Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 475: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
PHẤN KHÍCH CHỜ MONG.
Lưu Lăng ngẩng mặt lên nhìn Da Luật Cực một cách thương hại, sau đó lại nhìn bốn thi thể bị bóp nát xương cổ nằm trên mặt đất.
Hắn nhìn Da Luật Cực nói:
- Nếu Thái tử muốn làm nên đại sự thì trong tâm cần độc hơn một chút nữa mới được. Phụ thân của ngươi sẽ đến đây, đệ đệ gây chuyện của ngươi cũng sẽ đến đây không bằng ở U Châu bày trước một bàn tiệc, cần gì phải xung đột vũ trang, mấu chốt là... Bất kể là phụ thân của ngươi, hay là đệ đệ của ngươi thì dù là ai ngươi cũng không đánh lại.
Lưu Lăng nhanh chóng bước đi về, Đông Phương Bất Loạn không nói lời nào đi theo phía sau Lưu Lăng không thèm quay đầu lại.
Hoa Linh mang theo kỵ binh cùng tướng lĩnh bảo vệ Lưu Lăng, sau đó chậm rãi lui về. Cùng lúc đó Da Luật Cực cũng được kỵ binh dẫn về thành U Châu. Đông Phương Bất Loạn đi theo sau Lưu Lăng cuối cùng nhịn không được nói:
- Vương gia... Sao lại làm nhục hắn ta như thế?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Làm nhục ư? Là giúp hắn ta quyết định... Lòng hắn ác độc nhưng không đủ cứng rắn.
Cũng không cần biết Đông Phương Bất Loạn có hiểu không Lưu Lăng quay đầu lại liếc nhìn Đông Phương Bất Loạn hỏi:
- Long trảo thủ Thiếu Lâm à?
Đông Phương Bất Loạn nghiêm trang nói:
- Thật sự thuộc hạ xuất gia ở Ngũ Đài Sơn đấy.
Lưu Lăng ồ lên cười một tiếng.
- Hòa thượng lại có sát tâm lớn như vậy, lúc trước là trụ trì của chùa kia sao lại dung nạp được ngươi?
Đông Phương Bất Loạn nghiêm chỉnh nói:
- Phương trượng không biết, người biết rõ sự tình lại không dám nói, ban ngày ăn chay niệm phật tối lại ra trăm dặm giết người, thuộc hạ làm đều tốt lắm cho nên mới dung nạp được thuộc hạ, sau lại không tha cho thuộc hạ vì thuộc hạ giết trụ trì.
Lưu Lăng biết việc này nhưng không biết tình hình cụ thể như thế nào, mười hai Kim y viện giám sát mỗi người đều được Lưu Lăng cẩn thận tìm hiểu qua cho nên Đông Phương Bất Loạn giết trụ trì chùa hắn biết đến nhưng Đông Phương Bất Loạn không nói thì không ai biết lúc trước vì sao lại giết trụ trì đức cao vọng trọng kia. Hiện tại Đông Phương Bất Loạn tự mình nhắc đến khiến trong lòng Lưu Lăng cảm thấy hứng thú.
- Vì sao?
Lưu Lăng hỏi.
Đông Phương Bất Loạn trầm mặc một hồi nói:
- Không muốn nói.
Lưu Lăng thở phù bật cười phát hiện tên Đông Phương Bất Loạn này đúng là người thẳng tính đáng yêu. Hắn cũng không tức giận mà thử thăm dò suy đoán:
- Chẳng lẽ trụ trì chùa các ngươi lại là một hoa hòa thượng, làm việc vô lễ đối với thiếu nữ nhân phụ sao?
Đông Phương Bất Loạn ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái nhưng không nói gì.
Lưu Lăng chợt cảm thấy không thú vị nói:
- Xem ra đoán đúng rồi, có lẽ người ta nói chùa miếu kỳ thật không thanh tịnh cũng có đạo lý của nó.
Bỗng nhiên Đông Phương Bất Loạn nghiêm mặt nói:
- Trụ trì chưa từng làm những chuyện kia hơn nữa từ khi vào Phật môn là một người trụ trì ngay thẳng từ bi chưa từng làm qua chuyện ác.
Lưu Lăng thở dài:
- Vậy thì ta vô lễ rồi.
Đông Phương Bất Loạn thở dài một cái nói:
- Trụ trì... Trước khi cắt tóc đi tu cũng là cường đạo, là kẻ thù giết cha của thuộc hạ, thuộc hạ làm hòa thượng cũng vì muốn tiếp cận hắn, thuộc hạ luyện võ thiên phú không tệ trụ trì lại tận lực dạy thuộc hạ, buổi tối thuộc hạ ra ngoài giết người là để xác minh công phu có khả năng giết trụ trì hay không, khi nào thuộc hạ cảm giác mình có năng lực báo thù thuộc hạ sẽ giết hắn.
Giải thích tuy đơn giản nhưng lộ ra một góc câu chuyện năm xưa được giấu kín. Lưu Lăng cũng không muốn hỏi thêm để truy vấn ngọn nguồn chuyện cũ thương tâm là một chuyện không đạo đức. Huống chi nhìn thần sắc Đông Phương Bất Loạn Lưu Lăng cũng có thể thấy được sau khi gã ta giết trụ trì cũng không cảm thấy thoải mái sau khi báo thù. Có lẽ sau khi giết đi kẻ thù trong lòng Đông Phương Bất Loạn lại cảm thấy khổ sở hơn. Vì muốn báo thù giết cha mà phải nhận kẻ thù làm vi sư, sau nhiều năm lại tự tay giết sư phụ. Chuyện xưa này không có gì thích thú đều khiến người ta cảm thấy chua xót mà thôi.
Lưu Lăng thở dài nói:
- Cho nên ngươi mới có thể tiến vào viện giám sát ở ẩn, cho nên khác với những Kim Y khác quanh năm đều áo gấm còn ngươi chỉ có một thân áo đen, như thế không tốt, ngươi không che được trái tim mình.
Nói xong Lưu Lăng nhanh chóng trở lại đại doanh, Đông Phương Bất Loạn bị hai câu nói sau cùng của Lưu Lăng nói trúng tâm sự. Hơn nữa trong lời nói của Lưu Lăng khiến gã khẽ động. Gã ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lưu Lăng, Đông Phương Bất Loạn như có điều suy nghĩ.
Sau khi Lưu Lăng đến đại doanh cho thân binh triệu tập các tướng lĩnh mặt khác phái người cho mời chủ tướng ba toà đại doanh Mậu Nguyên, Trần Viễn Sơn, La Húc đến. Đây là lần đầu tiên binh Lưu Lăng vây U Châu mà hắn cho mời ba chủ tướng của ba tòa đại doanh đến nghị sự. Các tướng quân bên dưới đều suy đoán có phải Vương gia và Da Luật Cực đàm phán không thoải mái cho nên tấn công U Châu mạnh hơn rồi, mỗi người ai cũng xoa tay nóng lòng muốn thử, tất cả mọi người đều là quân nhân, đều muốn lập công. Người Khiết Đan chống lại người Hán ở Trung Nguyên nhiều năm rồi hiện giờ có cơ hội đánh Liêu quốc trong lòng mỗi người ai cũng khó che giấu được sự kích động.
Một khi quay người ai cũng nghĩ phải hung hăng đánh một trận cho hả giận.
Các tướng lĩnh Doanh Chỉ huy sứ trở lên đều ở trong lều lớn, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nghị luận có phải là sắp quyết chiến rồi không.
Mậu Nguyên phụ trách vây khốn Bắc môn U Châu, cho nên đến trễ nhất, sau khi Mậu Nguyên đến các tướng quân các doanh cũng đã đến đông đủ. Quân pháp Lưu Lăng uy nghiêm hơn nữa không ai thay thế địa vị ai cho nên không ai cố ý đến muộn, thăng trướng điểm tướng trong quân được thực hiện khá nghiêm túc.
Nhìn nhìn các tướng quân cũng đã đến đông đủ Lưu Lăng cười cười nói:
- Cô biết các ngươi đang suy nghĩ gì nhưng cô có thể nói các ngươi biết hôm nay thăng trướng sở nghị không phải như các ngươi đoán.
Các tướng nghe Vương gia nói thế trong lòng có chút thất vọng, hiện giờ đã vây khốn U Châu mấy ngày rồi tất cả mọi người đang chờ Vương gia truyền đạt mệnh lệnh tổng tiến công nhưng rất nhanh tâm tình của mọi người lại hồi phục. Vì bọn họ biết nếu không có chuyện quan trọng hơn thì Vương gia cũng không dễ dàng thăng trướng điểm tướng.
- Bắt đầu từ hôm nay các doanh chỉ vây khốn U Châu mà không tấn công, kẻ nào trái lệnh chém.
Lưu Lăng thu hồi nụ cười nói.
- Rõ.
Trên trăm danh tướng gần như đồng thời lên tiếng không ai dám dị nghị gì, quân lệnh Lưu Lăng chính uy nghi như thế bọn họ đều trung thực chấp hành mệnh lệnh của Lưu Lăng, không ai hỏi vì sao. Cho dù bọn họ nghĩ mãi không hiểu được ý đồ của Lưu Lăng nhưng bọn họ cũng một mực tin tưởng Vương gia không khi nào ra quyết định sai lầm, nhất định không.
Lưu Lăng nói:
- Các doanh ngày mai bắt đầu điều động binh mã bố trí phòng vệ quanh các đường U Châu, nghiêm chỉnh điều tra từ dân chúng nếu phát hiện có người khả nghi thì nhanh chóng bắt sau đó đưa đến trung quân giam giữ.
- Rõ.
Đưa ra hai mệnh lệnh Lưu Lăng không còn nghiêm túc nữa, hắn đưa mắt nhìn các tướng quân phía dưới nói:
- Quân lệnh thứ ba từ ngày mai các doanh có thể điều động nhân mã tấn công các huyện phủ U Châu, đại doanh Bắc Môn, có thể đánh đập xa một chút, tận lực tạo nên chút thanh thế. Có điều các ngươi phải nhớ lấy không được tùy ý gây tổn thương cho dân chúng cho dù đó là người Khiết Đan cũng không được tùy ý giết, có thể lấy lương thảo, dê, bò, ngựa. Kho các Huyện phủ muốn lấy đi việc này cũng không có gì khó khăn.
Nói ra những lời này khiến các tướng quân ở dưới cười rộ lên.
Hiện giờ trong quân có nhiều tướng quân, Trần Viễn Sơn được xem là một tướng quân có tuổi cao nhất kinh nghiệm lý lịch cũng như độ tuổi cũng lớn nhất. Vài năm trước Gia Phong đế của Hán quốc trước khi chết làm thế lực Lưu Lăng suy yếu khiến Trần Viễn Sơn bị liên lụy. Sau đó Gia Phong đế bệnh chết đi Trần Viễn Sơn lại khôi phục nguyên chức, một người cẩn thận không thua Lưu Mậu, dụng binh lại cao hơn Lưu Mậu một phần nhuệ khí. Trong quân lão có uy vọng không thấp, mặc dù là Triệu Nhị, Hoa Linh là tướng quân của Lưu Lăng nhưng đối với lão cũng có chút kính trọng.
Trần Viễn Sơn biết các tướng sĩ dưới trướng không rõ lắm ý đồ của Vương gia, chính lão cũng không rõ ràng cho nên hỏi:
- Vương gia... là muốn chặt đứt tin tức U Châu à?
Lưu Lăng cười cười, Trần Viễn Sơn có nghĩ như thế cũng không trách được.
- Sai, cô chính muốn truyền tin tức U Châu đi.
Trần Viễn Sơn mờ mịt đứng lên hỏi:
- Truyền đi?
Lão nghĩ mãi cũng không ra, nếu muốn truyền đi tại sao phải nghiêm mật phong tỏa thành U Châu, ngay cả những quan đạo cũng cắt đứt? Nhưng lời nói kế tiếp của Lưu Lăng lại khiến cho lão như lọt vào trong đám sương mù nghĩ mãi không rõ được.
Lưu Lăng nói:
- Nếu Trần lão tướng quân hỏi thì cô liền giao cho lão một nhiệm vụ.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Ngày mai lão tướng quân cho người mang quân phục người Khiết Đan đến, càng nhiều càng tốt sau đó điều một doanh kỵ binh mặc quân phục người Khiết Đan luyện binh, khi luyện binh lấy doanh làm chính sau đó điều một đội nhân mã từ doanh khác đến cùng luyện, nào luyện cưỡi ngựa bắn tên, sau đó phái người nghiêm ngặt bảo vệ đại doanh, có nghi ngờ có người tiếp cận đại doanh nhìn trộm thì... Giết chính mươi phần trăm.
Chín mươi phần trăm?
Trần Viễn Sơn càng kinh ngạc:
- Không phải giết hết sao?
Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Giết hết thì ai truyền tin cho chúng ta?
- Đại quân Da Luật Hùng Cơ đã xuất phát nhất định lão ta sẽ phái người đến tìm hiểu tin tức U Châu, nếu thám tử lão phái đến gian khổ lắm mới vào được chợt phát hiện binh mã của đại doanh ta cùng người Khiết Đan luyện binh các ngươi đoán xem tên còn lại sẽ về bẩm báo thế nào, Da Luật Hùng Cơ sẽ nghĩ gì?
Lưu Lăng dừng lại một chút nói:
- Da Luật Cực nghĩ nhưng lại không dám phản, muốn dìm thuyền nhưng lại không đủ dũng khí, cô sẽ giúp gã ta một chút. Khiến gã ta một lòng như thế nào cho Da Luật Hùng Cơ hết hy vọng, U Châu là chiến trường nội loạn của người Khiết Đan. Nội loạn, nội loạn đương nhiên càng loạn càng tốt, nếu lửa đốt không cháy thì chúng ta tạt thêm chút dầu khiến lửa cháy càng to càng tốt, chúng ta sẽ giúp thêm xíu gió khiến lửa tắt kịp thời, cũng là lúc chúng ta phát uy.
Mọi người đã hiểu.
Sau khi các tướng giải tán Lưu Lăng bảo ba người Hoa Linh, Triệu Nhị, Triệu Đại đi theo hắn trở về lều lớn.
- Khi nào trở về, từ doanh quân nhu vận chuyển một trăm ngàn thạch lương thảo mang đến đại doanh cửa Đông cấp cho La Húc, khôi giáp cùng binh khí cũng không hạn chế.
Lưu Lăng nói với Triệu Nhị.
Triệu Nhị nói:
- Lương thảo đại doanh cửa Đông so với doanh khác cao hơn, bọn họ chưa từng thiếu lương thảo.
Lưu Lăng cười nói:
- Ta biết, chỉ có điều muốn La Húc an tâm mà thôi, người này hôm nay không nói lời nào hiển nhiên đã có tính toán rời đi, mang một trăm thạch lương thảo đến ta chỉ muốn xem có giữ hắn ta lại được không. Người này cũng được xem là một nhân vật anh hùng, dưới trướng hắn ta có mười ngàn Hổ Bí Tinh kỵ cũng được xem là đội quân thép. Lòng hắn ta không tham vọng làm bá chủ thiên hạ, và đối xử xa cách với ta cũng cho thấy hắn là trung thần Đại Chu. Trong tương lại nếu đại quân trở về Nam nếu người này đồng ý lưu lại giúp ta đóng giữ phương Bắc, một đội quân đóng ở Ký Châu thì phương Bắc không cần lo lắng.
- Cách đây mấy tháng đại doanh Đông môn hơn mười vạn nhân mã đã được hắn ta luyện tập rất có quy cách. Thực sự nếu hắn ta cứ như thế mà đi nhân mã đại doanh Đông môn người khác cũng không trấn phục được.
Triệu Đại nói:
- Nếu La Húc thật sự hòa hợp, Vương gia lại thêm được một trang hổ tướng.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Cuối cùng cũng đành phải tranh thủ một chút mới được.
Triệu Nhị nói:
- Thuộc hạ hiểu được điều này.
Lưu Lăng hướng Hoa Linh nói:
- Tam lang, cho ngươi một đội kỵ binh hướng phía Bắc tìm kiếm, phát hiện đại quân Da Luật Hùng Cơ liền lập tức quay về, nhớ một chút... Tất cả ngựa đều dùng ngựa người Khiết Đan, nhưng khi đại quân Khiết Đan đến liền lập tức quay về, không được giao chiến.
Hoa Linh khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Triệu Đại, điều năm trăm kỵ binh cho Tam Lang suất lĩnh.
Lưu Lăng phân phó.
Triệu Đại khom người tuân mệnh.
Sau khi an bài hết thảy mọi chuyện ba người rời đi cũng đến giờ lên đèn, Lưu Lăng nhìn ánh đèn lay động nói nhỏ:
- Không biết lúc này... nghĩa huynh của ta, đánh nhau phấn khích thế nào rồi?

Bình Luận

0 Thảo luận