Từ Viện giám sát gửi đến tin báo và bức thư tay của Tạ Hoán Nhiên, Lưu Lăng phun ra một ngụm khí đục thật dài. Hắn ngồi tựa trên ghế xem bức thư trước mặt, một trận thất thần. Ngày thứ ba từ Bác Châu lên thuyền sửa đường thủy, Lưu Lăng nhận được tin tiểu Hoàng đế Lưu Lập và Thái hậu Tô Tiên Lê chết. Giờ khắc này thoạt nhìn Lưu Lăng rất mệt mỏi, từ thân thể đến tâm đều mệt mỏi.
- Vương gia... Thuộc hạ cam đoan, Tạ Hoán Nhiên làm như vậy đều không phải là do thuộc hạ bày mưu tính kế.
Mặc dù Triệu Đại không nhìn thấy vẻ gì giận dữ trên mặt Vương gia, nhưng không biết vì sao trong lòng của hắn lại có cảm giác sợ hãi không thể khống chế này nó lan tràn ra chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần. Giờ khắc này, cả người hắn đều phát ra một cỗ cảm giác vô lực. Hắn e ngại, hắn sợ nếu chẳng may Vương gia bộc phát ra nổi trận lôi đình, mình có thể bị nghiền thành bột mịn hay không. Cả vùng đất Trung Nguyên hiện nay, Vương gia giận dữ, tuyệt đối có xác người nằm xuống ngàn dặm kinh khủng.
Đây là một loại uy nghi không thể kháng cự, người như Triệu Đại ở trước mặt Lưu Lăng cũng không chống đỡ nổi.
Lưu Lăng dường như không nghe thấy lời Triệu Đại nói, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn lên bức thư, nhưng trong mắt hắn lại không thấy bất kỳ thứ gì. Triệu Đại biết, hiện giờ trong lòng Vương gia nhất định rất loạn, hoặc là trống rỗng. Tóm lại Tạ Hoán Nhiên làm ra lựa chọn như vậy vẫn là nằm ngoài dự đoán của Vương gia, cũng ngoài dự đoán của Triệu Đại. Tuy rằng lúc trước hắn ảo tưởng Tạ Hoán Nhiên sẽ liều lĩnh giết chết tiểu Hoàng đế Lưu Lập và Thái hậu Tô Tiên Lê, nhưng Triệu Đại cũng biết đó là tự mình ảo tưởng không thực tế mà thôi. Tạ Hoán Nhiên là người thông minh nhất, cho nên y nhất định có thể đoán được vì sao Vương gia lại để y toàn quyền xử lý việc này.
Nhưng Tạ Hoán Nhiên cuối cùng là không làm theo sự an bài của Lưu Lăng.
Trong thư Tạ Hoán Nhiên tự tay viết cũng không nói tại sao y phải làm như vậy, không giải thích, không biện minh, chỉ có bốn chữ.
Thuộc hạ biết tội.
Y biết tội, nhận tội, cho nên không giải thích, không biện minh, cái gì cũng không làm.
Từ Hoạt Châu phái hạm đội tổng cộng có hai mươi mấy thuyền tới đón Lưu Lăng sau đó điều thành một hàng quay đầu trở lại, trong đội tàu cũng không có hạm lớn được chế tạo để đi xa. Sáu chiếc chiến thuyền dài tám trượng có thể chở được hai trăm binh lính. Mười mấy chiếc tứ xa thuyền, có thể chở trên dưới tám mươi binh lính. Lưu Lăng ngồi trên con thuyền chính, chiến hạm Đại hải hộc dài mười hai trượng ba thước, có thể chở hai trăm sáu mươi binh lính, trang bị nỏ pháo và trọng hình vô tích, nếu như không so sánh với những chiếc Cự vô phách trong xưởng đóng tàu ở Hoạt Châu, Đại hải hộc chiến hạm này đã được cho là hạm lớn của thời kỳ này rồi, nó giống như một tòa thành lũy di chuyển.
Có gió mà không có sóng lớn, Đại hải hộc di chuyển vô cùng vững vàng, các ti chức thủy thủ trên boong thuyền này, đều là thị vệ của Viện giám sát mặc áo trường bào màu đen kiểu dáng hoa sen đứng canh giữ ở cửa khoang thuyền. Tuy rằng trên đường thủy không có gì nguy hiểm, nhưng bọn binh lính vẫn cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự đứng thủ ở vị trí của mình. Hai bên Đại hải hộc đều có tám cái nỏ pháo, trước sau đều có một cái, còn trang bị hai cái khung xe liên phát hỏa nỏ, có thể nói gần như là một pháo đài trên nước.
Trong khoang thuyền ánh sáng thực rất ít, mặc dù là ban ngày nhưng cũng phải đốt ngọn đèn dầu.
Ánh lửa lay động ở bên trong, sắc mặt Lưu Lăng thoạt nhìn giống như mặt trời trên bầu trời cao đột nhiên ló ra lại đột nhiên bị mây che khuất, thoạt nhìn không rõ tâm tình gì. Bóng hắn lắc lư, mọi người trong khoang thuyền đều trầm mặc, khó khăn chống cự lại một loại áp lực tâm lý thật lớn. Loại áp lực này nguồn gốc chính là từ vị Hán vương độc nhất vô nhị hiện giờ, đó là một loại thiên uy. Thiên uy khó đoán, cũng không ai biết được Vương gia ngay sau đó có thể đột nhiên bày ra một cơn sấm sét giận dữ hay không.
Trần Tiểu Thụ và Đông Phương Bất Loạn cũng chịu không nổi áp lực này mà quỳ một gối xuống, trong nhất thời cả khoang thuyền rơi vào một loại trầm mặc vô cùng nghiêm trọng. Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Lăng lại thở thật dài một cái, sau đó chậm rãi phất phất tay, ngăn Triệu Đại giải thích, ra hiệu cho hắn rời đi. Triệu Đại há miệng thở dốc, đã thấy Mẫn Tuệ đứng ở phía sau Lưu Lăng gật gật đầu với hắn. Triệu Đại ngay lập tức giống như được đại xá, dẫn theo Trần Tiểu Thụ và Đông Phương Bất Loạn lui ra khỏi khoang thuyền.
Sau khi ra khỏi khoang thuyền, ba người nhịn không được há mồm thở gấp. Trước đó ở trong khoang thuyền không khí rất bị đè nén, áp lực đến mức làm người ta không thở nổi.
Ba người thật sự giống như quái vật vừa sống lại từ trong đất chui ra, há miệng thật rộng tranh nhau hít thở không khí mát mẻ trên sông. Không khí trong lành nhưng cũng lạnh lùng từ mũi tiến vào trong cơ thể, loại áp lực đó mới tiêu tan đi chút ít. Bất kể là Triệu Đại hay là Trần Tiểu Thụ, Đông Phương Bất Loạn, bọn họ đều một lần cảm nhận được sự đáng sợ khi Vương gia trầm mặc. Hai lông mày nhíu chặt kia, thật giống như hai thanh hoành đao rút ra khỏi vỏ sắc bén khiến cho lòng người kinh hãi. Tuy rằng ba người bọn họ đều là người đứng ở vị trí cao trong Viện giám sát, tuy rằng bọn họ đều là những người mạnh mẽ, những đều không thể thích ứng với loại áp lực trầm mặc này.
- Vương gia... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Tiểu Thụ là người đầu tiên lên tiếng hỏi phá vỡ sự yên lặng.
Đông Phương Bất Loạn nhìn bọt nước trên sông bay lên, không nói tiếng nào. Triệu Đại thở dài, đi đến bên mép thuyền giúp đỡ thuyền viên, trong lòng vẫn rất khó có thể bình tĩnh lại. Cái loại sợ hãi này thật dày đặc, đè nén đến mức không thở nổi. Nói thật, Triệu Đại tự nhận mình là một người không sợ chết, nhưng ở trước mặt Vương gia hắn phát hiện ra loại sợ hãi này đã vượt qua khái niệm về cái chết.
Trần Tiểu Thụ không lấy được đáp án từ chỗ bọn họ, gã cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó lấy hồ lô rượu từ bên hông xuống uống một ngụm, rượu cay chảy vào dạ dày giống như một dòng lửa nóng thiêu đốt. Hô lớn một tiếng A, Trần Tiểu Thụ từ trên Đại hải hộc nhảy xuống dòng nước, bõm một tiếng bọt nước thật lớn bắn ra. Gã cứ như vậy đột nhiên nhảy vào trong lòng sông khiến cho binh lính và thủy thủ trên boong thuyền hoảng sợ, mọi người cuống cuồng đi tìm dây thừng chuẩn bị ném xuống nước cứu gã lên.
Triệu Đại khoát tay áo ngăn bọn lính lại: - Không cần để ý, hắn chỉ là muốn xuống để tính táo một chút.
Bọn lính ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng tự nhủ vị đại nhân này thế nào lại quái quái như vậy. Chỉ có điều quân Hán kỷ luật nghiêm minh, ngược lại cũng không có ai vây xem. Mọi người sau khi biết không có việc gì đều tự giác tản đi, chỉ có điều vẫn chuẩn bị đi xuống cứu người. Bọn họ đều là người quanh năm tiếp xúc với sông nước, không làm chút động tác khởi động nào đột nhiên tùy tiện nhảy vào trong nước là vô cùng nguy hiêm đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận