Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 419: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG LÀM MẤT MẶT NGƯỜI HÁN.
Trác Thanh Chiến nói, nếu sinh ra là con cháu dân tộc Đại Hán, thì thà chết đứng, còn hơn sống quỳ.
Lưu Lăng không biết Trác Thanh Chiến đã từng nói như vậy, nhưng lời hắn nói so sới Trác Thanh Chiến thì nhẹ nhàng và khí phách hơn. Hắn nói, lấy thực lực Đại Hán hiện giờ, chúng ta có thể đến nơi khác để ức hiếp người, sao có thể để người khác coi thường chúng ta? Ai dám đến, thì đánh về, còn phải đánh đến tận cửa.
Thật không biết, Lưu Lăng dẫn ngàn thân binh vượt ngàn dặm xa xôi đến Thương Châu lấy đâu ra tự tin này.
Trong tay hắn có quân có tướng, nhưng lại không ở bên người. Hơn nữa chỉ có thể điều động đội quân hai mươi mấy vạn, đa phần đều đã theo Vương Bán Cân đi đối phó với thế tấn công của người Đảng Hạng phát động ở phía tây. Còn mấy vạn người thì theo Lưu Mậu, Triệu Nhị đi đối phó với một trăm ngàn thiết kị của đại tướng Liêu quốc Ly Yêu Na Nhan. Quân đội có thể điều động tới Thương Châu nhiều nhất chính là mấy vạn nhân mã dưới trướng Dương Nghiệp. Dựa vào những người này, ngay cả tường thành Thương Châu chắc chắn, dân chúng đồng lòng có thể chống đỡ nổi ba trăm ngàn người Khiết Đan sao? Tuy rằng Thương Châu hiện giờ đang bị người Khiết Đan vây quanh ba mặt, cửa thành nam không bị chắn lấp, nhưng đó là Da Luật Cực cố ý làm vậy. Ba trăm ngàn đại quân vây không được Thương Châu? Vậy thì đó là chuyện cười rồi.
Vây ba thiếu một, đây chính là một kế sách thường dùng trong chiến đấu vây thành, cho quân thủ thành một con đường sống, như vậy thì khi quân phòng thủ kháng cự lại cũng không quá liều mạng. Ba trăm ngàn đại binh đối với mấy ngàn quận binh, kỳ thật Da Luật Cực hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Nhưng chính như Lưu Lăng phân tích, Da Luật Cực vây ba thiếu một, không phải là cho người trong thành một con đường sống, mà là để cho người đi vào. Hoặc có thể nói, để dẫn người đến.
Da Luật Cực biết rõ, những người Hán hèn mọn yếu đuối này khi đối đầu với nguy hiểm thường bộc phát ra sức mạnh kinh người. Mặc dù hai người đối địch nhau, nhưng khi có kẻ thứ ba nhúng tay vào, nhất là kẻ thứ ba còn là người ngoài, vậy thì hai kẻ đối địch sẽ nhất trí bỏ xuống thù hận, kết hợp đối phó với kẻ thứ ba. Chờ sau khi kẻ thứ ba bị đuổi đi, hai người lại quay lại đánh nhau chết đi sống lại. Sau khi người Khiết Đan chiếm cứ mười sáu châu Yến Vân, tuy rằng người Khiết Đan vẫn cao ngạo, nhưng không thể không phủ nhận bọn họ dần dần đã bị ảnh hưởng bởi Hán tộc. Giới quý tộc Khiết Đan đều thích ở trong thành, thích trải qua cuộc sống quý tộc cơm bưng tận mồm áo đến tận tay, thích nữ tử của Hán tộc, thích mặc tơ lụa Lăng La, thích ngồi kiệu. Bọn họ dần đã không thích ứng nổi với bão cát biên cương phía bắc, không thích ứng nổi với cuộc sống trong cây cỏ, không còn thói quen uống rượu mạnh. Thay đổi này cứ diễn ra âm thầm, đến cả người Khiết Đan cũng không phát hiện ra.
Sự thật chứng minh, ai chiếm cứ giang sơn tráng lệ, thiên hạ gấm vóc Trung Nguyên đều sẽ sa đọa, không còn sói tính, bọn họ sẽ dần dần suy bại thành dê, loài dê mà bọn họ từng khinh bỉ nhất. Giống như người Khiết Đan trong lịch sử, sau khi chiếm cứ giang sơn phồn hoa phía bắc Trường Giang, dần dần đã không còn sự kiên cường trên thảo nguyên ngày xưa. Lúc trước thiết kỵ của Khiết Đan hoành hành ngang ngược trên thảo nguyên, dần dần cũng trở nên thoái hóa, do đó bị người Nữ Chân quật khởi, trở thành bá chủ thảo nguyên, bị người Nữ Chân chiếm đoạt vị trí của bọn họ ở Trung Nguyên. Mà người Nữ Chân sau khi chiếm cứ Trung Nguyên, tốc độ bọn họ sa đọa tuyệt đối không kém gì người Khiết Đan, ngay sau đó bị người Mông Cổ quật khởi đánh cho tán loạn. Trăm vạn quân Kim bị hơn mười vạn kỵ binh Mông Cổ giết sạch sẽ. Kỵ binh Mông Cổ hùng mạnh, tạo ra thần thoại ba vạn người vây quanh tiêu diệt sạch sẽ hai trăm ngàn quân Kim, người sáng tạo ra thần thoại này là Thác Lôi, con trai thứ tư của Thiết Mộc Chân. Nhưng tốc độ hủ hóa của người Mông Cổ so với hai dân tộc trước cũng không kém là bao. Từng chinh phục hơn phân nửa thế giới, lại sa đọa trong cuộc sống ăn ngon mặc đẹp mơ mơ màng màng. Nguyên triều chỉ thống trị vài chục năm đã bị Chu Trọng Bát, vị hoàng đế vĩ đại sáng lập ra nhà Minh có xuất thân từ kẻ chăn trâu, đuổi về Mạc Bắc. Lúc đầu Minh đế quốc thành lập, không thể nghi ngờ gì là vũ lực cường đại. Gia tộc Hoàng Kim Mông Cổ cũng bị người Chu gia đánh cho không ngóc nổi đầu.
Những dân tộc trên thảo nguyên thật ra rất ngưỡng mộ và tò mò văn hóa Trung Nguyên. Trong mắt bọn họ những người Hán nhỏ bé yếu ớt giống hệt những con dê, nhưng kinh tế văn hóa lại vô cùng phát triển. Mà có một điểm bọn họ nghĩ không ra đó là, tại sao người Hán nhìn gầy yếu như vậy mà khi đối mặt với kẻ ngoại tộc xâm lược sẽ tràn đầy ý chí chiến đấu đến vậy? Người Đảng Hạng chống cự người Mông Cổ, bị giết cả tộc, người Nữ Chân bị giết cả tộc, rất nhiều nơi tàn sát lẫn nhau hầu như không còn ai. Người Mông Cổ giải quyết xong vấn đề cơm ăn của mấy vạn người trên thế giới này, phương pháp chính là giết hại máu chảy đầm đìa, thế nhưng, bọn họ lại không giết sạch được người Hán. Có người nói, người Hán ngàn ngàn hàng triệu người, bọn họ giết được hết sao? Trên thực tế, đối với thủ đoạn đẫm máu của người Mông Cổ, trên Trung Nguyên, số người bọn họ giết được rất ít. Có lẽ, bọn họ cũng muốn nhìn xem, dân tộc này vì sao lại có ý chí phản kháng mạnh mẽ đến vậy.
Thời Hán Vũ Đại đế, có một giáo úy tên là Trần Thang, bởi vì đặc phái viên Đại Hán tên Cốc Cát bị người Hung Nô giết chết, Trần giáo úy mang theo quân đội của mấy khu vực phía tây qua Ô Tôn tiến vào Khang Cư, đến Điền Trì, một trận đánh chết Thiền vu Hung Nô, sau khi giết sạch trên dưới Hung Nô thì để lại một danh ngôn thiên cổ, lưu truyền rộng rãi ở hậu thế.
Kẻ dám phạm Hán, tuy xa tất sẽ diệt.
Lưu Lăng biết những lời này ở hậu thế thể hiện cho ý bất đắc dĩ đến cỡ nào, nhưng hắn không cho phép sự bất đắc dĩ trong thời đại này xuất hiện một lần nữa. Con mẹ nó cái gì mà ổn định là quan trọng nhất, con mẹ nó cái gì mà yêu hòa bình, con mẹ nó cái gì mà không tranh bá, có người đánh đến tận cửa rồi, vậy thì cút về đi!
Thời kì khi quốc gia còn nhỏ yếu thì có thể ẩn nhẫn. Nhưng dựa vào tính tình Lưu Lăng, phải trả lại gấp trăm gấp ngàn lần khuất nhục này.
Lưu Lăng nói, lúc trước khi Bắc Hán không có quá ba năm vạn người, ta đã dám đắc tội với người Đảng Hạng và người Khiết Đan. Hiện tại thủ hạ ta binh hùng tướng mạnh, chẳng lẽ lại muốn ra vẻ đáng thương?
Nhưng hiện giờ dưới tay Lưu Lăng không có binh, cho dù hắn vào thành Thương Châu, hắn có thể làm gì được? Tự tin của hắn từ đâu mà đến?
Độc Cô Nhuệ Chí ra khỏi Lộ Châu, ba vạn đại quân đi về hướng bắc. Mất mười lăm ngày thì tới Thái Nguyên. Lúc này Lưu Lăng cũng vừa mới tới Thương Châu. Sau đó Độc Cô Nhuệ Chí không dừng lại ở Thái Nguyên, sau khi bổ sung thể lực đại quân tiếp tục xuất phát, qua Hãn Châu, thắng đến Đại Châu.
Đại Châu chính là một châu cuối phía bắc trong mười hai châu Bắc Hán. Trong hai mươi dặm phía bắc Đại Châu chính là địa bàn của người Khiết Đan. Khi Lưu Lăng cài bẫy giải quyết xong uy hiếp của Vũ Tiểu Lâu lại rời khỏi thuyền, mang theo năm trăm tinh binh và hơn một trăm Giám sát vệ của Giám sát viện theo đường bộ nghênh ngang đi vào thành Thương Châu. Độc Cô Nhuệ Chí cũng mang theo ba vạn đại quân của gã tới Đại Châu, sau đó, Độc Cô Nhuệ Chí ra một quyết định kinh người.
Độc Cô Nhuệ Chí chỉ giữ lại hai vạn bốn ngàn binh lính, để phó tướng Tất Tu trấn thủ Đại Châu. Còn gã thì mang theo sáu ngàn tinh kỵ, trong màn đêm đi về hướng bắc, không biết tới nơi nào.
Nhưng tất cả những người đóng giữ trong Đại Châu bao gồm cả Tất Tu đều biết, Độc Cô tướng quân, còn cả sáu ngàn binh sĩ tinh nhuệ Đại Hán, một quân xâm nhập Tây Kinh Khiết Đan, chỉ sợ không trở về được.
Độc Cô Nhuệ Chí đi đâu, Lưu Lăng biết. Hơn nữa hắn phái sáu ngàn tinh kỵ tiến vào quốc gia của người Khiết Đan, không phải là đi chịu chết.
Năm đó Lưu Lăng chắp tay dâng Đại Đồng cho Da Luật Hùng Cơ, lấy tính cách của Lưu Lăng, có thể cam tâm tình nguyện sao? Người Khiết Đan dám tấn công Trung Nguyên ta, ta sẽ đánh gã thật đau. Đau sẽ khiến gã không chịu nổi. Thương Châu nhìn như chiến trận chính, mà Lưu Lăng lại đặt ánh mắt ở Đại Đồng Tây Kinh Liêu quốc. Nhưng hiện giờ Đại Đồng có trọng binh Liêu quốc phòng thủ, vậy sáu ngàn tinh kỵ có thể làm được gì? Kỵ binh có thể công thành sao?
Có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối không phải đi công thành.
Lưu Lăng vào Thương Châu, cứ lộ liễu như vậy mà đi tới. Mà người Khiết Đan phái ba ngàn Lang kị, ngửi rắm phía sau đội thuyền quân Hán. Từ Thắng bị giữ lại trên thuyền lớn, trêu đùa với ba nghìn Lang kỵ. Làm như vậy cũng không phải là diệu kế gì, mà chỉ là thuyền lớn không đến gần Thương Châu được. Những thuyền lớn này Lưu Lăng không nỡ bỏ đi, vậy nên đưa về hậu phương, có thể dẫn ba nghìn Lang kỵ đi bao xa thì đi, đương nhiên, cũng đi không được bao xa, mấy vạn đại quân của Dương Nghiệp đã tới, ăn luôn ba nghìn người của đối phương. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng cắn được một lớp da.
Người đứng đầu Ngũ xử Giám sát viện Liễu Phi Kinh đứng ở cửa nam Thương Châu cung kính nghênh đón Hán Vương Lưu Lăng vào thành. Đội quân hơn sáu trăm người không cầm cờ, cũng không làm sáng tỏ xuất thân. Thám báo người Khiết Đan khẳng định là phát hiện bọn họ, nhưng sáu trăm người, có thể có tác dụng gì? Hơn nữa Da Luật Cực không tin, trong những đại nhân vật người Hán Trung Nguyên này, ai dám mang theo số người như vậy chạy tới Thương Châu chịu chết. Cùng nghênh đón Lưu Lăng với Liễu Phi Kinh còn có Quận thủ Thương Châu Trác Thanh Chiến. Mà Bàng Chuẩn bị Liễu Phi Kinh bắt tới, thì được cho phép lánh đi, không xuất hiện. Có lẽ, y cảm thấy thân là thần tử Đại Chu không nên đi nghênh đón Vương của Đại Hán. Hay là y chẳng qua chỉ là tướng của một đội quân bị thua, không có mặt mũi xuất hiện?
Sau khi Lưu Lăng tiến vào Thương Châu, việc đầu tiên hắn làm chính là sai người tản tin tức ra ngoài. Hán Vương Lưu Lăng hiện giờ mang theo hai trăm ngàn đại quân từ Ngụy Châu tới, không bao lâu nữa sẽ tới Thương Châu.
Loại chuyện phát tán tin tức ra ngoài nhỏ nhặt này, người của Giám sát viện làm rất có năng suất.
Đối với sự sắp xếp của Lưu Lăng, Liễu Phi Kinh nghĩ Hán Vương điện hạ muốn giấu giếm hành tung. Còn Trác Thanh Chiến thì nghĩ Lưu Lăng này rất giảo hoạt, dựa vào một lời đồn đại như vậy đã có thể kìm hãm thế tấn công của người Khiết Đan vài ngày.
Da Luật Cực vây khốn Thương Châu, sở dĩ lâu như vậy chưa tổng tiến công, chính là gã muốn nhìn xem có thể dụ dỗ được bao nhiêu đại nhân vật người Hán.
Nếu Lưu Lăng đã tới, gã chờ thêm vài ngày nữa thì có hề chi?
Nếu Lưu Lăng thật sự mang theo hai trăm ngàn đại quân đến đây, Thương Châu còn thực sự quan trọng không?
Chỉ một tòa thành mà thôi, từ lúc bắt đầu, ánh mắt Da Luật Cực sẽ không nông cạn như vậy, mục tiêu cũng sẽ không nhỏ như vậy.
- Quận thủ Thương Châu Đại Chu Trác Thanh Chiến bái kiến Hán Vương điện hạ.
Trác Thanh chiến khom người thi lễ, nhưng không nịnh nọt, không hèn mọn. Hán Vương Lưu Lăng tuy không phải là vương gia Đại Chu gã, nhưng dựa theo quy củ, gã vẫn thi lễ. Hơn nữa, Lưu Lăng là một cường nhân, Trác Thanh Chiến thi lễ, cũng không mất mặt.
Lưu Lăng không đạo đức giả hạ mình cầu hiền, không đỡ Trác Thanh Chiến đứng lên, cũng không liên tục cảm thán nói các loại câu vô nghĩa như "ngươi là lương thần của giang sơn xã tắc, thực là anh hùng hào kiệt."
Hắn chỉ thản nhiên nhìn Trác Thanh Chiến, gật đầu nói chín chữ.
- Làm tốt lắm, không làm mất mặt người Hán.
Chín chữ, vô cùng đơn giản, nhưng lại làm người khác xúc động.
Không làm mất mặt người Hán.

Bình Luận

0 Thảo luận