KHINH ĐỊCH THÌ SẼ CHẾT
Sở Phi Hổ không phải lần đầu tiên tiếp xúc với trọng kỵ binh. Lúc trước khi Đại Chu tiến công Nam Đường, trong binh Đường có một đội kỵ binh có giáp vạn người, xưng hiệu Thiên Hạ Vô Địch. Dù là vậy, chẳng phải cũng bị Binh Mã Đại Nguyên Soái Đại Chu khi đó chỉ huy quân Chu đập tan rã đội kỵ binh mang giáp Thiên Hạ Vô Địch kia sao?
Nhưng, gã chưa từng nhìn thấy trọng kỵ như vậy. Trầm mặc, lãnh huyết, giết người không chớp mắt, những trọng kỵ giáp đen kia càng giống như binh khí hình người chỉ biết giết chóc hơn! Phương trận phòng ngự của quân Chu trước mặt trọng kỵ Tu La giống như một lớp giấy cửa sổ mỏng manh vậy, vừa mới tiếp xúc đã bị đụng tan nát!
Có đôi khi, hai từ nặng nề và sắc bén thoạt nhìn mâu thuẫn nhau, nhưng trong một sự vật nào đó lại dung hợp hoàn mỹ đồng thời thể hiện trọn vẹn ra ngoài. Không nghi ngờ gì, trọng kỵ Tu La doanh chính là đội ngũ có hai tố chất này. Nặng nề như Thái Sơn áp đỉnh, sắc bén, không kiên cố nào không phá được. Phương trận phòng ngự hình thành một nửa của quân Chu không chịu nổi một kích trước trọng kỵ. Sở Phi Hổ lớn tiếng truyền đạt từng mệnh lệnh một, nhưng lại chỉ vô ích. Gã không phải thần tiên, không thể ban cho chúng binh lính bản lĩnh đao thương bất nhập, gã cũng không phải chiến thần, có thể dựa vào sức lực một mình mà ngăn cơn sóng dữ.
Tuy rằng võ nghệ của gã rất tinh xảo, trong rất nhiều tướng lĩnh quân Định An cũng coi như là nhân vật khá lớn, nhưng gã có thể làm gì? Cho dù gã xông lên, giết chết mấy trọng kỵ binh, có thể ngăn cản cơn lũ không thể ngăn cản kia sao?
Trong năm ngàn quân Chu không có cung tiễn thủ. Cho dù có, tên lông vũ bình thường căn bản không phá được phòng ngự của trọng giáp. Mà trường thương thủ duy nhất có thể giao phong chính diện với kỵ binh trong quân Chu lại bị trận lao kia của trọng kỵ binh giết đến bảy tám phần. Binh lính còn lại đa số dùng hoành đao đặc chế của Đại Chu, vũ khí như vậy đối với mã giáo tinh chế của trọng kỵ quân Hán mà nói là quá bé nhỏ. Hoành đao của bọn họ quá ngắn, căn bản không chạm tới thân thể của trọng kỵ quân Hán được. Mà những chiến mã tản ra mùi huyết tinh nồng nặc đáng chết kia toàn thân trên dưới đều được mặc giáp trụ, hoành đao căn bản không chém đứt được!
Những mã giáo đáng sợ kia nha, sao lại sắc bén như thế? Những kỵ binh đáng sợ kia nha, sao lại ác nghiệt như thế?
Từng binh lính quân Chu bị đạp bay, bị giẫm đạp, bị xé thành mảnh nhỏ.
Phương trận phòng ngự của quân Chu rất nhanh đã vỡ tan như thủy tinh. Năm trăm trọng kỵ đi đầu giống như một thanh búa lớn, cứng rắn bổ trận hình phòng ngự của quân Chu thành hai nửa. Sau năm trăm kỵ binh, trọng kỵ còn lại do Lưu Lăng đích thân suất lĩnh tiến hành tiến công lần hai với quân Chu. Lần tiến công thứ hai này chính là máu nhuộm phố dài.
Sở Phi Hổ được thân binh của gã bảo vệ thoái lui về phía sau. Gã không phải là sợ chết, không phải không có dũng khí đánh cược một phen, mà là gã nhất định phải trở về đại doanh quân Chu. Bây giờ nếu gã trở về, tuy rằng sẽ tổn thất năm ngàn binh lính, nhưng lại có thể cứu được gần một vạn binh lính trong đại doanh. Gã mất đi năm ngàn huynh đệ, có thể cứu được số người gấp đôi. Sự hi sinh này tuy rằng lớn đến khó có thể chấp nhận, nhưng xét theo cục diện trước mắt thì đáng giá. Sở Phi Hổ biết rất rõ, năm ngàn binh tốt dưới trướng mình tuyệt đối không ngăn được trọng kỵ quân Hán. Không ngăn được cũng phải ngăn một phen. Gã hạ lệnh tử chiến đến cùng, dùng sự hi sinh của năm ngàn người đổi lấy mạng sống của một vạn người, sự lựa chọn này hoàn toàn không khó làm.
Nếu gã cùng chết trận với chúng binh lính dưới tay, ai sẽ thông báo đại doanh phòng ngự đây? Ai mưu cầu đường sống cho những binh sĩ còn lại đây? Gã là chủ tướng một thành, phải đưa ra lựa chọn. Khi trọng kỵ quân Hán đang thế như chẻ tre giết những bộ binh dưới trướng mình, gã rất nhanh đã đưa ra lựa chọn. Rất rất khó, nhưng thời gian gã dùng để đưa ra lựa chọn không nhiều. Xét từ điểm này, Sở Phi Hổ là một người quyết đoán. Chỉ dựa vào sự quyết đoán này, gã đã mạnh hơn ca ca gã Sở Ly Hỏa một phần rồi. Nếu lúc trước khi ở Ngọc Châu, Sở Ly Hỏa vứt bỏ binh lính của mình thì cũng sẽ không chết trận thê lương như vậy.
Tốc độ gã rút lui khỏi chiến trường cũng đủ nhanh, nhưng đáng tiếc, gã không có ngựa.
Lưu Lăng cũng không có ngựa, nhưng hắn có một con báo đen tốc độ vượt qua tất cả chiến mã, mà ngay cả con Hồng Sư Tử kiêu ngạo nghênh ngang kia cũng không theo kịp. Hơn một trăm thân binh bảo vệ Sở Phi Hổ liều mạng chạy về phía đại doanh quân Chu. Bọn họ không dám quay đầu, cũng không đành lòng quay đầu lại nhìn. Bọn họ sợ vừa quay đầu thì sẽ nhìn thấy sự phẫn nộ và không cam lòng trên mặt những đồng đội bị giết hại kia. Trên chiến trường, bị người ta coi thường nhất chính là đào binh, mà một tướng quân lựa chọn vứt bỏ binh lính của mình mà bỏ chạy, bất luận gã có bị bao nhiêu người khinh bỉ, thì từ trong nội tâm gã cũng đã đau khổ không chịu nổi rồi.
Một thân binh sau cùng đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, sau đó một cơn đau thấu xương truyền đến, y ngay cả đầu cũng không kịp quay lại thì đã bị một vuốt của báo đen Phá Địch cắm phập vào lưng rồi. Sau khi móng vuốt cực lớn cắm vào, y phục sau lưng của thân binh kia hoàn toàn bị phá nát, thứ đồng thời bị phá nát còn có cơ thịt sau lưng và xương sống trắng toát của y nữa. Xương cốt trắng toát hoàn toàn bị bẻ vụn dưới một kích của báo đen, từng đốt từng đốt xương trắng rơi xuống đất theo từng mảnh máu thịt, còn sự đau khổ lớn nhất của thân binh quân Chu kia lại là y vẫn còn sống.
Báo đen giống như mị ảnh, bóng đen giống như tia chớp nhanh chóng đuổi theo mục tiêu kế tiếp. Nó mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, vồ binh lính kia ngã xuống đất, sau đó một vuốt đạp nát bấy đầu của binh lính kia. Sau đó, báo đen khẽ quay đầu, dường như đang trưng cầu ý kiến của Lưu Lăng, cảm nhận được ý đồ của chủ nhân trên lưng, báo đen đột nhiên tăng tốc, sau đó nhảy phốc lên trên!
Bóng đen thật lớn, bao trùm lên đầu của những thân binh quân Chu kia, còn có trái tim của họ nữa.
Lưu Lăng nương theo quán tính khi báo đen rơi xuống đất mà duỗi thẳng tay, dễ dàng chém rớt đầu một binh lính. Thân thể không đầu kia vẫn đang chạy về phía trước, vừa chạy máu vừa không ngừng phun ra từ trong lồng ngực. Mà lúc này, báo đen đã nhảy lên lần nữa, máu kia không ngờ lại không rơi một giọt ào lên người Lưu Lăng và báo đen. Tốc độ như tốc độ của tia chớp, tốc độ này quá khủng bố, dường như có thể tạm ngưng thời gian. Quân Chu chạy trốn vốn rất nhanh, nhưng so với báo đen thì tốc độ của bọn họ giống như chậm gấp mười lần trong phim truyền hình vậy.
Cùng lúc khi Lưu Lăng chặt lấy đầu người thứ hai, báo đen nhảy phốc lên lần thứ ba.
Lưu Lăng nhìn chính xác vào tướng lĩnh mặc ngân giáp kia. Khi quan sát phòng ngự thành Vệ Châu, Lưu Lăng không chỉ một lần nhìn thấy người này xuất hiện trên đầu thành. Hắn có thể xác định, người này là quan chỉ huy cao nhất của quân Chu Vệ Châu Sở Phi Hổ. Công việc tình báo của Giám Sát Viện làm khá tốt, tư liệu cá nhân của Sở Phi Hổ có thể thu thập được tình báo đưa đến tay Lưu Lăng. Có thể nói, Lưu Lăng có sự hiểu biết nhất định đối với người này.
Sở Phi Hổ, đệ đệ của đại tướng quân Chu Sở Ly Hỏa, giá trị vũ lực trong quân Định An xếp trong năm cao thủ hàng đầu, hơn nữa còn làm việc tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn âm mưu. Nếu vị trí của Sở Phi Hổ cao hơn một chút, có thể qua mấy năm nữa, thành tựu của gã tuyệt đối không chỉ là một đại tướng thủ thành châu phủ thấp như vậy. Người này, có đủ phẩm chất của kiêu hùng, thứ duy nhất thiếu khuyết chính là sự lắng đọng theo thời gian và cơ hội phát huy. Nhưng Lưu Lăng hoàn toàn không có hứng thú quá lớn đối với đối thủ như vậy, bởi vì, đối thủ như vậy, Lưu Lăng đánh bại đủ nhiều rồi.
Điểm duy nhất mà Lưu Lăng coi trọng hoàn toàn không phải là sự tâm ngoan lạt thủ và sự quyết đoán nhiều hơn cả ca ca của gã, thứ mà Lưu Lăng coi trọng chính là vũ lực cá nhân của Sở Phi Hổ. Không hề nghi ngờ, về điểm này, Sở Phi Hổ cũng mạnh hơn không ít so với ca ca của gã. Trước khi quân Định An lên bắc dụng binh mười lăm vạn, sau khi chiếm cứ Khai Phong thì binh lực tăng mạnh lên ba mươi vạn. Trong ba mươi vạn đại quân này, một người có giá trị vũ lực xếp vào nhóm năm cao thủ trong các tướng lĩnh thì rất đáng sợ.
Từ khi Lưu Lăng xuất đạo đến nay, mỗi một đối thủ đều đáng sợ. Nhưng đều ngã xuống dưới đao của Lưu Lăng. Nếu như nói, còn có một người chỉ dựa vào giá trị vũ lực của bản thân mà có thể khiến Lưu Lăng nhìn với cặp mắt khác thì tuyệt đối không phải là Sở Phi Hổ, mà là Tiết Độ Sứ quân Vĩnh Hưng, Tạ Tuấn. Đó mới là kẻ mạnh tuyệt thế chân chân chính chính. Một đao trong tay, không ai có thể coi thường sự tồn tại của y. Cho dù là so với mười hai Kim Y của Giám Sát Viện, Tạ Tuấn cũng không chút yếu thế. Thậm chí, nếu mười hai Kim Y lấy một chọi một, cũng chưa chắc là đối thủ của Tạ Tuấn!
Sở Phi Hổ có mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn Tạ Tuấn.
Khi trên chiến trường, Lưu Lăng chỉ thiếu một thứ, chính là sợ hãi.
Phá Địch nhảy phốc lên thật cao, lao thẳng đến sau lưng Sở Phi Hổ! Sở Phi Hổ suy cho cùng vẫn là một cao thủ, cảm nhận được gió tanh và sát khí nồng đậm sau lưng, gã lóe sang bên cạnh theo bản năng, đồng thời tóm lấy một thân binh ném ra phía sau. Một người sống hơn trăm cân lại bị gã dễ dàng ném đi như một viên gạch. Hai chân trước của báo đen Phá Địch vồ về phía trước, vừa hay đè thân binh quỷ xui xẻo lơ lửng trên không kia xuống đất. Bịch một tiếng, ót của thân binh kia rơi xuống đất, xương sọ rắn chắc răng rắc vỡ nát như quả dưa hấu.
Lưu Lăng chém một đao thẳng đến sau gáy Sở Phi Hổ. Sở Phi Hổ cúi thấp người tránh thoát loan đao của Lưu Lăng, sau đó rút đao đâm thẳng vào bụng Lưu Lăng. Hai động tác của gã làm rất gọn gàng lưu loát, nhắm chuẩn khoảng trống khi Lưu Lăng xuất đao. Cả đời này của gã đến giờ, đã giết hơn trăm người, kinh nghiệm giết người phong phú đến mức ít ai địch lại. Đặc biệt là trên chiến trường, nhãn lực và sự tàn nhẫn của gã luôn có thể giúp gã chiếm thế thượng phong. May mắn là, mỗi lần liều giết, người chết đều là kẻ địch của gã. Không may chính là, lần này, người gã gặp phải là Lưu Lăng.
Kinh nghiệm chiến đấu của Lưu Lăng càng phong phú hơn so với gã.
Sau khi một đao quét ngang thất bại, thế đao của Lưu Lăng thay đổi, loan đao xoay chuyển trên cổ tay, trở tay cầm đao, đâm mạnh xuống dưới. Lưu Lăng đứng ở trên cao, bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi thì mỗi ngày đều kiên trì luyện công không ngừng, tốc độ ra tay của hắn đã ít ai sánh bằng! Vụt một tiếng, đao của Lưu Lăng ra sau mà đến trước, một đao đâm xuyên qua cánh tay Sở Phi Hổ. Loan đao vừa chuyển, mũi đao vô cùng sắc bén dễ dàng cắt một đoạn cánh tay xuống.
Trở ngược đao, từ dưới lên trên, sau khi chặt đứt cánh tay Sở Phi Hổ, loan đao nghiêng đi kéo lên trên.
Soạt một tiếng, trước ngực Sở Phi Hổ bị loan đao chém một nhát rất dài. Y giáp trước ngực gã không ngăn được loan đao được mài giũa nhiều lần, y giáp bị chém rách một cách ngay ngắn thẳng tắp, còn có ngực của gã nữa. Lưu Lăng căn bản không cho Sở Phi Hổ cơ hội phản ứng, từ trên báo đen nhảy xuống, một cước đạp lên ngực Sở Phi Hổ, loan đao hoạt động tựa như đao trảm, mạnh mẽ chặt xuống!
Trảm rơi đầu người!
Những động tác này, thoạt nhìn đơn giản, thoạt nhìn dễ dàng, nhưng lại được xây dựng trên tốc độ ra tay của Lưu Lăng. Động tác của hắn nhanh hơn Sở Phi Hổ rất nhiều! Mà Sở Phi Hổ dễ dàng bị Lưu Lăng giết chết như vậy, một trong những nguyên nhân căn bản lại là gã không cho rằng một Hán Vương cao cao tại thượng lại có bản lĩnh xuất thần nhập hóa như vậy!
Lưu Lăng căn bản không để ý đến thi thể của Sở Phi Hổ. Dưới con mắt của hắn, chém chết một tướng quân thủ thành nho nhỏ căn bản không phải chuyện đáng để ý gì cả. Khi hắn đứng lên, báo đen đã xé tan nát hai thân binh quân Chu đến cứu viện Sở Phi Hổ rồi. Nó ngóc cái đầu cực lớn lên, ngửa mặt lên rống!
Lưu Lăng nhảy lên báo đen, vươn đao chỉ về phía trước, trọng kỵ Tu La lại xung phong lần nữa!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận