NÔ GIA
Lưu Lăng nâng chén lên thưởng thức một ngụm trà thơm: - Trên đường đi vẫn yên ổn chứ? Thân thể này của ngươi, bận rộn qua lại sẽ không chịu nổi, lần này cứ ở Ung Châu nghỉ ngơi thật tốt một vài ngày.
Triệu Đại tựa vào xe lăn, sắc mặt cũng không tốt lắm: - Đợi việc bên Tây Kinh Lạc Dương xử lý thuận lợi rồi, thuộc hạ vẫn phải về Tấn Châu. Chuyện dời đô, cũng nên bắt tay vào việc rồi.
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi: - Sự tình làm xong chưa?
- Không hoàn toàn đạt được như dự tính, nhưng cũng gần đạt. Da Luật Hùng Cơ con người này thật sự rất giỏi, với lực lượng hiện tại của viện Giám sát vậy mà lại không biết ông ta ở ngay Tây Kinh, đây là sơ suất của thuộc hạ. Nhưng, Da Luật Hùng Cơ ở Tây Kinh có lợi với chúng ta, chí ít giảm được thời gian truyền đạt tin tức lên Thượng Kinh.
Lưu Lăng nói: - Hoàng tộc Đại Liêu loạn cả lên, đối với chiến sự Tây Hạ cũng sẽ tạm thời dừng lại. Trước khi giải quyết việc này, người Khiết Đan sẽ phòng thủ là chính. Có thể tranh thủ thời gian trong ba tháng là tốt rồi, như vậy, chiếm lấy Lạc Dương ắt sẽ không có vấn đề gì. Hiện giờ đã là tháng mười rồi, tuy khí trời Đại Chu ấm áp hơn Đại Hán một chút, nhưng sau tháng mười một tốt nhất vẫn là đừng động binh, cho nên thời gian để chiếm lấy Lạc Dương không nhiều, tranh thủ chiếm cứ Lạc Dương trước tháng mười hai, sau đó nghỉ ngơi và chỉnh đốn ba tháng, châu phủ chiếm lĩnh được cũng cần thời gian tiêu hóa một chút.
Triệu Đại nói: - Chu Diên Công đại nhân chọn ra mấy trăm văn sĩ có chân tài thực học, đã đến Tấn Châu rồi. Còn cụ thể phân bố những người này tới đâu làm quan, vẫn cần Vương gia ra quyết định.
Lưu Lăng cười cười nói: - Hắn còn muốn nhàn hạ? Đầu tháng sau là phải đem triều đình từ Thái Nguyên tạm thời dời tới Tấn Châu. Ngươi nói với Chu Diên Công, để hắn cùng Hầu Thân hai người tới Tấn Châu trước để an bài, chuyện dời đô lần này giao cho ba người các ngươi làm. Hai người họ phụ trách việc trong triều đình, ngươi phụ trách việc an toàn và bảo mật của họ. Lần dời đô này, số người đợt thứ nhất đến Tấn Châu đừng quá nhiều, dù sao trong Thái Nguyên phủ có không ít thám tử của người Đảng Hạng và người Khiết Đan, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu!
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Triệu Đại khom người nói: - Vương gia định đóng đô tại Lạc Dương?
- Lạc Dương cũng chỉ giống Tấn Châu chẳng qua là điểm dừng chân, sau này...
Lưu Lăng dừng một chút, thầm nghĩ trong lòng, thủ đô vẫn là không nên di dời lung tung thì tốt hơn.
- Về phía Da Luật Cực?
Lưu Lăng hỏi sang một đề tài khác.
Triệu Đại đáp: - Vương gia yên tâm, bên cạnh Da Luật Cực, chúng ta có một lá bài tốt có thể đánh.
- Tiêu Loan!
Lưu Lăng cười cười: - Nuôi hắn lâu như vậy, cũng nên để hắn ra chút sức lực rồi. Tốt nhất để Da Luật Cực nhảy dựng lên, U Châu, có hẳn đến mười vạn Cung Trướng quân thiện chiến đang nhàn rỗi. Da Luật Cực con người này sẽ không ngồi yên chờ chết, cái ngươi cần làm, chính là thổi cho hắn một cơn gió, trong lòng hắn vốn có sẳn ngọn lửa, không sợ không cháy nổi. Từ lúc hắn thật sự cả gan phái thủ hạ động vào Da Luật Đức Quang là có thể nhìn ra, hắn đã ngồi không yên rồi!
Triệu Đại nói: - Hai năm qua, Da Luật Hùng Cơ lãnh đạm với hắn. Bắt đầu từ lần Vương gia cướp lại tuế cống, năng lực của Da Luật Cực bắt đầu bị hoài nghi. Vả lại hai năm nay chiến tranh với người Đảng Hạng, Da Luật Đức Quang lại quật khởi với tốc độ quá nhanh, ánh hào quang của hắn đã che khuất đi tiền đồ của đại ca hắn, Da Luật Hùng Cơ hiếu chiến, cho nên đối với Da Luật Đức Quang thiện chiến sẽ luôn coi trong hơn một chút. Có một tin tức không xác thực nói, Da Luật Hùng Cơ đã suy nghĩ đem hoàng vị truyền cho Da Luật Đức Quang.
- Da Luật Hùng Cơ vẫn còn tráng kiện.
Lưu Lăng cười cười, rất tà ác: - Vậy thì để ba phụ tử họ dày vò thêm vài năm, để Da Luật Cực sụp đổ quá sớm cũng không tốt.
Triệu Đại cười nó: - Thuộc hạ hiểu rõ.
Lưu Lăng đứng lên, đi đến cửa sổ nhìn bầu trời xa xăm: - Tin Sài Vinh chết đã xác định chưa?
Triệu Đại cầm chén trà nóng trong lòng bàn tay, hơi ấm trong tay khiến y cảm giác rất dễ chịu: - Xác định, Sài Vinh hẳn đã bệnh chết hơn một năm, nói chính xác hơn là một năm chín tháng. Thời gian gần hai năm, thật không biết Từ Trung Hòa cùng Bùi Viêm làm sao làm được, lại có thể giấu lâu như vậy. Nhưng, hiện giờ cũng đã hiểu được, tại sao Từ Trung Hòa và Bùi Viêm hai người này lại được Sài Vinh tin nhiệm tới thế rồi, bởi vì chỉ có hai người họ biết, Sài Vinh đã chết. Cái họ gọi là theo ý chỉ trong cung, đều là do họ tự biên tạo ra.
- Ban đầu, ngoại thần biết được tin Sài Vinh đã bệnh chết, chỉ có mỗi mình Từ Trung Hòa. Từ Trung Hòa là ca ca của Hoàng hậu, cũng là hắn dốc sức nén tin tử của Sài Vinh xuống. Bởi vì như thế, Từ gia họ mới có thể trước nhất trấn áp Bùi gia của Đại Chu. Nhưng đến sau này, bản thân Từ Trung Hòa không còn chống đỡ nổi lời nói dối này, hắn chỉ còn cách kéo thêm Bùi Viêm. Bùi gia không bận tâm việc Hoàng đế có chết chưa, bọn họ chỉ quan tâm có thể giành được nhiều lợi ích và quyền lợi hơn. Cho nên con chó rừng Từ Trung Hòa và bầy sói Bùi gia cuối cùng kết đàn với nhau, nắm giữ triều chính của Đại Chu.
Lưu Lăng ừ một tiếng: - Là lúc nên để cái tin này lan truyền ra ngoài rồi. Dù cho... dù cho thế lực của Bùi gia có lớn hơn nữa, cũng không gánh nổi tội lớn tày trời này!
Triệu Đại mắt sáng lên:
- Vương gia làm thế, là muốn Định An quân vào Kinh?
Lưu Lăng cười cười: - Nếu Bùi gia không muốn bị người ta diệt hết cả nhà, một khi phát hiện tin chết của Sài Vinh không còn che giấu được nữa, lập tức sẽ cho trụ cột của Bùi gia họ, Bùi Chiến Tiết Độ Sứ Định An quân suất quân vào Kinh. Nếu không, kích nộ mọi người chỉ e là sẽ đem Bùi gia của họ xé thành mảnh vụng. Còn một khi Định An quân tiến Bắc vào Khai Phong, vậy lãnh thổ ba mươi mấy châu ở Đông Nam và Tây Nam Khai Phong...
Lưu Lăng nắm chặt tay, sắc mặt tươi cuuời thản nhiên.
Triệu Đại ngưỡng mộ nhất cũng sùng bái nhất, chính là loại sắc mặt tự tin thản nhiên này của Lưu Lăng. Như thể, bất kể có gian nan hiểm trở thế nào, phong ba dữ dội thế nào, trên mặt Vương gia đều không thấy được vẻ sợ hãi và bất lực, trên mặt Vương gia, luôn luôn là mây trôi nước chảy. Tựa như, tất cả đều trong lòng của hắn, không thể thoát ly khỏi tầm tay của hắn.
Triệu Đại nói: - Triệu Thiết Quải cũng sẽ không ngồi nhìn Định An quân tiến vào Khai Phong, ba Tiết Độ Sứ của Đại Chu không ai phục ai, thực lực của Định An quân yếu nhất, nhưng lại có thế mạnh nhất. Xét cho cùng còn không phải bởi vì Bùi gia nắm giữ triều chính sao? Từ gia và Bùi gia dối gạt tày đình, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, Triệu Thiết Quải cũng sẽ tìm được cái cớ có sức thuyết phục nhất. Đại Chu mất đi người thống trị, anh hùng thiên hạ đều đến giành. Khai Phong là thành đô của Đại Chu, ai chiếm được Khai Phong, người đó sẽ thống trị, một vở tuồng sẽ được diễn ra.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Thiên hạ càng loạn càng tốt, không loạn, với thực lực của Đại Hán ta vẫn không thể vấn đỉnh Trung Nguyên.
Hắn xoay người hỏi Triệu Đại: - Người mà cho ngươi đi điều tra đã có tin tức chưa?
Triệu Đại nhíu mày: - Triệu Khuông Dẫn, Vương gia chỉ có một cái tên người, tựa như mò kim dưới đáy biển.
Lưu Lăng cười cười nói: - Cũng là ta sơ suất, hôm đó chỉ tùy tiện nói một câu sau đó lại quên mất. Chuyện này không gấp, cho mật điệp Giám sát vệ tiện thể lưu ý một chút là được. Chủ yếu là chú ý một chút trong quân đội Đại Chu, trong triều đình Đại Chu không có người này, hẳn là trong quân đội địa phương.
- Vương gia vì sao lại chú tâm đến người này như vậy?
- Không có gì, trước kia tình cờ nghe người ta nhắc đến, Đại Chu có một thanh niên tài tuấn tên là Triệu Khuông Dẫn, có tài kinh thiên vĩ địa, có thể đảm đương trọng dụng. Ta chỉ là nổi lên tâm tư yêu người tài thôi.
Lưu Lăng giải thích rất gượng ép, nhưng Triệu Đại tuyệt đối sẽ không hỏi tiếp, bởi vì y biết thân là thuộc hạ, y chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của Lưu Lăng là đủ rồi.
Lưu Lăng nói: - Bước tiếp theo viện Giám sát chủ yếu đều để mắt tới Lạc Dương, chỉ đợi mâu thuẫn của Định An quân và Thành Đức quân trở nên gay gắt, chính là thời khắc chúng ta dụng binh với Lạc Dương. Từ Trung Hòa và Bùi Viêm đại sự tốt của hai người này làm, cũng nên để bá tánh thiên hạ biết đến rồi. Triệu Thiết Quải là do một tay Sài Vinh đề cử, hắn không phải xuất thân từ thế gia đại hộ, vả lại còn có thù với Bùi gia, có cơ hội trở thành người thống trị còn có thể đả kích Bùi gia, Triệu Thiết Quải tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Nói tới đây, Lưu Lăng chợt ngẩn người ra. Triệu Thiết Quải, không phải cũng họ Triệu sao? Lẽ nào?
Triệu Đại thấy vẻ mặt Lưu Lăng ngẩn ra, như thể nghĩ đến chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là rất nhanh, trên mặt Lưu Lăng lại khôi phục vẻ mây trôi nước chảy.
- Trở về liền tra thật kỹ Triệu Thiết Quải người này, càng tường tận càng tốt.
Sau khi đem việc của viện Giám sát sắp xếp xong, Lưu Lăng một mình tự vào ghế dựa trong thư phòng nhắm mắt dưỡng thần. Ba tháng gần đây đại chiến liên tiếp, thân thể và tinh thần hắn cũng có chút mệt mỏi. May mắn chiếm lấy Ung Châu dễ dàng hơn cả dự tính, nếu không trận chiến với Vĩnh Hưng quân nói không chừng đến bây giờ còn chưa kết thúc. Ung Châu tường thành kiên cố, lương thảo sung túc, tuy thủ đoạn công thành của quân Hán có nhiều, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Tạ Tuấn trước lúc chết cũng xem như đã làm một việc thiện, tuy rằng, y làm như thế chỉ vì bảo vệ gia đình của mình.
Nhắm mắt đem những chuyện xảy ra quãng thời này tổng kết lại một lần, thận trọng ngẫm nghĩ làm thế nào củng cố chiến quả đã giành được. Lại đem những việc tiếp theo phải làm ngẫm nghĩ một lần, thận trọng suy ngẫm một lần, xem xem còn có việc gì chưa có suy xét đến, có sơ suất gì không. Nghĩ đến Triệu Thiết Quải Tiết Độ Sứ của Thành Đức quân rất có khả năng là Triệu Thái Tổ người dựng lập đế quốc Đại Tống, đôi mày của Lưu Lăng nhướng chặt lại. Bất kể có phải là y không, con người này đều phải chú ý một chút.
Lưu Lăng thở dài, cảm giác cổ có chút ê ẩm khó chịu. Vừa định hoạt động một chút, đột nhiên cảm giác sau cổ bị một đôi tay nhu nhược không xương xoa nắn, nhẹ nhàng, chậm rãi, xoa nắn từng chút từng chút, rất dễ chịu, rất thoải mái. Đôi tay mềm mại, tựa như mang theo một loại ma lực, đem mệt mỏi của Lưu Lăng giữa một xoa một nắn lặng lẽ mang đi, thay vào đó là một cảm giác cực kỳ thoải mái.
Lưu Lăng không mở mắt, mà là nở ra một nụ cười dịu dàng nhất: - Nàng đã trở lại.
Trần Tử Ngư cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại, dịu dàng, nhu tình nhè nhẹ hôn lên trán Lưu Lăng, sau đó ghé sát vào tai Lưu Lăng nhẹ giọng nỉ non:
- Trở về rồi, Vương gia, nô gia nhớ chàng.
Lưu Lăng trở tay nắm lấy bàn tay mềm mại, khẽ cười nói: - Ta nhớ ta từng nói, nô gia hai chữ này không được tùy tiện nói.
Trần Tử Ngư hôn nhẹ lên vành tai Lưu Lăng mơ mơ hồ hồ nói: - Nô gia nhớ rõ, Vương gia nói, chỉ có lúc Vương gia trừng phạt nô gia, ta mới có thể dùng hai chữ này.
Miệng nàng phả ra hơi nóng thổi vào trong lỗ tai Lưu Lăng, nhưng ngứa ngáy lại là tim.
Thân là một nam nhân khỏe mạnh đến cường tráng, dưới sự trêu đùa của 'nô gia' Trần Tử Ngư, rất nghiêm túc cứng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận