Khi quay về đại doanh, Tự Thường mang theo vẻ mặt áy náy khoát tay nói với người gác cổng: - Không có đậu nên cửa hàng đậu phụ của muội muội tôi cũng không mở được nữa rồi. Tôi chỉ húp bát cháo mà không mang được đồ ăn gì về cho các huynh đệ!
Đội trưởng kia nói: - Hiện giờ trong thành sớm đã thiếu lương thực rồi. Nếu như cửa hàng đậu phụ nhỏ của muội muội huynh vẫn mở được thì quả là thần kỳ. Các huynh đệ nói đùa với huynh thôi. Mau quay vào đi, một lát nữa thôi là ăn tối rồi. Đợi sau khi húp bát cháo xong thì hôm nay cũng không còn gì phải vương vấn nữa.
Tự Thường nói: - Ăn xong rồi ngủ, còn có thể làm được gì nữa.
Nói xong, y ôm quyền với binh sĩ gác cổng rồi đi về phòng doanh. Một binh sĩ quân Chu tiến sát đến đội trưởng họ Lưu kia, thấp giọng nói: - Đội trưởng! Huynh xem tên Tự Thường này đi đi về về phải chăng có gì đó không ổn?
Đội trưởng nhìn tên đó với ánh mắt cảnh giác, hỏi: - Có gì không ổn?
Binh sĩ đó cười hì hì, nói: - Đến nhà muội muội mà chỉ húp bát cháo rồi về! Tên Tự Thường này thoạt nhìn có vẻ tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều đó. Tôi nghĩ, liệu có phải là muội muội y đã 'dễ dãi' cho y thứ 'đậu phụ tròn, trắng trơn' kia rồi không? 'Nước tốt không chảy ra ruộng người ngoài' mà. Muội muội nhà mình thì mình dùng, còn thừa ra một đống của hồi môn nữa ấy chứ.
Đội trưởng kia phỉ nhổ một cái, một chân đá vào tên binh sĩ đó, nói: - Phỉ nhổ! Miệng súc sinh của ngươi lại thốt không ra được tiếng người như vậy à! Cút cút cút! Đứng gọn vào đằng kia đi!
Binh sĩ đó ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nói 'Nói đùa chỉ có mỗi mìn nhà ngươi nói được còn ta thì không chắc? Chẳng qua cũng chỉ là chức đội trưởng nhãi nhép, quân Hán giết tới đây thì ngươi sẽ là người chết trước đó! Hắn thầm mắng như thế trong lòng nhưng biểu hiện trên mặt vẫn là vui cười, nụ cười rạng rỡ. Dường như là sau khi ăn cú đá của đội trưởng mà hắn giống như được ăn đậu phụ nhũn vậy, tinh thần sảng khoái lên nhiều. Còn Tự Thường sau khi quay trở lại phòng doanh thì ngồi xuống ghế, đờ đẫn có chút thất thần.
Một binh sĩ hỏi: - Tự Thường! Huynh sao vậy? Sao lại đờ người ra thế?
Tự Thường thở dài, nói: - Haiz! Cửa hàng đậu phụ bé nhỏ của muội muội tôi không có nguyên liệu, trong nhà cũng sắp không còn gì ăn rồi. Quân Hán cũng không biết sẽ vây thành trong bao lâu nữa. Muội muội là đàn bà con gái một mình, nếu như không có lương thực thì sẽ sống thế nào đây?
Binh sĩ kia cũng thở dài theo, cũng không biết nên nói gì để an ủi Tự Thường. Y chỉ vỗ vai Tự Thường, nói: - Đi thôi! Phải đi ăn cơm rồi! Ăn xong bát cháo tối nay thì một ngày nữa lại trôi qua!
Tự Thường gật đầu, có chút đờ đẫn đi theo sau người đó đến nơi ăn cơm. Vừa đi, y dường như lơ đãng nhìn về phía khu vực cất chứa quân nhu ở nơi xa xa kia. Toàn bộ lương thảo của doanh trại đều tập trung ở đó và được canh phòng hết sức nghiêm ngặt. Muốn ra tay, thật không dễ dàng gì. Trong giờ khắc quân Hán lấy cỏ khô nhóm lửa, thật ra y cũng hiểu được hàm ý trong đó. Các huynh đệ ngoài thành dùng thủ đoạn xa xỉ này để nói cho y biết, Chỉ Huy Sứ đại nhân bảo y phải đốt hết lương thảo của quân Chu.
Y đem chuyện này nói cho Tổ Suất Tự Tuyền Nhi. Cách nhìn của Tự Tuyền Nhi cũng giống với cách nhìn của y. Để không dẫn đến sự nghi ngờ, Tự Tuyền Nhi bảo y quay về đại doanh trước, sau khi tìm hiểu rõ ràng tình hình doanh quân nhu thì thương lượng sẽ đốt lương thảo như nào. Sau khi Tự Thường quay về đại doanh thì Tự Tuyền Nhi buộc một sợi dây đỏ lên cổ cây hòe già nua ở trước cửa. Không ai nhìn thấy nàng ta đang làm chuyện vô vị này, nhưng đến buổi tối thì có sáu người lặng lẽ tới trước cửa nhà của Tự Tuyền Nhi, dùng cách thức liên lạc của Viện Giám Sát để gõ cửa phòng.
Sau khi Tự Tuyền Nhi thuật lại một lần chỉ thị ở ngoài thành thì đám mật điệp của Tam Xử trong Viện Giám Sát đều có chút kích động. Bọn họ ẩn nấp ở một góc không bị người khác chú ý đến của Vệ Châu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đợi sự triệu tập của Tự Tuyền Nhi. Mất liên lạc với ngoài thành đã lâu, trong lòng ai nấy đều rất nóng ruột. Phòng bị của Vệ Châu dường như kín mít như thùng sắt, nếu như quân Hán không tấn công vào được, kéo dài tầm năm ba tháng, nói không chừng họ đều bị chết đói mất. Kể cả mật điệp Tam Xử của Viện Giám Sát đều đã chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào nhưng vừa nghĩ đến việc phải chết vì đói thì họ đều có chút ớn lạnh.
May mắn thay, vị Chỉ Huy Sứ đại nhân - một nhân vật giống như thần linh trong mắt họ đã tới rồi. Sau đó thông qua một phương thức đặc biệt ra chỉ thị cho bọn họ thì ai nấy đều có chút hưng phấn. Chỉ có điều sau khi hưng phấn thì bọn họ lại thấy sầu lo. Với thực lực của mấy người họ thì thật sự có thể đốt cháy được doanh quân nhu của quân Chu không? Dù sao, bọn họ tổng cộng chỉ có tám người, nếu muốn trà trộn vào doanh quân nhu được đề phòng nghiêm ngặt, đúng là khó như lên trời.
- Lưu Phúc! Phải chăng hiện giờ ngươi đã có được sự tín nhiệm của Đỗ Quảng Khôn rồi?
Đỗ Quảng Khôn là phú hộ lớn nhất của thành Vệ Châu, bên ngoài gã là một thương nhân đứng đắn kinh doanh tơ lụa nhưng thật ra gã là tên buôn muối lậu lòng lang dạ sói. Buôn bán muối lậu sẽ có được món lời kếch sù, nhưng cũng là thứ mà triều đình Đại Chu ra lệnh nghiêm cấm. Một khi bị bắt thì là tội lớn giết không tha. Đáng tiếc chính là, triều đình Đại Chu đã bị tê liệt, có ai còn tâm tư đi bắt tên buôn lậu nữa? Càng huống hồ, trong thành Vệ Châu, trên có tướng quân Sở Phi Hổ, dưới có nha dịch của Vệ Châu phủ, ai cũng được Đỗ Quảng Khôn tặng lễ vật rồi thì còn ai để ý đến nữa?
Tên Đỗ Quảng Khôn này có lẽ là người không bao giờ phải lo không có lương thực ăn nhất thành. Kho lương thực trong nhà gã đủ sáu nghìn thạch lương thực, Vệ Châu có hai vạn quân coi giữ, sáu nghìn thạch lương thực này đủ để ăn trong vòng một tháng. Ở thời Hán, một thạch lương thực là tầm hai mươi bảy cân, tương đương mười ba kí rưỡi. Còn đến thời Đường, ba mươi cân bằng một quân, bốn quân bằng một thạch, nói cách khác, một thạch lương thực bằng một trăm hai mươi cân. Sáu nghìn thạch đủ cho hai vạn quân giữ thành kiên trì trong một tháng. Nếu như ăn tiết kiệm, mỗi người mỗi ngày nửa cân thì ăn trong vòng hai tháng trở lên cũng không thành vấn đề. (1 cân = ½ kg)
Đến thời Tống, một thạch lương thực không có mấy khác biệt với đời Đường. Trong quyển thứ ba của 'Mộng Khê Bút Đàm' do Thẩm Quát (*) sáng tác có nói: "Một thạch thông thường, tiêu chuẩn là bằng chín mươi hai cân rưỡi, tương đương ba trăm bốn mươi mốt cân Hán". Ở thời Tống, sáu trăm bốn mươi khắc một cân, một thạch là năm vạn chín nghìn hai trăm khắc và cũng chính bằng năm mươi chín phẩy hai kí.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận