Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 286: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
NGƯƠI CỨ THỬ XEM?
Trịnh Siêu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy Chủ tướng hai bên đàm phán, mang theo ba nghìn giáp sĩ cũng không phải rất nhiều, nên không cự tuyệt. Đến ngày đã định, y từ rất sớm đã dậy rửa mặt, ăn qua loa rồi dẫn Trịnh Khả lĩnh ba nghìn tinh binh tiến đến Ly Hoa đình. Trong mấy ngày này, Lý Dịch mang người như xới từng tấc đất của vùng này lên để điều tra, sau nhiều lần thăm dò xác định nơi này đừng nói là người mang theo binh khí, đến cả một con trùng sợi lông cũng không có.
Mười dặm đường đi chưa tới một canh giờ, mới đầu tháng hai là lúc tiết trời rét lạnh nhất, vầng thái dương cũng biếng nhác ló dạng. Đến Ly Hoa đình rồi, mặt trời còn chưa lên cao. Trịnh Siêu hết sức coi trọng lần đàm phán này, thay đổi một bộ áo choàng sạch sẽ, bên trong mặc giáp da, trong cổ tay áo còn ẩn giấu một cây dao găm.
Kỳ thực trên đường đến đây trong lòng y vẫn luôn thấp thỏm, tuy rằng ba nghìn giáp sĩ theo phía sau gần như là tinh nhuệ nhất trong Tả Úy Vệ, nhưng lòng y vẫn bồn chồn không yên. Y có chút hối hận vì đã không rút ra ba nghìn trọng giáp bộ binh mà mình tâm đắc nhất mang theo. Nhưng, sự cao ngạo trong khung y lại khiến y trở nên mâu thuẫn, sau khi hối hận vì đã không mang đến trọng giáp bộ binh, y lại bắt đầu ân hận vì đã nghe theo lời của Lý Khả và Lý Dịch, nếu như mình chỉ mang theo ba năm mươi gã hộ vệ mà đến, như vậy chẳng phải càng có phong thái ngạo nghễ hay sao?
Lại nghĩ đến không biết Lưu Lăng sẽ dùng điều kiện gì để chiêu hàng mình? Phong hầu? Y đã là Gia Định hầu của Đại Chu rồi, thực ấp nghìn hộ, còn có một hư chức là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, ngay cả không thể vị cực nhân thần, thì trong số võ tướng cũng là một trong mười mấy vị tướng thuộc hàng ngũ đỉnh cao rồi. Đứng trên mười hai Vệ Đại tướng quân suy cho cùng chỉ có vị Đại Đô Hộ duy nhất của Đại Chu, La Húc, thủ lĩnh của tinh giáp Hổ Bí, này cũng chẳng có gì để đố kỵ. Bởi vì Trịnh Siêu biết, lấy toàn lực sáu vạn Tả Úy Vệ của mình, chưa chắc có khả năng đánh bại được một vạn Hổ Bí dưới trướng La Húc.
Khoảng cách mười dặm nhanh chóng đi hết, Ly Hoa đình vẫn như trước cũ nát không chịu nổi, nước sơn trên các cột bong tróc gần hết, lộ ra dày đặc những vết rạn, thoạt nhìn giống như gương mặt tang thương của một lão già, khiến lòng người tê tái. Hứng gió lạnh hiu quạnh, ba nghìn tinh binh Tả Úy Vệ đứng vững vàng ở nơi cách Ly Hoa đình chừng trăm mét, toát ra một cỗ sát khí tiêu điều.
Sau khi thân binh đem cái bàn mang theo tới bày ra, Trịnh Siêu cho người hâm nóng một bầu rượu, y ngồi xuống yên lặng chờ đợi. Nói là tĩnh lặng, chẳng qua là dáng vẻ bày ra ngoài mà thôi, dầu gì y cũng là Đại tướng quân của Tả Úy Vệ, trước mặt tinh binh dưới trướng mình thế nào cũng phải ra vẻ sừng sững bất động dẫu cho gió bão từ bốn phương tám hướng ập tới.
Lại đợi không đến nửa canh giờ, tâm trạng Trịnh Siêu đã bắt đầu trở nên nóng vội xao động, vài lần muốn đứng lên trông về phía xa nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống được. Cứ như vậy chờ, mắt thấy vầng thái dương đã lặng lẽ chuyển dời về hướng nam, khi gần tới chính ngọ, ở chân trời xa xa mới xuất hiện vài điểm đen.
Trịnh Siêu theo bản năng đứng lên, tay giơ lên che bớt ánh nắng, mắt hướng phía xa nhìn. Y muốn xem xem, Lưu Lăng đến đây dẫn theo bao nhiêu nhân mã.
Là một đội kỵ binh, nhân số dường như không nhiều lắm?
Lồng ngực Trịnh Siêu chấn động, bởi vì y rốt cục thấy rõ, từ đối diện một đội kỵ binh chạy như bay tới tuyệt đối không quá ba mươi kỵ. Y thầm thấy đắng chát trong lòng, quay lại nhìn ba nghìn tinh binh phía sau mình, bỗng nhiên cảm thấy mình như một con cừu khoác da sói, yếu đuối nhu nhược. Chờ khi đội kỵ binh đến trước mặt, Trịnh Khả ghé vào bên người Trịnh Siêu thấp giọng nói: - Hai mươi mốt kỵ, sao lại mang theo ít người như vậy?
Trịnh Siêu lắc đầu, miễn cưỡng phô ra chút ý cười trên mặt, bước ra ngoài Ly Hoa đình nghênh đón.
Hai mươi Tu La trang bị áo giáp hạng nặng, chỉ lộ ra đôi con ngươi lạnh băng khiến người không rét mà run. Chiến mã cao lớn uy vũ phun ra nhiệt khí, trong không khí lan tràn mùi vị huyết tinh. Đi đầu là một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng, hai đường lông mày mang theo phong phạm thản nhiên của kẻ trí thức, trên mặt hiển lộ nét cười ôn hòa, như làn gió xuân thổi tan băng tuyết.
Hắn chính là Lưu Lăng?
Trịnh Siêu trong lòng không tự chủ mà tán thưởng một tiếng, quả là một mỹ nam tử!
Lưu Lăng mặc trên người một bộ thường phục đen tuyền, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác với cổ áo lông chồn đen, mái tóc dài suôn thẳng buộc tùy ý sau ót, theo gió nhẹ nhàng lay động. Con ngươi trong veo tuyêt đẹp, khóe miệng hơi nhếch, trên gương mặt ý cười ôn hòa, khiến cho Trịnh Siêu chợt nhớ tới bốn chữ, như tắm gió xuân.
- Thất lễ thất lễ, Trịnh đại tướng quân đến sớm thật, khiến ngài phải chờ trong gió lạnh, bổn vương lòng rất áy náy.
Lưu Lăng nhảy xuống lưng ngựa, vừa đi vừa nói: - Chỉ là Ly Hoa đình đã giao cho Trịnh đại tướng quân bố trí, nếu bổn vương tới sớm quá thì có vẻ mất cấp bậc lễ nghĩa rồi, giống như không tin tưởng Đại tướng quân vậy.
Hắn ra vẻ lơ đãng nhìn qua ba nghìn giáp sĩ đứng trang nghiêm ở ngoài trăm mét phía bắc ngôi đình, độ cong nơi khóe miệng càng sâu, đến khóe mắt cũng toát ra ý cười. Vẻ mặt của hắn khiến cho Trịnh Siêu nóng mặt, bất tri bất giác dường như đã thấp vế hơn Lưu Lăng rồi.
Đối diện với ba nghìn tinh binh mà Hán Trung Vương Lưu Lăng, người chỉ dẫn theo hai mươi Tu La, vẫn mang vẻ mặt mây trôi nước chảy, dường như hoàn toàn không đặt vào mắt ba nghìn tinh binh đằng đằng sát khí. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ liếc mắt thoáng qua ba nghìn nhân mã kia một lần, sau đó thì không để ý tới nữa, như thể những tinh binh này trong mắt hắn còn không bằng một ngôi đình tan hoang.
- Trịnh Siêu, Đại tướng quân Tả Úy Vệ của Đại Chu, gặp qua Hán Trung Vương điện hạ.
Tuy rằng không thuộc cùng một quốc gia, nhưng từ sự tôn kính đối với Hoàng tộc, Trịnh Siêu vẫn chào theo kiểu nhà binh.
- Trịnh đại tướng quân không cần khách khí, bổn vương tuy lần đầu gặp gỡ Đại tướng quân, nhưng vẫn luôn mang lòng kính trọng và ngưỡng mộ đối với Đại tướng quân, muốn tìm cơ hội cùng Đại tướng quân nâng cốc ngôn hoan, nề hà tục sự vướng thân, đời người quả khó theo ý mình.
Trịnh Siêu thừa dịp Lưu Lăng ngồi xuống, nhìn trộm hai chục kỵ binh ở ngoài mười mét phía nam đình, ngồi trên lưng ngựa chỉn chu, vững vàng như đá không mảy may động. Trên thân là một bộ áo giáp màu đen, mặt giáp không đẩy lên, tay của mỗi người đều đặt trên mã giáo mắc trên lưỡi câu, sống lưng thẳng tắp, mặc cho gió lạnh táp vào, bọn họ vẫn không hề nhúc nhích.
Lại nhìn đến chiến mã, con nào con nấy đều mạnh mẽ hùng tráng như sư tử. So với chiến mã thường cao hơn một cái đầu, hơn nữa toàn thân phủ trọng giáp. Trước mặt ngựa còn đội giáp có trang bị, trên mặt giáp ngựa là lưỡi đao sắc bén có thể dễ dàng cắt vỡ yết hầu của người. Kỵ binh trọng giáp như này nếu nhân số lên đến một vạn, còn có nơi nào không thể càn quét qua? Trịnh Siêu không nhịn được mà lấy hai mươi kỵ binh dưới trướng Lưu Lăng so sánh với tinh kỵ Hổ Bí của La Húc, y phát hiện bất kể là thân hình, kỹ thuật cưỡi ngựa, hay là sát khí nồng đượm, thì hai mươi kỵ binh trước mắt mình này e rằng còn mạnh hơn Hổ Bí của Đại Chu vài phần.
Trịnh Siêu vội cưỡng ép mình trấn định lại tâm thần, cười nói với Lưu Lăng: - Vương gia vốn đến từ phương Bắc, hẳn là có đôi phần nhận thức về ngôi đình Ly Hoa này. Đồn rằng, có một lần thi tiên Lý Thái Bạch trên đường dạo chơi, say ngủ trong ngôi đình này, sau khi tỉnh dậy Lý Bạch đã đặt tên cho nó là Ly Hoa đình, cụ thể có ngụ ý gì thì thật ra không được truyền lưu lại.
Lưu Lăng cười nói: - Sớm nghe danh Trịnh đại tướng quân văn võ song tuyệt, văn có thể an bang, võ có thể định quốc, Đại Chu có được tướng tài như ngài, khó trách hùng mạnh như hổ.
- Vương gia nói đùa rồi, coi như ta là một con hổ, thì ở trước mặt tinh binh của Vương gia cũng không chiếm được lợi thế nào. Tinh kỵ của Vương gia quả tình là dũng mãnh đến không tưởng.
- Lần này Vương gia muốn gặp ta, rốt cuộc là vì chuyện gì? Tuy rằng Trịnh mỗ vô cùng kính nể Vương gia, nhưng dù sao hai nước giao tranh, ta không muốn bị rơi lên đầu tội danh thông địch bán nước.
Lưu Lăng cười nói: - Trên thư đều viết rất rõ ràng rồi, chỉ có điều không biết Đại tướng quân suy tính thế nào?
Trịnh Siêu quay về phương hương Khai Phong chắp tay mà rằng: - Trịnh Siêu nhận hoàng ân sâu nặng, quan phong Đại tướng quân Tả Úy Vệ chính tam phẩm, tước phong Gia Định hầu, nhân mã dưới trướng sáu vạn, tuy không dám nói là vị cực nhân thần, nhưng ân sủng Bệ hạ ban cho cũng coi là long trọng. Mười hai Vệ chiến binh chính là sư đoàn tinh nhuệ nhất của Đại Chu, Đại tướng quân các Vệ có địa vị cực cao trong quân. Ta thật ra không nghĩ ra bản thân có cái lý do gì để đi theo địch phản quốc, chịu sự thóa mạ của thế nhân, tiếng xấu muôn đời.
Lưu Lăng cười khẽ: - Bổn Vương chỉ hỏi Đại tướng quân một câu, Đại Chu này vẫn là Đại Chu của Sài Vinh hay sao?
Trịnh Siêu biến sắc mặt, nói: - Vương gia, Đại Chu tất nhiên là Đại Chu của Bệ hạ rồi. Quốc thổ chín mươi tám châu còn đó sừng sững, trăm vạn giáp sĩ uy võ, tứ hải thần phục, lấy sự anh minh của Bệ hạ, sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất thiên hạ. Vương gia cớ sao đưa ra câu hỏi như thế?
Lưu Lăng lắc lắc đầu, cười mà không nói.
Trong lòng Trịnh Siêu có chút nóng nảy mất bình tĩnh: - Vương gia mất công đến đây, xem ra là phải thất vọng trở về rồi.
Lưu Lăng bật cười ha hả: - Trịnh đại tướng quân, lòng ngài thấp thỏm không yên, hô hấp thô nặng, tâm tình rối bời, bổn vương vừa hỏi một câu thôi liền chiếm thế thượng phong rồi.
Tâm thần Trịnh Siêu càng loạn, trên mặt biến sắc, nói: - Bản tướng quân đến đây không phải để nghe Vương gia trêu chọc!
Trịnh Khả đứng phía sau y mạnh mẽ tiến lên một bước, tay cầm chuôi đao lớn tiếng quát hỏi: - Vương gia nhìn không thấy ba nghìn giáp sĩ trước mặt hay sao!
Lưu Lăng thản nhiên nhìn Trịnh Khả, sau đó cười nói: - Vị tướng quân này xưng hô thế nào? Quả là có vài thần phong thái của Phàn Khoái.
- Mỗ họ Trịnh tên Khả, tự Xưng Tiễn, là một lính hầu dưới trướng Đại tướng quân Tả Úy Vệ. Vương gia bày không được Hồng Môn yến, ta cũng không phải giả Phàn Khoái.
Lưu Lăng nâng chén rượu lên nhìn, cười hỏi: - Hồng Môn yến này, ngược lại không phải do bổn vương bày đâu.
Sắc mặt Trịnh Siêu đỏ lên, quay đầu trách mắng: - Vương gia đang ở trước mặt nào tới lượt ngươi lên tiếng, còn không mau lui ra!
Lưu Lăng nói: - Không sao, bổn vương kính trọng nhất là chí sĩ võ dũng. Rượu này chính là Trịnh đại tướng quân chuẩn bị, bổn vương xin được mượn hoa hiến Phật, kính Trịnh Khả tướng quân một ly!
Trịnh Khả cũng không chối từ, một ngụm cạn sạch: - Sự thờ ơ của Vương gia cũng thật khiến Trịnh mỗ khâm phục, chỉ mang theo hai mươi kỵ binh, chẳng lẽ Vương gia cho rằng ba nghìn tinh nhuệ dưới trướng ta là bùn nặn thành hay sao?
Lưu Lăng nói: - Ba nghìn tinh nhuệ trong miệng ngươi còn chưa đủ để bổn vương đặt vào mắt.
Hắn đột nhiên hỏi Trịnh Siêu: - Nếu có một ngày Đại tướng quân không còn là Đại tướng quân của Đại Chu Tả Võ Vệ, binh mã dưới trướng toàn bộ đều quy về sự quản lý của người khác. Triều đình Đại Chu thu hồi chức quan của ngài, phế đi tước phẩm của ngài, Đại tướng quân sẽ nghe lệnh hay là kháng mệnh?
- Vương gia! Trịnh mỗ thâm thụ...
Lưu Lăng khoát tay áo ngăn lại lời nói của Trịnh Siêu: - Lời này ngài để dành trở về Khai Phong rồi nói với Sài Vinh đi, bổn vương có nghe cũng chẳng lấy làm cảm động. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là ngài phải gặp được Hoàng đế Bệ hạ nhà ngài mới được.
Hắn khẽ khàng xoay tròn chén rượu trong tay: - Mặc dù bổn vương là người Hán, nhưng có sự hiểu biết đối với triều đình Đại Chu không hề ít hơn Đại tướng quân, vả lại, ta thu được một vài tin tức sớm hơn Đại tướng quân rất nhiều. Không giấu ngài, thánh chỉ phế toàn bộ chức vụ của ngài và áp giải về Khai Phong thụ thẩm đang trên đường đưa tới đây, không quá năm ngày sẽ đến tay Đại tướng quân rồi.
Trịnh Siêu cả kinh!
Lưu Lăng đứng dậy: - Hôm nay nói đến đây thôi, sở dĩ bổn vương định ngày hẹn Đại tướng quân, chẳng qua là muốn báo trước cho Đại tướng quân một tiếng. Bổn vương không đành lòng nhìn Đại tướng quân một nhân vật anh hùng lại bị đám yêu ma quỷ quái hoành hành trong triều đình Đại Chu hủy hoại, cho nên mới động lòng trắc ẩn. Bổn vương cho Đại tướng quân chẳng phải là tiền đồ gấm vóc gì, mà là cho ngài một đường lui. Đường lui của ngài, đường lui của mấy vạn tướng sĩ dưới trướng.
- Đại tướng quân tự giải quyết cho tốt.
Lưu Lăng đứng dậy, mỉm cười: - Đại tướng quân không phải vội vã trả lời, ta không gấp.
Nói xong, Lưu Lăng xoay người muốn đi, Trịnh Khả đột nhiên rút đao ra nói: - Nếu để cho Vương gia ở trước mặt ba nghìn lính tinh nhuệ của ta nói đi là đi, Trịnh mỗ sợ rằng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng!
Lưu Lăng quét mắt nhìn gã một cái, bước ra ngoài đình.
- Ngươi ngăn cản bổn vương thử xem?

Bình Luận

0 Thảo luận