CÒN BAO XA
- Không ngờ Oa quốc bé nhỏ chật hẹp vậy mà muốn đánh chiếm lại là cả một quá trình gian nan. Cuối cùng phải mất hơn năm Viên Quốc công mới đánh hạ được Oa quốc.
Trong lúc vô tình, quần thần hai người lại dời đề tài sang chuyện khác.
Sau lễ phong thưởng quần thần ở đại điện Càn Vũ năm ngoái, Chiêu Tiên lại chạy về chỉ huy Thủy sư đi chinh phạt Oa quốc. Bắt đầu chinh chiến từ đầu tháng sáu năm Đại Trị thứ hai, đánh tới trung tuần tháng sáu năm Đại Trị thứ ba, một năm có lẻ. Nghe nói người Oa dựa vào địa thế hiểm yếu của khu vực bản địa chỉ lớn chừng ba bốn cái huyện thôi để đối kháng, vả lại lúc này Oa quốc cũng không phải là bốn hòn đảo có nhiều người cư trú. Chiêu Tiên thận trọng đóng vững đánh chắc, dù rằng chậm nhưng thu được thắng lợi triệt để.
- Không phải Oa quốc khó đánh!
Lưu Lăng cười mắng: - Mà tại Chiêu Tiên đố kỵ ngoại hiệu Dương Chém Đầu của Dương Nghiệp, bản thân cũng muốn có được cái danh hiệu Chiêu Chém Đầu. Hắn đánh thận trọng không sai, nhưng cũng không tới mức chậm như vậy chứ, kéo từ tận tháng sáu năm trước? Ngươi biết hắn ở trên biển rộng đã chặt xuống bao nhiêu cái đầu người rồi không?
Lưu Lăng thở dài: - Con số cụ thể không ai biết được, chỉ là nghe nói có một cái vịnh được dùng đầu người lấp đầy, không một chỗ hở!
Triệu Đại hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng khiếp sợ. Nhồi đầy một vịnh, dù là vịnh nhỏ thì cũng cần tới bao nhiêu cái đầu để lấp đây? Nếu là vậy, Vương gia nói Viên Quốc công Chiêu Tiên đố kỵ ngoại hiệu Dương Chém Đầu của Liêu Quốc công Dương Nghiệp cũng không phải nói quá rồi.
- Tháng trước, quyết chiến cùng quân đội chủ lực tàn dư của Oa quốc, đánh xuống một trận, Chiêu Tiên lệnh cho bọn lính chém đầu người Oa dựng thành một Phật tháp đầu người, một ngàn đầu người chất thành một tòa, ước chừng có tất thảy sáu mươi bốn tòa!
Lưu Lăng chẳng những không tức giận mà còn buồn cười, khóe miệng cứ vểnh vểnh lên: - Oa quốc tôn sùng Phật giáo, Chiêu Tiên dùng đầu người chất lên Phật tháp, chẳng biết nếu Phật tổ biết được thì liệu có cảm thấy phấn khởi hay không, hay là phẫn nộ.
Bất kể Phật tổ hay là người Oa chắc chắn đều không ai cao hứng rồi.
Triệu Đại cười khổ lắc đầu: - Cứ tiếp tục đánh như vậy, chờ khi Viên Quốc công điều quân trở về chẳng phải đã giết sạch tộc người Oa quốc rồi? Một người cũng không chừa, mấy cái hòn đảo bị tàn phá đó còn lợi ích gì nữa. Thuộc hạ nghe nói Oa quốc đất đai cằn cỗi, lúa nước kết không ra bông!
Lưu Lăng cười nói: - Không nghiêm trọng như vậy, tuy nhiên đúng là cằn cỗi.
- Bốn cái đảo hoang phế quả thật không dùng gì được, không biết những kẻ lọt lưới sẽ mất bao lâu mới có thể tiếp tục sinh sôi thành đàn.
Triệu Đại thoáng trầm ngâm, sau đó bỗng nói một câu khiến Lưu Lăng có chút ngoài ý muốn: - Nếu Vương gia thấy lũ người Oa không hợp mắt, vậy thì hàng năm phái người lên đảo tàn sát vài lần là được. Một lần có thể lọt lưới, hai lần có thể lọt lưới, nhưng sau mười lần trăm lần thì dù có lọt lưới chăng nữa cũng chẳng làm nên tích sự gì.
- Thấy người Oa không hợp mắt ư?
Lưu Lăng mỉm cười: - Xác thực là vậy.
Trận chiến ở Nhai Sơn của triều Nam Tống, quân Tống với hơn mười vạn binh lực cuối cùng tổ thành Thủy sư quyết chiến cùng Thủy sư quân Nguyên, thuyền của tiểu Hoàng đế rơi vào giữa vòng vây trùng trùng không cách nào đột phá, Lục Tú Phu tuyệt vọng cõng tiểu Hoàng đế trên lưng và nhảy xuống biển tự sát, trận chiến này kéo theo hơn mười vạn quân đều bỏ thây ngoài biển khơi tùy hành cùng tiểu Hoàng đế, đánh dấu triều đại Nam Tống diệt vong, Oa quốc lúc bấy giờ để tang cả nước, dân chúng khóc than. Khi đó Oa quốc thật sự không hề tạo thành uy hiếp đối với Trung Quốc, mối thù này Lưu Lăng báo có hơi sớm rồi.
Tuy nhiên không sao, lòng hắn cũng không cảm thấy nặng nề.
Bằng không, chờ khi ngàn vạn nhân khẩu chen chúc trên mảnh đất cằn cỗi đó, có lẽ bọn họ sẽ không dứt được tâm tưởng xâm lược.
Kiếp trước từng có người phân tích như vậy với Lưu Lăng.
Lúc ấy Lưu Lăng chỉ lắc đầu, hắn cũng không ủng hộ quan điểm thế này.
- Đoán chừng, trước tháng mười Viên Quốc công khẳng định sẽ có thể chiến thắng trở về.
Triệu Đại ngẫm nghĩ sau lại nói tiếp: - Vừa vặn tấu khải hoàn ca tham gia đại điển.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Một năm nay, ngươi ở nhà làm những chuyện gì đó?
Lưu Lăng bỗng nhiên thay đổi chủ đề khiến Triệu Đại hơi khựng lại, trầm ngâm giây lát, y nghiêm túc hồi đáp: - Trong sân viện thuộc hạ mở một mảnh đất, trồng rau cải các loại, nay đã xanh mượt mà rồi, trông khá là khả quan. Ở hậu viện thuộc hạ cũng trồng chút hoa cỏ, tuy rằng nở không ra bông hoa đặc biệt xinh đẹp gì, nhưng từ xa ngắm nhìn cũng cảm thấy lòng khoan khoái. Thuộc hạ thậm chí còn mở một mẫu ruộng lúa nước, tiếc là, khí trời U châu không thích hợp, một hạt mạ cũng không sống nổi.
- Đó là do ngươi không biết trồng!
Lưu Lăng phản bác: - Thời tiết phương bắc tuy lạnh hơn miền nam, nhưng không phải không trồng được lúa nước.
- Thuộc hạ ngu dốt.
Triệu Đại cười cười và nói: - Chẳng qua là muốn lòng mình được yên tĩnh thôi, về phần mạ có kết bông hay không, thuộc hạ thật ra không quá để ý.
- Tâm đã tĩnh chưa?
Lưu Lăng cười hòi.
Triệu Đại trầm mặc một hồi, thành thật trả lời: - Vẫn chưa ạ, lòng thuộc hạ vẫn luôn vấn vương chuyện triều đình, dù rằng mỗi ngày đùa nghịch với việc trồng trọt, nhưng tâm cứ hỗn loạn nao núng. Bề ngoài có vẻ thuộc hạ tâm vô tạp niệm, mở ra ruộng đồng một cọng cỏ dại cũng không có, thế nhưng trong lòng thuộc hạ cỏ dại vẫn luôn sinh trưởng.
Lưu Lăng cười ha hả: - Không an tĩnh được thì thôi, ngày mai ngươi đến phòng Quân Cơ báo cáo đi. Gần đây bộn bề công việc, đám người Chu Diên Công bận tới tối mắt tối mũi rồi. Ngươi có năng lực thì hãy đến phòng Quân Cơ trợ giúp bọn họ.
- Nhưng... Vương gia, thuộc hạ thân mang tước vị Quốc Công, không thích hợp tham dự chính vụ.
- Ý ngươi là muốn ta lột bỏ tước vị Anh Quốc công của ngươi sao?
Lưu Lăng thô lỗ mắng: - Vớ vẩn! Vậy ta có phải cũng nên lột bỏ tước vị Quốc công của Chu Diên Công rồi không?
- Thuộc hạ không dám!
Triệu Đại cúi đầu.
- Cút đi!
Lưu Lăng phất tay đuổi khách: - Cơm chiều không có phần của ngươi đâu, ngươi tự chạy về nhà mình ăn đi. Rau cải mọc xanh mướt một mẫu mà lại tiếc rẻ không hái một rổ đưa tới Họa Uyển cho ta và Vương phi các nàng nếm thử? Là ngươi keo kiệt, hay là đường đường phủ Anh Quốc công tìm không thấy được một cái rổ?
- Ngày mai thuộc hạ sẽ đưa tới Họa Uyển, một rổ, không, đưa một giỏ lớn!
Lưu Lăng phất tay: - Cút cút cút, ai thèm mớ rau quả thối nát của ngươi!
Triệu Đại đi rồi, Lưu Lăng ở trong thư phòng ngồi một mình rất lâu. Hắn tựa người trên ghế, ngẩng đầu, dõi mắt về bức tranh tìm lại được từ trong rương sau đó treo lên trên vách tường cách bàn sách của hắn không xa, giấy đã ố vàng, trên tranh là hình ảnh hai người già ngồi dựa vào nhau được phác họa bằng bút than, ánh mắt họ nhìn về hướng Lưu Lăng, trên khóe môi lộ nét cười cưng chiều, mặt mũi hiền lành. Không biết có phải vì đã cũ quá rồi làm màu sắc biến đổi, hoặc do bụi bám trên trang giấy, từ góc độ Lưu Lăng ngồi nhìn, trên trán hai cụ dường như đã thêm vài nếp nhăn.
- Ba mẹ, con lựa chọn như vậy, quyết định như vậy, liệu ba mẹ có tán thành?
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể xuyên qua thời không trở lại thế giới kia.
- Dù sao chăng nữa, con trai cũng không khiến ba mẹ thất vọng chứ?
Lưu Lăng cười cười:
- Dù rằng kết cục con đã nghĩ thật kỹ từ rất lâu trước đây, nhưng khi ngày này thật sự tới rồi, con mới phát hiện lòng mình cũng không bình tĩnh. Mấy năm qua từng bước một mà đi, mỗi bước con đều đã tính toán hết thảy lộ trình. Nay khi đã sắp đến điểm cuối thắng lợi, lại vì sao con không cảm thấy được sự vui sướng khoái trá trong tưởng tượng? Là con đi quá nhanh rồi, thế nên con không thích ứng được với cái tiết tấu này. Hay là do con đi quá chậm, chậm đến mức bản thân đã biến đổi rất nhiều?
Trên bức họa của cha mẹ Lưu Lăng không cho hắn bất kỳ đáp án nào, bất cứ ai đều không thể cho Lưu Lăng đáp án. Thật ra, đáp án vốn luôn nằm trong tâm hắn, chưa bao giờ thay đổi.
- Bỗng nhiên phát hiện, hóa ra qua nhiều năm con đã rất thích thế giới này đấy ạ.
Khóe mắt Lưu Lăng tràn ra nước mắt, cũng không biết là vì cười hay là vì bi thương.
- Mười mấy năm rồi, ba mẹ à... Hai người có khỏe không ạ?
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, bên trong Họa Uyển thị nữ tới lui đốt đèn, các nàng bước chân khẽ khàng, tay dắt váy dài, tiêu sái lay động. Các nàng vừa đi vừa chuyện trò với nhau, thi thoảng có tiếng cười cất lên như gợn sóng đánh vỡ mặt hồ tĩnh lặng. Y phục các nàng đã thay đổi bằng lụa mỏng, gió đêm thổi qua man mát, dường như có thể dịu mát trái tim, cảm thấy khoan khoái.
Nhóm tì nữ đếm ngón tay tính ngày, đã trung tuần tháng sáu rồi, cách mùng một tháng mười còn bao xa?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận