lăng vung tay lên, trong ánh mắt lóe ra trí tuệ hào quang.
Chu Diên Công sửng sốt, lập tức hiểu được tâm tư của Vương gia. Chỉ có điều, nhưng trong lòng y vẫn có một câu hỏi lớn, Vương gia đi Hoàng lăng biểu đạt ý gì, chắc chắn Bệ hạ hiểu rõ, nhưng...làm như vậy có tác dụng không?
Một lát sau, thịt hầm đã bưng lên, một chậu lớn. Còn có mấy món nữa, một bình rượu lâu năm, Lưu Lăng mời mọi người ngồi xuống, mặc dù mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng với vẻ bề ngoài biểu hiện thoải mái của Lưu Lăng, mấy người cũng dần quên những điều không vui, ăn thịt uống rượu, rất vui vẻ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận