ĐẶT TÊN CHO NÓ LÀ PHÁ ĐỊCH
Sau khi về đến đại doanh, Lưu Lăng đặc biệt phái người đến huyện Trúc Mã tìm mua sữa dê về. Có lẽ con vật đó đói quá nên cũng không phân biệt được mùi vị sữa, một hơi đã liếm sạch bát sữa dê. Đợi khi ăn no rồi, nó cũng không sợ người lạ, quen hơi người Lưu Lăng nên quỳ rạp xuống chân Lưu Lăng rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn con vật bé vừa mất mẹ, Lưu Lăng bật cười.
- Đặt cho ngươi tên gì được?
Lưu Lăng lẩm bẩm nói.
Hắn không biết mình làm sao, tại sao lại động lòng trắc ẩn với tiểu tử mà theo lẽ thông thường khó có thể sống qua mùa đông này. Với tính cách lạnh lùng hà khắc mà trước đây hắn tự nhận thì chỉ e hắn đã đá lăn con vật bé này rồi và ném nó trên núi cho tự sinh tự diệt. Là sự yếu đuối? Có lẽ chỉ là thương con vật bé nhỏ này và cũng là thương chính mình chăng?
- Sắp phải xuống phía nam khai chiến với Đại Chu rồi, lấy tên nào may mắn một chút. Đặt tên cho nó là 'Phá Địch' đi!
Lưu Lăng cười rồi ôm Phá Địch trên đầu gối. Nó mở mắt ra nhìn Lưu Lăng một cái, hừ một tiếng sau đó híp mắt lại, rất nhanh lại chìm trong giấc ngủ. Thời tiết buổi tối cuối tháng mười đã lạnh rồi, Lưu Lăng ngồi trên ghế nhìn vào bản đồ. Con vật nhỏ bé nằm trên đầu gối hắn ngủ ngon, Lưu Lăng cảm thấy trên chân mình ấm áp dễ chịu, cảm giác thật tuyệt vời.
Sỡ dĩ Lưu Lăng vội vã muốn xuống phía nam đánh Đại Chu, trước đó trong lúc hắn giải thích với đám Hoa Linh đã liệt kê rất nhiều lý do nhưng có một lý do hắn không nói cho bọn họ. Lịch sử mà hắn biết giờ đây đã hoàn toàn hỗn loạn. Da Luật A Bảo Cơ sớm nên chết thì giờ đang độ tuổi cường tráng, Lý Nguyên Hạo vốn dĩ còn chưa được sinh ra thì giờ đang hùng tâm bừng bừng, Triệu Khuông Dẫn vốn nên từng bước thống nhất Trung Nguyên cho đến bây giờ còn chưa thấy đâu!
Đây mới là điều mà Lưu Lăng lo lắng. Hiện giờ Đại Chu vốn không loạn thì hiện giờ loạn lên rồi, Triệu Khuông Dẫn liệu có thừa cơ mà dấn lên hay lên? Nếu như lịch sử không vì hắn đến mà thay đổi hoàn toàn diện mạo như này thì vị Hoàng đế khai quốc của Đại Tống không thể không xuất hiện. Nếu như Triệu Khuông Dẫn xuất hiện, cục diện loạn lạc của Đại Chu hiện giờ có thể tiếp tục bao lâu?
Nếu người này ngang trời xuất thế, vậy thì mình nên đi con đường nào?
Vì vậy, nhất định phải thừa dịp loạn ở Đại Chu đánh hạ một phần biên giới, mặc dù không thể quay về Bắc Hán thì cũng không đến nỗi không nhà để về. Mặc dù Hiếu Đế đã chết nhưng Bắc Hán cũng thay đổi rất nhiều. Trừ phi mình có thể nhẫn tâm tiêu diệt cháu mình là Lưu Lập, nếu không thì cục diện Hiếu Đế nhằm vào mình chắc chắn sẽ lập lại vào năm tới.
Nhìn chằm chằm vào bản đồ, lông mày Lưu Lăng dần nhau lại.
- Ra đây! Ta có điều cần căn dặn! Tối nay không ai được đến đại trướng của ta!
Lưu Lăng nắm chặt áo khoác trên người, dường như có chút không thể chịu nổi cái lạnh của màn đêm.
Triệu Đại xuất hiện như hồn ma, khom người thi lễ:
- Thuộc hạ tham kiến Vương gia!
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi: - Ngồi xuống đi! Nói chuyện một chút! Hiện giờ tình thế Đại Chu thế nào rồi?
Triệu Đại cũng không chối từ, sau khi ngồi đối diện với Lưu Lăng thì nói: - Thuộc hạ từ Tấn Châu quay về gấp, đã gặp tướng quân Dương Nghiệp. Tướng quân bảo thuộc hạ về bẩm báo Vương gia, hai năm qua ở Tấn Châu y cũng được coi khá vững chắc, hiện giờ có hai vạn binh mã đóng giữ tại Tấn Châu, đội quân trực tiếp thuộc quyền chỉ huy của tướng quân Dương Nghiệp tuyệt đối không có khó khăn gì thì hiện giờ có một vạn năm nghìn người. Năm nghìn quân phòng giữ Tấn Châu còn lại căn bản không cần lo lắng gì. Bốn cửa ở Tấn Châu hiện giờ đều nằm trong tay tướng quân Dương Nghiệp. Bất luận Vương gia vào thành bằng hướng nào thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Vất vả cho Dương tướng quân và cũng vất vả cho ngươi nữa!
Triệu Đại cười lớn: - Thuộc hạ cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, không có gì vất vả cả. Nhưng Dương tướng quân quả thực không tầm thường, hai năm ngắn ngủi đã có trong tay một đội ngũ hơn một vạn người. Vương gia tuệ nhãn như đuốc, nếu không phải hai năm trước bảo Dương tướng quân đến Chu quốc thì hiện giờ muốn lấy được Tấn Châu cũng không dễ dàng như vậy.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Vô tâm cắm liễu mà thôi, cũng không nghĩ tới sẽ có thành quả như ngày hôm nay đâu. Tình hình bên Mông Hổ thế nào rồi?
- Mông Hổ vẫn đang ở phía nam đối đầu với Tiêu Phá Quân, hai bên đánh mấy chục hiệp, binh Tấn Châu thắng nhiều bại ít. Mặc dù Tiêu Phá Quân có tướng tài, nhưng nhân mã dưới trướng hắn phần nhiều là dân phu vội vàng tề tụ lại, sức chiến đấu quả thực không đáng nói. Mang tiếng là có sáu bảy vạn người nhưng chẳng qua cũng chỉ là những tên béo mặt béo ú nhưng dù sao họ có nhiều người, binh Tấn Châu trong lúc nhất thời muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ.
- Thuộc hạ đã phái người trà trộn vào trong đội ngũ của Tiêu Phá Quân rồi. Có cơ hội sẽ tiếp cận hắn.
Lưu Lăng hỏi: - Tình báo lần trước nói, không phải là sức chiến đấu của quân Hắc Kỳ của Tiêu Phá Quân rất cừ sao?
Triệu Đại nói: - Thực sự cầu thị mà nói, sức chiến đấu của quân Hắc Kỳ thật sự không thấp. Nhưng...Quân Hắc Kỳ chỉ có năm nghìn người, quân tạo phản của Tiêu Phá Quân lấy cờ màu đen làm cờ quân, vì vậy bách tính gọi nhân mã của hắn là quân Hắc Kỳ. Nhưng theo tin mà thuộc hạ có được thì thuộc hạ của Tiêu Phá Quân có thể đánh được thật ra chỉ có năm nghìn nhân mã trong quân doanh và cũng chính là quân Hắc Kỳ chân chính. Còn về sáu bảy vạn đại quân ở ngoài doanh thật sự không có sức chiến đấu, thậm chí có thể nói là không chịu nổi một cú. Nếu như mấy ngày này không phải là có binh tập luyện và có tố chất đỡ đòn cho thì quân Hắc Kỳ sớm đã bị Hữu Uy Vệ của Mông Hổ đánh diệt hết rồi.
Lưu Lăng ừ một tiếng, Triệu Đại nói tiếp: - Theo chỉ thị của Vương gia thì người của chúng ta trong mấy ngày này sẽ tiếp xúc với Tiêu Phá Quân, thuyết phục hắn tiền hậu giáp kích Mông Hổ chắc không khó lắm. Thuộc hạ nghĩ rằng, điều mà Tiêu Phá Quân để ý đến chính là thái độ của Vương gia sau khi đánh bại Mông Hổ.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Ngươi phái người nói cho Tiêu Phá Quân, từ sông Đại Thương xuống phía nam, bổn vương tuyệt đối không đặt chân một bước.
Triệu Đại nói: - Nếu như vậy thì lãnh thổ bốn phía Tấn Châu, chúng ta chỉ chiếm một nửa?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Tấn Châu chỉ là ván cầu mà thôi, không nhất thiết phải làm mất thể diện của Tiêu Phá Quân ở đây. Thứ mà hắn muốn chẳng qua chỉ là một địa bàn ổn định, ta sẽ cho hắn.
Triệu Đại lên tiếng nói tiếp: - Vương gia để thuộc hạ điều tra tin tức của Lạc Dương, người của Ảnh Vệ đã xâm nhập vào rồi nhưng hiện giờ Đại Chu quá loạn, Lạc Dương đóng cửa bảo vệ mình, muốn điều tra manh mối thì vẫn cần chút thời gian. Nhìn từ những tin tức mà chúng ta có được hiện giờ thì Lạc Dương cũng đang chiêu binh mãi mã khắp nơi, hai vạn quân thủ vệ ban đầu đã lên đến năm vạn rồi, đang không ngừng tập luyện mỗi ngày. Hơn nữa lương thực ở kho Lạc Dương còn nhiều, nuôi mười vạn đại quân trong năm năm cũng không thành vấn đề. Tường thành Lạc Dương cao rộng, muốn công phá...Khó đấy ạ!
- Từ Châu thì sao?
Lưu Lăng giơ tay chỉ vào bản đồ, hỏi.
Triệu Đại thấp giọng nói: - Đây cũng là nơi mà thuộc hạ muốn tiến cử với Vương gia, qua tổng hợp phân tích mà tình báo phía Ảnh Vệ có được thì hiện giờ Từ Châu...Là một tòa thành trống không.
Mắt Lưu Lăng sáng quắc lên, không khỏi ngồi thẳng người dậy.
- Nói tỉ mỉ một chút!
Triệu Đại nói: - Một tháng trước, tặc tử Từ Thắng Trị dẫn mười vạn người đánh Giải Châu, giữ quận Giải Châu là Mã An cầu cứu Từ Châu. Quận thừa Từ Châu Mã Tuệ là đệ đệ của Mã An, dẫn một vạn quận binh đuổi đến Giải Châu. Trên đường đi không ngờ lại trúng mai phục của Từ Thắng Trị, Mã Tuệ chưa chiến, một vạn quận binh đã bị giết gần hết, quân binh chạy về Từ Châu chưa đến một nghìn người. Chưa kịp đóng cửa, Từ Thắng Trị vứt bỏ Giải Châu mà đến lại dẫn quân tiến vào Từ Châu, giết hết những người phản kháng, sau khi cướp hết lương thực tài vật trong thành Từ Châu, sợ Trịnh Siêu- Đại tướng quân Tả Ỉu Vệ của Bồ Châu báo thù nên đã dẫn quân rút lui theo hướng Đan Châu.
- Trong thành Từ Châu hiện giờ, Quận thừa đã chạy rồi, Quận thừa chưa chiến, một vạn năm nghìn quân binh đã bị đánh tan tành, bách tính trong thành bị cướp đánh không còn gì. Bách tính trong thành mất đi năm sáu phần, phòng thành cũng bị tê liệt.
Lưu Lăng cười nói: - Đại Chu giống như đầu sư tử mạnh mẽ, ai có thể ngờ lại nát từ trong nội tạng như vậy. Nếu không phải như vậy thì đừng nói là Đại Hán chúng ta, ngay đến Hạ và Đại Liêu cũng đừng nghĩ đến việc chiếm được.
Triệu Đại nói: - Con sư tử mạnh mẽ đã ngã rồi, còn hai sói hoang phía bắc và phía tây đang cắn nhau túi bụi, tạm thời không có được tinh lực và binh lực đánh Đại Chu, đây đúng là cơ hội để Vương gia thi thố tài năng.
Lưu Lăng ừm một tiếng nói: - Hạ và Liêu cũng đều phải chú ý, đây quả thật là hai con sói hoang hung hãn. Nói không chừng thì chúng đều có thể cắn sau lưng chúng ta một miếng.
- Vương gia cứ yên tâm! Hưng Khánh Phủ, Thượng Kinh, người của Ảnh Vệ cũng đang chú ý đến.
- Đường đến Từ Châu, Đan Châu phái thêm người đi, cho ngươi thời gian một tháng thu thập tin tức tường tận nhất cho ta.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Ngoài ra...Phía Thái Nguyên có chuyện gì không?
Lưu Lăng dừng một chút hỏi.
Sắc mặt Triệu Đại không thay đổi, y biết Thái Nguyên Phủ đối với Vương gia mà nói đã không có ý nghĩa gì rồi, nhưng làm hậu phương, là hậu cần của đại quân thì tình hình của Thái Nguyên phải chú trọng vô cùng.
- Tất cả như thường, Thái hậu không vào triều nghe triều chính nữa nhưng phòng Quân Cơ vẫn phải bẩm báo những chuyện khó quyết đoán được đến cung Phượng Nghi. Lư Sâm đại nhân, Hầu Thân đại nhân, Chu Diên Công đại nhân phân công hợp tác, về triều chính cũng coi như đâu vào đấy. Đại quân hậu cần là do Hầu Thân đại nhân tiếp quản, tận tâm tận lực, chưa từng buông thả
Lưu Lăng nói: - Vậy thì tốt! Chỉ cần đại quân hậu cần tiếp tế tiếp viện không ngừng thì các trận thắng sẽ liên tiếp đến với chúng ta.
- Đi trước đi, mấy ngày này ngươi sẽ bận đấy!
Triệu Đại lên tiếng đáp lại, khom người lui ra ngoài. Lúc mới đi ra đến cửa đột nhiên nghe thấy hình như Lưu Lăng đang nói một mình mà ấm áp thật lòng như ánh nắng sau trưa.
- Ngươi cẩn thận chút! Trời lạnh rồi, trên người ngươi áo rất mỏng, như vậy không được.
Triệu Đại hơi sửng sốt, thần sắc như thường, nhưng trong lòng cảm động.
Gật đầu một cái, Triệu Đại chìm vào trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.
- Người đâu! Mời Trung Nghĩa Hầu đến, bổn vương có chuyện quân vụ quan trọng muốn thảo luận với y.
Đợi sau khi Triệu Đại đi trong chốc lát, Lưu Lăng phái thân binh đi mời Vương Bán Cân đến. Ngoài Vương Bán Cân ra Lưu Lăng không hề gọi người khác, cũng không người nào biết Lưu Lăng và Vương Bán Cân thảo luận gì nhưng trong đêm Vương Bán Cân đem theo lệnh tiễn và thư viết tay của Lưu Lăng, chỉ mang theo hai trăm thân binh rời khỏi đại doanh, cũng không biết là đi đâu trong trời tối muộn như vậy.
Ngày hôm sau, Lưu Lăng thăng trướng, lệnh cho đại quân xuất phát, vượt qua Ứng Châu không hội hợp với Lưu Mậu mà tăng tốc đến Ngọc Châu, thay đổi tốc độ đi chậm như rùa bò trong mấy ngày trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận