BẠO ĐỘNG
Đông Phương Lượng dù sao cũng là một trong những người sớm nhất đi theo Tạ Tuấn, Tạ Tuấn tuy nổi giận nhưng cũng không dám tùy tiện chém y. Hiện tại tướng lĩnh trong đại doanh Chu quân thiếu thốn, hơn nữa những người ở chức vị quan trọng gần như đều là nhân vật cùng thời với Đông Phương Lượng. Có những người này ở đây, Tạ Tuấn mặc dù muốn giết Đông Phương Lượng cũng phải châm chước lại. Hắn cũng không phải thật sự hoài nghi Đông Phương Lượng sẽ mưu sát mình, kỳ thật trong lòng của hắn đối với cách làm người của Đông Phương Lượng hiểu rất rõ. Hắn chỉ có điều tức giận với sự phản kháng của những tân binh kia, do đó giận lây sang Đông Phương Lượng mà thôi.
Hắn vừa mới khiến mấy người cấp dưới cũ thời kỳ đầu của mình rời khỏi, những người này đều là tới đây xin tha cho Đông Phương Lượng, Tạ Tuấn đúng lúc cũng cần một cái lối thoát, cho nên ra vẻ tức giận sau đó đồng ý với mấy người này chỉ nhốt Đông Phương Lượng lại mấy ngày sẽ đem thả y ra. Mấy người cấp dưới cũ mới đi khỏi không bao lâu, Tạ Tuấn mặc nguyên y phục nằm xuống vừa mới giãn ra một chút tứ chi đau buốt, bỗng nhiên bên ngoài thân binh vội vội vàng vàng xông tới nói: - Đại tướng quân không xong rồi! Tân binh Thương châu lại gây chuyện!
Tạ Tuấn mạnh mẽ ngồi dậy liền vội vàng hỏi: - Chuyện gì!
Thân binh kia nói: - Binh Thương Châu tưởng Đại tướng quân muốn chém Đông Phương Lượng, cấp dưới Đông Phương Lượng tập hợp hai vạn người, đang hướng trung quân đánh tới!
- Cái gì!
Tạ Tuấn lập tức đứng lên, tay cầm ngay bảo đao mới vừa cởi xuống ở bên giường. Dưới sự hộ vệ của đội thân binh, Tạ Tuấn bước nhanh ra ngoài. Cùng lúc đó, mười hai tên Hổ Vệ đang trực cũng hiện thân đi ra, chung quanh bảo vệ lấy Tạ Tuấn.
Bên ngoài đại doanh trung quân một mảnh ánh lửa ngút trời, tiếng la giết bên tai không dứt. Nghe tiếng giết kia để phán đoán, binh Thương Châu đã giết đến cách đại doanh trung quân không xa rồi. Hai mươi ngàn người này chia thành nhiều đường, theo các phương hướng đánh tới lều lớn trung quân Chu quân. Trung quân binh Ung Châu không kịp đề phòng, còn không có biết rõ chuyện gì đã xảy ra liền bị binh Thương Châu vọt vào trong trại lớn. Chờ khi binh lính tuần tra thổi sừng cảnh báo thì đã chậm, binh Ung Châu còn không có nắm lên vũ khí thì đã bị tân binh phản loạn đè lại chém chết, xuống tay không chút lưu tình.
Một đường hỗn loạn đấy, nhóm binh Thương Châu thật giống như một đám mãnh thú bị đè nén lâu lắm thèm khát máu vậy, gặp người là giết, không ai còn để ý đến người mình giết rốt cuộc là ai. Ngày thường gặp mặt binh Ung Châu còn có thể nói giỡn vài câu, nay các tân binh bị sự điên cuồng đánh mất tính người nên tàn nhẫn tiêu diệt. Mà phản loạn giống như ôn dịch vậy tản ra ngoài, ngay cả trại tân binh Ung Châu cũng rối loạn hết, bọn họ cũng cầm lấy vũ khí bắt đầu điên cuồng giết người, không chỉ là giết bọn lão binh, giết binh lính đội chấp pháp, bọn họ là đang tàn sát lẫn nhau.
Quân trại bất ngờ làm phản, đây là tình huống mà mỗi một người tướng lĩnh nhất định không muốn xảy ra. Bất ngờ làm phản luôn là việc đề phòng không kịp, mà đám binh lính bị sát ý che mắt, trong ánh mắt thấy bất cứ người nào cũng đều là kẻ thù không đội trời chung với bọn họ, bọn họ giơ vũ khí lên, mặc kệ đối phương là ai, trong đầu chỉ có một ý niệm, là phải đem đối phương giết chết!
Theo sau đó, tám mươi ngàn tân binh đến từ các vùng Ung Châu cũng bắt đầu rối loạn. Bọn lính gào thét, chém giết, khi nhìn thấy trước mắt mình có người, ngay lập tức quay đầu một đao chém xuống! Quân trại bất ngờ làm phản, đây là một chuyện rất khủng bố rất tinh tế, từ xưa đến nay chỉ cần phát sinh sự việc bất ngờ làm phản, mỗi một lần đều là máu chảy thành sông. Tất cả mọi người giống như bị ác ma nhập vào vậy, cũng không cần biết người mình giết chết là ai, cho dù là anh em ruột đang tòng quân, cũng sẽ cầm lấy đao chém giết máu me đầy mặt.
Biết được sự khủng bố của tình huống bất ngờ làm phản các quan quân bắt đầu lớn tiếng quát to, ý đồ đem đám binh sĩ đang lâm vào mơ tưởng này có thể tỉnh lại. Nhưng, bọn họ kêu to, đổi lấy là hoành đao sắc bén. Lượng lớn quan quân cấp thấp bị giết chết, mà ngay cả một ít tướng quân cũng bị binh lính loạn đao chém chết.
Khi Tạ Tuấn lao ra lều lớn mới phát hiện sự việc đã không thể khống chế được, quy mô bạo động đã càng lúc càng lớn, lớn đến độ không có cách nào ngăn cản được. Tạ Tuấn lập tức hạ lệnh doanh thân binh tập hợp, sau đó hạ lệnh cho kỵ binh doanh ở sau cùng đại doanh trung quân chạy vào đây giết người. Tạ Tuấn coi trọng nhất ba mươi ngàn kỵ binh lưu tại phía sau cùng của đại doanh, hắn vốn là sợ bị quân Hán tập kích đêm mà làm kinh ngạc ngựa, dẫn đến trại kỵ binh bị tổn thất không đáng. Hiện tại xem ra, lúc trước đem trại kỵ binh đặt ở mặt sau cùng không thể nghi ngờ đó là quyết định chính xác nhất. Bởi vì cách đại doanh xa nhất, cho nên trại kỵ binh cũng không có bị bạo động lây lan đến.
Không đợi thân binh truyền lệnh chạy ra xa, một đám tân binh đã gào thét kêu to xông lên, đi lên vây quanh tên thân binh truyền lệnh kia cho một trận loạn đao, thậm chí còn có một tên tân binh điên cuồng ôm lấy tên thân binh kia, một ngụm cắn lấy cổ của thân binh lập tức trên dưới kéo xuống một khối thịt lớn máu me nhầy nhụa. Binh lính giết đỏ cả mắt rồi chẳng phân biệt được ta và ngươi, đem tân binh cắn người và người thân binh truyền lệnh kia cùng chém thành thịt nát.
Trong nơi này đâu còn là một đám người, rõ ràng là một đám những cái xác không hồn chỉ biết giết chóc!
Tạ Tuấn mặc dù tâm như máu lạnh lúc này cũng sợ hãi, hắn lãnh binh nhiều năm, từng đã trải qua hai lần quân trại bạo loạn như vậy. Hai lần đó tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng cảnh tượng thảm thiết vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt. Hắn biết sự việc một khi phát triển đến độ này, chính là thần tiên cũng khó có thể khống chế nổi. Cho nên hắn lập tức hạ lệnh nhóm thân binh hướng trại kỵ binh lui về, mà bọn lính khi phát hiện bọn họ đều giống như một đám sói đói vậy gào khóc vọt lên.
Tạ Tuấn dưới sự bảo vệ của đám thân binh vừa đánh vừa lui, cuối cùng đã tới đại doanh kỵ binh. May mắn tướng quân Chu Chính Năng của trại kỵ binh là một lão tướng trải qua trăm trận chiến, khi thấy đại doanh trung quân ánh lửa ngút trời tiếng kêu giết không ngừng, lập tức hạ lệnh trại kỵ binh tập kết, sau đó đóng lại cửa chính doanh trại, tất cả kỵ binh đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, đồng thời ở phía sau hàng rào đại doanh bố trí số lượng phần đông cung tiễn thủ, chỉ cần có người tấn công đại doanh kỵ binh lập tức bắn chết.
Chu Chính Năng từ xa thấy có một đội ngũ mấy trăm người chật vật trốn về hướng này, mà ngay sau lưng bọn hắn, là đám binh lính đếm không xuể đang múa may binh khí điên cuồng gầm rú đuổi giết. Vừa muốn hạ lệnh cho người của đại doanh kỵ binh đồng loạt xả tên bắn chết tất cả, chợt nghe thấy phía trước đội binh lính chạy trốn kia một bên chạy một bên hô to: - Tiết Độ Sứ đại nhân tại đây! Tiết Độ Sứ đại nhân tại đây!
Chu Chính Năng kinh ngạc, mệnh lệnh cung tiễn thủ không cần bắn tên, và khi đội ngũ vài trăm người vọt tới trước mặt mới nhìn rõ quả nhiên là Tiết Độ Sứ đại nhân áo mũ không chỉnh tề. Mà bên người Tiết Độ Sứ đại nhân người bảo hộ vây lấy hắn, ngoại trừ hơn hai trăm tên thân binh ở ngoài, còn có bốn năm mươi tên Hổ Vệ. Kỳ thật, đúng là thấy rõ trang phục ngân giáp của Hổ Vệ, Chu Chính Năng mới có thể xác định đội ngũ này là của Tiết Độ Sứ đại nhân, nếu không có đội Hổ Vệ này, nói không chừng hắn ta đã sớm hạ lệnh bắn tên rồi.
Mở cửa trại ra đón đám người Tạ Tuấn vào, lúc này truy binh phía sau cũng đã ở ngoài trăm bước rồi. Chu Chính Năng ra lệnh một tiếng, cung tiễn thủ đại doanh kỵ binh bắt đầu bắn tên ồ ạt như mưa to tạt ra ngoài, nháy mắt đã đem những người xung phong phía trước mấy ngàn truy binh kia hung hăng kéo xuống hết một lớp. Chu Chính Năng biết một khi cho những người đó tiếp cận đại doanh kỵ binh, ánh lửa và tiếng kêu ngay lập tức sẽ thu hút càng nhiều binh lính nữa lại đây. Cho nên, hắn đợi khi bọn binh lính này bị mũi tên ngăn chặn, vung tay lên phái ra hai ngàn kỵ binh, đem những binh lính điên này giết một loáng sạch sẽ.
Kỵ binh trở về, Tạ Tuấn thở dài: - Đại doanh khó giữ được, mệnh lệnh kỵ binh lập tức trở về Ung Châu rồi tính tiếp, quân Hán của Lưu Lăng khi thấy đại doanh ta đại loạn tất nhiên sẽ xuất binh, lần này... . Chúng ta thua ở trong tay mình, nhưng chỉ cần Ung Châu còn tồn tại, hôm nay thất lợi sớm muộn gì ta có thể thắng trở về!
Chu Chính Năng liền vội vàng đáp một tiếng, mệnh lệnh bọn lính chỉnh đốn trang bị, sau đó suất lĩnh ba mươi ngàn kỵ binh như thủy triều lao ra đại doanh, đầu tiên là một đường giết vào trong trại kho quân lương chiếm đoạt một mớ lương thực, mỗi người đều mang thêm mấy ngày đồ ăn, sau đó lại lao ra trại kho quân lương một đường đi về phía nam. Tốc độ chiến mã giúp cho bọn họ nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, nhưng mặc dù là như vậy, vẫn có hơn một ngàn kỵ binh bị loạn quân xung quanh vọt tới giết chết.
Hổ Vệ của Tạ Tuấn vì bảo hộ hắn chết trận hơn phân nửa, mặc dù võ nghệ cao tới đâu, khi đối mặt với vô số binh lính điên cuồng vây công cũng quả quyết khó có thể giữ lấy mạng sống. Nếu không phải là bọn hắn rút lui kịp thời, nói không chừng bao gồm Tạ Tuấn, Hổ Vệ thân binh sẽ toàn quân bị diệt.
Gần ba mươi ngàn kỵ binh một đường đi về phía nam chạy tán loạn, có binh lính trở mình quay lại nhìn đại doanh lửa quang ngút trời kia, còn có thể thấy trong ngọn lửa có vô số bóng người đang quơ binh khí tự giết lẫn nhau.
Hai trăm ngàn đại quân, không ngờ bại trận bởi binh biến.
Tạ Tuấn tuy rằng không cam lòng lại cũng vô lực xoay chuyển trời đất, trước sau tích lũy hơn ba trăm ngàn đại quân không ngờ thất bại thảm hại, loại đả kích này không thể bảo là không lớn, tuy nhiên may mắn, Tạ Tuấn tuy rằng thô bạo cũng không phải một người thua không nổi. Trong tay hắn còn có ba mươi ngàn kỵ binh, còn có Ung Châu, Thương Châu, Diệu Châu các địa bàn rộng lớn này, có mấy triệu người dân, chỉ cần khi hắn trở lại Ung Châu lại chiêu mộ hai trăm ngàn đại quân cũng không phải việc khó gì.
Mang theo ba mươi ngàn kỵ binh đi suốt đêm đến sông Ngư Tu, khi đã vượt qua sông lớn an toàn, Tạ Tuấn mới hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi. Sau đó phái thám báo đi tìm hiểu tin tức bên phía đại doanh, khi trời gần sáng thám báo hồi báo nói quân Hán quả nhiên thừa dịp xông qua, đại doanh đã bị quân Hán công phá, hơn một trăm ngàn Chu quân bị đánh tan, đại doanh cũng bị một mồi lửa đốt sạch, Trung Vương Lưu Lăng để lại đội ngũ bốn mươi ngàn người quét sạch tàn binh, thu dụng tù binh, mà hắn tự mình dẫn dắt đại quân bốn mươi ngàn đã dọc theo đường truy tới.
Tạ Tuấn giận dữ, vốn định mai phục đánh úp Lưu Lăng, nhưng Chu Chính Năng khuyên bảo hiện giờ quân tâm không ổn, vẫn là sớm về tới Ung Châu là thượng sách. Tạ Tuấn thấy bọn lính quả nhiên sĩ khí đê mê, chỉ có thể nghe theo lời khuyên của Chu Chính Năng, suất quân trở về Ung Châu. Lưu Lăng mang theo mười ngàn tinh giáp kị binh nhẹ như gió đuổi theo, đại đội nhân mã theo sát phía sau. Quân Hán khi tới sông Ngư Tu, đám khói bụi lúc Chu quân rút lui còn chưa tiêu tan hết, nhưng cây cầu đã bị Chu quân hủy rồi, Lưu Lăng thấy Tạ Tuấn thậm chí ngay cả một trận chiến cũng không có dũng khí đánh, không khỏi cười rộ lên. Chu quân nếu là mượn sông Ngư Tu ngăn chặn quân Hán chưa chắc không thể thắng một trận chiến, mà Tạ Tuấn lại lựa chọn rút lui khỏi, bởi vậy có thể thấy được khí thế của Chu quân đã đê mê tới nông nỗi nào rồi, đã không thể đánh một trận chiến.
Đợi đội ngũ phía sau đuổi theo, Lưu Lăng hạ lệnh đám binh sĩ doanh quân nhu làm cầu nổi, một ngày sau Hán quân qua sông, lúc này Chu quân đã chạy đi ra ngoài hơn một trăm dặm rồi. Hoa Linh khuyên Lưu Lăng hồi binh thu nạp bại binh Chu quân Lưu Lăng lại nói một đường đuổi theo, tự nhiên có thể đem Tạ Tuấn tru sát. Hoa Linh khó hiểu, Lưu Lăng cũng không giải thích, mệnh lệnh đại đội nhân mã đi vòng qua hướng Diệu Châu, tự mình dẫn theo Triệu Bá, Hoa Linh, Từ Thắng, Chiêu Tiên bốn viên Đại tướng, lĩnh tinh giáp kị binh nhẹ mười ngàn, trại Tu La ba nghìn, hướng Ung Châu đuổi theo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận