CON MÈO MẠNH NHẤT CON CHUỘT MẠNH NHẤT.
Lưu Lăng trấn thủ Thương Châu, đại quân của người Khiết Đan sau khi bị tổn thất nghiêm trọng thì tạm thời rút quân. Nhưng bởi vì một đạo chỉ ý của Da Luật Hùng Cơ, Da Luật Cực vốn là muốn bảo tồn thực lực nhưng lại không thể không phát động tấn công thêm lần nữa.
Song phương kịch chiến bên ngoài thành Thương Châu suốt một ngày, người Khiết Đan tiến công trên thảo nguyên vô cùng lợi hại, mà liên quân người Hán phòng ngự cũng không có kẽ hở. Giao phong trực tiếp nhất kịch liệt nhất ngay trên chiến trường chính diện, quân Hán Dương Nghiệp suất lĩnh nhưng lại trang bị xe liên phát nỏ lửa, sát khí lớn như vậy, nhất là đối với kỵ binh tạo thành lực sát thương giống như xài phần mềm hack trong game vậy, người Khiết Đan sợ hãi, không dám công nữa.
Cứ như vậy, áp lực bên phía hai người La Húc và Chu Tam Thất lập tức lớn lên, Lưu Lăng đứng giữa chỉ huy, mệnh lệnh quân Hán cứu viện, người Khiết Đan muốn toàn lực tấn công, còn phải phòng bị quân Hán tập kích bên hông. Sau một ngày chiến đấu kịch liệt, hai bên tổn thất hơn vạn người, người Khiết Đan không công mà lui.
Da Luật Cực thực sự có chút buồn bực, lúc trước y không ngờ tới một tòa Thương Châu nho nhỏ lại có thể trở thành lực cản lớn như thế. Y đã bắt đầu thấy hối hận rồi, nếu sớm biết sau khi Lưu Lăng đến Thương Châu khó gặm như vậy, không bằng lúc trước sớm đoạt lấy Thương Châu. Hiện giờ đã thành thế cưỡi cọp, tiến không được, lui càng không xong. Nếu cứ kéo dài như vậy, một là lương thảo bên hậu phương không thể cung ứng, hai là, nếu như đệ đệ của y Da Luật Đức Quang thật sự suất quân đến chi viện, chỉ sợ ấn soái của Nam Chinh Đô Nguyên Soái thật sự phải để người khác nắm giữ rồi.
Cho nên Da Luật Cực vô cùng buồn bực, trên gương mặt âm nhu tuấn tú đều là vẻ u sầu.
Đối lập sự sầu khổ của Da Luật Cực, sắc mặt của Lưu Lăng càng lúc càng nhẹ nhõm hơn. Mấy ngày nay, viện quân từ khắp nơi đến ngày càng nhiều. Tuy nhiên đa phần là chí sĩ giang hồ sơn dã, nhiều thì hơn ngàn người, ít thì vài chục người, nhưng cũng giống như nước sông hồ chảy ra biển lớn, tụ hợp lại một chỗ số lượng cũng rất khổng lồ. Mà điều Lưu Lăng thực sự không nghĩ đến đó là, Lục Lâm Minh Chủ mà giang hồ phương Bắc cùng đề bạt, không ngờ chính là cái tên Tiểu Cường (con gián) lũ chiến lũ bại lũ bại lũ chiến (lũ: nhiều lần) đánh mãi không chết Dương Nhất Sơn.
Dương Nhất Sơn sớm nhất thừa dịp Hậu Chu cùng Bắc Hán khai chiến liền tạo phản ở Thọ Châu, kết quả bị Hàn Canh dẫn đầu đại quân Đại Chu Tả Võ Vệ giết không còn manh giáp. Tên Dương Nhất Sơn sau khi sống sót sau nạn kiếp đó đem theo hơn trăm tên thân tín chạy về hướng Bắc, dọc đường đi lại tập hợp một đội ngũ hơn ba vạn người, rồi lại bị Triệu Thiết Quải chặn đánh một trận tơi bời, đội ngũ sau khi bị đánh tan, Dương Nhất Sơn đem theo vài chục người chạy trốn lên núi Tây Bắc vào rừng làm cướp. Kết quả lại bị người Khiết Đan tàn sát trên núi, Dương Nhất Sơn lại lần nữa chạy trối chết, y một đường xuôi nam về tới cảnh nội Đại Chu, ẩn núp một đoạn thời gian, sau đó thế cục Đại Chu dần loạn cả lên, khắp nơi không ngừng khởi nghĩa, Dương Nhất Sơn lại giương cờ tạo phản, không ngờ trong một năm lại lôi kéo được một đội ngũ đông đảo hơn mười vạn người. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Tả Võ Vệ đại tướng quân mới nhậm chức, con trai của nguyên đại tướng quân Hàn Canh - Hàn Dịch Chi suất lĩnh Tả Võ Vệ, lần nữa đem đánh trở về nguyên hình.
Dương Nhất Sơn lại chạy thoát được, hơn nữa trốn thoát tương đối thành công, so với kinh nghiệm tạo phản của y mà nói, thì kinh nghiệm chạy trốn càng phong phú hơn. Lúc đầu những thủ lĩnh có thực lực mạnh hơn hoặc tương đương với y, tỷ như Tiêu Phá Quân, tỷ như Lưu Sát Lang đều chết cả, chỉ có y vẫn sống tốt sờ sờ ra đấy.
Dương Nhất Sơn sau khi chạy trốn tới phía bắc Hoàng Hà mai danh ẩn tích, âm thầm thu nạp giang hồ hào kiệt làm việc cho mình. Trải qua hai năm phát triển, không ngờ lại được Hà Bắc Lục Lâm Đạo đề cử làm Tổng Biều Bả Tử.
Dương Tổng Biều Bả Tử dẫn người đến Thương Châu chống lại người Khiết Đan, là điều khiến Lưu Lăng cảm thấy kinh ngạc nhất. Dương Nhất Sơn con người này sợ chết, lại còn giảo hoạt, Lưu Lăng không cho rằng một tên như vậy thân làm người đứng đầu Hà Bắc Lục Lâm Đạo sẽ chạy đến đây mạo hiểm. Dù sao bây giờ Hà Bắc Lục Lâm Đạo, trước sau bị Triệu Thiết Quải và Bùi Chiến càn quét một lần, đã rất khó nhìn thấy một đội quân ngũ khuôn khổ.
Mà Dương Nhất Sơn đến đây, đem theo đội ngũ hơn ba ngàn người mà y cực cực khổ khổ lôi kéo về. Dưới sự kêu gọi của y, những độc hành hiệp, những kẻ trộm cắp vặt, những hào kiệt thường ẩn núp trong bóng tối ở Hà Bắc Lục Lâm Đạo đều chui ra, tụ hợp lại với nhau, đứng ở bên cạnh thủ quân Thương Châu.
Ai cũng không nghĩ đến, có một ngày, quan quân và phỉ binh lại hợp lực tác chiến.
Ai cũng không ngờ, luận huyết tính, kì thực những giang hồ hán tử so với quan quân một chút cũng không thua kém, thậm chí còn cường liệt hơn cả quan quân.
Trong thời gian sáu bảy ngày, lục lâm binh và quận binh của các châu phủ từ khắp nơi đến đã vượt hơn ba vạn người, cứ như vậy, tổng binh của liên quân người Hán đã hơn mười vạn. Dùng năm ngàn người đánh ba mươi vạn thì Lưu Lăng không nắm chắc, nhưng dùng mười vạn đánh hai mươi vạn, Lưu Lăng tự tin mười phần. Chẳng sợ trong mười vạn liên quân người Hán này có một phần là bọn lục lâm hào kiệt vô kỷ luật.
Mà theo một tin tức khác từ viện Giám sát truyền lại, cũng khiến Lưu Lăng lần nữa kinh ngạc một hồi. Nghe nói quân Hán ở phương bắc chống lại đội quân xuôi nam của người Khiết Đan, đại quân Nam Đường vốn đã bắt đầu tập kích ở phía nam Thư Châu không ngờ lại từ từ lui quân trở về. Đại tướng quân Nam Đường Lý Liêu gửi một bức thư đường dài cho Thương Châu trấn thủ Đỗ Nghĩa, nội dung bức thư như sau, người Khiết Đan ngày nào chưa bị đánh bại thì Đường binh cũng không bắc thượng đoạt lại mười bốn châu thổ địa vốn thuộc về Nam Đường.
Thoạt nhìn thì thấy đây là một quyết định rất là ngu ngốc, nếu như dùng lý do vì dân tộc đại nghĩa để giải thích thì cũng miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Lưu Lăng biết, vào thời thế loạn lạc này, vốn không có bao nhiêu dân tộc đại nghĩa đáng nói đến. Đối với những nước ở phía nam Trường Giang, người Khiết Đan và người Chu, người Hán dường như không có gì khác biệt, đều là người phương bắc, Nam Đường Lý Dục không ngờ lại không thừa nước đục thả câu, cũng không biết suy nghĩ thật sự trong lòng y là như thế nào.
Dù sao đi nữa, hậu phương không còn lo lắng, khiến Lưu Lăng an tâm hơn một chút.
Hai năm chinh chiến, quân Hán và quân Chu quả thật cũng có chút mỏi mệt rồi. Nếu như lúc này Đường binh nhân cơ hội bắc thượng, đại quân Nam Đường nghỉ ngơi dưỡng sức lâu ngày như vậy nói không chừng sẽ đoạt lại được mười bốn châu kia. Đương nhiên, Lưu Lăng cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn thuộc địa của hắn bị người khác đoạt mất. Không sai, mấy năm trước là Sài Vinh của Đại Chu đoạt mười bốn châu từ tay Nam Đường, theo lý mà nói Nam Đường nhân lúc Đại Chu nội loạn đoạt lại mười bốn châu cũng không tính là điều vô sỉ, ngược lại còn có một loại báo thù rửa hận thích ý. Nhưng Lưu Lăng không nghĩ như vậy, mười bốn châu đó bây giờ không thuộc về Đại Chu rồi, mà là tài sản riêng của Lưu Lăng hắn, không thể để cho người khác đụng vào.
Lưu Lăng thường xuyên nói với tướng quân và binh lính dưới trướng một câu "Chúng ta không đi khi dễ người khác, người khác sẽ không đến khi dễ chúng ta, cho dù chúng ta khi dễ kẻ khác, kẻ khác cũng không thể khi dễ chúng ta. Nếu như có người dám đến, ta không quản các ngươi chiến đấu thế nào, vô tình, vô sỉ, hay dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng được, nhất định không thể chịu thiệt."
Đỗ Nghĩa là một tướng quân đúng mực, quân Nam Đường tuy thoạt nhìn như nghẹn một cỗ khí, hơn nữa huấn luyện có tố chất, nhưng họ dù sao cũng đã lâu không cầm đao thương đánh giặc rồi. Đội nghi trượng diễu hành đẹp hơn so với bất cứ ai, nhưng đội nghi trượng lên chiến trường không chắc sẽ dùng tốt. Nói như vậy không phải là Lưu Lăng xem thường quân Nam Đường, mà là vì tự tin.
Lưu Lăng ra lệnh cho Đỗ Nghĩa, nếu Nam Đường dám cướp một viên gạch từ Thư Châu, ngươi đồ sát hai châu của Nam Đường cho ta. Nếu binh Nam Đường dám vây công Thư Châu, thì ngươi đánh tới Kim Lăng cho ta, đánh tới khi Lý Dục dập đầu nhận sai mới thôi.
Đây là sự tự tin của Lưu Lăng, cũng là sự tự tin của những thuộc hạ dưới trướng Lưu Lăng.
Mà hai mươi vạn đại quân của Vương Bán Cân đối kháng với ba mươi vạn quân của đại tướng quân Tây Hạ Lý Hổ Nô, song phương đang giằng co ở phía tây biên giới Bắc Hán, mỗi ngày đều giao chiến, nhưng vẫn trong giai đoạn dò xét. Lý Hổ Nô và Vương Bán Cân, hai người này một người là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của quân Tây Hạ, được Ngôi Danh Nẵng Tiêu tin tưởng và yêu thích. Còn người kia thì là lão hồ li có kinh nghiệm chiến đấu nửa đời người, đồng thời được Lưu Lăng coi trọng. Hai người này có thể nói là kỳ phùng địch thủ tương ngộ lương tài. Còn Chu Diên Công bị một đạo mệnh lệnh của Lưu Lăng phái vào trong quân, việc của y là phải trợ giúp Vương Bán Cân, để ông ta không phạm sai lầm.
Chuyện của Tây Bắc không cần phải quá lao tâm, mà lao tâm cũng chả được gì. Một phần ba binh lực cũng đã ném qua rồi, nếu còn ngăn không được người Đảng Hạng, vậy thì Lưu Lăng chỉ có thể đích thân mang quân đi cứu viện.
Sau khi sắp xếp ổn thoả phòng ngự của Thương Châu, Lưu Lăng liền trở về đại trướng của mình. Vừa vào tới cửa, thì thấy một thân ảnh màu trắng vừa quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, đang ngồi trên ghế của hắn uống trà. Trên thiên hạ ngày nay, người có năng lực không một tiếng động bước vào đại trướng của Lưu Lăng hơn nữa còn dám ngồi trên ghế của hắn dưỡng thần, cũng chỉ có thiên hạ vô song Nhiếp công tử một người này thôi.
- Trở về lúc nào?
Lưu Lăng cũng không thấy lạ, mà nằm xuống chiếc giường phía sau cái bàn, rất thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Nhiếp Niếp nếu đã trở lại, thì nghĩa là có người không thể trở về.
- Mới về được hai canh giờ, bụng đói rồi, ta đến phòng bếp xem xem, không có cái gì để ăn cả.
Nhiếp Niếp ngay cả mắt cũng không mở, có chút mệt mỏi nói.
Lưu Lăng kêu thân binh bên ngoài vào, sai thân binh phân phó đầu bếp làm chút đồ ăn bưng lên. Rất hiển nhiên, đối với trong đại trướng không biết tại sao đột nhiên lại có thêm một người, thân binh của Lưu Lăng rất chấn động rất kinh ngạc. Bọn họ đều canh giữ ở trước cửa đại trướng, không ngờ lại không phát hiện Nhiếp Niếp vào lúc nào. Tuy nhiên, thân binh của Lưu Lăng biết Nhiếp Niếp. Lúc nhìn rõ người ngồi trên ghế Vương gia, lòng đề phòng của thân binh hơi buông lỏng một chút, nhưng cước bộ của y theo bản năng bước đến gần, không một tiếng động đem Lưu Lăng bảo hộ ở phía sau.
- Đừng lo lắng, Nhiếp công tử là bằng hữu của ta.
Lưu Lăng cười nói.
- Hơn nữa, nếu Nhiếp công tử muốn làm việc gì, ngươi cũng ngăn không được.
Sau khi thân binh ra ngoài, Lưu Lăng hỏi:
- Rất gian nan?
Nhiếp Niếp nhíu nhíu mày:
- Không gian nan, rất phiền toái.
Y nói:
- Ta cũng không phải con mèo, lại cứ muốn làm chuyện của con mèo, muốn bắt lấy một con chuột đã chui vào hang, vẫn phải phí chút thủ đoạn.
Lưu Lăng cười nói:
- Nhất là, con chuột đã chui vào hang lại là con chuột mạnh nhất thiên hạ này.
Nhiếp Niếp nhướng nhướng lông mi:
- Con mèo, cũng là con mèo mạnh nhất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận