ĂN CƠM
Nếu có người nói, người chết trận là vì để càng nhiều người nữa có thể sống sót mà dâng ra sinh mạng đấy, nói như vậy có lẽ sẽ khiến người chết này ra vẻ vô cùng vĩ đại. Nhưng Lưu Lăng biết, người bị chết, kỳ thật, có lẽ chỉ vì muốn mình có thể sống sót mới cầm lấy vũ khí. Bọn họ có lẽ không có lời như ca ngợi vĩ đại mà vô vụ lợi vậy, nhưng bọn họ đều là những người đàn ông chân chân chính chính, là đàn ông thà chết chứ không chịu khuất phục!
Lưu Lăng nhìn thấy rất nhiều binh lính đều luyến tiếc bánh bao mà các bà con đưa lên không nỡ ăn sạch, bọn họ mỗi người đều lưu lại một hoặc là nửa cái bánh bao dùng quần áo xé xuống thật cẩn thận bao hết lại bỏ vào trong lòng ngực, dường như nhiệt độ trên bánh bao kia có thể ấm áp lòng của bọn họ vậy. Động tác bọn họ rất cẩn thận, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn qua như rất là thỏa mãn.
- Vì sao không ăn? Luyến tiếc à?
Lưu Lăng hỏi một tên binh lính trong đó, người binh lính kia có chút thật thà chất phác cười cười nói: - Không phải luyến tiếc... Cũng coi như là luyến tiếc đi. Mọi người đều nói, lưu lại một cái bánh bao ở trên đường hoàng tuyền ăn nữa, ăn no như vậy rồi sẽ không cần đi uống chén canh của Mạnh Bà. Không uống chén canh của Mạnh Bà mọi người sẽ không có quên nhau, đợi kiếp sau nếu còn đầu thai làm người, chúng ta cũng còn quen biết nhau, còn có thể làm huynh đệ nữa.
Lưu trữ bánh bao, trên đường hoàng tuyền cùng nhau ăn.
Lưu Lăng trong lòng mềm nhũn, nhìn binh lính đứng ở trước mặt mình còn mang theo vài phần non nớt hỏi:
- Sợ chết không?
Chiến sĩ trẻ tuổi gật đầu nói: - Sợ! Làm sao lại không sợ chết chứ, tôi mới mười sáu tuổi, sợ chết!
Nói xong, hắn tự tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bánh bao ở trong lòng ngực của mình: - Tuy nhiên hiện tại không sợ, cho dù chết rồi, cũng sẽ không cô đơn. Mọi người đều nói cùng nhau lên đường, còn có cái gì đáng sợ nữa? Huống chi, cho dù chết, cũng phải kéo theo vài lũ sói con để đệm lưng. Vương gia có nói qua, chúng ta là quân Hán, chúng ta sẽ không biết khiếp sợ, vì kẻ địch của chúng ta khi nhìn thấy chiến kỳ tung bay của Đại Hán, bọn họ mới phải sợ.
Người chiến sĩ trẻ tuổi này không quen biết Lưu Lăng, hắn không biết, lão binh trước mặt hắn ngồi ở cái xe lăn kia trên người vết máu loang lổ hai cánh tay còn đang run nhè nhẹ, chính là vị vua độc nhất vô nhị của Đại Hán trong suy nghĩ của hắn. Lưu Lăng tay đang run rẩy, bất kể là ai một hơi bắn hết tiễn trong mười mấy bình tiễn đều sẽ bị như vậy. Binh lính trẻ tuổi nhìn thấy ngón tay Lưu Lăng bị dây cung bắn ra ma sát thành miệng vết thương còn đang chảy máu, liền ngồi xổm xuống xé một miếng quần áo giúp Lưu Lăng băng bó ngón tay nói: - Huynh thật là lợi hại!
Binh lính trẻ tuổi chỉ vào tiễn bình đã trống không bên người Lưu Lăng nói: - Nếu như là tôi, tuyệt đối không có khả năng bắn ra nhiều tiễn như vậy.
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi cũng rất lợi hại.
Lưu Lăng chỉ chỉ hoành đao để ở một bên của binh lính trẻ tuổi kia, trên hoành đao kia toác ra nhiều cái lỗ thủng. Trên hoành đao còn có vết máu chưa lau đi, dưới ánh mặt trời mới mọc lên chiếu sáng xuống, hoành đao dính máu lóe ra một loại hào quang thản nhiên, tia sáng kia không lạnh lùng, không quái dị, thoạt nhìn thật giống như trân châu thuần khiết nhất sáng rọi vậy.
Nghe được Lưu Lăng khích lệ, binh lính trẻ tuổi không cười ngược lại thần sắc trở nên có chút ảm đạm: - Lúc mới bắt đầu rất sợ, không dám rút đao ra, không dám giết người. Ngũ trưởng nói ngươi cứ cho người Khiết Đan này thành súc sinh đến gây tai họa cho dân chúng gây tai họa cho hoa mầu, không giết bọn họ gặp họa sẽ là huynh đệ tỷ muội nhà mình. Ngũ trưởng vừa nói vừa dạy tôi giết người, tôi không dám động thủ ông ta còn đạp tôi một cước, ông ta mắng tôi. Ngũ trưởng nắm một người Khiết Đan đè lại tay chân để cho tôi chém hắn, tôi rất sợ, nhưng tôi rốt cục vẫn phải giết người Khiết Đan kia.
Hắn lau nước mắt đang chảy ra cười cười nói: - Hiện tại, tôi học được giết người, nên lũ sói con này phải khóc.
- Ngũ trưởng của ngươi... Là một binh tốt.
Lưu Lăng nói.
Binh lính trẻ tuổi ngóc đầu ưỡn ngực lên: - Ngũ trưởng chúng ta là một binh tốt, là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất... Nhưng ông ta đã chết, khi tôi giết cái người Khiết Đan thứ nhất, khi ông ta nhìn tôi cười cười, người Khiết Đan phía sau ông ta chém đứt đầu của Ngũ trưởng.
Sau khi binh lính trẻ tuổi giúp Lưu Lăng băng bó kỹ ngón tay lại cầm lấy hoành đao trên mặt đất đứng lên:
- Đây là đao của Ngũ trưởng chúng ta.
- Tôi muốn dùng cây đao này giết người Khiết Đan cho Ngũ trưởng xem, khiến Ngũ trưởng nhìn thấy, ông ta sẽ thấy!
Lưu Lăng ừ một tiếng trang trọng trả lời: - Ông ta sẽ thấy!
Binh lính trẻ tuổi đi khỏi, hắn đứng đến chỗ của hắn phải phòng ngự, nhìn ngoài tường thành người Khiết Đan đang tập kết lại, sống lưng của hắn thẳng tắp, Lưu Lăng có thể nhìn thấy, thiếu niên kia tay cầm đao đang khẽ run. Lưu Lăng tin tưởng hắn không phải sợ hãi và nao núng, mà là thù hận và dũng khí.
Lưu Lăng nhìn nhìn trong tay còn thừa lại nửa cái bánh bao, cười cười, bỏ vào trong lòng ngực.
- Đi lấy thêm chút tiễn đến.
Lưu Lăng phân phó nói.
Thân binh xoay người chạy đi lấy tiễn, Thắng Đồ Dã Hồ lúc này đi nhanh chạy tới, hắn xoay người thi lễ, trên mặt kiên nghị cũng khó che giấu lo lắng cho Lưu Lăng.
- Không cần khuyên ta, nếu tới lúc không thể không trốn đi, ta sẽ không ngồi ở chỗ này chờ chết.
Lưu Lăng đem lời muốn nói đến khóe miệng của Thắng Đồ Dã Hồ chặn trở về.
Thắng Đồ Dã Hồ do dự một chút nói: - Còn có chuyện này... bọn kỵ binh Tu La doanh, muốn lên tường thành!
Lưu Lăng hơi sửng sốt, lập tức kiên định khoát tay nói: - Không được!
- Bộ binh... Kiên trì không được một ngày!
Thắng Đồ Dã Hồ cắn răng nói.
Lưu Lăng như đinh đóng cột nói: - Không được! Tu La doanh bốn ngàn trọng kỵ nhiệm vụ không phải lên tường thành thủ thành, bọn họ có việc làm của bọn họ!
Thắng Đồ Dã Hồ cắn chặt răng nói: - Thuộc hạ thỉnh cầu mình được lên thành!
- Không được!
Lưu Lăng nhìn Thắng Đồ Dã Hồ sắc mặt thất vọng nói: - Nói cho thuộc hạ kỵ binh ngươi biết chính là, kêu bọn họ đem những kẻ giết người bên trong bọn họ đều đánh bóng đi, không cho bọn họ lên thành là vì thép tốt phải dùng ở trên lưỡi đao, khi phải dùng tới bọn họ, bây giờ còn không phải lúc, về phần ngươi... Nhịn một chút đi, ta cam đoan hôm nay các ngươi sẽ được lên trận giết địch.
Thắng Đồ Dã Hồ biết mình cho dù là quỳ xuống cầu xin Vương gia cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của hắn, hắn là một quân nhân thuần túy, cho nên hắn lựa chọn tiếp nhận mệnh lệnh. Đứng thẳng người, Thắng Đồ Dã Hồ cho Lưu Lăng một kiểu chào trang trọng theo nghi thức quân đội sau đó xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng cao lớn của Thắng Đồ Dã Hồ, Lưu Lăng có thể cảm giác được trong lòng của hắn nghẹn khuất cũng có thể cảm nhận được trên người hắn ngập tràn chiến ý. Thắng Đồ Dã Hồ là một quân nhân thuần túy, cho nên hắn nhịn đến rất khó chịu nhưng vẫn chịu đựng như cũ.
Triệu Đại đợi Thắng Đồ Dã Hồ sau khi đi khỏi mới lại đây, thấy Lưu Lăng không có chuyện gì nét ngưng trọng trên mặt hắn cũng nhạt đi vài phần: - Chậm nhất là thời gian nửa nén hương nữa, thế công của người Khiết Đan lại tiến tới nữa. Vương gia... Hỏa dược tuy rằng mang đến không nhiều lắm, nhưng nếu sớm một chút dùng là có thể giảm bớt một ít thương vong?
Lưu Lăng lắc lắc đầu:
- Bao hỏa dược chỉ có mười mấy cái, đều ném xuống cũng không có tác dụng gì lớn. Người Khiết Đan sẽ không vì bị mười mấy bao hỏa dược làm cho sợ tới mức không dám công lần nữa, vẫn là lưu trữ dùng ở thời điểm mấu chốt nhất đi.
- Như vậy... Thuộc hạ thỉnh cầu Vương gia xuống thành đi nghỉ ngơi một chút.
Lưu Lăng cười cười nói: - Triệu Đại, có một chuyện ngươi không hiểu sao. Nếu giữ được, ta ở trên thành cũng là an toàn. Nếu thủ không được, ta ở dưới thành chẳng lẽ sẽ an toàn? Yên tâm, ngươi cũng biết đấy, Hán Vương điện hạ cũng là một người sợ chết, hơn nữa Hán Vương điện hạ còn có rất nhiều rất nhiều việc chưa làm được, cho nên hắn không thể chết được, cũng sẽ không chết.
Lưu Lăng chỉ vào cái mũi của mình nói:
- Hán Vương điện hạ nói, ngươi có thể đứng ở bên cạnh ta.
Hắn dừng một chút cười cười nói: - Ta đã khiến cho Chu Tam Thất mệt đến nằm úp xuống rồi, bắn hết mười mấy tiễn bình, người Khiết Đan muốn giết ta đến nghiến răng luôn. Chu Tam Thất so với ta còn mệt hơn, bởi vì hắn làm khiên thịt cho ta. Chu Tam Thất đã không đứng lên nổi, vừa vặn ngươi đã đến rồi.
Triệu Đại cười khổ hỏi: - Chu Tam Thất lúc hôn mê trên người có bao nhiêu vết thương?
Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Biết ngươi là người sợ chết sợ đau như vậy nhất định sẽ hỏi vấn đề này, cho nên ta cố ý đếm. Tổng cộng hai mươi ba chỗ tổn thương, mười ba chỗ vết đao, sáu chỗ trúng tên, còn có chung quanh bị lang nha bổng ném ra đến tổn thương.
Triệu Đại đem hoành đao thả ở bên cạnh mình, ngồi xuống bên cạnh Lưu Lăng nói: - Chu Tam Thất là một tên khốn khiếp... Sao lại kiên trì lâu như vậy! Hắn là người mới đi theo Vương gia đấy, có thể chịu được hai mươi đến ba mươi nhát đao tiễn mới ngã xuống. Thuộc hạ là lão nhân bên cạnh Vương gia rồi, nếu không thể kiên trì bốn mươi đến sáu mươi chỗ tổn thương mới ngã xuống, chẳng phải là không có mặt mũi sao!
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi nếu thật sự bị tổn thương bốn mươi đến sáu mươi chỗ, đừng nói mặt mũi, áo lót bên trong cũng giữ không được.
Khi hai người đang nắm chặt thời gian nghỉ ngơi khó có được cười nói, nhìn thấy binh lính từ nơi không xa quát: - Đề phòng! Người Khiết Đan đến rồi! Một tiếng một tiếng đề phòng bắt đầu ở trên tường thành truyền lại, bọn lính quân Hán đang hoặc ngồi, hoặc nằm nghỉ ngơi đều đứng lên, cầm lấy vũ khí của mình nhìn về phía ngoài thành. Tầm mắt xa xa, người Khiết Đan ăn no chiến cơm đã tập kết xong, nhìn mấy vạn đại quân lại một lần nhào đầu về phía trước, trên mặt từng tên binh lính quân Hán đều có một loại thản nhiên nhưng lại làm kẻ khác rung động đó là loại tình cảm quyết tử.
Không biết là ai hô một tiếng xuyên phá vang lên tận trời, khiến bọn lính quân Hán đang đắm chìm bên trong áp lực lâm vào chấn động.
- Dọn cơm đi!
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ, khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Đến đây đi, dọn cơm rồi!
Lưu Lăng cúi đầu nhìn ngón tay đã được binh lính trẻ tuổi kia băng bó qua, khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười tự tin. Nhớ tới lúc nãy tiểu cô nương kia, và mẫu thân tràn đầy nước mắt, Lưu Lăng tay nắm thật chặt. Thân binh của hắn lại ôm tới mười mấy tiễn bình, mấy trăm mũi tên lẳng lặng đặt ở nơi đó, cùng đợi thời khắc nhấm nháp máu Hung Nô.
Đông nghìn nghịt người Khiết Đan giống như điên vậy chạy đến, bọn họ đã được hứa hẹn, chỉ cần công phá Triệu Châu bắt sống Hán Vương Lưu Lăng, bọn họ sẽ có thể sớm chấm dứt cái trận chiến chết tiệt làm cho người ta hận làm cho người ta oán này. Tuy rằng đã bị chết rất nhiều đồng bạn, nhưng bọn họ sẽ không lùi bước. Giống như quân Hán thủ binh trên tường thành vậy, bởi vì bọn họ cũng nhìn thấy hy vọng. Bọn lính là vì chiến tranh mà tồn tại, nhưng bọn họ không phải là vì chiến tranh mà sống . Ai cũng không muốn chết, mà trên chiến trường muốn sống sót thường thường phải liều mạng.
Nỏ lớn được trang bị không nhiều lắm trên tường thành Triệu Châu bắt đầu điều chuyển, nhắm ngay người Khiết Đan đang thúc đẩy công thành chùy. Đêm qua, công thành chùy của người Khiết Đan bị quân Hán dùng nỏ lớn phá hủy. Cái công thành chùy này hẳn là lâm thời chế ra đấy, dùng một cây gỗ thô lớn ba người ôm hết. Cửa thành Triệu Châu không có bị phá hỏng, bởi vì quân coi giữ trong thành biết viện quân nhất định sẽ đến. Lưu Mậu lúc trước trông mong Lưu Lăng, mà Lưu Lăng bây giờ đang trông mong Mậu Nguyên. Chỉ vẹn vẹn có vài chiếc xe liên phát hỏa nỏ đặt ở sau cửa thành, một khi người Khiết Đan nếu đụng mở ra cửa thành, phải nhờ vào xe hỏa nỏ đem người Khiết Đan áp chế trở về.
Nỏ thô to như bắp đùi dài hơn ba mét gào thét lên bắn ra ngoài, không thể một kích trúng mục tiêu là công thành chùy của người Khiết Đan. Nhưng nỏ lớn uy lực thật lớn sau khi xuyên qua đã giết chết mười mấy người trên mặt đất, kéo theo một khe rãnh nhợt nhạt mới ngừng lại được, hoàn thành sứ mệnh bay. Sau lần bắn thử đầu tiên, trên tường thành còn sót lại vài chiếc nỏ lớn bắt đầu điều chỉnh góc độ. Sau đó, bốn chiếc nỏ lớn gần như đồng thời bắn ra ngoài, hung hăng nổ vang công thành chùy.
Người Khiết Đan thủ hộ công thành chùy giơ khiên lớn đỡ đòn, cứng rắn ngăn cản hai chiếc nỏ lớn bắn ra. Nhưng trả giá cao rất thảm thiết, khiên lớn vỡ vụn sau đó mười mấy người thuẫn thủ bị bắn chết. Nỏ lớn nạp lại cần thời gian rất dài, nương thời cơ này võ sĩ Khiết Đan phát lực đẩy xe đi về phía trước vọt mạnh lên.
Công thành chùy trầm trọng đè ra quỹ tích thật sâu trên mặt đất, trong khe bị đè ra, chậm rãi, có máu lưu lại đây, dần dần rót đầy vết bánh xe.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận