Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 537: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
CÁC NÀNG CŨNG NGUYỆN Ý?
- Lớn mật!
Giám sát vệ áo đen tiến lên khiển trách.
Tôn Kim Mãn lui về sau một bước, theo bản năng sờ sờ mông, lại nhớ tới dao găm của mình đã bị người ta tìm và vứt ở bên kia rồi. Mấy năm nay giết người phóng hỏa gã làm quen tay, hơi thở hung hãn trên người quá nặng. Lại chưa từng gặp qua đại quan, cho nên đối với Lưu Lăng gã chẳng có bao nhiêu tôn trọng. Gã biết Lưu Lăng, trong giới hạn Lưu Lăng là đại nhân vật thống nhất Trung Nguyên. Gã khiếp sợ, lại không sợ hãi.
Lưu Lăng phất tay ra hiệu Giám sát vệ lui xuống đi: - Tôn Đại đương gia, thật sự rất đau?
Tôn Kim Mãn cau mày nói: - Đau! Đã rất nhiều năm không ai dám đá ta.
Lưu Lăng bật cười ha hả: - Thật là một người sảng khoái.
Hắn đứng lên, nhìn Tôn Kim Mãn nói: - Cô chỉ có một câu hỏi ngươi, nếu để cho ta hài lòng, cô đối với những gì ngươi đã làm trước kia không truy cứu nữa.
Tôn Kim Mãn tùy tiện hỏi: - Hán Vương lão nhân gia ngài cứ việc hỏi đi.
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi có hiểu rõ hướng biển đi tới đảo Lưu cầu.
- Không biết!
Tôn Kim Mãn gần như không chút do dự thốt ra.
Nói xong câu đó, gã theo bản năng nhìn về phía Lưu Lăng, chợt cảm giác trước mắt hoảng hốt một chút, dù gã có một thân bản lĩnh không tầm thường, không kịp phản ứng gã lại bị người ta giơ lên. Gã chỉ cảm thấy một hồi cưỡi mây đạp gió, cúi đầu nhìn lại thấy một người trẻ tuổi thân trường bào đen một tay giơ gã lên, trên mặt người nọ như cười như không.
Địch Phù Chu một phát bắt được đai lưng của Tôn Kim Mãn giơ gã lên, Tôn Kim Mãn há mồm mắng: - Buông lão tử ra!
Địch Phù Chu ồ một tiếng, hung hăng vứt Tôn Kim Mãn xuống. Bịch một tiếng, dường như cả Đại Hải Thu đều bị chấn động một hồi. Lần rơi này khiến Tôn Kim Mãn thất điên bát đảo mắt tóe ngàn sao, gã chịu đựng đau đớn giãy giụa muốn đứng lên, miệng không sạch sẽ mắng. Còn chưa kịp đứng lên, đai lưng lại một lần nữa bị Địch Phù Chu bắt lấy sau đó gã lại bị nâng lên giữa không trung nhẹ tênh tênh.
- Ngươi mẹ nó buông lão tử ra!
Tôn Kim Mãn giãy giụa hô.
- Được!
Địch Phù Chu nói một chữ, sau đó đem Tôn Kim Mãn giơ lên chỗ cao nhất rồi lại hung hăng thân mật với mặt thuyền. Lần này rơi còn ác hơn lần trước. Mặt Tôn Kim Mãn tiếp xúc với boong thuyền đầu óc một trận mơ hồ. Máu mũi ồ ồ chảy ra, răng cửa cũng rụng ra một cái. Rơi quá đau, lần này gã hô hấp cũng khó khăn, gian nan đứng lên. Ngực như bị một khối đá lớn đè nặng, Tôn Kim Mãn kịch liệt ho khan. Từ nhỏ thân thể gã gầy yếu, lần quẳng này cũng quá ác, gã đau đớn cuộn mình trên boong thuyền, thoạt nhìn y như con tôm lớn.
- Cầu Vương gia... Hạ thủ lưu tình.
Tôn Kim Xứng vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh người Lưu lăng, lên tiếng xin cho Tôn Kim Mãn.
Lưu Lăng cười nói: - Không phải Cô nhẫn tâm, là huynh trưởng của ngươi không chịu nói thật.
Nghe được có người cầu tình cho mình, Tôn Kim Mãn gian nan ngẩng đầu nhìn lên, gã cũng không nhìn ra người ngư dân già nua trước mặt chính là đệ đệ của mình, là nhìn qua có chút quen mắt thôi. Dụi dụi con mắt nhìn kỹ một chút, trong lòng của gã chấn động mạnh: - Là Tôn Kim Xứng sao?
Thân mình Tôn Kim Xứng run rẩy đi đến bên cạnh Tôn Kim Mãn ngồi xuống, nâng Tôn Kim Mãn dậy, nước mắt như vỡ đê: - Đại ca, là ta. Là huynh đệ của ngươi Kim Xứng a!
Mặt Tôn Kim Xứng cứng lại, lập tức làm ra hành động người ta không thể nào tưởng tượng được.
Chát!
Tôn Kim Mãn cho Tôn Kim Xứng một bạt tai: - Ngươi... ranh con còn có mặt mũi trở về gặp ta!
Còn không đợi mọi người có phản ứng gì, ngay sau đó Tôn Kim Mãn ôm cổ Tôn Kim Xứng gào khóc nói: - Huynh đệ tốt của ta a, ta không thể tưởng tượng được. Ngươi cũng thật nhẫn tâm, vừa đi là đi nhiều năm như vậy! Lão tử phái người tìm ngươi khắp nơi cũng không tìm được, rốt cuộc ngươi trốn ở chỗ nào!
Tôn Kim Xứng cũng lệ rơi đầy mặt, hai lão nhân tuổi cộng vào cũng vượt quá con số một trăm lại ôm nhau khóc như mưa. Hai người một bên khóc, một bên nói lung tung lộn xộn. Lưu Lăng cũng không quấy rầy huynh đệ bọn họ ôn chuyện, tiêu sái chậm rãi ngồi xuống ghế dựa. Hắn hơi hơi quay đầu nói với Chiêu Tiên: - Thả cho đám hải tặc về Đại Tự đảo, Thủy sư theo sau lên đảo. Nói cho bọn hải tặc biết Cô sẽ không đối phó với bọn họ, chỉ cần thành thành thật thật một người cũng không chết được.
Chiêu Tiên lên tiếng, mang theo thân binh kêu gọi bọn hải tặc đầu hàng.
Khóc một hồi lâu, Tôn Kim Xứng mới lôi kéo Tôn Kim Mãn nói: - Đến, đại ca, mau tham kiến Hán Vương điện hạ, tạ ơn Vương gia khai ân không giết.
Tôn Kim Mãn bực bội nói: - Đclmm! Hắn không giết ta, ta còn phải tạ ơn?
Nói xong, gã cũng cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng đặt lên cổ mình. Gã theo cảm giác nhìn sang, lại nhìn thấy người áo đen khi nãy hai lần quăng ngã mình đang nhìn chằm chằm. Gã sợ tới mức co rụt lại cổ, lẩm bẩm nói: - Thật bản lãnh, ở trên thuyền lão tử đấu không lại ngươi, trừ phi xuống nước.
Địch Phù Chu ngạo nghễ nói: - Xuống nước? Nếu như ngươi muốn, ta có thể thành toàn cho ngươi.
Tôn Kim Mãn vội vàng quay đầu không để ý tới Địch Phù Chu, nghe theo khuyên can của Tôn Kim Xứng, gã bò lên phía trước không tình nguyện khấu đầu với Lưu Lăng: - Bách Thắng Vương Đại Tự đảo Tôn Kim Mãn khấu kiến Vương gia.
- Bách Thắng Vương?
Lưu Lăng cười cười nhắc lại, lập tức nói:
- Vẫn là quên ba chữ kia đi, bằng không Cô lại muốn xua quân diệt một quốc gia rồi.
Tôn Kim Mãn không hiểu được lời của Lưu Lăng, tự mình đứng lên, xoa ngục và mặt đang đau nhức. Xoa vài cái mới tỉnh ngộ, câu nói vừa rồi của Hán Vương là nếu sau này mình còn tự xưng Bách Thắng Vương, Hán Vương sẽ đem quân tấn công Đại Tự đảo cũng không chừng.
- Thảo dân đã quên, đều đã quên.
Hiểu rõ, Tôn Kim Mãn vội vàng nói.
- Đã quên cái gì?
- Cái gì cũng đã quên!
- Đại Tự quốc là cái gì?
- Không biết!
- Bách Thắng Vương là ai?
- Không biết!
- Đường tới đảo Lưu Cầu, ngươi biết không?
- Không biết! ... A! Biết!
Tôn Kim Mãn vội vàng nói: - Đường biển tới đảo Lưu Cầu mấy năm nay thảo dân cũng đi không dưới mười lần, có thể nói, ở Tuyền Châu này không ai có thể hiểu rõ hơn thảo dân đường tới đảo Lưu Cầu.
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi: - Ngươi có thể vẽ ra hải đồ chứ?
Tôn Kim Mãn hơi sửng sốt lắc đầu nói: - Vẽ bản đồ? Chính là vẽ ra đường rời bến sao? Thảo dân không thể, nhưng thảo dân có nhớ, tuyệt sẽ không nhớ lầm!
Tôn Kim Mãn hỏi dò: - Vương gia... Là muốn xuất binh tới đảo Lưu Cầu?
Lưu Lăng cười nói: - Cuối cùng ngươi còn không ngu, Cô cần ngươi người như vậy để làm dẫn đường. Nếu là ngươi có thể giúp Thủy sư của Cô đổ bộ Lưu Cầu đảo, Cô hứa cho ngươi một chức quan. Cho toàn bộ huynh đệ thủ hạ của ngươi vào quân tịch, so với làm hải tặc tốt hơn nhiều.
Tôn Kim Mãn quay đầu nhìn chiến thuyền xung quanh do dự trong chốc lát nói: - Vương gia, chiến thuyền này thật lợi hại! Thuyền lớn như này người Lưu Cầu tất sẽ ngăn không được, chỉ có điều trên đảo Lưu Cầu toàn núi lớn, đường núi khó đi cây cối rậm rạp, hơn nữa Trung Sơn Quốc, Sơn Bắc quốc, Sơn Nam quốc là bọn người lỗ mãng hung hãn, thuyền lớn này của Vương gia, tối đa cũng chỉ mang được ba nghìn binh, ba nghìn nhân mã cho dù là tinh nhuệ, chỉ sợ cũng không thâu tóm được toàn bộ đảo Lưu Cầu.
Lưu Lăng cười cười nói: - Trận này đánh thế nào không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần mang Thủy sư tới đảo Lưu Cầu là đã lập được công lớn rồi.
Tôn Kim Mãn ngẫm nghĩ một chút hỏi: - Vương gia... Ta có thể mang theo Thủy sư của Vương gia tới Lưu Cầu đảo. Chỉ có điều... Thảo dân có một chuyện muốn nhờ.
Lưu Lăng cười nói: - Ngươi nói thử xem.
Tôn Kim Mãn nhẫn nhịn nửa ngày mới lên tiếng: - Nếu là ta vì Vương gia lập nhiều công lớn, ta không làm quan được không? Những huynh đệ thủ hạ của ta kia cũng lười biếng quen rồi, cho bọn họ nhập ngũ, chỉ sợ bọn họ cũng chịu không nổi nhiều trói buộc . Chỉ cầu Vương gia để cho chúng ta ở lại Đại Tự đảo, dù sao chúng ta đã ở quen nơi này rồi. Thảo dân thật sự... Không muốn làm quan a.
Lưu Lăng hỏi: - Mặc dù Đại Tự đảo không tệ, về sau Cô không cho các ngươi làm hải tặc. Đảo này, làm sao có thể nuôi sống các ngươi?
Tôn Kim Mãn hơi sửng sốt: - Không làm hải tặc? Ta cam đoan không cướp của Tuyền Châu trăm họ được không? Khả năng Vương gia không biết, thảo dân mặc dù là hải tặc, nhưng cũng biết chút đạo lý. Thảo dân chỉ cướp của thương thuyền qua lại, chính là của Bình tộc và Cao Sơn tộc trên Lưu Cầu đảo. Vương gia yên tâm, thảo dân tuyệt đối sẽ không gây tai họa cho dân chúng Đại Hán!
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Sau khi công diệt Trung Sơn, Sơn Bắc, Sơn Nam quốc, người trên đảo Lưu Cầu là con dân Đại Hán rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi đoạt?
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngày sau, Thủy sư của Cô phải đi xa chinh phạt Oa quốc, nếu ngươi thích cướp, chỉ cần tham gia quân ngũ Thủy sư của Cô, thời điểm tấn công Oa quốc ngươi muốn cướp kiểu gì thì cướp.
- Vương gia, ta chỉ sợ sẽ làm hỏng quy củ của đại quân.
Lưu Lăng nói: - Như vậy đi, sau khi công phá Lưu Cầu đảo, ngươi đi trưng cầu ý kiến của các huynh đệ, nếu bọn họ đều không muốn nhập ngũ, Cô liền đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Huynh đệ thủ hạ của ngươi có thể lập thành quân đội trú đóng trên Đại Tự đảo, lương thực tiếp tế do Tuyền Châu cung ứng. Chỉ là, nếu để Cô biết bọn ngươi lại làm nghề cũ, Cô giết sạch Đại Tự đảo.
Đang nói, đã đến Đại Tự đảo.
Sau khi Lưu Lăng lên đại Tự đảo, mới phát hiện nơi này nghiễm nhiên là một thôn trấn. Dựa vào núi thấp trên đảo, chỗ ở của bọn hải tặc thành lập tuy rằng đơn sơ cũng là có phần có quy tắc. Nhìn thấy rất nhiều quan quân chính quy lên đảo, người già, phụ nữ, trẻ em trên đảo đều mang vẻ mặt hoảng sợ.
Quần áo bọn họ tuy rằng không tính rách nát, nhưng lại hết sức đơn giản. Bọn nhỏ lại cởi truồng dựa vào bên người mẫu thân, trên mặt đều là thấp thỏm lo âu, nữ nhân đem đứa nhỏ giấu ở phía sau, hoảng sợ bất an nhìn quân Hán bày trận đem thôn vây lại.
Lưu Lăng chỉ vào phụ nữ và trẻ em hỏi Tôn Kim Mãn: - Cuộc sống này ngươi thấy hạnh phúc? Ngươi từng nghĩ qua cho những nữ nhân và bọn nhỏ chưa? Chẳng lẽ ngươi cả đời làm hải tặc, còn muốn cho đứa nhỏ cũng làm hải tặc cả đời? Nữ nhân của các ngươi, mỗi khi các ngươi rời bến thì lo lắng hãi hùng? Nếu các ngươi xảy ra chuyện, bọn họ sống thế nào?
Tôn Kim Mãn sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Lưu Lăng thở dài nói: - Cô không miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ càng. Cô có thể cho các ngươi vĩnh viễn ở Đại Tự đảo, nhưng ngươi cũng nên hỏi một chút, các nàng... Có nguyện ý ở đây cả đời hay không?

Bình Luận

0 Thảo luận