CHUYỆN KHÔNG THỂ TIN NỔI
- Công tử, mời dừng bước.
Trần Tử đứng ở trên lầu thản nhiên nói: - Chủ nhân nhà ta hiếu khách, muốn mời công tử uống xoàng một ly, công tử có nể mặt chăng?
Nàng mặc một váy áo màu xanh nhạt, đứng ở lầu hai nói, thanh âm trong trẻo dễ nghe, dáng người lả lướt, như tiên nữ hạ phàm. Vị công tử kia vốn đã ra khỏi cửa chính bị tàn phá của Tùng Hạc lầu, nghe thấy Trần Tử Ngư nói chuyện thoáng quay đầu nhìn lại, lập tức gật đầu nói: - Nghe thanh âm biết nhã ý, có được giai nhân như cô nương bầu bạn, nói vậy chủ nhân nhà cô ắt hẳn cũng là một người thú vị.
Nói xong, không ngờ vị công tử đó quay trở lại, cất bước lên thang lầu. Y từng bước bước lên mười bậc thang, cũng không nhìn ra điểm gì khác biệt, chỉ có vài tên thị vệ còn lại bên người Trần Tử Ngư lại tức khắc bày ra dáng vẻ như lâm đại địch, thân mình run rẩy không ngừng. Giống như gặp phải thiên địch vậy. Nhưng, Trần Tử Ngư không cảm giác được chút khí thế bức người nào, chỉ thấy vị công tử đó thần thái ung dung, ngoài ra thì không thấy có chỗ nào không ổn.
Vị công tử đó tới trên lầu, cũng không khách khí, rất tự nhiên bước vào trong Thính Vân các. Trần Tử Ngư nói với Bùi Tây Sơn: - Có nhã khách tới, làm phiền chưởng quầy lại chuẩn bị một bàn thức ăn đưa lên, chi phí sửa chữa cánh cửa bị phá nát và tiền thuốc men cho đám tiểu nhị trị thương, chốc lát nữa ông cứ tính luôn vào tiền ăn.
Bùi Tây Sơn xoa xoa ngực, nói:
- Làm sao dám phiền cô nương tốn kém, chút đồng trinh ấy, cô nương ngàn vạn lần chớ nhắc lại.
Trần Tử Ngư thản nhiên mỉm cười, xoay người vào phòng. Bùi Tây Sơn không dám trì hoãn, căn dặn Tô đầu bếp làm tiếp một bàn rượu thịt. Lúc này Tô đầu bếp đang cầm đao đứng ở cửa phòng bếp run lẩy bẩy, nghe thấy lời sai phó, vội vàng chui trở về. Khỏi cần Bùi Tây Sơn lần nữa theo dõi sát sao, hắn tự dùng hết vốn liếng làm đủ các món ngon. Tô đầu bếp tuy nhát gan sợ phiền phức, nhưng tay nghề tổ truyền thật sự rất cao. Thức ăn màu sắc tươi rói, hương vị ngon lành.
Lưu Lăng đứng dậy làm tư thế mời: - Công tử mời ngồi, thứ lỗi Lưu mỗ mạo muội.
Vị công tử đó cũng không khách khí, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống. Mẫn Tuệ rót đầy chén rượu cho y, y nâng chén ngửi ngừi sau đó thưởng thức một ngụm: - Không ngờ ở nơi đây cũng có rượu ngon, hóa ra suýt đã bỏ lỡ rồi. Chỉ có điều trong rượu thoảng mùi tiền quyền tục tằn, đáng tiếc.
Trước đó Lưu Lăng cũng cảm thấy rượu này uống ngon, mát lạnh ngọt lành, quả không hổ hàng cao cấp. Hắn vừa hỏi qua Bùi Tây Sơn, mới biết rượu này được ủ theo bí pháp gia truyền của Bùi gia, còn phải chôn sâu trong hầm ít nhất năm năm mới có thể lấy ra, đúng là rượu ngon hiếm có. Chẳng qua, vị công tử này chỉ thưởng thức một ngụm liền nói ra rượu này có chút hương vị tiền quyền, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.
Lưu Lăng cũng uống một hớp, nói: - Công tử sao lại phẩm ra khí tục tằn trong rượu này?
Công tử đó nói: - Không phải phẩm, ta không phải thần tiên, chỉ có thể phẩm ra độ tuổi của món rượu này, phẩm không ra được khí khái của nó.
Lưu Lăng ngẩn ra: - Như vậy, công tử căn cứ vào đâu cho ra hai chữ "tiền quyền"?
Công tử đó thở dài: - Vương gia phú giáp thiên hạ, cầm binh trăm vạn, còn không phải hai chữ "tiền quyền" hay sao?
Lưu Lăng nhíu lông mày lại, lập tức trầm tĩnh: - Công tử tâm cơ tinh tế, khâm phục.
Công tử đó dốc chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói: - Không coi là tâm cơ tinh tế gì, nay huyện Lai Hòa bị Vương gia vây kín như thùng sắt, người ngoài vào không được. Những dân chúng trong thành có tư cách mặc áo gấm sớm đã chạy mất dạng. Còn trong số các hổ tướng của Vương gia, ai lại có tư cách mang theo nữ quyến? Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Vương gia ra, ta cũng nghĩ không ra ai khác.
Lưu Lăng nói: - Trong ngực có gò khe (*), bất động cũng như hổ. Nhiếp công tử, quả nhiên thiên hạ Vô Song. (*) ý nói có sự phán đoán và đánh giá sâu sắc.
Lần này đến lượt nét mặt Nhiếp công tử chai cứng: - Không ngờ cái danh chốn sơn dã mãng phu cũng phiền Vương gia nghe đến.
Lưu Lăng nói: - Vừa khéo có người từng nhắc đến công tử với ta thôi, may là con người ta trí nhớ không tồi.
- Hai người kia ở trong quân của Vương gia?
Nhiếp công tử đặt chén rượu xuống, thản nhiên hỏi một cậu.
- Đúng vậy.
- Như thế cũng tốt, vừa vặn tiện đường thanh lý môn hộ.
- Công tử có thể thủ hạ lưu tình không?
- Vì sao?
- Hai người họ có ân cứu mạng với ta.
Nhiếp công tử trầm mặc một hồi rồi nói: - Cứu Vương gia một mạng, cũng như cứu dân chúng thiên hạ một mạng, công đức vô lượng, hai người họ cứ như vậy ở lại bên người Vương gia đi, ta sẽ không truy cứu nữa.
Lưu Lăng ôm quyền hỏi: - Xin hỏi danh tính công tử?
- Nhiếp Niếp.
Lưu Lăng thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng, hơi do dự, đoạn hỏi: - Công tử trí tuệ như biển, tu vi bằng trời, có bằng lòng...
Nhiếp Niếp khoát tay áo, nói: - Nhàn tản đã quen, Vương gia chớ trách.
Lưu Lăng cũng không nói tiếp, chỉ bảo Mẫn Tuệ rót rượu cho Nhiếp Niếp. Không bao lâu sau, Tô đầu bếp đã làm xong một bàn mỹ vị. Do Bùi Tây Sơn tự mình bưng lên một mâm lại một mâm, Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ chỉ đứng bên người Lưu Lăng, một bàn đồ ăn này thật ra chỉ có Lưu Lăng và Nhiếp Niếp hưởng dụng. Nhiếp Niếp nói ra ngoài cửa: - Kim Cương Nô, đến dùng cơm đi, không được lỗ mãng, không được nhiều lời.
Lưu Lăng cũng không để ý, ngược lại vô cùng thưởng thức tính tình ngay thẳng của Nhiếp công tử này. Kim Cương Nô sau khi thi lễ với Lưu Lăng, liền ngồi xuống ăn, quả nhiên không nói một lời. Có điều tướng ăn của gã thật không dám khen, chỉ trong chốc lát, thức ăn trên bàn đã bị quét sạch sẽ. Dọn sạch đồ ăn cùng với ước chừng mười sát bát cơm tẻ, Kim Cương Nô cũng không nói chuyện, chỉ lau miệng rồi đứng lên bước đi.
Lưu Lăng khó được gặp hai con người có tính tình đặc biệt như này, tâm tình hết sức thoải mái. Nhiếp Niếp trái lại ăn không bao nhiêu, mỗi một món ăn chỉ nếm qua loa liền ngừng, nhưng cơm thì ăn được hai chén. Ba người chỉ mải dùng cơm, ai cũng không nói gì nữa, thế nhưng không khí lại tuyệt không nặng nề. Lưu Lăng nói Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ ra ngoài kêu Bùi Tây Sơn làm đồ ăn cho hai nàng. Trần Tử Ngư há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn lui ra ngoài. Chỉ là trong ánh mắt của nàng và Mẫn Tuệ đều hiển lộ sự lo lắng khó mà che giấu. Nhiếp Niếp bỗng nhiên lên tiếng:
- Vương gia nhà các người ân đức khắp thiên hạ, ta không dám làm việc nghịch thiên, yên tâm đi.
Một bữa cơm ăn xong, Bùi Tây Sơn mang theo tiểu nhị thu dọn bàn, đổi trà thơm. Bùi Tây Sơn không hổ là người đi ra từ đại gia tộc, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt đúng là hạng nhất. Điều ông ta quan tâm hiện giờ không phải là làm thế nào lấy về mặt mũi, mà là có chút kinh ngạc, vì sao Hán Vương điện hạ đối với một người như thư sinh lễ ngộ như vậy?
Lúc này trong Thính Vân các chỉ còn lại có hai người là Lưu Lăng và Nhiếp Niếp, không khí có phần cứng ngắc. Lưu Lăng hít vào một hơi sâu, sau đó trịnh trọng hỏi: - Nhiếp công tử, cớ sao chắc chắn rằng ta sẽ tạo phúc cho dân?
Nhiếp Niếp thoáng dừng, tự giễu cười nói: - Nếu ta nói, ta là một người thần trí thất thường, ngài có tin không?
Lưu Lăng nhíu mày, không trả lời.
Nhiếp Niếp thưởng thức một ngụm trà thơm, lầm bầm lầu bầu: - Từ khi ta còn bé đã khác hẳn với người thường. Trên võ đạo, ta không có địch thủ, phóng nhãn khắp thiên hạ, không ai có được thiên tư trời phú sánh với ta. Nhưng đó cũng không phải điểm khiến ta khác với người thường, võ đạo, chuyên cần có thể tu bổ khiếm khuyết, thiên phú thật ra không phải là quan trọng nhất. Mà một chuyện khác, lại làm cho ta thống khổ đến nay!
Ánh mắt của y dần trở nên thương cảm, cô độc tịch mịch: - Ta có thể đoán trước tương lai, ngài có tin chăng?
Lưu Lăng chợt ngẩng đầu, mãnh liệt nhìn về phía Nhiếp Niếp, thấy ngay vẻ mặt chua xót của đối phương: - Ta luôn nhìn thấy rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng rất ít những chuyện khiến người sung sướng. Những sự việc bi thảm cứ từng cái từng cái hiện ra trước mắt ta, mà ta ngoại trừ nhìn cũng chỉ còn bất lực!
Y uống trà, nuốt xuống sự chua xót cay đắng.
- Từ nhiều năm về trước, ta đã biết Đại Chu tất sẽ bị diệt, ta thường xuyên nhìn thấy cảnh chiến loạn, dân chúng lầm than. Vô số đêm, ta như người chết đuối trong nỗi đau buồn khó tự kềm chế, nổi điên, phát cuồng, không khống chế được bản thân. Vì để ta giải sầu, phụ thân sắp xếp cho ta đến rất nhiều nơi du ngoạn, nhưng mỗi khi đến một chỗ, những thảm sự sẽ phát sinh tại nơi đó ở tương lai sẽ xuất hiện trong tâm ta!
- Ta đi Dương Châu, sau khi du ngoạn trở về, vào đêm ta lại nổi điên. Ta nhìn thấy vô số binh lính mặc trang phục quái dị vây công thành Dương Châu, những binh sĩ đó tướng mạo dữ tợn, giơ cờ xí tám màu, nam nhân tết đuôi sam, hung hãn dã man. Ta thấy vô số binh đuôi sam rốt cuộc công được vào thành Dương Châu, tàn sát hàng loạt dân trong thành suốt mười ngày, máu chảy thành sông! Dân chúng của cả một thành Dương Châu, bị giết hại đến hầu như không còn.
- Ta đi qua Hưng Khánh phủ, ở bất cứ nơi nào ta đều phát cuồng, ta thấy vô số tang phục trắng phếu, kỵ binh hung hãn đến từ thảo nguyên Mạc Bắc tàn sát hàng loạt dân trong thành. Mấy chục vạn dân chúng toàn Hưng Khánh phủ bị giết sạch, những kỵ binh thảo nguyên man rợ đó đốt cháy hoàng cung, hành cung, thậm chí thiêu đốt thư tịch, phá hủy văn minh. Không chỉ nền văn minh Đại Hạ quốc bị phá hủy, không chỉ hoàng tộc bị tàn sát hầu như không còn, toàn bộ dân tộc Đảng Hạng đều gần như bị giết sạch! Các bộ tộc lần lượt bị toàn diệt, khắp nơi đều là thi thể của người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, máu tụ lại thành sông.
- Ta đến phương Bắc, ở U Châu, ta thấy binh lính mặc quần áo hình dáng kỳ quái, dùng một loại vũ khí có thể phóng hỏa giết hại quân đội và dân chúng. Hoàng tộc tháo chạy, những cường đạo đến từ quốc gia khác biệt đó đốt cháy hoàng cung, gian dâm nữ tử, cướp đoạt tài bảo, đốt trụi một khu lâm viên đẹp như tranh vẽ chỉ còn lại tro tàn, cướp đi vô số báu vật vận chuyển về quốc gia của chúng. Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là biển lửa.
- Ta đi qua Đại Lý, nơi đó phong cảnh như vẽ, nhưng ta nhìn thấy rất nhiều binh lính mặc quần áo màu vàng, cũng cầm thứ vũ khí có thể phóng hỏa, giết sạch toàn bộ thôn dân. Bọn họ giương cờ xí mặt trời, vừa đi vừa giết người. Trên bầu trời còn có chim sắt bay lượn, phóng xuống những quả cầu lửa màu đen có thể thiêu trụi toàn bộ thành trấn. Còn có từng con quái thú sắt thép di chuyển chậm chạp, có thể phun ra những quả cầu lửa lớn vô cùng, đốt người thành mảnh vụn. Quá nhiều người chết, những nơi ta đi qua, bên dưới mỗi một tấc đất đều chôn vùi vô số xương trắng!
Nghe Nhiếp Niếp thuật chuyện, tâm thần Lưu Lăng rung động tới tột đỉnh! Hắn biết, Nhiếp Niếp nói không phải giả, bởi vì những sự kiện theo lời Nhiếp Nhiếp, hắn đều biết! Mười ngày Dương Châu, là binh lính Bát Kỳ Mãn Châu hạ xuống sát nghiệt. Kỵ binh thảo nguyên mặc đồ tang ở Hưng Khánh phủ, là thiết kỵ Mông Cổ theo di chỉ của Thành Cát Tư Hãn đồ diệt bộ tộc Đảng Hạng! Ở phương bắc, kẻ xâm lược đến từ quốc gia khác biệt, chính là liên quân tám nước! Bị thiêu đốt là Viên Minh viên! Còn ở Vân Nam, bọn quỷ xâm lược Nhật Bản cũng đã gây ra tội nghiệt chất đống, nào chỉ dừng ở Vân Nam, trên khắp đại địa Trung Hoa có nơi nào không hát khúc buồn đau?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận