Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 562: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TẠM YÊN TÂM
- Vương gia... Thuộc hạ, thuộc hạ không dám!
Hoa Linh Hách sợ tới mức phát run, không hiểu được ý của Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Ý của ta là, muốn để người trong thảo nguyên từ nay về sau tiếp tục sống yên ổn, dựa vào việc chém chém giết giết sẽ không có kết quả gì đâu. Nếu muốn để cho từ Trường Thành đến phía Bắc không xảy ra bất kỳ trận chiến nào nữa thì phải nghĩ ra một biện pháp khác.
Lưu Lăng vỗ vỗ bả vai Hoa Linh, nói: - Thảo nguyên mấy trăm bộ tộc. Bộ tộc lớn khoảng mấy trăm vạn nhân khẩu. Bộ tộc nhỏ thì cũng mấy trăm người. Khiết Đan thay thế địa vị của Đột Quyết trở thành bá chủ của thảo nguyên, thành lập Liêu quốc nhưng cũng khống chế không được toàn bộ thảo nguyên. Người trong thảo nguyên nhìn có vẻ như đều phụng theo hiệu lệnh của Khiết Đan nhưng kì thực thì mỗi người đều có lòng riêng cả. Một khi Khiết Đan suy bại, Nữ Chân ở Liêu Đông, Thất Vi ở nơi xa xôi nhất của thảo nguyên, hay là Bột Hải, hoặc một bộ tộc khác nào đó ở trên thảo nguyên đều có thể chiếm lấy và thay thế nó. Muốn người trên thảo nguyên không xâm lược phía nam, trừ phi là đem tất cả người trong thảo nguyên giết hết đi. Một chút cũng không nghi ngờ rằng, các đời triều đại thay đổi đến ngày nay, triều đại nào cũng không thể làm được điều đó.
Lưu Lăng cười nói: - Hán Vũ, Lý Đường đều không làm được chuyện đó, ta cũng làm không được. Trên thảo nguyên mênh mông, nếu như bọn chúng không muốn giao chiến cùng với đại quân ta mà tùy ý trốn đi, thì đến tìm cũng tìm không được chứ đừng nói đến chuyện tiêu diệt hết. Viễn chinh vùng phía Bắc, binh lính phái đi ít ỏi, người trong thảo nguyên căn bản không sợ. Nhưng xuất binh nhiều thì vật tư cần thiết tiêu hao cũng không ít, cho dù thực lực nước Đại Hán có cường thịnh thì có thể chống đỡ được mấy lần? Nếu như năm lần bảy lượt vẫn phí công vô ích thì quốc gia to lớn hùng mạnh cũng sẽ bị liên lụy đến không còn gì nữa.
- Muốn tiêu trừ sự uy hiếp của phía Bắc Trường Thành, nếu đã không thẻ dựa vào chém giết để đạt được mục đích thì còn có biện pháp gì chứ?
Lưu Lăng cười hỏi.
Hoa Linh cau mày suy nghĩ thật lâu, cười khổ lắc đầu nói: - Thuộc hạ ngu dốt, thật sự là không nghĩ ra kế sách gì vẹn toàn. Tái Bắc không thể so với Trung Nguyên, lòng dân dũng mãnh, đi theo nguồn nước mà ở, không có chỗ ở cố định, quả thật không dễ để chinh phục. Trung Nguyên có thành trì, dân chúng quần tụ, cho nên nếu so sánh mà nói, mặc dù có thành trì kiên cố như Kim Lăng, Kiến Vũ thì cũng không khó để tấn công. Thảo nguyên thoạt nhìn vô hiểm nhưng nếu trấn thủ thì nơi nơi đều là chốn nguy hiểm.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Cho nên ta từ lúc bắt đầu chưa từng nghĩ đến việc tiêu diệt tộc người Khiết Đan. Hơn nữa, ta cũng tiêu diệt không nổi. Đã diệt không được, vậy thì hãy nghĩ đến cách khác tốt hơn.
Lưu Lăng nói: - Vốn là lúc ban đầu ta muốn sau khi chinh phục Tái Bắc, sẽ đem khoảng mười vạn bách tính Trung Nguyên dời đến thảo nguyên, hòa trộn cùng với người trong thảo nguyên, dùng lễ nghi giáo hóa, cứ như vậy mãi mà mài đi ác khí trong người thảo nguyên. Có điều là, cách này lại không thực tế chút nào. Người trên thảo nguyên tính ra cũng đến trăm vạn, mấy chục vạn bách tính Trung Nguyên dời đến, cuối cùng có thể đồng hóa được đám người thảo nguyên đó hay là bị người thảo nguyên đồng hóa lại còn chưa thể biết được. Tái Bắc nghèo nàn, chỉ sợ mấy chục vạn dân chúng Trung Nguyên sau khi dời đến chưa hết bao nhiêu năm cũng đã biến thành một phần tử trong đại quân xuôi Nam của người trên thảo nguyên.
Lưu Lăng xoay người hỏi Hoa Linh: - Ngươi nói đi, người thảo nguyên tại sao lại không ngừng xuôi Nam cướp bóc?
Hoa Linh ngẫm nghĩ một chút nói: - Ham muốn phồn hoa gấm vóc của Trung Nguyên?
Lưu Lăng cười cười nói: - Dã tâm dĩ nhiên là một nguyên nhân trọng yếu. Đừng nói thủ lĩnh vương tộc thảo nguyên mà bất kỳ bậc đế vương của quốc gia nào, ai mà chẳng muốn mở mang bờ cõi, ghi danh trong sử sách? Nhưng dã tâm chỉ là dã tâm của bậc tướng lĩnh đế vương, chứ dân chúng binh lính nào có chí khí ý đồ to lớn đến như vậy? Nhưng phàm là bọn họ có thể có được cuộc sống an ổn, khang ninh, thì ai lại sẵn lòng bêu đầu mình dưới lưỡi gươm tanh máu, sống những tháng ngày biết hôm nay mà không biết đến ngày mai? Kỳ thật, người trong thảo nguyên bất kể bọn họ là người quý tộc hay là dân chúng bình thường đều ham thích xuôi nam như vậy, còn không phải là vì sống cuộc sống tốt hơn chút sao?
- Bọn họ không có ruộng đồng cho nên thiếu hụt lương thực Trung Nguyên. Không có tơ lụa, không có lá trà, không có giấy bút, không có đồ sắt. Mấy thứ này trong mắt bọn chúng đều là bảo bối, thu hút bọn họ muốn đến và đoạt lấy. Người Khiết Đan sau khi khống chế được mười sáu châu Yến Vân, bọn chúng tiếp xúc với Trung Nguyên phồn hoa cho nên dục vọng trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn. Bọn chúng muốn đất đai, muốn đồ sắt. Nhưng bọn chúng không có được, làm sao bây giờ? Chỉ còn đến chiếm đoạt mà thôi.
- Chỉ cần vẫn còn có ngăn cách thì chiến tranh sẽ vẫn tiếp tục. Cho dù hôm nay ta dùng binh lính uy chấn bọn chúng, thì những người thảo nguyên khuyết thiếu nhu yếu phẩm có thể hiền lành được bao lâu? Vì lương thực, vì thiết khí, vì tiền bạc châu báu rực rỡ muôn màu, bọn họ vẫn sẽ không ngừng xuôi nam.
Hoa Linh dò hỏi: - Vậy ý của Vương gia là... Làm cho các loại hàng hóa như thiết khí, lá trà lưu thông với Tái Bắc.
Lưu Lăng nhìn Hoa Linh tán thưởng một cái, nói: - Người thảo nguyên thiếu hụt đồ sắt, lá trà, vải vóc mà chúng ta lại thiếu đồ da, chiến mã, dê bò, ngọc thạch của Tái Bắc. Thật ra bất quá chỉ là lấy theo nhu cầu mà thôi. Chỉ là quyền chủ động giao dịch nhất định phải nằm ở trong tay của chúng ta. Làm thế nào để lấy được quyền chủ động? Vẫn phải là đánh chiếm, đánh tới khi các dân tộc vùng Tái Ngoại khuất phục, để cho bọn họ nhận thức được rằng thành thành thật thật giao dịch với người Hán ở Trung Nguyên so với việc chiến tranh còn đạt được nhiều lợi ích hơn nữa.
Lưu Lăng cười cười nói: - Người thảo nguyên tính tình lỗ mãng, bạo ngược. Đứa trẻ năm sáu tuổi có thể phóng ngựa chạy như bay, mười bốn mười lăm tuổi có thể ra trận chém giết, xuống ngựa làm dân, lên ngựa làm binh lính. Nếu như không thể trấn phục bọn họ thì tất cả những thứ gọi là buôn bán chẳng qua chỉ là nói suông thôi.
- Cho nên, người thì vẫn phải giết hơn nữa còn phải giết nhiều hơn nữa. Ngươi nói... Nếu như đem những nam tử tráng kiện vùng tái ngoại giết hết bảy tám phần thì những bộ tộc đó muốn khôi phục lại nguyên khí cần bao lâu?
Hoa Linh trong lòng chấn động. Một luồng khí lạnh từ trong lòng dâng lên dần dần rồi lan tràn ra khắp toàn thân. Trong giọng nói thản nhiên của Vương gia ẩn chứa một loại sát ý làm người ta kinh hãi, khiến cho Hoa Linh như rơi xuống hầm băng.
- Tuy rằng ta không có năng lực tàn sát tất cả người trong thảo nguyên, nhưng lại có năng lực giết nhiều người hơn một chút. Đối với một kẻ thù hung tàn bất hảo, ngoại trừ đánh cho hắn sợ, còn có thể có biện pháp gì khác sao?
Lưu Lăng cười hỏi.
Hoa Linh hít một hơi thật dài: - Không có!
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Cho nên, lần này Bắc phạt, yêu cầu đối với quân lính trong quân kỷ, tận lực hết mức có thể. Giết người, phóng hỏa, thậm chí đánh cướp. Những loại việc như thế này, chỉ cần không quá phận, thì đều do bọn họ cả. Những người thảo nguyên liên tiếp xuôi nam trước đây, thủ lĩnh bọn chúng làm thế nào để kích phát ý chí chiến đấu của bọn binh sĩ? Còn không phải là dùng vàng bạc tiền của và nữ nhân sao? Mấy thứ này người trong thảo nguyên cũng có. Khiến cho bọn lính buông tay buông chân đi chém giết, làm cho bọn họ còn hung ác còn tàn nhẫn hơn so với người thảo nguyên, đem miệng vết thương trên thảo nguyên mở rộng ra vô hạn độ, như vậy mới có thể để cho người trong thảo nguyên hiểu được đạo lý của chiến tranh. Đối với những người thích phát động chiến tranh, ngoại trừ việc làm cho bọn họ cảm giác được sự đau đớn của chiến tranh ra thì còn có cái gì càng làm cho bọn chúng khắc sâu vào ký ức?
Khí lạnh trong giọng nói thản nhiên của Lưu Lăng tỏa ra dày đặc: - Làm kẻ ác, so với làm người lương thiện luôn mau chóng đạt được mục đích.
Hoa Linh áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, hít một hơi dài tổng kết nói: - Ý của Vương gia là, mục đích chủ yếu của lần Bắc phạt này là phần lớn giết chết thanh niên trai tráng của các bộ tộc Tái Bắc, càng nhiều càng tốt. Sau đó ở Tái Bắc thiết lập Trấn phủ quân ti, hoạch định ra một hoặc nhiều nơi giao dịch buôn bán, làm cho người thảo nguyên biết, nếu như bọn họ muốn có được những thứ đồ vật như thiết khí, vải vóc, lá trà... thì phải thành thành thật thật đến các nơi chỉ định của Đại Hán để giao dịch buôn bán. Quy tắc giao dịch đương nhiên là do Đại Hán quy định, bọn họ ngoại trừ tuân thủ ra thì không có lối riêng nào khác cho bọn họ. Trấn phủ quân ti phái đại tướng đắc lực trấn thủ, chỉ cần các bộ tộc ở tái ngoại không nghe lời thì liền lập tức trấn áp.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ngoài ra, nếu như người thảo nguyên muốn nhập quan sinh sống ở đó, đưa bọn họ từ từ dẫn dụ đến hòa hợp với người Trung Nguyên. Chẳng qua là không thể cắt toàn bộ bộ tộc dẫn dụ đến, không thể gấp và cũng không có thể ngăn trở. Làm sau nhiều năm, sau khi phần lớn người Hán tạp cư ở Trung Nguyên ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, trải qua bao tháng năm cày ruộng canh cửi dưới mặt trời mọc và mặt trời lặn. Cứ như thế mãi thì ai còn có thể chia ra được đâu là người thảo nguyên, đâu là người Hán?
- Vừa muốn đàn áp, còn muốn để cho bọn họ cảm thấy bọn họ cũng đều là con dân của Đại Hán ta. Ta đối với bọn họ cũng là công bằng đấy.
Lưu Lăng cười cười nói: - Nói ra thì dễ, nhưng kỳ thật thì làm vô cùng khó khăn. Đây không phải là một quá trình ngắn ngủi. Có thể sau ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm, ba trăm năm mới có thể dần dần hoàn thành. Đem tái ngoại từ một nơi không định ngày giờ sẽ bùng nổ căn nguyên chiến tranh, biến thành bãi cỏ ngàn dặm của Đại Hán ta cần phải có thời gian.
Hoa Linh thở phào một cái, nói: - Nhưng... Đây là con đường chính xác nhất.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Sau khi trở lại Thái Nguyên, nhiệm vụ của ngươi chính là giữ vững thành Thái Nguyên. Đó là con dê nướng thơm ngon ngào ngạt ta vẽ ra cho Da Luật Hùng Cơ, chỉ cần hắn chảy nước miếng mà đến chiếm đoạt thì sự thất bại của người Khiết Đan cũng đã định trước.
Hoa Linh lại hỏi: - Còn Tây Hạ thì sao? Sách lược của Vương gia đối với Tây Hạ có giống với Khiết Đan không?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Đại khái giống nhau. Đợi sau khi giải quyết xong vấn đề của Khiết Đan thì sẽ thủ tiêu mối tai họa ngầm của người Đảng Hạng đối với Trung Nguyên rồi. Thành Hắc Thủy là con đường liên thông nhất định phải đi qua của các nước Tây Vực, Ngôi Danh Nẵng Tiêu gắt gao trấn giữ thành Hắc Thủy, hàng hóa Tây Vực đều bị hắn chặn đứng không thể lưu thông về phía đông, hàng hóa Đại Hán cũng không thể đi tới Tây Vực. Chính bởi vì vậy mà nhất định phải chinh phục Tây Hạ. Hơn nữa, ở Tây Vực còn có một loại tài nguyên, là vật rất trọng yếu, vô cùng quan trọng đối với tương lai. Tương lai, chỉ cần có thể có được loại đồ vật này thì đối với quốc gia đó mà nói có ý nghĩa chính là hùng mạnh và giàu có.
- Là cái gì?
Hoa Linh tò mò hỏi.
Lưu Lăng cười nói: - Một loại dầu màu đen. Với thủ đoạn hiện giờ vẫn không thể lợi dụng được loại đồ vật này. Nhưng tương lai lại sẽ trở thành thương phẩm trọng yếu không thể thiếu cũng là nhu yếu phẩm, có càng nhiều, đối với quốc gia đó mà nói càng có ích. Cho dù hiện tại, trong chiến tranh cũng là một loại công cụ khá trọng yếu. Còn nhớ lúc chinh phạt Chu quốc đã dùng qua dầu hỏa không?
Hoa Linh hai mắt sáng lên: - Thuộc hạ nhớ rõ!
Lưu Lăng cười nói: - Chính là loại đồ vật đó!
Nhìn sắc trời đã khuya, Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Hôm nay nói nhiều như vậy, những nghi hoặc trong lòng ngươi cũng được giải khai rồi. Quay về đi ngủ đi, ngày mai đi gặp muội muội của ngươi, đợi mấy ngày nữa Triệu Đại trở về, sau khi cùng nghe việc bên phía Tây Hạ, bốn người các ngươi sẽ trở về nơi dừng chân chính mình. Trước khi vào đông, đem những thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị tốt đi!
Nói đến Hoa Đóa Đóa, Hoa Linh rõ ràng có lời cần nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn do dự trong chốc lát, khom người nói: - Thuộc hạ cáo lui. Vương gia cũng sớm nghỉ ngơi chút.
Hoa Linh khom người, ra tới cửa mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Mới đi hai bước, chợt nghe Lưu Lăng thản nhiên nói: - Không cần nghĩ nhiều, hãy tạm yên tâm. Không bị người đời ghen ghét là kẻ tầm thường, năng lực của ngươi không ai rõ hơn ta. Ta tin ngươi, hà tất phải để ý người khác nói như thế nào? Vẫn là mang ý niệm muốn từ quan giáng chức trong đầu ngươi thu lại đi. Ta cũng không muốn sau khi thiên hạ đại định lại thiếu mất một người quốc công!
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Về phần Đóa Đóa, ta sẽ đối xử tử tế với nàng.
Hoa Linh đứng ở ngoài cửa, thân mình run lên bần bật, hai hàng lệ nóng theo khóe mắt chảy xuống. Hoa Linh cảm nhận được sự cảm động ấm áp, dễ chịu trong lòng mình. Xoay người, trang trọng chào Lưu Lăng theo nghi thức quân đội

Bình Luận

0 Thảo luận