Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 364: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
TƯỚNG QUÂN BÁT PHẨM
Lưu Lăng khen: - Ngươi là một hảo hán, chân hào kiệt, có muốn ở dưới trướng Cô làm việc không?
Sử Nhuệ kia cười thảm một tiếng nói: - Điện hạ làm gì phải ra vẻ như thế? Sử mỗ mặc dù chỉ là người dân bình thường, nhưng cũng biết trung quân đền nợ nước. Nếu là đầu hàng điện hạ, chỉ sợ gia phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ không được an bình. Sử mỗ cả đời chỉ cầu, hai chữ trung hiếu. Nếu là đầu hàng, trên có thẹn với tiên đế, là bất trung. Dưới có thẹn với tiên phụ, là bất hiếu. Bất trung bất hiếu, chớ nói Vương gia chiêu hàng hứa ban hậu lễ, cho dù là Sử mỗ khoác hoàng bào thì có ý nghĩa gì? Điện hạ... Xin chớ nhiều lời nữa, Sử mỗ, chi cầu một cái chết để được an tâm.
Lưu Lăng thở dài trong lòng, chẳng lẽ những người họ Sử đều là chân hào kiệt hay sao. Dương Châu mười ngày, Sử Khả Pháp thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng ông ta phải đối mặt là người Mãn Châu, còn Sử Nhuệ này chẳng lẽ cảm thấy Lưu Lăng ta đây là một kẻ lạm sát người vô tội trời sinh tính dã man? Chỉ có điều Lưu Lăng suy nghĩ lại lập tức có chút thoải mái, bất kể là Đa Trạch trong mắt Sử Khả Pháp, hay là mình trong mắt Sử Nhuệ, đều có một thân phận giống nhau, đều là kẻ xâm lược. Tuy rằng, Đa Trạch và Lưu Lăng hoàn toàn không thể so sánh nổi, một người là man nhân Bắc tộc, một người là hoàng tộc Đại Hán, chỉ mỗi thân phận cũng đã một trời một vực. Nhưng, điều không thể thay đổi là, Lưu Lăng đúng là tới xâm lược quốc gia của Sử Nhuệ.
Lưu Lăng thở dài: - Cô sẽ không hứa hẹn với ngươi quan to lộc hậu, chỉ có điều không muốn nhân vật như ngươi vậy chết đi rất uổng. Ngươi còn có mẫu thân người nhà không? Nếu là có, ngươi muốn chết, sẽ càng thêm bất hiếu đấy. Vả lại, Thế Tông bệ hạ người ngươi một lòng trung thành đã mất rồi, hiện tại kẻ cầm quyền Đại Chu thực tế chính là Định An quân Tiết Độ Sứ Bùi Chiến, nếu như người mà ngươi muốn trung thành chính là hắn, chẳng phải là hồ đồ, chẳng phải chết oan uổng sao?
Sử Nhuệ ho khan vài tiếng, nuốt xuống miệng máu tươi nói: - Lời nói của Điện hạ sai rồi, Sử mỗ trung thành, trung chính là với thâm tâm mình. Thế Tông bệ hạ trong lòng tôi, trường tồn bất diệt. Mặc dù Bệ hạ đã mất cưỡi rồng về trời, tâm của Sử mỗ đối với Bệ hạ đến cuối cùng vẫn không hề thay đổi. Sử mỗ còn có một mẹ già, Điện hạ nhân từ, kính xin buông tha mẫu thân tôi, bà đã qua rồi cái tuổi biết thiên mệnh, thời gian sinh tồn trên thế gian đã không nhiều rồi, nhưng cầu Điện hạ đừng thêm cho đao thương.
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Ngươi không chết, Cô sẽ bỏ qua cho mẫu thân ngươi, nếu như ngươi muốn chết, Cô sẽ giết bà ta.
Sử Nhuệ nhíu mày, lạnh lùng nói: - Không thể ngờ được Hán Vương luôn có từ danh, lòng mang thiên hạ, lại là một tiểu nhân hèn hạ!
Lưu Lăng cũng không tức giận, giọng điệu bình thản nói: - Nếu có thể cứu sống một mạng người, Cô chính là làm một đời tiểu nhân hèn hạ trong miệng ngươi thì có sao đâu? Nếu có thể cứu sống mạng người trong thiên hạ, Cô muôn đời luân hồi đều làm tiểu nhân cũng không ngại!
Hắn thở dài nói: - Cô đã không muốn chiêu hàng ngươi, chỉ muốn cho ngươi sống sót thôi, điều này cũng rất khó sao?
Sử Nhuệ cau mày nói: - Điều Điện hạ muốn rốt cuộc là cái gì? Sử mỗ chỉ là một tiểu tốt, cũng đáng được Điện hạ khổ tâm khuyên bảo? Điện hạ giết ta, hoàn toàn chính đáng. Ta nguyện trung thành với thiên tử Đại Chu, cũng hoàn toàn chính đáng. Chẳng lẽ điện hạ vào mỗi một cuộc chiến, đều phải tốn nước miếng nói điều này với các người vô danh tiểu tốt như ta sao? Điện hạ nếu là lòng dạ đàn bà như vậy, thiên hạ này, không trục cũng được! Vả lại, cho dù là điện hạ thả ta một đường sống, Sử mỗ phàm là còn có một hơi thở, chắc chắn chiêu mộ nghĩa quân, sẽ cùng Điện hạ tử chiến đến cùng.
Lưu Lăng cười cười nói: - Vậy ngươi bèn sống sót đi, chỉ có một điều, đợi mẫu thân ngươi sau trăm tuổi tái khởi binh không muộn. Trước khi tận trung, ngươi hãy hãy tận hiếu đạo trước đi. Chớ để mẫu thân ngươi người tóc bạc đưa tiễn người tóc đen, đó là chuyện bi thương nhất thế gian này.
Sử Nhuệ trong lòng chấn động, thần sắc mờ mịt lại hỏi: - Điện hạ rốt cuộc cầu cái gì?
Lưu Lăng nhìn về phía trời cao, từng chữ từng câu nói: - Người đáng chết thì hãy giết, người nên sống thì hãy sống đi, chỉ cầu xin một lòng an tâm thôi.
Sử Nhuệ còn định nói thêm, bỗng nhiên có một thân binh từ bên ngoài chạy vào bẩm báo nói: - Vương gia, Quý Phi kia đã tìm được Hoài Châu Quận Thủ Âu Dương Huy, bắt được rồi, lúc này đang ở bên ngoài. Âu Dương Huy kia cầu xin được gặp Vương gia, chỉ cầu xin có thể sống sót.
Lưu Lăng có chút không kiên nhẫn khoát tay áo nói: - Cứ chém đi là được, chớ có đưa tới trước mặt của ta làm om sòm!
Thân binh kia lên tiếng, xoay người ra khỏi cửa.
Sử Nhuệ khó hiểu nói: - Điện hạ cớ sao lại dễ dàng giết người như vậy? Về phía bắc Hoài Châu trăm dặm là Trạch Châu, Quận Thủ Trạch Châu Phùng Chiếu và Âu Dương Huy chính là bà con, Điện hạ nếu khiến Âu Dương Huy viết một lá thư chiêu hàng Phùng Chiếu, như vậy sẽ lấy được Trạch Châu, chẳng phải bớt việc?
Lưu Lăng liếc mắt nhìn Sử Nhuệ một cái, đứng chắp tay:
- Cô mới vừa nói qua, người đáng chết Cô ắt phải giết. Âu Dương Huy từng hồi âm cho Cô, lời lẽ chính nghĩa phải làm một gã trung thần, Cô chỉ có điều thành toàn hắn mà thôi. Về phần Trạch Châu, nơi chật hẹp nhỏ bé, đại quân Cô hướng thế vô địch, không cần Âu Dương Huy hắn làm việc!
Sử Nhuệ từ mấy câu nói của Lưu Lăng, cảm nhận được trong lòng Lưu Lăng sự tự tin tuyệt đối và khí phách làm lòng người kinh hãi. Đây là một loại phong phạm mà chỉ cường nhân tuyệt thế mới có, giơ tay nhấc chân, rất là tự nhiên, khí độ cuồn cuộn. Sử Nhuệ biết Lưu Lăng nói không sai, thành Trạch Châu nho nhỏ, ngăn không được bước chân quân Hán. Hôm nay hắn đã thấy qua uy lực như sét đánh của xe ném đá quân Hán, tường thành Trạch Châu thấp bé, cho dù có binh mã mấy trăm ngàn cũng thủ không được.
Sử Nhuệ thở dài một tiếng nói:
- Ta một lòng muốn chết, Điện hạ lại không chịu, Âu Dương Huy kia một lòng cầu sống, Điện hạ cũng không chịu. Thế gian này trớ trêu thay, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.
Lưu Lăng lạnh nhạt nói: - Âu Dương Huy trung thành, là ngụy trung. Giết là đương nhiên. Ngươi trung thành, là thực trung. Giết ngươi, lòng Cô khó có thể bình an.
Sử Nhuệ vẻ mặt trang nghiêm nói: - Hôm nay ta có thể ở đầu thành cố hết sức chống đỡ đại quân của Điện hạ, có thể trò chuyện với điện hạ, nhân vật kiệt xuất nhất thiên hạ, không còn gì tiếc nuối rồi. Sử mỗ chỉ cầu xin chết, Điện hạ nếu cố ý thả ta, ta sau khi trở về tất nhiên sẽ cùng chết với mẫu thân để tạ ơn Đại Chu Hoàng Đế Bệ Hạ. Điện hạ nếu là đồng ý quyết định của Sử mỗ, mong rằng hãy chăm sóc mẹ già ta một tí!
Lưu Lăng ngơ ngẩn, lập tức yên lặng xoay người, hắn nhìn hướng Triệu Nhị, Triệu Nhị gật đầu nói: - Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ xuống tay mau chút, sẽ không để cho Sử tráng sĩ đau khổ. Lưu Lăng dừng một chút, trong lòng đần độn, từ khi chinh phạt Đại Chu đến nay, hắn còn là lần đầu tiên gặp được một người thiết cốt như vậy. Hắn có lòng thả người này một con đường sống, không ngờ ý chí cầu chết của Sử Nhuệ lại kiên quyết không chút lay động. Lưu Lăng biết người như vậy là khuyên không được, bất kể là khuyên hắn đầu hàng, hay là chỉ khuyên hắn sống sót đều sẽ không thành công. Chính như lời nói của Sử Nhuệ, cho dù là Lưu Lăng thả hắn ra, hắn sau khi trở về cũng sẽ cùng chết với mẹ già.
Đây là một người cố chấp khả kính, người cố chấp thật đáng buồn, người cố chấp thật đáng giận.
Hắn xoay người đi vào trong nội đường, hạ giọng nói: - Để người của Tứ xử viện Giám sát đến làm, cho Sử Nhuệ... được toàn thây.
Tứ xử viện Giám sát có rất nhiều thủ đoạn giết người, có thể cho người chết đi trong nỗi thống khổ không chịu nổi, tra tấn đến nhìn không ra nhân dạng. Cũng có thể làm cho người ta rất nhẹ nhàng chết đi, không có đau khổ, cũng có thể lưu lại một tử thi đầy đủ. Sử Nhuệ gian nan nghiêng người, nhìn về phía bóng lưng Lưu Lăng dần dần đi xa, nhẹ nhàng nói hai chữ: - Đa tạ!
Không bao lâu, người của Tứ xử viện Giám sát phụng mệnh đã đến. Đầu tiên là rửa sạch miệng vết thương Sử Nhuệ, sau đó giúp hắn lau chùi thân thể sạch sẽ, cho hắn thay một thân quan phục mới tinh của Đại Chu tòng bát phẩm Giáo Úy, đỡ hắn đoan đoan chính chính làm tốt hết. Sử Nhuệ từ từ nhắm hai mắt, tùy ý cho người của Tứ xử viện Giám sát giúp mình tắm rửa ăn mặc một lần cuối cùng. Quan phục tòng bát phẩm này là mới đấy, nhưng phẩm cấp quần áo này, hắn cũng đã mặc rất nhiều năm. Sử gia bọn họ là quân hộ, nhiều thế hệ nhập ngũ. Hắn cũng đã nhiều lần lập chiến công, chỉ có điều xuất thân hàn vi, càng không có đi cửa sau tặng lễ, cho nên từ bảy năm trước làm Giáo Úy tòng bát phẩm đến giờ, mãi cho đến hôm nay đều không có lên chức. Nói trong lòng của hắn không có một chút oán hận đó là nói dối, nhưng mặc dù hắn rất oán hận triều đình Đại Chu cỡ nào, hắn cũng là quân nhân Đại Chu!
Chết cũng phải chết cho sạch sẽ, hắn không muốn lý tưởng trong lòng mình bị lây dính nhiễm bẩn. Công danh trên lưng ngựa, câu danh ngôn này, đã từng là cây trụ cột khích lệ hắn anh dũng giết địch. Hắn từng tin rằng chỉ cần mình chịu cực khổ, chịu bán mạng, sớm muộn gì cũng có một ngày mặc vào triều phục Đại tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng lý tưởng cùng sự thật sẽ có khoảng cách, luôn xa không thể chạm được. Hắn kiếp này đã định trước không thể trở thành Đại tướng quân hăng hái cưỡi ngựa trên sa trường rồi, nhưng hắn không có nuối tiếc. Hắn, so với những tên Đại tướng quân cao cao tại thượng kia còn cao quý hơn! Càng thuần túy hơn! Quân nhân thuần túy, cuộc sống thuần túy!
Hắn ngồi thẳng ở trên ghế, sau đó ra hiệu tên Tứ xử viện Giám sát kia giúp hắn đội mũ. Hắn cố sức giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng mới tinh trên người, khóe miệng gợi lên một nụ cười thoải mái.
Tên Giám sát vệ thuộc Tứ xử viện Giám sát lấy từ trong lồng ngực một bọc giấy nhỏ, sau khi mở ra lộ ra một viên thuốc màu xám đen. Hắn đem viên thuốc đặt ở trong tay Sử Nhuệ, nhẹ giọng nói ra: - Đây là thuốc độc mà viện Giám sát chúng ta bí mật chế ra, tên là "an quy hoàn", vô vị, kịch độc, ăn xong sẽ có một chút không được khoẻ. Nhưng ngươi yên tâm, loại độc này sẽ không làm hại dung mạo của ngươi, cũng sẽ không khiến thất khiếu chảy máu.
Sử Nhuệ cầm lấy viên thuốc, ôm quyền nói với Giám sát vệ Tứ xử đó: - Đa tạ.
Giám sát vệ Tứ xử kia thở dài nói: - Vốn là, Vương gia muốn cho ngươi thay một thân triều phục Đại tướng quân chính Tam phẩm của Đại Hán chúng ta đấy, quần áo đã chuẩn bị xong, nhưng Vương gia lại thay đổi ý định. Ta nghĩ, Vương gia là không muốn làm cho ngươi cảm thấy khó xử. Vương gia nói, chức Đại Hán Đại tướng quân chính Tam phẩm, trong mắt ngươi, có lẽ còn không bằng một chức Giáo Úy tòng bát phẩm. Nếu như ngươi muốn sạch sẽ ra đi, vậy theo suy nghĩ của ngươi mà làm đi.
Sử Nhuệ trong lòng cảm động, cũng thật ấm áp, hắn đột nhiên cảm giác được, có lẽ ở dưới tay Hán Vương làm việc, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc. Hắn chưa từng gặp qua người quang minh lỗi lạc và nhân cách tràn đầy sức hấp dẫn như vậy, một Đại tướng quân Vương trong truyền thuyết lãnh huyết vô tình, cũng là Đại tướng quân Vương tràn đầy tình người suy nghĩ chu toàn, người như vậy, có lẽ mới là một đối tượng mà hắn nguyện trung thành. Nếu có thể đem một thân sở học, giao cho một người như vậy, mới không phụ lòng khổ công hai mươi năm của mình?
Sử Nhuệ nghĩ đến đây, thoải mái cười, nói với Giám sát vệ Tứ xử kia: - Giúp ta chuyển cáo Hán Vương điện hạ, nếu thật có kiếp sau, Sử mỗ nguyện làm một lính hầu cho Điện hạ.
Hắn bốc ra viên thuốc nhét vào miệng, nhắm mắt, thần thái an tường.
Giám sát vệ Tứ xử này sau khi xác nhận Sử Nhuệ đã tử vong, đứng ở trước mặt Sử Nhuệ, trang trọng chào theo kiểu quân lễ. Sau đó hắn về tới nội đường, bẩm báo sự việc cho Lưu Lăng. Lưu Lăng chỉ đơn giản gật gật đầu, khoát tay áo ra hiệu Giám sát vệ kia trở về. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng cô đơn.
- Tìm được mẫu thân Sử Nhuệ rồi sao? Phái người đưa bà đưa đến Tấn Châu đi đi, ráng chăm sóc thật tốt. Nói cho bà ta biết, đứa con bà ta đã mang binh phá vây mà đi.
Phụ trách tìm người chính là Trần Tử Ngư, nàng cúi đầu hạ giọng nói: - Người tìm được rồi, chỉ có điều... Lúc thành phá, nghe nói đứa con đã chiến tử đầu thành, bà lão... đã treo cổ tự tử rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận