MỐI NGUY ĐẾN TỪ BÊN TRONG NHÀ MÌNH.
- Đã chết?
Ôm con mình dán ở trên ngực, Tạ Vạn Tài ánh mắt trống rỗng nhắc lại hai chữ này.
Hoa Linh tuy rằng căm phẫn đối với sự ngu ngốc và ngang ngược càn rỡ của Tạ Khôn, lại đối với một người cha vừa mất đi đứa con của mình không thể nổi giận được. Tuy y không cho rằng việc mình đánh chết Tạ Khôn là sai lầm, nhưng nhìn thấy Tạ Vạn Tài kia trên mặt mờ mịt máu và nước mắt, trong lòng y vẫn có vài phần không đành lòng.
Lưu Lăng ngồi ở trên ghế sắc mặt âm trầm, buổi uống rượu hôm nay thật là ác tâm, ghê tởm giống như ăn lũ ruồi bọ tươi sống. Tạ Khôn bất quá chỉ là tên tiểu nhân không có gì quan trọng, đã chết rồi cũng không có chút gì đáng thương hại cả. Điều khiến Lưu Lăng bất đắc dĩ là chuyện hôm nay lại xảy ra trước mặt công chúng, nếu nói những lời nói điên cuồng của Tạ Khôn này không có khả năng truyền đi là không thể. Mà cố tình muốn ngăn cản việc này cũng không thể, chẳng lẽ chỉ còn cách đem tất cả những người trong Tiên Duyên Nhân Gian này đều chém hết?
Lưu Lăng có sức mạnh, nhưng lại không làm được. Nếu như giết người có thể bịt miệng người mà nói, trong lịch sử cũng sẽ không có nhiều cổ chuyện truyền lại như vậy rồi.
Lưu Lăng thở dài, nên suy xét một chút đường lui. Tuy rằng Hiếu Đế đối với mình có phần thêm tín nhiệm, nhưng ai có thể cam đoan sự tín nhiệm này có thể mãi theo năm tháng? Nhưng Lưu Lăng là người trọng tình trọng nghĩa, đoạn tình thân kia đối với hắn ở thời đại này rất nặng rất nặng, nếu không cũng sẽ không tặng ngôi vị Hoàng đế cho Nhị ca Lưu Trác một cách dễ dàng như trở bàn tay vậy. Hiện tại ở trong Thái Nguyên Phủ những lời đồn đại về ngôi vị Hoàng đế của Hiếu Đế ngày càng nghiêm trọng, trong lòng Hiếu Đế chẳng lẽ không có chút bất mãn nào sao?
Lưu Lăng sẽ không tạo phản với Nhị ca của hắn, lúc trước đưa Nhị ca lên ngai vàng Hoàng đế, hắn cũng không có nghĩ qua một ngày nào đó sẽ đem ngôi vị Hoàng đế kia cướp về tự mình ngồi lên. Nhưng tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện có thể tùy ý thoát khỏi tay mình, sẽ không để chính mình bước vào tình cảnh vạn kiếp không thể trở lại. Hiếu Đế đích thực là khoan hậu, điểm này không thể nghi ngờ. Hiếu Đế tín nhiệm hắn, điểm này cũng như vậy không có chút nào phủ nhận. Nhưng Lưu Lăng biết, trong lịch sử quân thần tín nhiệm tương thân tương ái đến cuối cùng trở mặt thành thù, không phải quân giết thần thì chính là thần hành thích vua, ví dụ chỗ nào cũng có thể lấy được.
Tương lai chính mình sẽ đi về phương nào, kỳ thật trong lòng Lưu Lăng vẫn đang mông lung trong đó có một sự tính toán, nhưng hắn cảm thấy vẫn còn sớm, còn chưa tới bước này, bằng tình cảm của mình và Hiếu Đế tiếp tục hai mươi năm có lẽ cũng không có vấn đề gì. Mà hai mươi năm sau, đường lui của mình sớm đã trải tốt rồi. Nhưng hiện tại xem ra, thời gian hai mươi năm tính ra vẫn là quá lạc quan rồi, có lẽ, lúc này có thể duy trì một nửa là cũng coi là tốt rồi.
Mà yếu tố chủ yếu nhất khiến Lưu Lăng bắt đầu chuẩn bị đường lui cho mình chính là, sức khỏe của Hiếu Đế ngày càng kém rồi. Từ tin tức bí mật trong cung truyền đến, bây giờ gần như mỗi ngày Hiếu Đế đều ho ra máu, mà ngay cả Thần y Lý Đông Xương cũng đều không có cách nào chữa trị. Hơn nữa Hiếu Đế không chịu thư giãn nghỉ ngơi, giấc ngủ mỗi ngày đều không quá hai canh giờ, bây giờ y còn trẻ còn có thể trụ được, nhưng cũng không ai có thể biết được nếu cứ tiếp tục như này thì khi nào Hoàng đế ngã quỵ cả.
Lưu Lăng hiểu rõ bản tính của Hiếu Đế, đây là một minh quân hiếm có, khát vọng trong tim luôn dâng cao, Hoàng đế như vậy mà không làm nên một trang lịch sử oanh liệt thì đúng là thiên lý bất dung. Hắn tin tưởng tình cảm của Hiếu Đế đối với mình là thật lòng, nhưng cũng tin Hiếu Đế là một con người lý trí. Đợi đến khi Hiếu Đế tự nhận thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, chỉ sợ đến khi ấy người mà y muốn đối phó nhất chính là Cửu đệ mà y tín nhiệm nhất này?
Có lẽ y sẽ không giết mình, Thái tử còn nhỏ tuổi, bây giờ mới bảy tuổi, chính hắn là một Trung vương quyền thế quá mạnh cho dù là không khi quân, cũng có xu thế đè quân. Hiếu Đế sẽ không để lại một tai họa ngầm như vậy cho con mình, từ việc Hiếu Đế bắt đầu có ý trọng dụng văn thần có thể nhìn ra được chút manh mối. Trong tay văn thần không có binh quyền, sử dụng văn thần yên tâm hơn nhiều. Mà Thái tử bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, một khi Hiếu Đế qua đời thì việc giữ lại vài vị văn thần làm cố mệnh đại thần mà nói yên tâm hơn nhiều so với việc giữ lại một người làm Nhiếp chính vương.
Nhưng chuyện này Lưu Lăng sẽ không cùng người nào nhắc đến, mặc dù những người đang ngồi cùng mình đều được cho là rất thân cận của mình, cho dù là Thắng Đồ Dã Hồ và Độc Cô Nhuệ Chí đối với mình đều hết sức tôn trọng cùng ngưỡng mộ, Lưu Lăng cũng chỉ có thể đem chuyện này giấu thật sâu ở trong đáy lòng.
- Đi thông báo cho Nhạc Kỳ Lân, để hắn dẫn người bao vây Tiên Duyên Nhân Gian.
Lưu Lăng đứng lên thản nhiên nói một câu, thu lại bực bội trong lòng, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
- Triệu Nhị, đi làm xong việc đi.
Đi tới cửa Lưu Lăng lại nói thêm một câu, lập tức bước từng bước xuống cầu thang. Hắn vừa xuất hiện, lập tức ánh nhìn của mọi người đều tập trung tại đây. Vốn Lưu Lăng đã anh tuấn phong độ, lại một thân áo bào gấm màu đen càng làm lộ ra vẻ ngọc thụ lâm phong. Lúc trước những người khách không chú ý quá đến bọn họ, lúc này đều kinh ngạc vì chủ nhân bên trong Thanh Vũ Lạc Hiên này lại quá trẻ tuổi, thoạt nhìn thì mới hơn hai mươi tuổi. Mọi người bắt đầu phán đoán, người trẻ tuổi có quyền thế ngập trời trong thành Thái Nguyên này là ai?
Lưu Lăng đi đến bên cạnh Tạ Vạn Tài, Tạ Vạn Tài mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mê man lập tức phát sáng lên, ông ta hé miệng muốn nói điều gì, cuối cùng lại bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
- Việc ngày hôm nay, ông chỉ có thể tự trách con mình đã quá kiêu căng, ta sẽ không truy cứu gia tộc của ông, mang hắn trở về an tang cho tốt đi.
Lưu Lăng nói với Tạ Vạn Tài một câu.
Tạ Vạn Tài ngẩng đầu, nước mắt lại một lần nữa mãnh liệt tuôn ra. Che kín nếp nhăn trên khuôn mặt, máu và nước mắt hòa lẫn.
Lưu Lăng xoay người bỏ đi, huynh đệ Nhiếp Thị một trái một phải bảo vệ hắn, Thắng Đồ Dã Hồ đi sau bọn họ ra khỏi cửa chính Tiên Duyên Nhân Gian. Thắng Đồ Dã Hồ há miệng thở dốc, do dự chốc lát vẫn thấp giọng áy náy nói: - Vương gia, đều tại ta chọn một chỗ như vậy, quấy rầy Vương gia.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Không liên quan đến ngươi, cho dù chúng ta đến một nơi khác cũng không thể tránh được lời ra tiếng vào.
Thắng Đồ Dã Hồ nói: - Vương gia không cần để ý đến những lời nói láo của tên khốn khiếp kia, chẳng qua là hắn nói hươu nói vượn xằng bậy mà thôi. Du côn trong thành Thái Nguyên không ít, Vương gia không cần so đo với những kẻ thối rữa như vậy.
Lưu Lăng thở dài: - Hôm này tùy tiện ra ngoài một lần, liền gặp ngay được một kẻ lừa bịp vô lại lợi dụng danh nghĩa của Bổn vương, trong thành Thái Nguyên này không biết còn bao nhiêu kẻ đang nói có quan hệ với Bổn vương. Ngươi còn không nhìn ra được sao? Lời nói của kẻ vô lại kia đến Bộ khoái Thái Nguyên Phủ đều tin bảy phần, lão bá tánh đồng loạt tin theo đem những lời dối trá này truyền đi thành cổ truyện, sau đó lời nói dối dần dần biến thành sự thực. Những kẻ tạo lời đồn muốn chính là cái cục diện này, bọn họ có thể càng ngày càng thêm xằng bậy.
- Triệu Nhị, ngươi đi đến Bát môn tuần sát ti gặp Nhạc Kỳ Lân, lại đi gặp Tri huyện Thái Nguyên Ngưu Đình Mậu, về sau phát hiện bất kỳ ai nói rằng có quan hệ với Bổn vương để làm chuyện xằng bậy, lập tức bắt lại. Mang vài cái kẻ nghiệp chướng quá nặng đó ra chém, nhưng không để liên lụy gia tộc.
Triệu Nhị lên tiếng, dắt ngựa của mình lập tức tiêu sái đi. Hắn biết trong lòng Vương gia lúc này nhất định là đang lửa giận ngập trời đấy, đây là muốn giết gà dọa khỉ rồi.
- Tam Lang.
Lưu Lăng gọi to.
Hoa Linh lên tiếng nói:
- Vương gia có chuyện gì phân phó?
Lưu Lăng nói: - Ngươi tự mình đến bảo với Thái Nguyên Phủ lập một hồ sơ, nói đã chịu sự sai khiến của Bổn vương mà đánh chết người, người chết là ai, vì sao đánh chết hắn, đem chuyện kể lại một cách tỉ mỉ cho Ngưu Đình Mậu biết. Nhanh đi nhanh về, sau khi trở về ta còn có việc cho ngươi làm.
Hoa Linh trả lời một tiếng phi thân lên ngựa, nhằm hướng Huyện nha Thái Nguyên phủ phi nhanh ra ngoài.
- Hai vị tướng quân, Bổn vương trở về luôn, chuyện kỵ binh Tu La doanh tu luyện còn lại dựa vào hai vị.
- Vương gia khách khí, ty chức cáo từ.
Thắng Đồ Dã Hồ và Độc Cô Nhuệ Chí thoáng nhìn nhau, lập tức ôm quyền nói.
Lưu Lăng ừ một tiếng, dẫn theo huynh đệ Nhiếp Thị trở về Vương phủ. Bọn họ vừa đi, những người ở bên trong Tiên Duyên Nhân Gian đều bừng lên, mọi người đều bàn luận, chỉ trỏ theo hướng Lưu Lăng vừa biến mất.
- Vương huynh, ngươi nói xem người kia có lai lịch như thế nào?
Một người đàn ông trung tuổi hỏi bạn mình.
Người nọ nhìn chung quanh một chút hạ giọng nói: - Theo ta thấy, thấp nhất cũng là một trong ba vị Chỉ huy sứ doanh. Tuy nhiên theo ta được biết, Thần Chiến, Thần Cơ, Thần Phong, ba vị Chỉ huy sứ doanh này đều từ bốn mươi tuổi trở lên rồi, người này khoảng 25 ~ 26 tuổi, nhìn khí thế tuyệt đối là xuất thân từ quân đội, còn có thể là ai vào đây nữa?
Người đàn ông trung niên nói: -Ngựa mà mấy người này cưỡi đều là chiến mã thượng đẳng, nếu như ta không nhìn lầm mà nói, người đàn ông mặc áo đen kia cưỡi chính là loại ngựa Đặc Lặc Phiêu nổi danh Tái Bắc. Ngựa tốt như vậy không phải người bình thường có thể có, theo ta được biết Trung vương có một con màu đỏ như lửa thuộc loại Đặc Lặc Phiêu...
Người kia nói đến đây bỗng nhiên im miệng, lập tức há to miệng.
- Ngươi nói là... Người kia là Trung vương?
- Ta không nói! Trung vương trăm công ngàn việc làm sao có thể lui tới chỗ trăng hoa như này được, chỉ có những kẻ như chúng ta ở chỗ này tiêu tốn thời gian thôi.
Người đàn ông trung niên kia lớn tiếng cãi lại nói: - Tuy nhiên... Có lẽ nói không chừng là người thân tín của Trung vương đấy?
- Phải phải phải, Trung vương sao có thể đến nơi như này. Nhìn cái miệng rộng của ta này! Bất quá hiểu biết về ngựa của lão huynh ngươi đích thực là danh bất hư truyền, chỉ cần nhìn liếc qua là có thể nhìn được con ngựa kia thuộc loại nào, khâm phục khâm phục!
- Khách khí khách khí, đời này của ta phần lớn thời gian đều là tiếp xúc với ngựa. Trong một năm có nửa năm đi lại ở Tái Bắc, khó có khi đến được Thái Nguyên. Chúng ta trở lại tiếp tục uống rượu, thật khó khăn mới có một lần đến Tiên Duyên Nhân Gian, hai huynh đệ chúng ta phải uống thật vui vẻ mới được.
- Đương nhiên!
Hai người lôi kéo tay nhau trở về, ai cũng không nhắc lại chuyện vừa xảy ra kia. Chỉ là trong lòng bọn hắn đều biết rất rõ, người thanh niên mặc áo đen kia chỉ sợ không có gì nghi ngờ nữa chính là Trung vương Lưu Lăng. Nhưng cho dù trong lòng hai người biết rõ, lại đều không dám tùy tiện nói ra sợ tai bay vạ gió. Vừa rồi thiếu niên kia bị Tướng quân dưới trướng Lưu Lăng giẫm lên người bây giờ vẫn còn đang ngay trước mắt, ai lại dám nói xằng nói bậy? Chỉ là bọn hắn còn chưa uống rượu xong, mấy trăm sai dịch Bát Môn tuần sát ti đã hùng hổ xông đến, đem Tiên Duyên Nhân Gian vây chặt như nêm cối.
Đề đốc Bát Môn Tuần Sát Ti Nhạc Kỳ Lân tự mình dẫn người đến, y sai người vây quanh Tiên Duyên Nhân Gian, chặn cửa sau, mọi người như nhau đi từ cửa chính ra ngoài. Lần lượt khai ra thân phận, địa chỉ, nghề nghiệp, sau đó ký giấy đồng ý mới được rời khỏi. Để lại vài người làm chứng đưa đến Huyện nha Thái Nguyên, những người khác sau đó đều được thả đi, Nhạc Kỳ Lân dùng hai giấy dán niêm phong cửa chính của Tiên Duyên Nhân Gian, phái hai mươi nha dịch thủ hộ bên ngoài, ai cũng không được vào trong.
Khi Tống Thanh Lý còn đang đau khổ cầu xin ở ngoài cửa phòng Trần Tử Ngư, người của Bát Môn Tuần Sát Ti đã đến. Tống Thanh Lý khẩn trương phái người đi thông báo cho vị Vương gia nhàn rỗi sau lưng kia, kết quả là người đi báo tin chưa ra khỏi cửa đã bị sai dịch Bát Môn Tuần Sát Ti chặn trở về. Tống Thanh Lý vốn định tự mình đi ra hòa giải, hết sức dùng lời hay để xin, mấy tên sai dịch kia nhìn thấy mình vốn nước miếng đã chảy ròng ròng nhưng cũng không chịu nhường đường. Tống Thanh Lý lại mang ra vài đại nhân vật đến, kết quả vẫn như cũ không nhìn đến.
Bây giờ rốt cuộc đã biết, chính mình chọc phải người không nên chọc cho nên kết cục có bao nhiêu phần tàn khốc. Nàng biết, nếu đúng như suy đoán của mình mà nói, nếu như tên Sát tinh kia hạ lệnh, toàn bộ thành Thái Nguyên này duy nhất chỉ có một người mới có thể cho Tiên Duyên Nhân Gian mở cửa đón khách một lần nữa, chỉ sợ cũng chỉ có đương kim Bệ hạ. Nhưng Bệ hạ sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà nảy sinh mâu thuẫn cùng Trung vương sao? Tống Thanh Lý khóc không ra nước mắt.
Trần Tử Ngư thật cao hứng, càng như vậy, thân phận của nàng lại càng có vẻ nặng hơn.
Sau khi Lưu Lăng trở lại Vương phủ, phái người gọi Chu Diên Công vừa xong ca trực từ phòng Quân cơ trở về đầu óc mụ mị mời qua. Chu Diên Công trước đó không lâu đã chuyển vào phủ đệ của hắn. Sau đó phái người đưa một phong thư tự tay viết cho Hầu Thân đang dưỡng bệnh ở nhà, lập tức gọi Triệu Nhị và Hoa Linh vừa trở về vào thư phòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận