VÌ MỘT TIẾNG SẤM
Sau ba mươi bước là gì? Vẫn là binh sĩ người Khiết Đan dày đặc tay cầm trường mâu. Ly Yêu Na Nhan cách Thắng Đồ Dã Hồ ít nhất ngoài tám mươi bước, khoảng cách này, cứ coi như trọng kỵ binh đem hết toàn lực cũng rất khó tiến lên. Đối mặt với trường mâu như rừng thế kia, chiến mã nửa bước cũng khó tiến.
Nhưng Thắng Đồ Dã Hồ đã hạ lệnh, bất kể giá nào cũng phải tiến về trước ba mươi bước.
Vì vậy kỵ binh Tu La Doanh không dừng lại, không có bất kỳ dị nghị nào. Bọn họ vẫn trầm mặc, để trường giáo nằm ngang, bắt đầu thúc giục chiến mã tăng tốc. Cùng với sức đè ép của trường mâu người Khiết Đan, phạm vi để Tu La Doanh tăng tốc rất nhỏ, trọng kỵ binh trầm nặng ở trong khoảng cách này căn bản không thể tăng tốc. Nếu như kỵ binh mất đi ưu thế tăng tốc, lại một lần nữa lâm vào thế bí thì kết quả có thể sớm biết được. Nhưng biết rõ đi về phía trước là chỗ chết nhưng trọng kỵ binh Tu La Doanh vẫn không lùi nửa bước.
Bọn họ là trọng kỵ binh Tu La Doanh đầy kiêu ngạo, sứ mệnh của họ là chưa từng có từ trước đến nay.
- Tu La! Về phía trước, về phía trước! Về phía trước!
Thắng Đồ Dã Hồ hô lớn!
Giờ khắc này, trọng kỵ binh Tu La Doanh đã trầm mặc rất lâu phát ra tiếng hét rung chuyển trời đất: - Tu La, về phía trước!
Về phía trước! Bọn họ là trọng kỵ binh Tu La Doanh trước nay chưa từng lùi bước. Bọn họ là trọng kỵ binh độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Trong lòng họ không hề có hai chữ 'Lùi bước' và cũng chưa từng buông tha. Chỉ lệnh của Hán Vương là giết chết tên Ly Yêu Na Nhan kia, họ là những người chấp hành, hơn nữa còn là người chấp hành làm việc nghĩa không được chùn bước. Con đường phía trước họ là vực sâu tử thần, tiến về trước một bước có lẽ là cái chết nhưng họ vẫn đi. Họ không sợ chết, vì họ chính là tử thần đi thu sinh mạng.
- Về phía trước!
Tu La Doanh bách chiến bách thắng!
Thắng Đồ Dã Hồ không xông lên ngay trên đầu. Hắn gánh vác trên vai sứ mệnh vô cùng quan trọng, vì vậy hắn không thể chết.
Một trăm trọng kỵ binh Tu La Doanh hình thành trận hình công kích thong thả chậm rãi nhưng bước chân với tiết tấu rõ ràng về trước. Kỵ sĩ ngay trên đầu cầm giáo đâm chết một binh sĩ người Khiết Đan, nhưng rất nhanh đã có ít nhất hai mươi trường mâu đâm lên trên người và chiến mã của hắn. Chiến mã nặng trịch vậy bị mấy chục tên binh sĩ người Khiết Đan đồng thời dùng trường mâu đâm ngã. Chiến mã to lớn hí lên một tiếng ngã xuống một bên, một đám người Khiết Đan dùng trường mâu đâm loạn đến. Kể cả là mặc giáp nhưng kỵ sĩ và chiến mã đều không thể kháng cự lại đòn công kích dày đặc mà điên cuồng đó. Rất nhanh, cả kỵ sĩ và chiến mã đều bị đâm chết. Kỵ sĩ Tu La Doanh thứ hai dường như không nhìn thấy cái chết của đồng bạn mình mà vẫn thay vị trí xông về trước.
Năm tên kỵ sĩ song song đi trước, dùng trường giáo trong tay mở đường nhỏ đi về trước. Mỗi bước tiến về trước đều có người Khiết Đan lao tới đâm kỵ sĩ Tu La Doanh ngã ngựa hoặc dùng trường mâu hoặc dùng loan đao đâm chết. Binh sĩ người Khiết Đan điên cuồng cắt đầu kỵ sĩ Tu La Doanh, sau đó giơ cao đầu đó lên hò hét. Tiếng hò hét của chúng thê lương mà kiêu ngạo nhưng không thể dọa được đám kỵ sĩ kia. Một người chết đi thì người tiếp theo đứng lên, năm người chết đi thì năm người tiếp đứng lên.
Một trăm kỵ sĩ Tu La Doanh đội thứ nhất xông lên trước năm bước, chỉ tiến về trước năm bước là tất cả đều chết trận. Cùng với kỵ sĩ Tu La Doanh cuối cùng rút đao ra chém ba tên kỵ binh người Khiết Đan cũng bị loạn đao chém phân thây thì đội ngũ thứ hai với một trăm kỵ sĩ Tu La Doanh đã thay thế. Vì vậy, cái chết tiếp tục tuần hoàn. Bọn họ giết người, sau đó cũng bị người giết. Ba bước, một trăm kỵ sĩ Tu La Doanh của đội thứ hai dùng tính mạng để trả giá chỉ tiến về trước ba bước.
Tốp thứ ba, một trăm kỵ binh cũng với độ rộng như vậy và cũng không sợ hãi như thế.
Thần sắc Thắng Đồ Dã Hồ vẫn bình tĩnh như vậy nhưng trái tim hắn đang rỉ máu. Những kỵ sĩ ưu tú kia có rất nhiều người được hắn huấn luyện ở Thái Nguyên sớm nhất. Trong mấy năm, Tu La Doanh nam chinh bắc chiến chưa từng gặp đối thủ, đến ngay cả Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc đều phải thừa nhận, đối diện với trọng kỵ binh Tu La Doanh thì tinh giáp Hổ Bí của hắn tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng hôm nay, đúng như Ly Yêu Na Nhan nói, trọng kỵ binh Tu La Doanh lâm vào vũng bùn. Bọn họ giống như giẫm lên đầm lầy, mỗi bước đi sẽ lún ngày càng sâu mà không thể rút ra được.
Chưa từng có tổn thất như thế và cũng chưa từng có gian nan như vậy.
Thắng Đồ Dã Hồ nhìn từng kỵ sĩ Tu La Doanh chết trận, nhìn đám chiến sĩ chân chính dưới trướng mình kể cả phải chết cũng quyết kéo vài tên người Khiết Đan cùng xuống suối vàng. Người Khiết Đan chiếm ưu thế nhưng cái giá mà chúng giết mỗi kỵ sĩ Tu La Doanh cao gấp ba lần, năm lần, thậm chí giết chết một kỵ sĩ Tu La Doanh phải trả bằng giá của mười mạng người mới được. Giá trả bằng máu lớn như vậy khiến người ta khó có thể chấp nhận. Trong lòng mỗi người Khiết Đan đều đang sợ hãi, sợ đám người quân Hán thoạt nhìn giống như những con dã thú này. Bởi vì sợ, vì vậy chúng phải ép mình đi giết đối phương. Chỉ có kẻ địch chết thì mới thật sự không còn uy hiếp gì.
Trên tường thành Triệu Châu đã biến thành trận chiến máu thịt thảm thiết, ngày càng nhiều binh sĩ người Khiết Đan thuận theo thang mà trèo lên tường thành. Quân Hán phòng ngự với số lượng giảm đáng kể, nhưng người Khiết Đan chiếm ưu thế về binh lực căn bản không để ý đến thương vong mà vẫn tiến về trước như điên.
Lưu Lăng đã không thể bắn tên, không phải hộp tiễn hết. Tiễn ở ngay bên chân hắn, chỉ cần hắn khom lưng là có thể rút ra phá giáp chùy. Nhưng hắn không có cơ hội lấy tiễn ra, càng ngày càng có nhiều người Khiết Đan phá vòng phòng ngự của thân binh mà giết đến bên cạnh hắn. Lưu Lăng đã vứt bỏ cung tên mà dùng đao giết người. Đao của hắn... Trạm Lam.
Đao của hắn có tên là 'Trạm Lam'.
Thân binh bên cạnh Lưu Lăng ngày càng ít, bốn thân binh còn lại cuối cùng bảo vệ cho Lưu Lăng, sau đó đứng đó không lùi một bước không ngừng xuất đao, không ngừng giết người. Không ai nhìn thấy Triệu Đại ở đâu và cũng không nhìn thấy Lưu Mậu ở đâu. Khắp nơi trên thành đều là người, bên cạnh ai đấy đều là kẻ địch.
Lưu Lăng một đao cắt ngang bụng một gã võ sĩ Khiết Đan, mũi đao màu xanh thẳm 'chuyển động' trong bụng của võ sĩ kia, khuấy nát nội tạng đó lên. Lúc đao từ bụng của kẻ địch rút ra rồi máu thuận từ đao chảy xuống. Điều kỳ dị nhất chính là trên đao của hắn lại không dính vết máu nào. Máu thuận từ mũi đao chảy xuống nhưng không hề nhuốm đỏ trường đao màu xanh kia. Đột nhiên, Lưu Lăng nhìn thấy thân người của thân binh đứng trước bên trái mình cứng ngắc lại, sau đó một đoạn loan đao từ phía sau lưng thân binh lộ ra, ngay lập tức loan đao kéo lên trên. Thân binh bị cắt ngang cổ kia trước khi ngã xuống thì hoành đao của hắn cũng đâm vào tim võ sĩ người Khiết Đan kia, hai người ôm nhau mà ngã xuống.
Tim Lưu Lăng chấn động, trong giây lát ánh mắt của hắn trở thành màu đỏ.
Một tiếng thét dài, Lưu Lăng vươn người đứng dậy!
Đao của hắn bất chợt mà thay đổi, mở rộng, giống như khai sơn phá núi mà không ai ngăn lại được.
Trong nháy mắt đã chém ba binh sĩ người Khiết Đan trở mình trên đất, Lưu Lăng chịu đựng nỗi đau trên lưng từng bước lui ra, mỗi bước lùi đều giết một người.
Đao cắt không khí, cắt đứt nhân quả và đi vào luân hồi.
Lưu Lăng từ hơn một năm trước sau khi nhìn thấy đao pháp kinh thái tuyệt diễm của Tạ Tuấn, sau khi được thấy đao kia của Tạ Tuấn chém nát khiên lớn thành hai đoạn thì hắn càng cố gắng hơn. Đao như vậy, lên trời xuống đất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Một đấu một, Lưu Lăng tự nhận đến bây giờ có lẽ hắn vẫn không phải là đối thủ của Tạ Tuấn, nhưng trong vòng một năm nay, Lưu Lăng cẩn thận nhớ lại đao pháp của Tạ Tuấn, sau đó cải tiến nó.
Nếu như nói đao pháp của Tạ Tuấn không ai địch nổi, một đấu một thì không ai ngăn được. Vậy đao pháp của Lưu Lăng hoàn toàn vì quần chiến mà cải tiến hơn. Hắn đại khai đại hợp đao pháp của Tạ Tuấn từ việc nhằm vào một người biến thành cùng lúc ứng phó với nhiều người. Đao pháp này có lẽ không khí phách như đao pháp của Tạ Tuấn nhưng lại hiểm độc hơn của y.
Đao pháp của Tạ Tuấn là đao pháp chiến thắng, còn đao pháp của Lưu Lăng là đao pháp giết người.
Mặc dù hắn bị thương nhưng rồng kể cả bị thương thì rồng vẫn là rồng. Như vậy thì đám hề yêu ma quỷ quái sao có thể ngăn cản được? Một đao, một ngọn lửa, giết người không cần tính toán!
Khi thân binh cuối cùng bên cạnh Lưu Lăng ngã xuống thì dưới đao của Lưu Lăng cũng giết được hàng trăm tên. Miệng vết thương của hắn văng tung tóe huyết không ngừng chảy ra, nhưng tay của hắn vẫn ổn định khiến lòng người kinh hãi!
Một tên võ sĩ Khiết Đan chém về phía sau lưng Lưu Lăng, đột nhiên, trên lồng ngực của y xuất hiện một mũi đao. Binh sĩ Khiết Đan kia quay đầu lại nhìn thì thấy một người toàn thân quấn băng vải chằng chịt giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Là Chu Tam Thất... Là Chu Tam Thất với hai mươi ba vết thương trên người.
Sau lưng Chu Tam Thất là bách tính Triệu Châu đang cầm binh khí, nam nữ lão ấu, đằng đằng sát khí.
- Giết! Giết hết đám súc sinh tán tận lương tâm này đi!
Một cụ già tóc trắng xoá nhặt một hoành đao cán nứt rỗng, run rẩy đi về trước từng bước.
Vô số dân chúng, từ bên cạnh Lưu Lăng xông về trước. Lúc này bọn họ đều hóa thân thành Tu La báo thù, ai nấy đều là những chiến sĩ Tu La thật sự. Họ dùng đao chém, dùng thương để đâm, dùng quyền đánh, dùng răng để cắn những tên Khiết Đan kia. Trong ánh mắt họ đều là thù hận, là lửa thù hận đang cháy rừng rực. Ngọn lửa đó có thể đốt cháy tất cả, có thể đốt kẻ thù thành tro tàn!
Chu Tam Thất dìu Lưu Lăng gần như mất sức. Hắn lau máu chảy trên miệng, lộ ra hàm răng đầy máu, cười hì hì nói: - Thuộc hạ lại quay về rồi!
Lưu Lăng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài thành.
Kỵ sĩ Tu La vẫn đi về trước, đi về trước bất kể sinh tử. Chỉ trong vòng nửa canh giờ đã có hơn một ngàn kỵ sĩ Tu La Doanh tử trận. Hơn ngàn người tử vong là cái giá phải trả, kiên quyết bức ép binh sĩ Khiết Đan lui về sau hai mươi mấy bước!
- Cây lao đâu!
Thắng Đồ Dã Hồ hét lớn một tiếng!
Mấy trăm kỵ sĩ Tu La Doanh ở phía trước tháo cây lao trên người xuống, không để ý đến mũi tên đang bắn trên người mình. Cùng với tiếng hô của Thắng Đồ Dã Hồ, mấy trăm cây lao hung hăng ném ra. Chỉ có điều, vì khoảng cách quá năm mươi bước, cây lao căn bản không đâm đến phía Ly Yêu Na Nhan.
Hơn hai trăm binh sĩ người Khiết Đan bị cây lao đâm chết nhưng Ly Yêu Na Nhan lại không bị tổn hại gì. Hắn nhìn thấy đám trọng kỵ quân Hán vẫn không từ bỏ, trong lòng dâng lên sự chấn động trước nay chưa từng có. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được thù hận và sát ý dân tộc lại gần vậy. Hắn chưa từng nghĩ, đám người Hán yếu ớt kia lại có dũng khí lớn vậy. Rõ biết là sẽ chết mà tại sao họ lại không chịu lùi sau nửa bước?
- Về phía trước!
Thắng Đồ Dã Hồ vung giáo ra chỉ.
Mấy trăm binh sĩ Khiết Đan bị cây lao đâm chết, trận hình của người Khiết Đan trở nên lỏng lẻo. Mượn thời cơ các kỵ sĩ Tu La Doanh lại tiến về trước mười bước nhưng lập tức bị người Khiết Đan chặn lại. Mấy chục kỵ sĩ Tu La Doanh xông lên trên đầu tiên đột nhiên nhảy từ trên lưng ngựa xuống. Sau đó rút hoành đao ra đâm lên trên thân chiến mã. Hoành đao cắt không được xích giáp nhưng mũi đao vẫn đâm chiến mã bị thương. Huyết kỵ trải qua vô số lần huấn luyện, chúng biết mệnh lệnh của chủ nhân là gì? Lúc này, mấy chục con huyết kỵ phát ra tiếng hí thảm thiết đến đau lòng.
Mấy chục huyết kỵ đã không còn gánh nặng gì, phát lực mạnh xông về phía trước. Lực xông lên của huyết kỵ là thiên hạ vô song, trong nháy mắt đã có vô số binh sĩ người Khiết Đan bị ngã về sau rồi bị huyết kỵ giẫm chết. Mấy chục huyết kỵ xông ra ngoài mười mấy bước bị binh sĩ xông lên giết chết nhưng dùng cách hy sinh này một lần nữa tiến về trước. Kỵ sĩ Tu La Doanh ở phía sau nhanh chóng đi theo, ra sức chống cự với binh sĩ người Khiết Đan.
Ba mươi mấy bước, nhìn Ly Yêu Na Nhan đang ở ngoài ba mươi mấy bước thì Thắng Đồ Dã Hồ hít sâu một hơi.
- Cây lao!
Kỵ sĩ Tu La Doanh theo phía sau cùng với mệnh lệnh của hắn mà ném cây lao ra. Mặc dù khoảng cách đủ gần rồi nhưng cùng với tiếng hét của Ly Yêu Na Nhan, binh sĩ người Khiết Đan ở bên cạnh bảo vệ hắn dùng máu của mình chắn trước mặt. Hàng trăm binh sĩ người Khiết Đan dùng thân xác mình làm lá chắn, kiên quyết chặn trước mấy trăm cây lao đó. Thấy Ly Yêu Na Nhan gặp nguy hiểm, càng nhiều binh sĩ người Khiết Đan điên cuồng bổ nhào đến đẩy kỵ sĩ Tu La Doanh về phía sau.
Người bên cạnh Ly Yêu Na Nhan không còn nhiều nữa, ánh mắt Thắng Đồ Dã Hồ rất kiên nghị. Hắn chậm rãi từ phía sau cởi túi vải tầm chiếc chậu đồng xuống, sau đó tìm thấy kíp nổ, dùng lửa châm nổ. Hắn dùng một tay nhấc bao thuốc nổ lên, hét lớn một tiếng. Tay phải của hắn vung lên, cùng với tiếng hét đó thì túi thuốc nổ bay ra bay thẳng đến phía Ly Yêu Na Nhan.
- Oanh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận