Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 205: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:38:52
AI CŨNG CÓ CHỦ
Da Luật Cực phái sứ thần tên là Hoắc Liệt đến tham gia đại hôn của Lưu Lăng, là người Hán thật sự, nhưng lại rất được Da Luật Cực tín nhiệm, là một trong những người phò trợ tâm phúc của Da Luật Cực. Người này tầm ba mươi tuổi, mặc trang phục dân tộc của người Khiết Đan, để râu cá trê, vểnh chân bắt chéo ngồi trên ghế, nghe Kiếm Tam báo cáo.
Lần này Da Luật Cực phái ra tám hộ vệ đắc lực nhất của mình để đến thích sát Lưu Lăng, còn hành động thế nào thì phải nghe chỉ huy của Hoắc Liệt.
- Dưới trướng Lưu Lăng có hai hộ vệ rất lợi hại, thuộc hạ mới đến gần mà đã bị bọn họ phát hiện, một người trong đó đuổi theo rất lâu. Nếu không phải chúng thuộc hạ từng học qua thuật ẩn thân thì chỉ e không chạy thoát được truy đuổi của người đó. Hai người này là đối thủ vô cùng mạnh, nếu muốn giết Lưu Lăng thì hai người này sẽ là cản trở vô cùng lớn.
- Luận về thân thủ, lẽ nào ngươi không giết được hắn?
Hoắc Liệt nhau mày nói.
Kiếm Tam nghĩ một lúc, nói: - Luận về khinh công thân pháp thì thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn, còn luận về võ công thì vẫn chưa giao đấu nên không thể xác định được. Nhưng hai hộ vệ này đều dùng đao, hơn nữa vị trí đặt đao trên người đều độc nhất vô nhị như nhau, rõ ràng hai người này là sư huynh đệ đồng môn. Những cao thủ trong giang hồ Trung Nguyên dùng đao khá nhiều nhưng đao pháp hay, khinh công xuất sắc như vậy thì chỉ có Bành gia của Ngũ Hổ Đoạn Môn thôi.
- Bành gia?
Kiếm Nhất từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì thì giờ thêm lời vào: - Bành gia thời này chỉ có một người tên là Bành Trảm còn đáng nói đến, còn những người khác chẳng qua cũng chỉ là dựa vào gia tộc mà sống nhàn nhã qua ngày. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta sống ở bên ngoài đã lâu, chưa từng nghe nói Bành gia có hai người trẻ tuổi tài năng nào?
Kiếm Nhị nói: - Không nhất định là người của Bành gia! Nhưng chỉ cần dùng đao thì chúng ta không cần suy nghĩ quá nhiều. Ban đầu sư tôn dạy kiếm pháp cho chúng ta đủ để phá hàng nghìn đao pháp. Thật sự đến lúc phải ra tay thì đệ và lão Tam sẽ đối phó với hai đao khách này, những người khác phụ trách đối phó với đám thị vệ. Đại ca tự mình ra tay giết Lưu Lăng, với thủ đoạn của đại ca thì có thể chắc chắn là không thể thất bại được.
- Thời gian cách ngày đại hôn của Lưu Lăng vẫn còn vài ngày nữa, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Hôm đó khách quý trong Thái Nguyên Phủ đều đến cả, nghe nói đến Hán Hoàng đế cũng đích thân đến. Đến lúc đó phủ Trung Vương nhất định sẽ hỗn loạn, chúng ta sẽ thừa dịp hỗn loạn vào phóng hỏa rồi tìm thời cơ tiêu diệt Lưu Lăng.
Hoắc Liệt nói.
Kiếm Nhất gật đầu, nói: - Tối nay ta và lão Nhị sẽ đến phủ Trung Vương để thăm dò, mấy ngày này chúng ta không nên đi ra ngoài để tránh bị người khác chú ý, như vậy thì sẽ không dễ thoát thân đâu. Trận đấu trước trên chiến trường chúng ta bảo vệ Đại Vương không tốt nên khiến Đại Vương tức giận, lần này nói thế nào cũng phải lấy lại thể diện. Hơn nữa Đại Vương đã đồng ý với chúng ta, chỉ cần giết được Hán Trung Vương Lưu Lăng thì chúng ta sẽ được thả tự do, đến lúc đó quay về núi Điểm Thương tìm hài cốt của sư tôn, sau đó báo thù rửa hận cho sư tôn.
- Yên tâm đi đại sư huynh!
Mọi người cùng nhau ôm quyền nói.
Tối hôm đó, Kiếm Nhất và Kiếm Nhị thay y phục đi ban đêm, mang theo vũ khí, hai người lặng lẽ trong đêm đen đến bên ngoài Vương phủ của Lưu Lăng. Bởi vì Lưu Lăng sắp kết hôn, mặc dù trời đã rất tối rồi nhưng đám thị vệ vẫn ra ra vào vào để đi mua đồ. Kiếm Nhất và Kiếm Nhị đợi ở trên cây đại thụ bên ngoài Vương phủ đến đêm khuya mới lặng lẽ trượt xuống, vòng qua gần cửa sau Vương phủ rồi chọn một nơi yên tĩnh.
- Đệ đợi ở trên nóc nhà, ta đi dò đường, nếu như ta bị phát hiện thì đệ phụ trách dụ thị vệ để ta thoát thân.
Kiếm Nhất cúi đầu dặn dò, Kiếm Nhị gật đầu.
Hai người vượt qua tường vây, mặc dù thấy Vương phủ vẫn còn rải rác ánh đèn nhưng phần lớn mọi người đã vào giấc ngủ. Kiếm Nhị nhấc thân người lên, trực tiếp từ trên tường vây nhảy lên trên một căn phòng, tiếp đất nhẹ nhàng như một con báo hoang.
Kiếm Nhị đợi sau khi bóng dáng Kiếm Nhất biến mất mới đuổi theo hướng Kiếm Nhất vừa biến mất đó, chọn một nóc nhà để ẩn náu. Nhiệm vụ của hắn là chi viện còn không phải xông vào bất cứ đâu cả.
Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương ngồi ở trên nóc thư phòng của Lưu Lăng, nhấc bình rượu hồ lô lên cụng một cái. Nhiếp Nhân Địch liếc về phía xa xa, thản nhiên nói: - Đến rồi đấy!
Nhiếp Nhân Vương gật đầu, uống một ngụm rượu nói: - Ca ở đây! Đệ đi xem sao!
Nhiếp Nhân Địch nói: - Chỉ cần bọn chúng không ra tay thì cứ để mặc bọn chúng đi, đoán chừng là tới để trinh sát đó.
Nhiếp Nhân Vương ừ một tiếng nói: - Chỉ đáng tiếc cho sắc trời hôm nay!
Hắn đứng lên, sờ vào chuôi đao, thản nhiên nói: - Rất thích hợp để giết người.
Nhiếp Nhân Địch cười một cái, ngã ngửa người về phía sau nằm ở mái nhà nói: - Ở bên cạnh Trung Vương, bảo vệ sự an toàn cho Người, chúng ta cũng coi như có một chỗ an thân. Công tử nhất định sẽ không ngờ tới chúng ta lại cư trú trong quan phủ, chỉ cần chúng ta bảo đảm an nguy cho Vương gia thì năm ba năm sau nói không chừng công tử sẽ quên chúng ta rồi.
Nhiếp Nhân Vương dừng một chút, tự giễu cười, nói: - Có lẽ vậy! Chúng ta ăn trộm đồ của công tử chạy trốn đã sáu bảy năm rồi. Kiếm thuật tiểu thành, cứ coi như công tử tìm đến thì có lẽ dựa vào hai huynh đệ ta liên thủ cũng có thể chống lại được.
Nhiếp Nhân Địch cười khổ nói: - Đừng ảo tưởng nữa! Trước khi kiếm thuật đại thành, ta và đệ liên thủ lại cũng không đỡ được một kiếm của công tử.
Nhiếp Nhân Vương thở dài, nói: - Không luyện bộ kiếm pháp này không đủ để nhận thức ra lúc trước Trương chân nhân của núi Long Hổ đánh giá về công tử của chúng ta. Cứ coi như chúng ta kết thúc cuộc đời này có lẽ cũng không đạt được cảnh giới như công tử.
- Đúng vậy!
Nhiếp Nhân Địch hồi niệm lại, nói: - Ban đầu cái tên lão đạo lỗ mũi trâu kia nói gì nhỉ? 'Giang hồ trong năm mươi năm, Nhiếp công tử thiên hạ vô song!'
Kiếm Nhất với động tác vừa nhanh vừa nhẹ, không ngừng bay nhảy trên nóc nhà Vương phủ. Hắn ta không đến quá gần nội viện Vương phủ, bởi vì hắn biết ở đó là nơi ở của Lưu Lăng, chắc chắn hộ vệ nhiều như mây. Nơi hắn muốn trinh sát là nơi ở của đám thuộc hạ Vương phủ để đợi đến hôm đại hôn của Lưu Lăng tìm được một chỗ ẩn nấp thích hợp. Hôm đó hắn sẽ lấy thân phận của người hầu nam để trà trộn vào trong, sau đó sẽ thừa cơ để ẩn nấp, để thuận tiện cho việc hành sự thì nhất định phải thăm dò tình hình và quang cảnh của Vương phủ trước.
Hắn đã rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại dừng lại ẩn giấu thân hình, sau khi chắc chắn là không có nguy hiểm thì mới tiếp tục đi về trước. Chỉ có điều là, mặc dù như vậy thì hắn cũng không phát hiện ra, ở nơi cách sau lưng hắn mười mấy mét có một người mặc áo đen đi theo hắn không nhanh không chậm, lững thững vượt qua sân vắng.
Nhiếp Nhân Vương không có ý định ra tay với người lẻn vào Vương phủ này, thậm chí còn trấn an Ảnh Vệ tàng hình ở bốn phía. Dưới sự thong thả đó của hắn nên Kiếm Nhất rất nhẹ nhàng lượn nửa vòng nhỏ trong Vương phủ, canh chừng lỏng lẻo như vậy, Kiếm Nhất thậm chí còn có suy nghĩ muốn ngay bây giờ đến ám sát Lưu Lăng. Nếu như không phải biết bên cạnh Lưu Lăng có hai cao thủ dùng đao, gần như mọi lúc đều bảo vệ bên cạnh Lưu Lăng thì Kiếm Nhất thật sự dám bây giờ đến nơi ở của Lưu Lăng ra tay rồi.
Hắn nhanh, Nhiếp Nhân Vương cũng nhanh, hắn chậm, Nhiếp Nhân Vương cũng chậm. Hai người vẫn luôn giữ khoảng cách mười mấy mét, Kiếm Nhất mấy lần quay đầu lại nhưng đều không phát hiện ra là có nguy hiểm gì.
Chỉ có điều rõ ràng là rất an toàn nhưng Kiếm Nhất lại luôn cảm giác sau lưng mình có một đôi mắt lạnh băng đang chằm chằm dõi theo mình. Hắn không ngừng chuyển thân hình và phương hướng, nhưng mỗi lần quay lại nhìn thì đều không có phát hiện gì. Trong lòng hắn tự giễu, tự trách mình nghi ngờ linh tinh. Sau khi điều tra tình hình địa hình Vương phủ thì hắn chuồn đi theo lối đường cũ.
Vừa ra khỏi Vương phủ thì cảm giác bị dã thú dõi theo đó ngay lập tức biến mất. Kiếm Nhất thở dài, trong lòng tự nhủ "Mình ở Quan Ngoại mấy năm nay tránh né sự đuổi giết của kẻ thù, đúng là gan ngày càng nhỏ". Hội hợp với Kiếm Nhị, hai người nhanh chóng rời khỏi Vương phủ.
Nhiếp Nhân Vương xuất hiện ở trên tường thành Vương phủ vẫy tay một cái, trong màn đêm lập tức có một Ảnh Vệ áo màu bạc lấp lóe.
- Kẻ đó từ đâu đến?
Nhiếp Nhân Vương thản nhiên hỏi.
Ảnh Vệ áo màu bạc ôm quyền nói: - Hai người đó từ dịch trạm đến, là người ở nơi của sứ giả mà Đại Vương cung Nam Diện Liêu quốc phái tới.
Nhiếp Nhân Vương gật đầu, vừa muốn xoay người rời đi thì bỗng nhiên quay mạnh người nhìn về một ngõ nhỏ âm u ở phía xa. Hắn tay cầm chuôi đao, nói với Ảnh Vệ áo bạc: - Lập tức đi thông báo cho ca ca của ta biết, nói huynh ấy bảo vệ Vương gia, có cao thủ thật sự đã đến đây.
Nói xong, Nhiếp Nhân Vương không hề để ý tới Ảnh Vệ áo bạc đang có chút kinh ngạc. Thân hình bay nhảy như chim lớn bay vào ngõ nhỏ kia khiến người khác kinh hãi. Ảnh Vệ kia không dám trì hoãn, nhún vai một cái rồi nhảy lên tường. Ảnh Vệ tìm được chỗ mai phục bảo bọn họ dùng ám hiệu nói cho Nhiếp Nhân Địch biết, còn hắn xoay người nhảy về đuổi về hướng của Nhiếp Nhân Vương.
Cái ngõ nhỏ u ám kia giống như một cái miệng của con hoang thú đang há ra, dường như có thể nuốt tất cả linh hồn vào đó. Nhiếp Nhân Vương tay vịn chuôi đao, nhún thân pháp đuổi về trước. Mặc dù hắn không nhìn ra phía trước có ai nhưng hắn đều có thể xác định có một cao thủ thật sự, ban nãy đã ở trong con ngõ nhỏ này.
Lúc trước khi hắn còn ở trên tường vây, rõ ràng cảm nhận có một luồng sát khí lạnh băng. Trước đó, cảm giác như có hơi thở của người đó ẩn nấp, cộng với vì hai người áo đen phân tán sức chú ý nên mình không phát hiện được. Nhưng ngay trong lúc mình quay người chuẩn bị rời đi thì hắn cảm nhận rất rõ ràng có một ánh mắt lạnh băng đang nhìn theo mình, ánh mắt đó sắc bén như đao.
Từ sau khi đến phủ Trung Vương, lần đầu tiên Nhiếp Nhân Vương cảm thấy căng thẳng, tay nắm chặt chuôi đao khẽ dùng lực, trên khớp xương xuất hiện màu trắng bệch của sự hưng phấn. Hắn quả thật có chút căng thẳng nhưng hưng phấn hơn, vì rất lâu chưa gặp được cao thủ có thể tránh được cảm quan của mình, người như vậy chắc chắn đáng đánh với mình một trận.
Nhiếp Nhân Vương vẫn đuổi theo sang bên kia của con ngõ nhỏ rồi dừng lại.
Con ngươi của hắn co lại, tay nắm chặt chuôi đao.
Ở đầu đường có một bóng hình gù đứng ở đó, nhìn có vẻ thê lương mà xa xăm. Mặc dù vẫn còn cách mười mét nhưng Nhiếp Nhân Vương đã cảm thấy trên người kẻ đó phát ra sát khí nặng trĩu. Mặc dù người này đã già nua nhưng đôi mắt nhìn với ánh nhìn lạnh như đao. Thân thể gã còng xuống nhưng lại hùng tráng như núi.
- Đừng đuổi theo nữa! Nếu cả hai huynh đệ các ngươi cùng đuổi theo ta thì ta chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Nếu như chỉ có ngươi đến, toàn lực đánh với ta thì sẽ là cục diện không phân thắng bại. Ngươi không giữ ta lại được mà ta cũng không giết được ngươi. Ta chẳng qua chỉ là người thích sự náo nhiệt, ngươi không cần liều mạng với ta làm gì, vẫn nên giữ chút sức lực để ứng phó với những thủ đoạn yêu ma quỷ quái xấu xa kia đi.
Nhiếp Nhân Vương sửng sốt, sắc mặt biến đổi lớn. Người này sao biết được thân phận của hai huynh đệ hắn chứ?
Lão già còng lưng kia chậm rãi xoay người, vừa đi vừa như lẩm bẩm: - Ai cũng có chủ, tận dụng hết sức mình, nhưng phía các ngươi đứng cũng coi như phía chính nghĩa, hơn nữa huynh đệ các ngươi liên thủ cũng đã bất bại rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận