TẢ ÚY VỆ HÀNG
Hai mươi mốt kỵ, nhẹ nhàng bay đi.
Trịnh Siêu cười trong chua xót, nói với Trịnh Khả: - Huynh trưởng, cuối cùng chúng ta vẫn kém cỏi hơn.
Trịnh Khả hơi sửng sốt, nét mặt hơi thay đổi, kinh ngạc nhìn Trịnh Siêu, không ngờ ánh mắt từ từ đỏ lên, hắn chỉ cười cười, muốn che giấu tâm trạng kích động của mình.
- Đệ đã rất nhiều năm không gọi ta là huynh trưởng rồi.
Trịnh Siêu cũng ngạc nhiên, lập tức mỉm cười.
- Huynh trưởng, huynh vẫn thường khuyên đệ không cần nghe theo hiệu lệnh của triều đình, tự mình đánh ra một bầu trời mới, huynh nói, dựa vào bách chiến tinh binh Tả Úy Vệ, thiên hạ Đại Chu này sẽ có một mảnh đất riêng thuộc về chúng ta, đệ biết, huynh nói không sai, nhưng đệ tới giờ vẫn chưa trả lời, huynh trưởng có biết tại sao không?
Trịnh Siêu cười nói: - Bởi vì xét đến cùng chúng ta vẫn là quan quân, y phục trên người là, nón giáp là, binh khí là, tận trong xương tủy cũng là! Nếu thật sự khởi nghĩa tạo phản, bằng chiến lực Tả Úy Vệ cũng không thua kém nhiều với hạng người Từ Thắng Trị, Lưu Sát Lang. Nhưng như vậy, chữ quan trên đầu của mấy vạn huynh đệ đều phải đem đi xóa bỏ, đổi thành phỉ! Đổi thành tặc! Đệ mười sáu tuổi nhập ngũ, đến nay tham gia các cuộc chiến lớn nhỏ mấy trăm trận, không thể nói bách chiến bách thắng nhưng tóm lại lúc thắng cũng nhiều, vì sao? Bởi vì chữ quan trên đầu này, để cho đệ làm việc quang minh lỗi lạc, có chắc khí!
Trịnh Khả cười khổ: - Huynh biết, sở dĩ đệ còn ôm hi vọng với triều đình kéo dài hơi tàn này, thật sự là suy nghĩ cho tương lai mấy vạn huynh đệ dưới trướng.
Trịnh Siêu lắc đầu nói: - Đệ không phải không cầu lợi như huynh nói đâu, thật sự mà nói, đệ cũng nghĩ cho mình rất nhiều, đệ không muốn làm tặc, mà theo thực lực của Tả Úy Vệ chưa đủ để thay đổi triều đại, cũng không đủ sức khiến cho Trịnh gia từ gia hóa quốc, hai năm qua đệ lôi kéo Từ Thắng Trị và Lưu Sát Lang, chèn ép Hắc Kỳ Quân, là do Tiêu Phá Quân người này khó có thể nắm giữ trong tay, chí hướng của hắn không phải là một phương chư hầu, mà là phóng mắt thiên hạ. Mà Từ Thắng Trị và Lưu Sát Lang là người có thể lôi kéo được, cuối cùng đệ muốn thu phục hai người cho riêng mình xài. Vì sao hai người họ lại cung kính đối với Tả Úy Vệ của ta, vì hai người họ đều xuất thân từ quan thần, do bất đắc dĩ rơi vào đường cùng nên bọn họ mới khoác lên lưng chữ "tặc", suy cho cùng, bọn họ cũng không muốn làm tặc, cho nên khi Tả Úy Vệ của chúng ta thảm bại, Từ Thắng Trị cũng không có ném đá xuống giếng.
Trịnh Khả có chút không hiểu: - Đại tướng quân...rốt cuộc muốn nói cái gì.
Trịnh Siêu do dự một chút nói: - Ta chỉ là đang suy nghĩ cho tương lai của Tả Úy Vệ thôi, nếu cứ thế đi xuống sớm muộn gì đều thành tặc. Trừ khi...
Trịnh Khả kinh ngạc: - Đại tướng quân thật sự muốn hàng Hán?
Trịnh Siêu lắc đầu nói: - Khi trở về ta thảo luận một chút với các tướng, nếu họ muốn cùng ta, người sắp bị triều đình cách chức thành thường dân đi làm tặc, thì ta sẽ nghe theo mọi người, làm tặc thì làm tặc, cùng lắm thì ta đi chiếm núi làm vua. Còn nếu mọi người muốn giữ lại quan thân, cũng có hai đường đi, một là chờ Đại tướng quân mới của Tả Úy Vệ đến, về phần người đó là ai, hay là triều đình muốn thay đổi cờ hiệu Tả Úy Vệ của ta, cái này thì không thể biết được. Hai, còn lại là ta đầu hàng quân Hán, bất kể là quan quân Đại Chu hay là quan quân Đại Hán, tóm lại chỉ là chuyện thay đổi mặt mũi của lá cờ thôi.
Trịnh Khả nói: - Nếu Đại tướng quân thật sự có ý định đầu hàng quân Hán, thì không thể nói là triều đình phái người mới tới đảm nhiệm chức vụ đại tướng quân của Tả Úy Vệ, chỉ có thể nói là chiến bại luân phiên, triều đình phải tước lấy cờ hiệu của Tả Úy Vệ chúng ta.
Hai mắt Trịnh Siêu sáng ngời lên, nhìn Trịnh Khả nói: - Thành thật cám ơn huynh trưởng đã dạy bảo đệ.
Trịnh Khả bất đắc dĩ nói: - Nói cho cùng thì hai ta cũng là người một nhà, tương lai của huynh nằm trên người đệ, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, đó là lý do tại sao huynh phải lo lắng suy nghĩ giùm đệ.
Lời nói của hắn có chút vô tình, nhưng Trịnh Siêu cảm nhận được tình thân nồng đậm bên trong đó.
Trở về đại doanh của Tả Úy Vệ, Trịnh Siêu tập hợp mười mấy tướng dưới trướng để tính toán nghị sự, đem chuyện triều đình định loại bỏ cờ hiệu của Tả Úy Vệ ra nói, quả nhiên sau đó khơi dậy phẫn nộ của mọi người.
- Kẻ gian cầm quyền, nước không ra nước, Đại tướng quân, chúng ta hãy tạo phản đi.
- Đúng rồi đó, Đại tướng quân, chúng ta không thể khoanh tay chờ chết, hay là chúng ta đánh cược một lần, khi thành công, chúng thuộc hạ sẽ ủng hộ Đại tướng quân trở thành chủ của thiên hạ, dựa vào chiến lực của Tả Úy Vệ chúng ta, đánh ra một bầu trời mới cũng không phải là không thể làm được, còn nếu không thành công, thì dẫu sao chúng ta cũng đã có một trận chiến oanh oanh liệt liệt, chết cũng không tiếc nuối.
- Chỉ là như vậy, chúng ta sẽ không khác biệt gì với hạng người Từ Thắng Trị và Lưu Sát Lang rồi, ôi...
- Ngươi nói vậy là sao, triều đình giờ đây không phải triều đình như xưa rồi, có mấy kẻ gian cầm quyền triều chính, thì sớm muộn gì cũng diệt quốc. Người của mười hai Vệ bề ngoài tuy rằng còn phụng theo hiệu lệnh của triều đình, nhưng thực tế còn có ai nghe theo mệnh lệnh chó chết đó, mặc dù chưa khởi kỳ, mười hai Vệ cũng có thể nắm giữ một phương. Chúng ta chỉ là mở đầu thôi, hãy chờ xem, chỉ cần chúng ta khởi kỳ, không chừng sẽ có mấy Đại tướng quân ở phía sau làm theo.
- Tuy nói vậy, nhưng ngươi có nghe qua câu nói, thanh rui đi trước dễ mục nát. Bệ hạ hiện đang tại vị, chúng ta khởi binh danh bất chính ngôn bất thuận, các binh sĩ ai chịu cống hiến cho ta đây.
- Bệ hạ? Bệ hạ không chừng đã chết sớm rồi, bọn Từ Trung Hòa, Bùi Viêm vì muốn cầm giữ triều chính nên không tuyên bố ra thôi, chẳng lẽ không có khả năng này sao?
- Ách... Việc này không được nói bậy.
- Tại sao là nói bậy, giang sơn đã rối loạn, xã tắc nguy cấp tồn vong, ngươi có thấy Bệ hạ xuất hiện qua không?
- Nhưng, bất kể thế nào đi nữa, đến nỗi phải trở thành đồng bọn của đám người Từ Thắng Trị và Lưu Sát Lang, thì trong lòng cũng không được vui. Dù sao chúng ta là quan, bọn họ là tặc.
- Tặc? Được làm vua thua làm giặc, nếu chúng ta ủng hộ Đại tướng quân chiếm được thiên hạ, thì còn ai dám nói chúng ta là tặc.
Nhìn các tướng của mình tranh luận không ngớt, nói thiệt trong lòng của Trịnh Siêu cảm thấy rất vui, vì không ai im lặng, không ai chọn lựa rời đi, việc này nói rõ trong thâm tâm các tướng lĩnh dưới trướng rất là ủng hộ mình. Tất cả mọi người không nghĩ đến việc bỏ mình mà đi, vậy mấy năm nay mình làm Đại tướng quân đúng là không uổng.
- Các vị, hãy im lặng một chút.
Trinh Khả cũng biết có những lời nói Đại tướng quân nói ra sẽ không tốt lắm, nhân vật này để mình diễn là thích hợp nhất. Mọi người biết được địa vị của Trịnh Khả trong Tả Úy Vệ, thấy hắn lên tiếng, vì thế đều im lặng chờ hắn nói tiếp.
- Các vị, thật ra thì... Chúng ta còn một con đường khác có thể đi, vừa có thể đảm bảo cờ hiệu của Tả Úy Vệ, còn có thể đảm bảo quan chức trên người của chúng ta, chỉ có điều quan này sẽ phải đổi thành nghe mệnh lệnh của một triều đình khác mà thôi.
- Lời nói của Trịnh tướng quân là sao?
Có người thông minh lập tức liền nghĩ đến: - Chẳng lẽ là... bên phía bắc?
Trịnh Khả hắng giọng một cái nói: - Hôm nay, Đại tướng quân và Hán Trung Vương Lưu Lăng có gặp nhau ở Ly Hoa đình ngoài mười dặm phía nam, Hán Trung Vương Lưu Lăng điện hạ muốn mời Đại tướng quân của chúng ta chuyển qua bên Hán thất, điều kiện mở ra vẫn rất tốt đấy. Thứ nhất, vẫn duy trì không thay đổi cờ hiệu của Tả Úy Vệ, thứ hai, chức quan của các vị đều được thăng tiến một bậc, các thuộc hạ dưới trướng cũng không cần tan rã. Thứ ba, chỉ cần chúng ta chuyển qua đó, không cần tham chiến, Hán Trung Vương sẽ nhường ra Từ Châu cho Tả Úy Vệ của chúng ta an thân.
- Vậy...
- Chuyển qua Hán thất?
- Nước Hán thua xa Đại Chu rất nhiều, vậy chẳng lẽ ta phải bỏ cường qua nhược sao?
- Thật sự không cần tham chiến sao?Còn đem tặng Từ Châu cho chúng ta? Lưu Lăng, hắn không sợ chúng ta sẽ cho hắn một kích trí mạng sau lưng hắn sao?
- Có phải đây là một cái bẫy không?
Trịnh Siêu nhẹ nhàng gõ bàn, khiến cuộc đàm luận của mọi người ngừng lại. Sửa sang tìm từ diễn tả một chút sau nói: - Bổn tướng quân chưa đồng ý Lưu Lăng, cũng chưa có cự tuyệt, vì muốn trở về thảo luận một chút với các vị. Dù sao đây không phải là chuyện của một người bổn tướng quân, sự việc này liên quan đến tương lai của mấy vạn đại quân Tả Úy Vệ, và cũng liên quan đến tương lai của các vị, bổn tướng quân không thể chuyên quyền độc đoán tự quyết định, tương lai của Tả Úy Vệ, chúng ta phải cùng nhau vạch kế hoạch mới phải.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Mọi người bái phục.
Trịnh Siêu nói:
- Vừa rồi có người nói, Hán nhược mà Chu cường, chúng ta chuyển qua đó sẽ không có tương lai. Lời nói này không sai, nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước. Nếu Đại Chu của ta vẫn cường thịnh như năm năm trước, đừng nói là một nước Hán nhỏ bé, ngay cả Đại Liêu Đại Hạ, không có ai có thể so sánh được. Nhưng hiện tại Đại Chu đã không phải là thiên hạ đệ nhất cường quốc rồi, thậm chí không bì kịp với nước Hán. Đội ngũ của Hán Trung Vương chỉ có sáu vạn người, đã dễ dàng đánh bại ba thành, như vậy vấn đề đã rất rõ ràng rồi.
- Các vị, bổn tướng quân chỉ muốn nghe các lời nói từ trong đáy lòng của các vị thôi. Nếu mọi người không muốn phản, thì hôm nay Trịnh mỗ sẽ tự mình cởi bỏ áo giáp, treo ấn tín mà rời khỏi đây, đỡ phải chịu sự sai khiến của mấy tên điểu nhân trong triều đình. Các vị đều là người có chiến công, ta cho rằng triều đình sẽ không từ bỏ tất cả các vị, bất kể là giải tán Tả Úy Vệ đưa vào đội ngũ khác, hoặc là trở thành một quận binh của châu phủ nào đó, các vị cũng không nhất thiết phải theo Trịnh mỗ này đi qua con đường gian nan.
Lời nói của y kỳ thật đã quá rõ rồi, y tính toán sẽ đầu hàng quân Hán, câu nói cuối cùng, các vị cũng không nhất thiết phải theo Trịnh mỗ này đi qua con đường gian nan, kỳ thật đã nói rõ lập trường của y. Về các câu nói trước, cái gì mình sẽ cởi bỏ áo giáp, treo ấn tín mà ra đi, hoàn toàn không phải trọng điểm, có thể không đáng kể.
Tất cả mọi người ngẩn ra, không thể ngờ tới Đại tướng quân trực tiếp quăng vấn đề ra như vậy. Đây là y cho mọi người một vấn đề nan giải, nói trắng ra, chính là muốn hỏi có ai muốn đi theo y không?
Sửng sốt một lúc sau, rốt cuộc mọi người nhìn thấy Trịnh Khả tay nắm thật chặt cây đao sau đó liền phản ứng.
- Nguyện thề chết theo Đại tướng quân.
- Đại tướng quân đi đến chỗ nào, chúng thuộc hạ sẽ cùng đi đến chỗ đó, Đại tướng quân chỉ đến đâu, chúng thuộc hạ sẽ đánh đến chỗ đó.
- Đại tướng quân như Thiên Lôi sai đâu mình đánh đó.
Trịnh Siêu cười cười, nhìn thoáng qua Trịnh Khả, Trịnh Khả lập tức hiểu ra, lặng lẽ khoát khoát tay, thân binh mai phục tại bên ngoài đại doanh chậm rãi rút lui quay về.
- Hàng Hán là một đại sự, bổn tướng quân cũng sẽ không dễ dàng gật đầu. Mặc dù tương lai chúng ta nhập vào dưới trướng của Hán Trung Vương, bổn tướng quân sẽ vì các vị tranh thủ thêm một ít lợi ích, sẽ tranh thủ thêm một ít. Không phải bổn tướng quân ăn cây táo, rào cây sung, có lỗi với triều đình, mà là triều đình chèn ép bổn tướng quân làm chuyện mà ta không muốn làm. Lúc trước điều Tả Úy Vệ của chúng ta lên bắc, nhưng triều đình ngay cả một cân lương thực cũng không đưa tới cho chúng ta, toàn là lương thực do chúng ta đem đến mới chống đỡ đến nay, Bồ Châu là nơi ta không thể trở về, Từ Châu tuy nhỏ, nhưng không có chiến sự, đây mới là nơi mà bổn tướng quân để ý đến, bổn tướng quân chỉ là muốn cấp cho các vị một nơi chốn yên thân gửi phận thôi.
Y thở dài một tiếng, thật sự rất là thê lương.
Các tướng cũng ảm đạm không nói gì.
Mười ngày sau đó, Tả Úy vệ Đại Chu tuyên bố sửa đổi màu cờ, đầu nhập dưới trướng Hán Trung Vương Lưu Lăng. Lưu Lăng đem chức vụ đóng giữ Từ Châu giao cho Tả Úy Vệ, gọn gàng rút lui quân Hán tại Từ Châu, sự quả quyết khiến người ta kinh ngạc. Có người nói hắn là người dùng người thì không nên nghi ngờ người, có người nói hắn là một tên ngu ngốc. Cụ thể Lưu Lăng là người khờ khạo hay khôn khéo chỉ tự mình hắn mới biết thôi. Nhưng có một sự thật không thể tranh cãi là, từ ngày Trịnh Siêu đầu nhập dưới trướng Lưu Lăng, cho đến cuối cùng cũng không hề có ý định tạo phản. Mấy năm sau, có người hỏi Trịnh Siêu lúc đó ông đã trở thành Quốc Công rồi. Tại sao lúc ấy Vương gia lại có thể tin tưởng ông ta như vậy? Trịnh Siêu cười khổ nói:
- Sau khi bị Hắc Kỳ quân cướp sạch, Từ Châu sớm đã trở thành một phế thành rồi, không có người dân, không có lương thực, chi phí hằng ngày của đại quân toàn bộ đều do nhà kho Tấn Châu cung cấp hết, sinh tử mệnh môn đều nằm trong tay của Vương gia cả, ta biết làm thế nào đây, còn nữa, Vương gia muốn chinh phạt Đại Chu, chiếm cứ Từ Châu chỉ là dư luận muốn đả kích Đại Chu, thật sự cũng không có ý nghĩa gì, chi phí của quân Hán Từ Châu toàn bộ nhờ bên Tấn Châu cung cấp, nuôi một đội binh rảnh rỗi không dùng đến thật uổng phí, đem Từ Châu cho tôi, có thể rút lại mấy vạn tinh binh chiến đấu, khôn khéo đấy.
Sau khi Lưu Lăng nghe thấy cũng chỉ cười ha hả.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận