KỲ TÍCH
Thuận lợi lấy được Hoài Châu, nhưng trong lòng Lưu Lăng cũng không cảm thấy vui sướng gì cả. Cái chết của Sử Nhuệ làm cho hắn có một chút xúc động, trong lòng luôn có một nỗi thương cảm vơi đi không được. Mà mẹ già của Sử Nhuệ treo cổ tự tử ra đi, làm cho Lưu Lăng rung động mãnh liệt. Lưu Lăng ở kiếp này không phải là đứa con hiếu thuận gì, nhưng ở kiếp trước lại là đứa con hiếu thảo. Sở dĩ hắn đối với người phụ hoàng hời kia lãnh đạm, là bởi vì hắn sâu sắc biết rằng cái người gọi là phụ hoàng đó, đối với hắn kỳ thật không có chút cảm tình nào đáng nói. Mà cha mẹ kiếp trước thì lại khác, bọn họ vì Lưu Lăng trút xuống tâm huyết cả đời. Cho nên, đối với người già Lưu Lăng luôn đặc biệt tôn trọng.
Lưu Lăng đích thân đi tham gia tang lễ của mẫu thân Sử Nhuệ, là dựa theo tiêu chuẩn nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân Đại Hán hạ táng. Thành bắc Hoài Châu có một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có con sông nhỏ, non xanh nước biếc. Lưu Lăng chọn một khoảnh đất có phong thuỷ tốt nhất, xây dựng phần mộ của mẫu tử hai người gắn bó với nhau. Tuy rằng làm như vậy cũng không thể tỏ vẻ cái gì, nhưng Lưu Lăng có thể làm, có lẽ chỉ có bao nhiêu thôi. Lòng người dễ thay đổi, ân tình ấm lạnh. Dân chúng Hoài Châu đối với cách làm này của Lưu Lăng lời nói nào cũng có, có người tán thưởng, có người chê bai, cũng có người phẫn nộ. Khiến người ta không lời nhất là, có người nghiến răng nghiến lợi nói Lưu Lăng là làm bộ làm tịch, thu mua lòng người thôi. Đối với cái dư luận này, Lưu Lăng ngay cả ham muốn tức giận cũng không có.
Hoài Châu tuy rằng không phải là một tòa thành nhỏ xíu xiu, nhưng thật sự cũng không thể nói quá lớn. Quân Hán tấn công Hoài Châu mục đích thực sự không phải là chiếm lĩnh nơi đây lâu dài, mà là dùng việc công chiếm Hoài Châu để nhiễu loạn quân tâm Định An quân của Bùi Chiến. Hoài Châu cách Trịnh Châu quá gần, quân Hán một khi lên Bắc Chu quân ngay lập tức sẽ vồ đến. Nơi này mặc dù không thể nói là không có chút ý nghĩa chiến lược nào, nhưng cũng chưa tới mức hết sức quan trọng. Quân Hán sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây, trừ phi phân trọng binh đóng chiếm, nhưng như vậy lực lượng quân Hán sẽ bị suy yếu.
Rời khỏi phần mộ của Sử Nhuệ, Lưu Lăng phái người ở trước mộ phần Sử Nhuệ dựng lên một tấm bia đá, mặt trên có khắc một hàng chữ sát khí nghiêm nghị, làm cho người ta nhìn mà trong lòng rung động không ngừng.
- Đại Hán Vương Lưu Lăng lập mộ bia vì tướng quân Sử Nhuệ và Từ mẫu tại đây, phàm là có người dám hủy hoại phần mộ này, mặc dù ngàn dặm, Cô ắt phải giết!
Lưu Lăng lập tấm bia đá này, là sợ sau khi hắn suất lĩnh quân Hán rời đi, Chu quân vồ đến phát hiện nơi này sẽ hủy hoại phần mộ của mẫu tử Sử Nhuệ. Sử Nhuệ là một quân nhân thuần túy, một quân nhân cao thượng, mẹ của hắn là một vị mẫu thân vĩ đại nhất, Lưu Lăng không muốn sau khi mình rời đi, bọn đạo chích làm người ta buồn nôn, hạng người này hủy hoại phần mộ. Tuy rằng Sử Nhuệ là công thần Đại Chu, nhưng nguyên nhân bởi vì Lưu Lăng, khó bảo toàn sẽ có một ít người mượn đề tài để nói chuyện. Lưu Lăng không muốn những lũ tiểu nhân kia nhục mạ Sử Nhuệ, ô nhiễm phần mộ này.
Lưu Lăng đoán trước không sai, quân Hán xuất phát không lâu sau, Trịnh Châu Quận Thủ Ngô Tử Lai liền phái ba nghìn quận binh đến muốn đoạt lại thành trì. Nhưng Lưu Lăng đã đoán trước Chu quân sẽ đến, sao lại có thể khiến cho bọn họ dễ dàng chiếm Hoài Châu trở về? Đại quân Lưu Lăng xuất phát là sự thật, nhưng bên trong khu dân cư thành Hoài Châu có ẩn giấu năm nghìn binh lính. Ba nghìn quận binh từ Trịnh Châu tới mới vừa vào thành, đã bị quân Hán tiềm ẩn trong dân cư đánh cho trở tay không kịp.
Ngô Từ Lai có phái thám báo chăm chú theo dõi quân Hán rời khỏi, vẫn lặng lẽ đi theo quân Hán hướng bắc tiến lên khoảng năm mươi đến sáu mươi dặm mới chạy về Trịnh Châu báo tin. Cứ như vậy, đợi đội thám báo đêm tối kiêm trình trở về Trịnh Châu, xem chừng đại quân Lưu Lăng đã đi ra ngoài hai trăm dặm rồi. Ngô Tử Lai cũng biết rõ quân Hán tấn công Hoài Châu không phải là vì chiếm lĩnh, mà là vì cướp đoạt phủ kho Hoài Châu bổ sung cấp dưỡng, đồng thời nhiễu loạn tầm mắt Bùi Chiến. Cho nên, hắn mới dám phái ra ba nghìn quận binh đi thu phục Hoài Châu, dù sao vậy cũng là một cái công lớn, đoạt lại một tòa châu phủ bị quân Hán chiếm lĩnh, báo lên Khai Phong mà nói, Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế bất kể như thế nào cũng sẽ phong thưởng một phen. Đương nhiên, Ngô Tử Lai cũng không biết Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đã mất tích rồi.
Hư báo một quá trình chiến tranh thảm thiết, hư báo một nhân số giết địch, từ trong tay Đại Hán Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng đoạt lại Hoài Châu, đây chính là một sự kiện phấn chấn lòng người. Ngô Tử Lai trung quân không giả, nhưng người trung quân, chưa chắc sẽ không háo danh, chưa chắc cũng không dám khi quân. Hơn nữa ở Đại Chu bây giờ, loại việc khi quân này, không coi là cái gì cả. Cả triều văn võ này, ai không khi quân? Huống chi hiện tại Đại Chu thật sự cần một hồi thắng lợi đến ủng hộ lòng người, Lưu Lăng từ khi xuôi nam tới nay lũ chiến lũ thắng, phá thành nhổ trại, Chu quân liên tiếp bại lui, dân tâm Đại Chu đã sớm mất đi bảy bảy tám tám rồi.
Ngô Tử Lai không thể bảo là không cẩn thận, nhưng hắn không nghĩ tới là Lưu Lăng sẽ đem một chi quân đội tiềm phục trong dân cư. Chu quân trước khi vào thành, cũng thật cẩn thận phái một đội ngũ đi trước vào thành xem xét. Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, không ngờ dân chúng Hoài Châu không ai cảnh báo. Mọi người mọi nhà đều là cửa lớn đóng chặt, tuy rằng thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng đám dân chúng sợ hãi chiến tranh đóng chặt cửa nhà vẫn có thể giải thích. Hơn nữa đám dân chúng cũng không muốn dính líu vào, ai sẽ ngu ngốc đến nỗi chạy đi cảnh báo cho Chu Quân mà đắc tội quân Hán? Ai biết quân Hán có phải thật sự đã rời khỏi hay không?
Khi ba nghìn quận binh đến từ Trịnh Châu thật cẩn thận vào thành, đầu tiên là chiếm cứ cửa nam, sau đó phái binh chiếm cứ nha môn Quận Thủ Hoài Châu. Sau khi không có phát hiện cái gì dị thường toàn bộ đội ngũ mới vào thành, vì thế, bọn họ trở thành bi kịch. Chu quân chiếm cứ nha môn Quận Thủ Hoài Châu, khi nhìn thấy trước cửa treo đầu người của Âu Dương Huy và Quý Phi, trong lòng bọn họ liền nổi lên một dự cảm bất tường, mãnh liệt đến mức làm cho bọn họ hết sức bất an.
Dự cảm biến thành sự thật rất nhanh, không lâu sau khi toàn bộ Chu quân vào thành, rất nhiều binh lính quân Hán từ trong khu dân cư vọt ra. Quân Hán từ cửa Tây và cửa Đông trực tiếp dọc theo tường thành thẳng hướng cửa nam, và rất nhanh đã chiếm đoạt cửa nam trở về. sau khi tranh đoạt cửa nam, chuyện kế tiếp quân Hán cần làm tương đối đơn giản hơn rồi, đóng cửa đánh chó, chỉ cần trong tay có một cây gậy to khiến người đủ sợ hãi là được, cầm lên đánh chó cũng tuyệt đối không khó. Còn nếu trong tay ngươi có một thanh hoành đao sắc bén, cắt đứt đầu chó càng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sức chiến đấu của quận binh vốn kém hơn so với chiến binh chính quy, vừa thấy trúng mai phục, Chu quân lập tức liền sợ đến tán loạn. Khi quân Hán phất đại kỳ mang chữ Lưu chen chúc mà ra, quận binh Trịnh Châu ngay cả dũng khí chống cự cũng không có. Trong mắt bọn hắn, Lưu Lăng là không thể chiến thắng. Trong mắt bọn hắn, Lưu Lăng chính là một Ma vương giết người. Một người nếu như không có linh hồn sẽ điên loạn ngu dại, một chi quân đội nếu không có linh hồn, kết cục đã sớm định trước.
Quận binh Trịnh Châu rất nhanh đã bắt đầu tan tác, khi bọn họ phát hiện bản thân bị chắn ở trong thành, điều trước hết nghĩ đến không phải liều mạng như cá chết lưới rách, mà là phải sống sót trước đã. Tướng là lá gan của binh, kẻ làm tướng nếu chưa chiến mà đã e sợ trước, làm lính cho dù là muốn liều mạng cũng chẳng qua như ruồi bọ không đầu va chạm lung tung. Quân Hán được huấn luyện có tố chất, kết trận mà chiến không ngừng đè xuống, những tiểu đội phản kháng này rất nhanh đã bị tiêu diệt giết sạch.
Ba nghìn quận binh Trịnh Châu đã chết trận hơn một nghìn sáu trăm người, còn lại toàn bộ đầu hàng. Làm cho bọn họ không nghĩ tới là, tướng lĩnh quân Hán chỉ đơn giản hạ lệnh lột sạch áo giáp trang bị của bọn họ, sau đó thả bọn họ. Bên ngoài huyện thành Lai Hòa, chín nghìn kỵ binh Khai Phong Tật Tự doanh bị Hán Vương Lưu Lăng ra lệnh một tiếng chém đầu. Lần này, Lưu Lăng là phát thiện tâm gì đây?
Lưu Lăng tự nhiên sẽ không phát thiện tâm bừa bãi, sở dĩ trước đó hắn mệnh lệnh Từ Thắng suất lĩnh quân Hán mai phục thả tù binh Chu quân, đơn giản là muốn khiến những bại binh này khi trở về Trịnh Châu mang về một tin tức, một câu. Một tin tức là, quân Hán lưu lại trọng binh trấn thủ Hoài Châu, một câu là, nếu còn dám đến tấn công, tất giết không thể nghi ngờ. Tuy rằng đạn khói không thấy được như vậy sẽ gạt không được Ngô Tử Lai, nhưng không thể nghi ngờ, đối với quân coi giữ Trịnh Châu mà nói trên tâm lý sẽ đưa đến một tác dụng kinh sợ. Hơn một ngàn người há miệng, sau khi trở lại Trịnh Châu, một khi ở trong đại doanh Chu quân tuyên truyền, tối thiểu có thể gây rối loạn quân tâm bọn họ.
Hơn một ngàn tên bị lột đến chỉ còn lại có một bộ áo lót trên người, quận binh Trịnh Châu chật vật chạy thoát trở về, sau đó đem chiến bại trải qua từ đầu đến cuối báo cáo cho Ngô Tử Lai. Quả nhiên, Ngô Tử Lai trời sinh tính đa nghi, sau khi nghe xong câu nói uy hiếp của quân Hán, ngay lập tức suy đoán đến việc quân Hán nhất định đã rời khỏi rồi! Nếu là quân Hán thực sự phân trọng binh trấn thủ Hoài Châu mà nói, không cần phải thả ra hàng binh, lại cố ý hung tợn thả ra câu uy hiếp kia. Nhưng, hắn cũng không dám phái binh quy mô tiến công. Quân Hán có thể mai phục một lần, sao không thể mai phục lần hai? Cái gọi là đa nghi, chính là như vậy, vừa nghĩ quân Hán đã đi rồi, lại sợ lại trúng mai phục, tâm trạng rối rắm có thể thấy được.
Mà Từ Thắng dựa theo chỉ bảo của Lưu Lăng, để lại ba trăm binh lính ở tại bốn cổng Hoài Châu đều cắm lên đại kỳ quân Hán, sau đó đóng chặt bốn cửa, ở trên tường thành bố trí nhiều người rơm mặc trang phục quân Hán. Từ Thắng nói với ba trăm binh lính này, nếu Chu quân quy mô đến tấn công liền lập tức theo cửa bắc rút lui khỏi, có thể chạy nhanh thì bỏ chạy càng nhanh càng tốt, không cần giao chiến. Cũng không cần đi tìm đại quân, chỉ trở về Lạc Dương phục mệnh là được. Lưu Lăng sở dĩ sắp xếp như vậy cũng là vì suy nghĩ cho ba trăm quân Hán này, phía bắc Hoàng Hà đang chiến hỗn loạn, khắp nơi đều là loạn quân cường đạo, ba trăm người tới phía bắc Hoàng Hà chỉ sợ tìm không thấy đại quân đã bị loạn phỉ quân giặc giết cái sạch sẽ.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Từ Thắng suất lĩnh hơn bốn nghìn nhân mã lập tức xuất phát, hướng bắc đuổi theo đại quân Lưu Lăng. Mà ba trăm quân Hán lưu lại thì đem người rơm bố trí xong trên tường thành, liền ở trên cửa thành lầu uống rượu ăn thịt. Ngô Tử Lai vì muốn xác định quân Hán thật sự rời khỏi hay chưa, lại phái thám báo từ xa nhìn trộm tình hình Hoài Châu. Kết quả thám báo ở ngoài thành Hoài Châu nằm sấp quan sát một ngày, thấy Hoài Châu phòng giữ nghiêm khắc không dám đến gần, chỉ phải lui về Trịnh Châu đi bẩm báo Ngô Tử Lai. Nghe nói quân Hán không ngờ thật sự phân trọng binh trấn thủ Hoài Châu, Ngô Tử Lai đối với cách dùng binh khác thường của Lưu Lăng thật sự không hiểu nổi. Nhưng hắn cũng đã chết tâm, không dám đánh chủ ý Hoài Châu nữa. Một phần chiến công cố nhiên quan trọng, nhưng tổn binh hao tướng việc này ai cũng không nghiện.
Vì thế, trên chiến trường Đại Chu đã xảy ra một sự kiện thần kỳ nhất. Từ tháng năm Đại Hán Đại Thống năm thứ ba, mãi cho đến hai năm sau Lưu Lăng bình định phía bắc Hoàng Hà, đánh bại Định An quân Bùi Chiến, Thành Đức quân Chu Tam Thất, đắc thắng trở về, Hoài Châu chỉ có ba trăm quân Hán đóng giữ không ngờ vẫn luôn bình yên vô sự! Dựa vào ba trăm quân Hán, mấy ngàn cái người rơm, giữ được một tòa châu phủ không ngờ đạt đến hai năm dài đằng đẵng, đây không thể không nói là một sự kiện không thể tưởng tượng nổi. Một tòa cô thành như vậy, bất kể là Trịnh Châu Ngô Tử Lai hay Khai Phong Lý Thiên Phương, không ngờ không có phái binh tới tấn công!
Ba trăm quân Hán này trải qua hai năm lo lắng đề phòng mà lại thoải mái dị thường, bọn họ ăn đủ no mặc đủ ấm, mỗi ngày cố định nhiệm vụ chính là ở trên tường thành đùa nghịch người rơm. Tuy rằng, ngoài thành cũng không có thám báo Chu quân, nhưng bọn họ vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ chấp hành nhiệm vụ của mình. Mà đám dân chúng Hoài Châu, thì rất may mắn đấy, đã trở thành nhân chứng kỳ tích. Hai năm qua, đám dân chúng Hoài Châu, chẳng phải là vui sướng đến an nhàn sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận