Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 290: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
LÀM QUAN PHẢI GIẾT NGƯỜI
- Có lẽ các ngươi đều không hiểu, người này là từ chỗ nào xuất hiện đấy, vừa xuất hiện liền cưỡi lên đầu các vị tướng quân, quyền lợi lớn không có biên.
Lưu Lăng cười cười, cố ý sai người đi khiên cái ghế cho Triệu Đại ngồi xuống. Triệu Đại cũng không chối từ, không khách sáo, rất đương nhiên ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa vui vẻ lại nhưng thế nào cũng không vứt bỏ sự u ám lạnh lẽo. Rất nhiều người đối với ấn tượng đầu tiên của Triệu Đại, đó chính là, người này, là một con rắn hổ mang. Kỳ thật bọn họ sai lầm rồi, Triệu Đại độc và độc như thế nào, chỉ là con rắn thôi thì làm sao có thể so sánh với y được.
Người ngồi tại đây, chỉ có ba người là quen biết Triệu Đại thôi. Một là Hoa Linh, một là Dương Nghiệp, người kia chính là Triệu Nhị. Hai người từng có quan hệ không tệ với Triệu Đại, bây giờ nhìn thấy Triệu Đại, trong lòng đều rất kích động. Nhất là Triệu Nhị, lúc trước Vương gia âm thầm cho anh của hắn ta dưỡng thương tại hậu viện, sau khi thương thế lành đã bị Vương gia phái đi chấp hành một số nhiệm vụ bí mật, từ đó huynh đệ hai người chưa từng thấy mặt, có một lần Triệu Nhị không kìm nổi hỏi Vương gia, anh hắn có phải đã hy sinh chết ở địa phương nào? Lưu Lăng im lặng không nói, từ đó về sau Triệu Nhị vẫn cho là anh hắn đã chết rồi.
Hiện giờ nhìn thấy anh mình lại xuất hiện ở trước mặt mình, đột ngột cảm thấy rất hạnh phúc, có chút khiến cho Triệu Nhị luống cuống chân tay. Nếu không phải Triệu Đại lặng lẽ khoát khoát tay với hắn, chỉ sợ hắn đã sớm xông tới.
Lưu Lăng nhìn nét mặt những tướng lĩnh dưới tay, thấy được rất nhiều vẻ mặt ý tứ khác nhau. Như Vương Bán Cân, Trình Nghĩa Hậu hai vị lão già này, đã không nhớ ra được người đội trưởng thân binh mười năm trước theo cùng Lưu Lăng khi ở Ngọc Châu rồi, nhưng hiển nhiên, bọn họ cũng không có thật sự già đến nổi hồ đồ rồi. Nhìn đến vẻ mặt kích động của Triệu Nhị, hai tên cáo già này đã nháy mắt đoán ra chuyện gì. Còn nữa, hai người này ở trong quân đội có thân phận siêu nhiên, còn là hầu tước, mặc dù Triệu Đại là chính nhị phẩm Chỉ huy sứ viện Kiểm sát, cũng rất khó uy hiếp được hai người họ. Cho nên, hai người họ thật ra cũng không có kích động giống những người khác như vậy.
Mà Dương Nghiệp, ngay khi nhìn thấy Triệu Đại xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ mặt như thoáng chút có điều gì đang suy nghĩ.
Triệu Đại người này, hắn biết được, tuy rằng tiếp xúc số lần không nhiều, nhưng mỗi một lần hắn đều không thích ứng hơi thở âm u lạnh lẽo trên người của Triệu Đại.
- Thật ra rất đơn giản, bổn Vương gia sở dĩ cho hắn quan chức cao hơn các ngươi, bổng lộc cũng dày hơn, nguyên nhân chỉ có một cái, đó chính là... hắn làm rất nhiều so với các ngươi.
Lưu Lăng đến bên Triệu Đại nói : - Cho bọn hắn xem đi, ta cũng muốn xem, Ung Châu Tạ Tuấn rốt cuộc đã xuống tay hiểm độc cỡ nào đối với thuộc hạ của ta.
Nghe thấy Ung Châu Tạ Tuấn bốn chữ này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Triệu Đại gật gật đầu, chậm rãi cởi bỏ áo khoác dày trên người ra, sau đó chậm rãi cởi bỏ quần áo bên trong ra, dần dần, trên ngực lộ ra một vết thương nhìn thấy là phát hoảng.
Đây là một vết thương kéo dài từ ngực đến bụng, hễ ai thấy được vết thương này sắc mặt người đó đều thay đổi. Ở thời đại này, bị thương như vậy kết cục chỉ có một chữ chết, thật sự không thể tưởng tượng vết thương lớn vậy mà y vẫn còn sống. Vết thương này độ dài khoảng bốn mươi cm, được kim chỉ may lại rậm rạp.
- Đây là?
Trình Nghĩa Hậu sau khi nhìn thấy vết thương được may lại bằng các vết chỉ rậm rạp liền trợn mắt.
- Tình cờ gặp được thần y Ngô Bổn giúp tôi lấy kim thêu may lại vết thương, nuôi dưỡng hơn một tháng mới nhích người được. Nếu không phải từ lúc theo Vương gia đến giờ, vận may của tôi rất hên, nếu không lần này tôi không thể trở về đây.
Triệu Đại một bên mặc lại quần áo, vừa thản nhiên nói.
- Tài nghệ như thần!
Trình Nghĩa Hậu từ đáy lòng thán phục nói.
Lưu Lăng cũng giật mình kinh hãi, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Triệu Đại tổn thương nặng đến nước này. Trách không được Triệu Đại hiện giờ suy yếu vậy, cũng là nhờ nghị lực y kiên định, đổi thành người khác mà nói không chừng đã sớm chết rồi. Trời đã ấm áp lại, y mặc quần áo dày như vậy thân thể vẫn lạnh lẽo, bởi vậy có thể thấy được lần này trọng thương khiến cho thân thể y suy yếu đến trình độ nào. Lúc trước, Triệu Đại còn hùng vũ hơn so với Triệu Nhị.
Hắn đồng thời kinh ngạc cho tài nghệ như thần của Ngô Bổn thần y, vết thương nặng như vậy, mặc dù ở xã hội hiện đại y học phát đạt cũng không nhất định có thể giữ được mạng sống, lượng lớn máu bị mất, nội tạng khẳng định cũng bị tổn thương, hơn nữa khâu lại miệng vết thương ở thời đại này cũng là kỹ thuật không thuần thục, Ngô Bổn làm sao làm được? Chẳng lẽ thật sự như trong truyền thuyết vậy, ông ta đã đắc đạo thành tiên hay sao? Nếu là người phàm, sao y thuật lại có thể thần kỳ như thế?
Lưu Lăng bình tĩnh một chút nói: - Vết thương không có nghĩa là cái gì, các vị đang ngồi tại đây, bao gồm trên người bổn vương bên trong tất cả vết thương lớn nhỏ cũng không ít. Mấu chốt ở chỗ, việc làm của Triệu Đại.
Hắn phủi tay, Giám sát vệ phía ngoài đã mang đến tư liệu thật dày mà Triệu Đại đã ghi chép kể lại tỉ mỉ về Ung Châu. Lưu Lăng nhận lấy đưa cho Vương Bán Cân nói: - Các ngươi đơn giản xem một chút, thì sẽ biết Triệu Đại đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Trong đầu Bổn vương chỉ mới có ý niệm triển khai nhà kho Hoa Châu, hắn đã trả giá suýt mất mạng mới có thể thăm dò rõ ràng kẻ địch, kể lại tỉ mỉ về Ung Châu. Từ năm Gia Phong thứ hai trở đi, Triệu Đại đã âm thầm yên lặng làm những công tác này, lớn nhỏ trên trăm trận chiến, mặt ngoài thoạt nhìn bổn vương rất giỏi có thể liệu địch tiên cơ, thật ra, xét đến cùng vẫn là Triệu Đại thắng lợi. Bách chiến bách thắng, trong chuyện này Triệu Đại trả giá vất vả, các ngươi có lẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tiếp theo, Lưu Lăng đem vài lần xuôi nam đại chiến, các việc mà Triệu Đại ở phía sau làm, từng chuyện từng chuyện nói ra, nghe đến khúc cuối, làm các tướng quân thật sự đã khâm phục rồi. Lưu Lăng đối xử với người, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, người chia theo đàn vật họp theo loài, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, vốn dưới trướng Lưu Lăng không có tiểu nhân tâm tư âm u đố kị người tài, hiện tại đã biết rõ công lao Triệu Đại, trong lòng bất mãn của mọi người đã sớm giảm bớt rồi.
Hơn nữa, mọi người biết rõ Lưu Lăng sắp trọng dụng Triệu Đại, vả lại cho Triệu Đại một chức vị Chỉ huy sứ viện Giám sát mới mẻ như vậy, theo tên gọi này có thể phân tích ra chức quyền của Triệu Đại là cái gì. Mọi người không cần phải vì vậy mà đắc tội Triệu Đại, ai biết về sau có phải phụ thuộc hơi thở người khác.
- Các ngươi còn có ý nghị gì không, hiện tại hãy nghe Triệu Đại nói tỉ mỉ về tình huống của Ung Châu. Nhà kho Hoa Châu bổn vương chắc chắn sẽ nắm giữ đấy, cho nên, Vĩnh Hưng quân cũng là tất nhiên phải đánh. Tục ngữ nói biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trời ban Triệu Đại cho ta, mặc dù Vĩnh Hưng quân có hai trăm ngàn chiến binh, thì thế nào?
Triệu Đại nói: - Ung Châu Vĩnh Hưng quân, chia thành hai mươi cái doanh, Tiết Độ Sứ Tạ Tuấn chính là một đại tướng có tài năng, người này chẳng những binh pháp chiến trận thuần thục, vũ lực cũng là vạn phu không đỡ nổi. Vết đao trên người của tôi, chính là hắn lưu lại đấy. Tôi ẩn núp năm ngày trong đại doanh của hắn, binh tướng lực bố trí của hắn, khi tôi tra rõ ràng, thì bị Hổ vệ của hắn phát hiện. Hổ vệ của Tạ Tuấn, rất khó lường!
Y từ đáy lòng thở dài nói: - Tuy chỉ có một trăm hai mươi người, nhưng đủ để bảo vệ Tạ Tuấn rút lui giữa một trăm ngàn quân. Tuy rằng tôi đã sớm có chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn chạy không khỏi sự vây bắt của ba mươi tên Hổ Vệ và Tạ Tuấn. May mắn, thuộc hạ của tôi có thể đánh nhau cũng không ít, người đã chết cũng không ít, cuối cùng tôi có thể mang về cái mà tôi muốn mang về.
Y xin lỗi nhìn Lưu Lăng một cái nói: - Vương gia, tuy rằng thuộc hạ lưu lại dấu vết là dụ dỗ Tạ Tuấn đoán về hướng Tả Minh Vệ Chỉ huy sứ Đoàn Sơn Loan, nhưng vốn Tạ Tuấn là người khôn khéo, chỉ sợ giấu giếm không được hắn. Tuy nhiên Tạ Tuấn cũng rất khó nghĩ đến chúng ta, dù sao cách quá xa.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ngươi làm vậy đã đủ tốt lắm, lần sau sự việc này ngươi không đuợc tự mình ra tay, nếu ngươi có chuyện gì, mười tên Tạ Tuấn cũng chống đỡ không nổi.
Triệu Đại gật đầu nói: - Thuộc hạ đã biết, Vương gia không nói, thuộc hạ cũng sẽ quý trọng cái mạng này, còn phải làm nhiều việc cho Vương gia nữa.
- Vĩnh Hưng quân, có ba vạn quân trú đóng ở Hoa Châu, nhà kho Hoa Châu tồn lương thực mấy trăm vạn thạch, Tạ Tuấn coi trọng nhất chính là kho lúa này. Còn có năm vạn đại quân trú đóng ở núi Ngọc Phong giữa Kim Châu và Thương Châu, trấn áp đội ngũ Tả Minh Vệ ở Kim Châu. Hai vạn trú đóng ở Càn Châu, hai vạn trú đóng ở Diệu Châu, còn dư lại tám vạn người đều tại Ung Châu.
- Quân Ung Châu xài trường thương là chính, và có một đội kỵ binh hơn ba vạn người. Ung Châu là nơi từ trước có nhiều kỵ binh, vả lại đều cung mã thành thạo. Không thể khinh thường.
- Còn nữa, dưới trướng Tạ Tuấn có một mưu sĩ Quách Khải, đa trí mưu kế sách, là người mà Tạ Tuấn nể trọng nhất. Tuy nhiên người này chư vị không cần phải lo lắng rồi, hắn đã chết. Nếu không phải khi giết hắn tôi hơi hơi lộ ra chút dấu vết, cái mũi Tạ Tuấn mặc dù tốt lắm, nhưng cũng rất khó tìm được tôi.
Y dừng một chút nói:
- Ta thật không ngờ, một văn nhân, kiếm pháp không ngờ tinh luyện như vậy!
Lưu Lăng kinh ngạc nói: - Quách Khải kia thân thủ không tệ?
Triệu Đại nói: - Không kém hơn thuộc hạ, thuộc hạ đánh lén, hắn còn có thể dưới sự trọng thương phản kích đâm thương cánh tay của thuộc hạ, ngay mặt giao chiến, thuộc hạ với hắn ngang tài ngang sức.
- Quách Khải mặc dù đã chết, nhưng Tạ Tuấn người vốn đọc thuộc lòng binh thư, rất có chủ trương, làm người quả quyết tàn nhẫn. Theo tôi quan sát trong tướng lĩnh nhân tài kiệt xuất của Đại Chu, có thể cùng người này so sánh, chỉ có duy nhất Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc.
- Nói tóm lại, trận chiến này, đánh hơi khó.
Nói một hơi nhiều lời như vậy, Triệu Đại có vẻ có chút suy yếu, thân mình hơi hơi run rẩy, bộ dạng có vẻ vô cùng rét lạnh. Lưu Lăng sai người mang tới một cái áo ngủ bằng gấm che trên người y, Triệu Đại cảm kích nhìn Lưu Lăng một cái.
- Ở Giáng Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn ba tháng, cũng nên động động rồi. Chỉ cần đánh hạ đuợc Vĩnh Hưng quân, nửa giang sơn của Đại Chu gần như nằm trong tay của Đại Hán chúng ta, khó đánh, cũng phải đánh!
Lưu Lăng nói.
- Tả Úy Vệ vốn trú đóng ở Bồ Châu, địa hình rõ như lòng bàn tay. Hiện giờ Từ Thắng Trị cầm giữ Bồ Châu, nếu muốn đánh Vĩnh Hưng quân phải chiếu cố Từ Thắng Trị trước, Trịnh Siêu và hắn giao tiếp không ít, ý kiến của người này phải nghe đấy. Người đâu, cho ngựa phi đến Từ Châu truyền quân lệnh của bổn vương, kêu Trịnh Siêu đến Giáng Châu gặp ta. Bổn vương tuy rằng đã hứa đội ngũ Tả Úy Vệ của hắn không cần tham chiến, nhưng bản thân Trịnh Siêu, bổn vương cũng không có hứa cho hắn nhàn rỗi dưỡng lão.
Mọi người cười to.
- Ra lệnh, binh lính các doanh hãy chuẩn bị lương thực binh khí, mười ngày sau ra quân.
- Ra lệnh, Đỗ Nghĩa lãnh hai vạn quân Tấn Châu tụ họp tại Giáng Châu.
Liên tục ra hai quân lệnh, Lưu Lăng phủi tay nói:
- Các người đều ra ngoài chuẩn bị đi, trận chiến này, đều phải dựa vào các vị tướng quân đó.
- Đại Hán uy vũ!
-Nhiếp Chính Vương uy vũ!
Chờ mọi người tán đi, Triệu Nhị và Hoa Linh thi lễ trước Triệu Đại, Triệu Nhị khóc như đứa bé vậy, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng xúc động. Triệu Đại khi gặp đệ của mình, cũng là nhiều cảm xúc ngổn ngang. Mọi người nói chuyện trong chốc lát, Triệu Nhị hai người liền rời đi lều lớn, đều tự đi chuẩn bị.
- Xe ngựa kia của ngươi, có thấy hơi phô trương không?
Sau khi chỉ còn lại có Lưu Lăng và Triệu Đại hai người trong lều lớn, Lưu Lăng nhìn Triệu Đại núp ở trong áo ngủ bằng gấm, dường như vẫn có chút rét lạnh hỏi.
Triệu Đại nắm thật chặt tấm chăn nói: - Vì Vương gia trấn áp quân tâm, thuộc hạ không thể không phô trương, không thể không phô trương.
Lưu Lăng thở dài nói: - Sự việc hãy để đó trước đi, lâm trận giết tướng, không ổn.
- Thuộc hạ thì nghĩ rằng, nếu không dứt khoát thi hành pháp điển, càng không ổn.
Lưu Lăng sửng sốt, lập tức nói:
- Dù sao Phùng Phục Ba là người đã theo ta nhiều năm, giết như vậy, Bổn vương quả thật không nhẫn tâm.
Triệu Đại nói: - Chính vì là thuộc hạ cũ của Vương gia, nên bán trộm quân lương, cấu kết tặc phỉ, càng đáng giết. Bản thân Đỗ Nghĩa là chủ tướng Tấn Châu, không nắm rõ được sai lầm của tướng lĩnh dưới trướng, càng đáng phạt.
Lưu Lăng gật gật đầu: - Được, viện Giám sát ta đã giao cho ngươi, thì đây là chức quyền của ngươi, ta sẽ không ngăn cản nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận