CÁI GÌ CŨNG ĐỀU KHÔNG KHÓ KHĂN
Nhiếp Niếp trợn mắt liếc nhìn Lưu Lăng, nói: - Ngươi lấy so sánh này chẳng những không thông mà hơn nữa còn rất ghê tởm nữa.
- Nhưng... Ta hình như hiểu rõ một điều.
Nhiếp Niếp thở dài nói: - Thật ra nói tới nói lui thì trong lời ngươi nói chỉ có một câu có thể khiến cho người ta cảm ngộ tất cả. Những lời này cẩn thận phẩm bình thì đúng là rất hay đấy.
- Là câu nào vậy?
- Nó hợp lý nên nó tồn tại. Câu nói này ngươi nói rất hay, hay vô cùng.
Lưu Lăng ngượng ngùng, cười cười nói: - Ta cho rằng điều mà ngươi nói chính là câu "phân là phân" đó.
Nhiếp Niếp nói: - Tốt hay xấu thì hiện giờ ngươi cũng nắm được quyền thế và địa vị cao nhất, lớn nhất ở thiên hạ Trung Nguyên rồi. Vì sao nói chuyện lại thô bỉ không thể chịu nổi như thế, thật là khiến cho người ta ghê tởm. Ngươi là nhân vật lớn. Nhân vật lớn phải có phong thái khí độ của một nhân vật lớn. Bình thường thấy ngươi cũng coi như là khí độ bất phàm rồi, tại sao ở trước mặt ta lại vô sỉ như vậy chứ?
Lưu Lăng nghiêm mặt nói: - Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Nhiếp Niếp bật cười, rất sảng khoái. Không ngờ y lại không để ý đến đám tro bụi liền nằm dài trên mặt đất: - Ta phát hiện, ta và ngươi chung đụng với nhau một thời gian dài, thu hoạch lớn nhất không phải là khiến cho lòng ta có được sự thả lỏng mà là cho ta đạt được rất nhiều niềm vui mà trước kia ai cũng đều không thể cho.
- Lời này của ngươi giống như là đang phân trần. Tuy rằng ngươi so với con gái còn tuấn mỹ hơn chút nhưng ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, ta đối với những loại việc nam nam, nữ nữ không có hứng thú đâu đấy. Ta vẫn thích quan hệ nam nữ bình thường thôi.
- Nam nam nữ nữ và nam nữ thì có gì khác biệt chứ?
- Khác nhau quá lớn đi chứ!
Thế gian này, người có tư cách, có bản lĩnh, có quyết đoán để cùng vua Đại Hán Lưu Lăng trêu đùa, tán gẫu, đánh rắm nói chuyện phiếm cũng chỉ có một mình vị công tử vô song Nhiếp Niếp này thôi. Cuộc đời này, có tư cách, có bản lĩnh, có khí phách để cùng với hiệp khách đệ nhất thiên hạ Nhiếp Niếp muốn nói cái gì thì liền nói cái đó cũng chỉ có một người là Lưu Lăng vậy. Y nói hắn vô sỉ, hắn nói y giống con gái. Hai người cứ như vậy mà không bờ không bến, thoải mái nói xằng nói bậy nhưng không ngờ lại cảm thấy rất tự do, phóng túng. Một người mang toàn bộ thiên hạ đè nặng ở trong lòng mình còn một người thì mang lòng mình đặt lên toàn thiên hạ.
Rất trôi chảy nhưng chính là bộ dạng này.
- Nghỉ ngơi sớm đi. Cuộc sống trong quân đội có lẽ không phù hợp với ngươi đâu.
Lưu Lăng đứng dậy, vỗ vỗ lên bả vai đến cả nữ nhân cũng đều chưa từng đụng vào của Nhiếp Niếp: - Cuộc sống trong quân ngũ luôn liên quan đến quá nhiều sống chết, còn con người ngươi mặc dù có tu vi đệ nhất thiên hạ nhưng vẫn cứ là một hòa thượng không muốn phá giới. Nói ngươi có lòng tốt là bởi vì ngươi không muốn tùy ý lấy đi tính mạng người khác. Nói ngươi lòng dạ ác độc thì nếu như ngươi không có vài phần tàn ác thì sao luyện được kiếm thuật thiên hạ vô song này chứ. Nhưng chung quy, lòng tốt của ngươi là tốt với người khác, còn lòng dạ ác độc của ngươi là ác độc đối với bản thân mình. Ngươi như vậy so với hòa thượng còn hòa thượng hơn một chút. Hòa thượng còn có thể phá giới, ngươi lại còn trói buộc lên người mình thêm ba nghìn giới luật nữa.
Nhiếp Niếp nói: - Ở đâu ra ba nghìn giới luật gì chứ? Những gì ta đã làm chẳng qua chỉ muốn lòng mình thoải mái hơn mà thôi. Hơn nữa, hòa thượng không được uống rượu còn ta thì được uống hết rượu ngon trong thiên hạ. Đến cả ngũ gia bì giá rẻ nhất cũng không phải chưa từng uống qua. Hòa thượng không được ăn thịt. Thức ăn ngon trong thiên hạ này, người nếm qua nhiều hơn ta vẫn còn chưa thấy có mấy người. Hòa thượng không được đụng vào nữ sắc...
Lúc Nhiếp Niếp nói tới câu này, ánh mắt Lưu Lăng sáng hẳn lên.
- Ngươi nhìn cái gì chứ?
Nhiếp Niếp hỏi.
Lưu Lăng khoát tay một cái nói: - Ngươi không cần để ý tới ta. Nói tiếp đi.
Nhiếp Niếp có chút chế nhạo hỏi: - Ngươi không phải nghĩ rằng ta là người không biết đến phong tình đó chứ?
- Lẽ nào ngươi đã biết?
Lưu Lăng hỏi.
Nhiếp Niếp tự phụ cười cười: - Nhiếp công tử thiên hạ vô song, sao lại thiếu hồng nhan bầu bạn chứ?
Lưu Lăng thất vọng nói: - Cuối cùng thì ngươi vẫn còn mang theo một chút hơi hớm trần gian. Vốn cho là mình gặp được một vị kiếm tiên không ăn thức ăn của trần gian chứ!
Nhiếp Niếp cười nói: - Ngươi không phải cũng từng nói, ta có một trái tim phàm trần thế tục sao?
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Đều là người phàm trần thế tục, cũng không cần phải vẽ thêm lời nói sắc bén cái quái gì. Đêm dài vắng người, hai đại nam nhân đã không còn gì để nói nữa, tắm rửa đi ngủ thôi.
Lưu Lăng đứng lên vừa muốn đi về phía xe ngựa thì bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Đại bước nhanh đến. Làm cho Triệu Đại có chút thất thố như thế, Lưu Lăng ý thức được dường như đã xảy ra chuyện gì khiến cho người ta không vui. Bước chân Triệu Đại có chút hoảng loạn bởi vậy có thể thấy được chuyện này nhất định sẽ khiến cho người ta rất không vui. Lưu Lăng dừng bước chờ Triệu Đại, đầu mày thoáng nhíu lại.
- Chuyện gì?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại nói: - Lam Châu đưa tới quân tình khẩn cấp. Tin tức xấu.
- Nói thẳng đi.
- Bảy ngày trước, Vương Bán Cân tướng quân suất quân chiến đấu ác liệt với đại tướng quân Tây Hạ Lý Hổ Nô ở thành tây Lam Châu. Quân ta lúc đầu chiến thắng, quân Tây Hạ tan tác. Vương tướng quân không nghe theo lời can ngăn của Chu Diên Công dẫn quân truy kích, bị người Tây Hạ mai phục ở bên sông Khâu Thủy. Nếu như không phải Chu Diên Công suất quân đánh tan cánh quân mai phục của Tây Hạ mà nói thì đại quân truy kích của ta suýt nữa đã bị tiêu diệt toàn quân. Tổn thất hơn hai vạn binh mã nhưng tổn thất của người Đảng Hạng so với chúng ta còn lớn hơn một chút.
Lưu Lăng ừ một tiếng, nói: - Cũng không xem là tin tức gì quá xấu. Cái tên Vương Bán Cân này, nếu có thể một mặt tử thủ thì cũng không phải là tên Vương thổ phỉ đào mồ kia. Là ta sơ suất quá rồi. Chu Diên Công mặc dù là trọng thần triều đình, nhưng bị đày đến nơi biên thùy thì lời nói của hắn ở trong quân ngũ Vương Bán Cân sao lại nghe lọt tai nửa lời chứ. Một người là tú tài một người là thổ phỉ thì tú tài vẫn luôn là người phải chịu thiệt thòi. Lát nữa gửi một bức thư để ta danh nghĩa răn dạy Vương Bán Cân. Nói cho hắn biết nếu mà còn dám làm càn như vậy thì ta sẽ lột quan bào trên người hắn xuống.
Tìm được một chút khổ sở nói: - Tin tức xấu là, vì để tìm cách cứu viện Trung Nghĩa Hầu bị kỵ binh Đảng Hạng vây khốn, Chu Diên Công đại nhân...
Tâm tình của Lưu Lăng cũng như mọi người không khỏi biến sắc: - Chu Diên Công chết trận?
- Không có. Chu đại nhân bảy chỗ bị thương nặng, nếu như không có thủ hạ nữ tướng quân Phan Kim Liên liều chết tương cứu chỉ sợ Chu đại quân thật sự đã phải tử trận nơi sa trường rồi. Phan Kim Liên tướng quân cũng bị thương nặng, mũi tên trên người lấy xuống cũng chứa đầy hai chén lớn. May mắn là, Trung Nghĩa Hầu không có bị thương. Chu đại nhân đang điều dưỡng, tính mạng của Phan tướng quân cũng không còn phải lo lắng nữa.
Triệu Đại tuy đã hết sức đem sự tình của Giám sát viện báo lên một cách uyển chuyển nhưng cuối cùng vẫn khiến Lưu Lăng phát ra một cơn lửa giận: - Đi! Sai Đề Kỵ đến Lam Châu bắt Vương Bán Cân trói về đây!
- Sai Tấn Châu Trần Viễn Sơn đem theo Thần Phong doanh nội trong ba ngày đêm đến Lam Châu thay thế Vương Bán Cân. Hán quân Lam Châu do Trần Viễn Sơn chỉ huy. Chu Diên Công dưỡng thương trong quân ngũ, đợi sau khi thương thế lành hẳn, ta sẽ ban cho hắn danh hiệu Trấn Tây binh mã Đô nguyên soái.
- Vương gia... Bớt giận!
Triệu Đại dè dặt nói. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia tức giận đến như thế. Gương mặt anh tuấn hiện ra một vẻ dữ tợn. Tuy chỉ là có bấy nhiêu nhưng cũng dọa Triệu Đại sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Bây giờ hắn mới biết, Vương gia đối với thuộc hạ lúc nào cũng cực kỳ khoan dung độ lượng, nhưng như vậy không có nghĩa là Vương gia sẽ không tức giận. Nếu như Vương gia thật sự tức giận mà nói, chỉ e đến cả Diêm Vương cũng phải sợ đến nỗi phải run lẩy bẩy.
- Vương tướng quân vất vả công lao to lớn, Vương gia xin hãy niệm tình xưa...
Lưu Lăng hung hăng vung tay: - Tình xưa? Trong chiến đấu, trên sa trường, không có cái gì là niệm tình xưa!
Lưu Lăng phất tay áo rời đi, sắc mặt tức giận có hơi trắng bệch. Triệu Đại nhìn theo bóng người Vương gia dần dần rời xa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn xuất thần một hồi sau đó liền thở dài một hơi thật sâu. Trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Vương Bán Cân. Thật là không biết Vương gia tại sao lại tức giận đến như thế. Tuy rằng bị đập gãy một trận nhưng cục diện cũng không biến đổi đến mức quá tồi tệ. Kỳ thật, Triệu Đại trong lòng cũng hiểu được, chuyện này hoàn toàn không phải như mình đơn giản vậy mà nói rõ với Vương gia. Tuy tổn thất hai vạn binh mã nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận. Nhưng nguyên soái tam quân bị vây khốn, hành quân trưởng sử bị trọng thương, chuyện như vậy sẽ đả kích rất nghiêm trọng đối với khí thế quân đội. Chỉ sợ trong một thời gian dài, cục diện sẽ không thể xoay chuyển.
Điều hắn không biết chính là, Lưu Lăng tức giận hoàn toàn không phải là vì biểu hiện của Vương Bán Cân mấy năm nay càng ngày càng kiêu căng khiến cho người ta bất an, quan trọng nhất chính là, kỳ thực Lưu Lăng đang tự trách. Hắn biết rất rõ, rõ ràng biết Vương Bán Cân tánh tình nóng nảy nhưng lại vẫn lựa chọn tín nhiệm năng lực của hắn.
Hiện giờ quân Hán hai mặt tác chiến. Đối mặt là kẻ thù có tổng số binh lực có thể gia tăng lên tới gần trăm vạn. Hơn nữa, hai kẻ thù này lại là hai phe hùng mạnh nhất lúc bấy giờ. Một khi chiến cục tuyến phía tây bất lợi thì tuyến phía đông bên này Lưu Lăng cực cực khổ khổ đánh chiếm mới có được cục diện tốt thì cũng sẽ liền theo sau mà sụp đổ. Nếu ba mươi vạn đại quân Đảng Hạng đông tiến công vào trong nước, Thái Nguyên nguy cấp, căn cơ sẽ bị khuấy động.
Lúc Lưu Lăng phân phái thuộc hạ đi hành sự, kỳ thực đã giúp bọn họ bố trí xong nhiệm vụ. Chỉ cần bọn họ làm theo những gì mà Lưu Lăng giao phó, Lưu Lăng tin rằng ở tuyến tây bám trụ người Đảng Hạng, ở tuyến đông hung hăng đánh cho người Khiết Đan rời khỏi. Chỉ cần người Khiết Đan thất bại thì người Đảng Hạng cũng tự mình rút lui.
Thế mà bởi vì sự tham công liều lĩnh của Vương Bán Cân, rất có thể cục diện tốt đẹp mà Lưu Lăng đặt ra sẽ xuất hiện biến cố.
Đi tới bên cạnh xe ngựa, Lưu Lăng hít sâu vào một hơi, che giấu sự lo lắng đã hiện ra nơi khuôn mặt bằng một nụ cười, thản nhiên trèo lên xe ngựa. Nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra. Sau khi Lưu Lăng nhìn thấy Mẫn Tuệ đã ngủ, chút giả dối tươi cười trên khuôn mặt mới dần dần tan biến đi. Hắn ngồi xuống bên bàn sách, ngẫm nghĩ một chút, cất bút viết mấy bức quân lệnh.
Lệnh, Trình Nghĩa Hậu ở Duyên Châu phát binh tấn công Ngân Châu, Tuy Châu của Tây Hạ, ít nhất phải đánh chiếm được một tòa châu phủ trong đó, bắt tất cả tộc nhân Đảng Hạng, bất kể là bách tính hay là quân lính, ai cũng đều không thể buông tha. Nếu Lý Hổ Nô công kích bên phía Lam Châu quá nhanh thì liền giết hết người Đảng Hạng ở hai châu này.
Lệnh, sau khi Trần Viễn Sơn tới Lam Châu nhất định phải đánh thắng một trận với quy mô lớn, chém địch dưới năm nghìn không tính công, tổn hại binh sĩ trên một nghìn không tính công!
Lệnh, cách chức chức vụ Trấn tây quân Đại Nguyên soái của Vương Bán Cân, giao cho Giám sát viện áp giải đến Triệu Châu.
Lệnh cho Tấn Châu Mậu Nguyên, ra sức cho binh mã Tấn Châu tới bố trí canh phòng khu vực phía tây Thái Nguyên - Tỉnh Châu, Thạch Châu.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Lăng lại cất bút viết một bức thư gửi cho Chu Diên Công.
Lúc đang cân nhắc câu chữ, bỗng nhiêu cảm giác được sự ấm áp trên bờ vai, Lưu Lăng quay đầu lại nhìn, thấy Mẫn Tuệ không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn, khoác thêm cho hắn một bộ y phục.
- Đánh thức nàng rồi ư!
Lưu Lăng áy náy nói.
Mâu Tuệ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi hàng lông mày đang chau lại: - Vương gia, tuy Tuệ Nhi không biết đã xảy ra chuyện lớn gì, Tuệ Nhi nghĩ chắc là không ngoài việc chiến cục đã xảy ra chuyện rắc rối gì đó. Tuệ Nhi chỉ là hạng nữ lưu thường tình, không hiểu việc quân, chỉ thấy Vương gia mặt ủ mày chau mà cảm thấy đau lòng. Có câu này Tuệ Nhi muốn nói với Vương gia. Kỳ thực, bất kể là là vị tướng quân nào ở lộ nào xảy ra chuyện không may thì cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng. Chỉ cần Vương gia vẫn còn đứng đây thì thiên hạ Trung Nguyên này sẽ không sụp đổ. Đêm đã khuya, Vương gia nếu để thân mình suy sụp thì so với mười người trăm người đại tướng quân thì còn quan trọng hơn nữa.
Nàng nói: - Nô tì nghe các binh sĩ thường nói, có Vương gia ở đây, bất luận khó khăn gì thì cũng đều không phải là khó khăn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận