CHỦ NHÂN LƯU CẦU
Ưng Dương lang tướng Từ Thanh Trúc khom người hỏi Lưu Lăng: - Vương gia... Thượng Đỉnh Thiên thật sự sẽ mắc bẫy sao?
Lưu Lăng cười cười nói: - Nếu là dựa vào một thủ đoạn nhỏ nhoi này, Thượng Đỉnh Thiên đương nhiên là sẽ không trở mặt với Nam Minh. Nhiều nhất trong lòng hơi có chút hoài nghi thôi, nhưng giữa hai người khó tránh khỏi sẽ xuất hiện ngăn cách. Một thủ đoạn nhỏ không thể để cho Thượng Đỉnh Thiên và Nam Minh xuất hiện vết rách, vậy dùng thêm nhiều cái thủ đoạn nhỏ thì tốt thôi.
Từ Thanh Trúc bừng tỉnh ngộ ra nói: - Vương gia từ xa phái ra bốn năm đội nghi binh đi khác đường hướng thành Toàn Nghiệp, cũng là vì khiến Thượng Đỉnh Thiên và Nam Minh trở mặt.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Nếu người của viện giám sát có thể trà trộn vào đi gây nên mâu thuẫn thì không cần phí việc, nhưng muốn trà trộn vào thì nói dễ hơn làm. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách hiệu quả nào, đây cũng là hạ sách bất đắc dĩ. Nếu là thành, trận chiến ngày mai phần thắng coi như là định sẵn mười phần rồi. Nếu không thành, đó có thể vẫn là một cuộc ác chiến. Người Lưu Cầu tuy rằng chiến lực thấp, nhưng bọn họ thắng là dựa vào địa hình xuất quỷ nhập thần. Thành Toàn Nghiệp lại là dựa núi mà xây dựng, thám tử báo về tin tức nói cả tòa thành đô này được kiến thành từ đá tảng, vô cùng chắc chắn. Cửa thành rất nặng, hơn nữa thiết lập cơ quan kẹp chết, cho dù là dùng công thành chùy cũng chưa chắc có thể đập mở ra được, con đường núi này khó đi, công thành chùy là lên không nổi đấy. Cho nên, nếu muốn thủ thắng phải nghĩ cách khiến cho nội bộ người Lưu Cầu loạn lên mới có thể thừa cơ được.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Nói tới nói đi, ta chỉ là không muốn ở cái địa phương này tiêu hao quá nhiều binh lực thôi.
- Nói cho bọn lính, đêm nay ngay ở chỗ này hạ trại! Thám báo phái ra có thể trở về rồi, ở doanh địa trong mười dặm bố phòng.
Lưu Lăng thản nhiên phân phó nói.
Từ Thanh Trúc lập tức đi xuống sắp xếp, nghe được mệnh lệnh của Vương gia, rất nhiều binh lính trong lòng đều rất không minh bạch, chạy thêm hai canh giờ liền có thể đến tới thành Toàn Nghiệp rồi, lúc này sắc trời mới quá trưa không bao lâu, trước khi trời tối đuổi tới thành Toàn Nghiệp là không thành vấn đề. Nhưng không ai nghi ngờ mệnh lệnh Lưu Lăng, bất kể là lão binh tòng quân nhiều năm hay là đàn ông gần đây nhập ngũ, bọn họ đều tin tưởng vững chắc một đạo lý, chân lý, thì đó là, Hán Vương quyết định, cho tới bây giờ đều là chính xác.
Thiết lập đồn quan sát, thám báo, sau đó bọn lính bắt đầu dựng doanh trướng. Đường núi khó đi, xe ngựa quân nhu doanh lên không nổi, cho nên lều trại của bọn lính đều là khiêng lên tới. Một lều trại chăn vải chừng trăm cân nặng, bởi vậy có thể thấy được bọn lính hành quân gánh nặng vô cùng. May mắn, lần này hành quân tốc độ cũng không vội vã, cho nên bọn lính thay phiên mang lên nên cũng không có cảm thấy quá mức mệt nhọc. Chỉ có điều khí trời ẩm ướt này bọn lính vẫn là không thích ứng, hơn nữa trong núi rừng sâu cũng gây ra nhiều phiền toái không nhỏ cho bọn hắn.
Quân Hán chuẩn bị coi như sung túc, khi đốt lên vô số đống dược thảo, bọn sâu bọ đều bị đuổi tản ra hết. Bọn lính tay chân lanh lẹ đem lều trướng dựng lên, lều trại của Lưu Lăng nằm ngay tại vị trí trung tâm doanh địa, bốn phía bụi cỏ đều được làm sạch, cam đoan không có một con sâu chui vào hút máu Hán Vương.
Ngay tại khoảng cách doanh địa quân Hán ngoài hơn hai mươi dặm, nước Trung Sơn dốc toàn bộ lực lượng hơn hai mươi ngàn binh lính còn nằm sấp ở trong bụi cỏ đợi quân Hán đến. Mà bọn họ cũng không biết là, ở phía sau mảnh rừng đó giữa mấy vị đại nhân vật nước Trung Sơn suýt nữa bộc phát ra một trận hỗn loạn. Nguyên nhân gây ra, là tên thám báo bị trúng tên kia mang về một tin tức vô cùng không tốt, nếu không phải do Thượng Đỉnh Thiên áp chế mà nói, không chừng các đại nhân vật sẽ đánh đập tàn nhẫn với nhau.
Thượng Đỉnh Thiên sai người đem tên thám báo kia đang đổ quá nhiều máu lung lay sắp ngã đỡ xuống đi nghỉ ngơi, y quay đầu nhìn Nam Minh với vẻ mặt nghiêm nghị một cái rồi nói: - Đại tộc trưởng, chuyện này trẫm chắc chắn không tin.
Vừa mới bị tộc nhân của mình khàn cả giọng chỉ trích, Nam Minh sắc mặt hết sức khó coi. Lão đứng lên hơi hơi xoay người thi lễ nói với Thượng Đỉnh Thiên: - Cảm ơn bệ hạ tín nhiệm.
- Đây bất quá chỉ là Hán Vương Lưu Lăng dùng mưu kế phản gián mà thôi, trẫm sao lại có thể mắc mưu hắn chứ? Trẫm xem ra, đây là Hán Vương Lưu Lăng hết kế nên biểu hiện ra như vậy thôi. Phàm là hắn có biện pháp tốt hơn, sao lại sử xuất thủ đoạn nhỏ không đáng tiền như vậy? Biết rõ trẫm chắc là sẽ không tin, hắn làm như vậy, bất quá chỉ là muốn gây náo loạn cho trẫm thôi.
Thượng Đỉnh Thiên khẽ cười nói.
Sắc mặt của y rất bình thản, cũng không có ai chú ý tới, trước khi y hướng Nam Minh nhìn nhìn, bên trong cái nhìn có một tia âm trầm chợt lóe lướt qua.
Nam Minh vừa muốn nói chuyện, Tịch Xích thở phì phò nói: - Mạt tướng cũng tin tưởng đại tộc trưởng đấy! Nhưng mạt tướng cũng hiểu được, giữa chúng ta khẳng định có người cùng cái thằng Lưu Lăng kia cấu kết! Bằng không, vì sao đại quân mai phục lúc này Lưu Lăng lại biết rõ ràng? Ba đội thám báo tràn đi, không ngờ đều bị người Hán tiêu diệt hết, nếu là không có ai mật báo điều này sao có thể làm được? Tại đây trong mảnh núi rừng này, người Hán tuyệt đối không có khả năng có thể ẩn núp sâu hơn so với người của chúng ta được. Trong số thám báo này không ít người đều là do mạt tướng một tay huấn luyện ra đấy, mạt tướng không tin bọn họ sẽ ngốc đến nỗi bị người Hán phát hiện ra trước!
Tịch Xích quét mắt qua sắc mặt của mọi người, âm u lạnh lẽo vô cùng: - Bệ hạ! Chuyện này nhất định phải tra, có nội ứng như vậy, Lưu Lăng làm sao có thể mắc bẫy trong đó! Chỉ sợ, tiếp tục như vậy nữa thật ra sẽ có người dẫn cái thằng Lưu Lăng kia tới giết chúng ta!
- Câm miệng!
Thượng Đỉnh Thiên cả giận nói: - Trẫm đã nói qua, đây bất quá chỉ là Lưu Lăng dùng kế phản gián mà thôi. Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy? Người khác muốn ngươi mắc mưu, ngươi liền mắc mưu sao? Người ở đây trẫm đều tin được, đều là người đi theo trẫm xuất sinh nhập tử, có ai bán đứng mọi người? Đại tộc trưởng càng không thể!
Tịch Xích hừ một tiếng nói: - Ai biết là có người nào đã bị cái thằng Lưu Lăng kia thu mua không, có người trong lòng chỉ có châu báu tiền tài! Cho tiền, ngay cả thân sinh cha mẹ con cái đều có thể bán đứng được, huống chi là chúng ta!
Tướng quân Cát Qua cả giận nói:
- Tịch Xích! Ngươi có ý gì! Chẳng lẽ ngươi vốn không có hiềm nghi sao? Theo ta thấy chính là ngươi đem tin tức tiết lộ ra ngoài đấy!
Tịch Xích mạnh mẽ đứng lên chỉ vào Cát Qua quát ầm lên: - Ngươi đánh rắm hả! Ta đối với bệ hạ trung thành và tận tâm làm sao lại làm ra việc xấu xa này? Nhưng thật ra ngươi, nói không chừng chính là ngươi rất sợ chết, trước tiên đem chuyện mai phục của đại quân phái người nói cho Lưu Lăng biết! Cát Qua, ta đã sớm xem ngươi không vừa mắt, ngươi ngay cả đứa con đều có thể bán được, ngươi còn có chuyện gì không làm được!
Năm đó Cát Qua trong nhà cuộc sống khốn đốn, thực là không có cách nào đành phải đem một trong ba đứa con trai bán cho bộ lạc khác. Chuyện này vốn chính là nỗi đau trong lòng của ga, đứa con trai đem bán người kia sau đó bệnh chết, Cát Qua sau khi phát tích muốn lấy đứa con về cũng không có cơ hội, trong lòng mỗi khi nhớ tới đều đau như bị đao cắt vậy. Vừa nghe được Tịch Xích nói có người ngay cả con cái đều có thể bán được, gã làm sao có thể nhịn được?
- Tịch Xích! Chẳng lẽ ngươi cho là người ở đây, chỉ có ngươi là đối với bệ hạ là trung thành và tận tâm đấy sao? Khi ta đi theo bệ hạ tranh đấu giành thiên hạ, ngươi con mẹ nó còn ở trong núi săn lông bờm dê đó! Ngươi xem ta không vừa mắt, ta xem ngươi cũng không vừa mắt! Ngươi còn dám nói xằng nói bậy, có tin ta hiện tại một đao cắt đầu của ngươi không!
Tịch Xích cả giận nói: - Có bản lĩnh ngươi thử xem? Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi muốn giết người bịt miệng à? Cát Qua, ngươi tính lộn rồi! Luận bản lĩnh, ta Tịch Xích không yếu hơn ngươi đâu!
Nam Minh cau mày nói: - Hai người các ngươi ở trước mặt bệ hạ hô to gọi nhỏ còn thể thống gì! Đều là người trong nhà, ở đâu có cái gì gian tế phản đồ! Nếu ai còn dám nói lời như vậy, đừng trách ta lấy ra quy định tổ tông đã lưu lại!
Cát Qua lớn tiếng nói: - Đại tộc trưởng! Ngài cũng nhìn thấy đó, Tịch Xích hắn ngậm máu phun người!
Tịch Xích quát: - Ta ngậm máu phun người? Không phải ngươi, vậy ngươi nói là ai? Nếu không ai tư thông quân Hán, Lưu Lăng hắn cũng không phải thần tiên, làm sao có thể đem thám báo chúng ta giết nhiều như vậy, làm sao có thể đối với mai phục của chúng ta biết đến rõ ràng như vậy! Không phải ngươi, chẳng lẽ còn có thể là đại tộc trưởng sao!
- Đủ rồi!
Thượng Đỉnh Thiên một tiếng phẫn nộ quát.
- Tịch Xích! Trẫm nghe ngươi nói câu nào nữa, trẫm sẽ saii người chém đầu của ngươi ngay! Trẫm đã nói, đây bất quá chỉ là Lưu Lăng dùng kế phản gián rẻ mạt mà thôi. Hắn cũng không biết chúng ta ở trong này mai phục, thám báo chúng ta bị người Hán giết, là bọn họ tài nghệ không bằng người! Trẫm đã sớm nói, không nên coi thường cái nha môn viện giám sát kia của Hán quốc, hiện tại các ngươi biết người trong viện giám sát kia lợi hại rồi! Không cần hoài nghi lẫn nhau, càng như vậy, lại vừa vặn trúng quỷ kế Lưu Lăng!
Thượng Đỉnh Thiên giải thích nói: - Lưu Lăng dụng binh nhiều năm, đoán được trẫm ở chỗ này mai phục cũng không phải là không thể được. Hắn dùng binh cẩn thận, phái thêm thám báo dò đường cũng là không gì đáng trách. Chính là bởi vì hắn phát hiện trẫm lúc này mai phục, mới có thể tương kế tựu kế dùng một thủ đoạn ác độc như vậy!
Nam Minh khom người nói: - Bệ hạ anh minh, lão cảm thấy được, nếu quân Hán thật sự có nội ứng, hoàn toàn có thể phái người dụ dỗ chúng ta đi ra, sau đó Lưu Lăng mang binh đột nhiên giết đến, quân ta tất bại. Bởi vậy có thể thấy được, Lưu Lăng cũng chỉ là đoán mò mà thôi.
Lão ngẫm nghĩ một chút nói: - Cách nhìn của lão là, không bằng thừa dịp quân Hán hạ trại chưa ổn định, bệ hạ mang binh thừa dịp lúc ban đêm giết đi tới, quân Hán trở tay không kịp tất nhiên đại bại!
Thượng Đỉnh Thiên hơi có thâm ý nhìn thoáng qua Nam Minh nói: - Đại tộc trưởng, quân Hán đã có phòng bị, tập kích đêm... Chỉ sợ sẽ trúng mai phục của quân Hán. Hành động này... Không ổn đấy.
Nam Minh nói: - Tận dụng thời cơ!
Tịch Xích nói: - Vừa rồi thám báo kia không phải đã nói rồi sao, Lưu Lăng đã phái mấy lộ đại quân phân công nhau tiến công Đô Thành, ta xem hẳn là phái thêm nhân sự đi ra ngoài tra xét tin tức, nếu thật sự có quân Hán vòng đường tấn công Đô Thành mà nói, chỉ sợ...
Câu nói kế tiếp hắn không có nói ra, nhưng mỗi người đều hiểu được ý của hắn. Hoài nghi giống như là một ngọn cỏ mọc ở trong lòng, một khi nảy mầm, sẽ không thể ức chế mà sinh trưởng tốt lên, người khí lượng hẹp hòi sẽ trở nên không tin bất cứ kẻ nào. Tịch Xích là một người hữu dũng vô mưu, hắn luôn cảm giác trong người của mình nhất định là có người bị Lưu Lăng thu mua.
Nam Minh cả giận nói: - Tịch Xích! Ngươi vẫn còn hoài nghi ta sao!
Tịch Xích cả kinh, khom người nói: - Đại tộc trưởng, Tịch Xích không dám.
Nam Minh tức giận đến râu tóc đều dựng, kích động ho khan: - Ta thay bệ hạ mưu đồ mấy năm, vẫn luôn vì nước Trung Sơn hùng mạnh mà bày mưu tính kế! Ta ở Trung Sơn, bệ hạ đối với ta cũng rất tôn kính, Lưu Lăng hứa ta lợi ích gì mà ta lại bán đứng bệ hạ?
Tịch Xích khúm núm không dám nói lời nào, đối với đại tộc trưởng, hắn mang theo một loại sợ hãi trời sinh.
Thượng Đỉnh Thiên vừa mới muốn khuyên giải Nam Minh vài câu, bỗng nhiên xa xa một gã thám báo thở hổn hển chạy tới: - Báo! Bệ hạ, việc lớn không tốt! Quân Hán phân thành ngũ lộ tiến công Đô Thành, mỗi lộ đều có không dưới năm ngàn người! Đường quân Hán nhanh nhất hiện giờ cách Đô Thành đã không tới hai mươi dặm! Dẫn đường cho quân Hán... Dẫn đường đấy... Là người của bộ lạc A Lý.
- Ngươi nói cái gì!
Nam Minh thân mình lay động mạnh, trước mắt tối sầm, không ngờ ngất đi.
Thượng Đỉnh Thiên theo bản năng vươn tay muốn đỡ Nam Minh, nhưng tay tại giữa không trung liền ngừng lại. Thân mình già nua của Nam Minh bùm một tiếng té lăn trên đất, mà ngay cả Tịch Xích và Cát Qua đều không có giơ tay đi nâng đỡ. Bộ lạc A Lý, đúng là bộ tộc của đại tộc trưởng Nam Minh!
Một thanh âm ở trong lòng Thượng Đỉnh Thiên không ngừng lẩn quẩn, khiến sắc mặt của y trở nên càng phát ra khó coi. Âm thanh kia thật giống như âm thanh lưỡi rắn độc phun ra nuốt vào âm trầm ghê gớm, khiến cho trong lòng của y bị phủ kín một tầng độc dược tối đen.
Chẳng lẽ, Hán Vương là hứa cho Nam Minh... làm chủ nhân Lưu Cầu sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận