Lưu Lăng khoanh tay, chậm rãi vòng qua con đường kia mà đi tới. Hắn liếc mắt nhìn Tức Tự Ngôn một cái và thản nhiên nói: - Làm nhiều việc vô nghĩa như vậy để làm gì? Vì sao không trực tiếp bắt luôn đi? Tại sao càng ngày người của viện Giám sát càng làm việc không dứt khoát vậy?
Khuôn mặt Tức Tự Ngôn lập tức đỏ lên, không dám phản bác, chỉ có điều trên ngực người áo đen kia đã bị một cước.
Lưu Lăng ra lệnh: - Tháo khớp tay, đánh gãy hai chân!
Một gã Ngân Y của Giám Sát vệ tiến lên, răng rắc một tiếng liền đem hai tay của người áo đen kia tháo xuống, sau đó dùng hai quyền đánh gãy hai chân của gã ta. Người áo đen đau đớn hừ một tiếng. Lưu Lăng xoay người đi ra ngõ nhỏ, Ngân Y của Giám sát vệ kéo người áo đen kia đi giống như kéo một con chó đã chết.
- Nhìn khắp chung quanh, đó là một trạm gác ngầm, hẳn là vẫn còn có đồng lõa. Không cần dùng khói lửa làm tín hiệu, một người quay trở lại doanh trại, điều Giám sát vệ tới đây.
Tìm một nơi khá an toàn, Lưu Lăng ra lệnh.
Một gã Ngân Y gật đầu, hướng tới nơi đóng quân của doanh trại vụt ra ngoài. Tiếp theo đó lại xuất hiện hai gã Ngân Y một tả một hữu đi ra ngoài, bắt đầu tìm tòi cẩn thận. Còn một gã Ngân Y đứng canh phòng cách đó không xa, để phòng có người đánh lén. Lưu Lăng chọn một tảng đá sạch sẽ mà ngồi xuống, ánh mắt lướt về người áo đen và hỏi:
- Vì sao lại theo dõi chúng ta, đồng đảng của ngươi ẩn náu ở đâu, các ngươi đang thực hiện nhiệm vụ gì?
Người nọ liếc mắt nhìn Lưu Lăng một cái, chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Lưu Lăng cũng không tức giận, nhìn Tức Tự Ngôn hỏi: - Ngươi đã từng đến Ngũ Xử chưa?
Tức Tự Ngôn lắc đầu nói: - Thuộc hạ chưa từng đến Ngũ Xử.
Lưu Lăng cười cười nói: - Về sau nên ghé qua Ngũ Xử, ngươi cũng sẽ học được không ít thủ đoạn bức cung. Nếu như người bình thường có nghị lực khá, trải qua huấn luyện, có thể chịu được khổ hình ở mức bình thường. Nhưng thủ đoạn ở Ngũ Xử, thì ngươi tuyệt đối không chống đỡ nổi một canh giờ. Ngươi chưa từng đến Ngũ Xử, vậy ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi định dùng cách gì khiến cho người kia tự khai?
Tức Tự Ngôn ngẫm nghĩ một chút, từ trong túi nhỏ bên hông trái lấy ra một chiếc bao nhỏ, chậm rãi mở ra, không ngờ trong đó là mấy chục chiếc ngân châm. Bởi vì chiếc bao vải rất nhỏ, cho nên ngân châm không dài. Tức Tự Ngôn nói rồi đi đến, ngồi xổm trước mặt người mặc áo đen kia và nói: - Nếu như ngươi tự mình nói ra thì sẽ không phải chịu khổ.
Lưu Lăng lại thở dài, hoài nghi lại quyết định của mình khi đem Tam Xử giao cho Tức Tự Ngôn là có chính xác hay không.
Tức Tự Ngôn cảm thấy điều mình đang chờ đợi không có hồi đáp, chỉ có sự u ám và lạnh lẽo, trong lòng thở dài, hàng lông mi tinh tế khẽ nhíu lại, tựa hồ đối với người áo đen kia tỏ thái độ bất đắc dĩ. Trong tay cô ta chợt xuất hiện con dao găm, quét qua một cái vạt áo trước ngực của người áo đen kia lập tức rách ra, sau đó chậm rãi rút ra một chi ngân châm, nhằm đúng huyệt vị, từ từ dùng chiếc ngân châm vân vê cho nó tiến sâu vào bên trong. Khi chiếc ngân châm kia mới đâm vào, người mặc áo đen kia lập tức run lên bần bật, gương mặt lập tức méo xệch đi, trong mồm phát ra tiếng kêu la thống khổ. Tức Tự Ngôn đã chuẩn bị sẵn vải bố, hướng miệng người mặc áo đen kia nhét vào, tiếng kêu rên lập tức biến thành tiếng rên rỉ nặng nề thống khổ.
Cô ta lại tiếp tục rút ra cây ngân châm thứ hai, lại chọn một huyệt đạo đâm vào.
Thân hình người áo đen lập tức co quắp lại, trên mặt bởi vì sự đau đớn mà méo mó, thoạt nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn, mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu xuất hiện trên trán của gã. Cũng không biết Tức Tự Ngôn đâm vào huyệt đạo gì mà có thể biến tên áo đen kia đau đớn thành cái dạng này.
Tức Tự Ngôn liếc mắt nhìn tên áo đen kia rồi hỏi: - Nếu như ngươi nhận tội thì ta lập tức sẽ rút ngân châm ra.
Người áo đen kia bướng bỉnh lắc đầu, đau đớn mà rên rỉ.
Tức Tự Ngôn vừa nói lại vừa rút tiếp cây ngân châm thứ ba, dừng lại một chút, sau đó hướng xuống phía bên dưới cổ của người áo đen đâm xuống, ngân châm vừa đâm vào, người áo đen kia kịch liệt run rẩy, sau đó bản thân gã không ngờ không chịu nổi cơn đau đớn mà rơi vào hôn mê. Động tác trên tay Tức Tự Ngôn không dừng lại, tiếp tục vê vê cây ngân châm, người áo đen kia lại kêu rống lên, không ngờ bị tra tấn đến mức tỉnh lại.
Lưu Lăng híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào tay Tức Tự Ngôn, đối với thủ đoạn bức cung bằng ngân châm này hắn cảm thấy hứng thú vô cùng.
- Nhận tội hay không nhận tội? Nếu ta tiếp tục châm thì toàn bộ thân thể ngươi sẽ mất đi tất cả khả năng hoạt động, từ nay về sau ngươi sẽ biến thành một người vô dụng. Mỗi ngày phải chịu đựng sự đau đớn của hàng vạn mũi kim như bị kiến cắn, nhưng ngươi sẽ không chết được. Sẽ vẫn tiếp tục sống, cho đến ngày nào đó ngươi sẽ chết vì già yếu.
Tức Tự Ngôn nói.
Người áo đen kia gương mặt méo mó, khó khăn gật đầu.
Tức Tự Ngôn đem ngân châm trên người gã nhổ ra, khi một cây được nhổ ra, thân thể người áo đen kia đang căng thẳng từ từ mềm ra, tuy rằng vẻ mặt cũa gã vẫn còn đau đớn, hai hàng lông mày cau chặt, nhưng xem ra cũng dễ chịu hơn nhiều rồi. Tức Tự Ngôn đem miếng vải trong miệng gã kéo ra và hỏi:
- Đồng bọn của ngươi ở nơi nào?
Người áo đen kia thở cũng khó khăn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nhìn gã giống như vừa mới dùng một hơi để chạy hơn mười dặm đường, lúc này đã yếu tới mức cực hạn.
- Đang ở trong miếu Thổ địa phía Đông của thôn.
- Mấy người?
- Tính cả ta, tất cả là bảy người.
- Các ngươi đến từ chỗ nào?
- Từ... Hưng Khánh phủ.
- Người Hạ quốc?
Tức Tự Ngôn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lưu Lăng. Lưu Lăng gật đầu hỏi: - Các ngươi vào trong lãnh thổ Đại Hán của ta làm gì?
Người áo đen kia dựa về phía sau, khó khăn nói: - Phụng ý chỉ của Hoàng đế Đại Hạ bệ hạ, đến vùng Tấn Châu của Hán quốc xem xét kỹ rồi vẽ... Bản đồ.
Trong mắt Lưu Lăng phát ra tia lạnh lẽo, nói với Tức Tự Ngôn: - Giết nó đi!
Người áo đen kia nghe thấy ba chữ này cả người liền chấn động, Tức Tự Ngôn chỉ dùng một chưởng đã cắt đứt cổ người áo đen kia. Đầu người áo đen kia nghiêng sang một bên, giãy giụa hít thở thêm hai hơi rồi thân mình chậm rãi ngã xuống. Tức Tự Ngôn yên lặng, đem ngân châm cất đi, sau đó đứng lên hỏi Lưu Lăng: - Vương gia, có cần chờ người của chúng ta đến không?
Lưu Lăng chậm rãi đứng lên nói: - Không cần, đi đến miếu Thổ địa.
- Vương gia, an nguy của người quan trọng hơn!
Tức Tự Ngôn khuyên ngăn.
Lưu Lăng cười cười nói: - Người áo đen kia là người phụ trách việc mật thám và báo lại tin tức ở bên ngoài, bình thường, những người đảm nhận nhiệm vụ này là người có thân thủ khá tốt. Thân thủ của hắn, ngươi có chắc là đánh gục trong vòng một chiêu không?
- Có!
- Vậy còn lo lắng điều gì? Trong miếu Thổ địa còn nhiều nhất cũng chỉ có sáu người, bản thân ngươi cũng có thể bắt được toàn bộ bọn chúng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận