CON SÓI CÔ ĐỘC
Một nhóm Khiết Đan lang kỵ được chọn lựa kỹ càng, nhân số khoảng năm nghìn người lợi dụng màn đêm lặng lẽ rời khỏi đại doanh của người Khiết Đan. Một đường tiến về hướng Tây Nam Triệu Châu. Năm nghìn người này chính là Da Luật Cực tuyển chọn ra tinh nhuệ từ đại quân hai trăm ngàn binh lính. Mục đích chuyến đi này của bọn họ chỉ có một, đó là phải đuổi theo quân đội Lưu Lăng đi về Triệu Châu. Cho dù phải trả giá toàn quân năm nghìn người bị tiêu diệt cũng phải giết chết hắn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tử sĩ hành động có quy mô lớn nhất trong lịch sử. Năm nghìn võ sĩ dũng mãnh tinh nhuệ của Khiết Đan cùng lúc xuất phát cũng đã ôm trong lòng mình một quyết tâm phải chết. Bọn họ biết nhiệm vụ lần này của mình là cái gì, đó chính là đi chịu chết, dùng năm nghìn nhân mạng để đổi lấy một cái mạng.
Thủ lĩnh kỵ binh là võ sĩ bậc nhất của Khiết Đan danh xưng là Thiếp Mộc Cầu Ca.
Thiếp Mộc Cầu Ca từng trên lôi đài tỷ võ trong quân ngũ ở Thượng Kinh liên tục đánh thắng hai mươi bảy cuộc tỷ thí. Bất kể là tài bắn cung, đao thuật, cưỡi ngựa hay là cùng nhau đọ sức, trong lần đấu võ đó hắn đều không gặp bất cứ đối thủ nào. Năm đó hắn thật giống như ngôi sao chổi nổi dậy khiến cho những võ sĩ đã từng kiêu ngạo trong quân ngũ Khiết Đan đều phải cúi đầu thật sâu.
Năm đó, Thiếp Mộc Cầu Cầu Ca chẳng qua là một binh sĩ bình thường trong doanh trướng ở Thượng Kinh. Lúc ấy, đối thủ đầu tiên hắn đánh bại trên lôi đài chính là thiên phu trưởng của đội quân nghìn người mà hắn đang dưới trướng. Lúc hắn thắng lợi, hắn không chút do dự một cước đạp gãy xương cổ cái tên thiên phu trưởng kia. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cái tên thiên phu trưởng kia mấy ngày trước từng vô duyên vô cớ trút lên người hắn hai mươi roi. Mặc dù đánh chết người trên lôi đài là việc không được cho phép nhưng có lẻ bởi vì biểu hiện của hắn quá mạnh mẽ, chỉ dùng hai chiêu đã đánh chết cái tên thiên phu trưởng ngạo mạn không ai chịu nổi kia. Cho nên người chủ trì đại hội tỉ thí hôm đó là Nhị Hoàng tử Da Luật Đức Quang không để cho đội chấp pháp lên bắt người mà tuyên bố cho hắn đi vào vòng tỷ thí tiếp theo.
Tên thiên phu trưởng ra tay trước, một quyền tràn đầy uy lực trực tiếp nổ ran nơi cổ họng của hắn. Nếu như bị một quyền này đánh thật mà nói, không nghi ngờ người bị gãy nát xương cổ chính là Thiếp Mộc Cầu Ca.
Thiếp Mộc Cầu Ca cũng ra quyền. Một quyền oanh ngay trên nắm tay thiên phu trưởng. Lập tức các khớp xương trên cánh tay thiên phu trưởng bị phản phương hướng mà bẻ gãy. Xương cốt trắng hếu từ trong thịt lòi ra, thật giống như một cây gỗ bị cắt đứt. Sau đó, lực nắm tay Thiếp Mộc Cầu Ca vẫn không giảm một quyền oanh ngay vào ngực thiên phu trưởng kia. Một quyền này trực tiếp làm cho ngực của thiên phu trưởng thành một hố sâu, chặt đứt không biết bao nhiêu cái xương sườn. Điều có thể khẳng định là, kỳ thật lúc Thiếp Mộc Cầu Ca dùng chân giẫm lên cổ họng của thiên phu trưởng kia thì tên thiên phu trưởng đó đã chết vì trái tim vỡ vụn.
Thiếp Mộc Cầu Ca như vậy mà trên lôi đài giết chết người đầu tiên. Hơn nữa, bởi vì Da Luật Đức Quang đã nổi lên lòng mến tài mà cho cơ hội tiến vào vòng đấu tiếp theo. Mà điều làm cho người ta không ngờ tới chính là, tên thiên phu trưởng kia cũng không phải là người cuối cùng hắn giết ở trên lôi đài. Nếu như nói hắn và tên thiên phu trưởng kia có tư thù cá nhân mà báo thù giết người thì vẫn có lý do của nó... vậy trong hai mươi bảy cuộc tỷ thí kế tiếp, hắn giết chết mười bốn người, tuyệt đại bộ phận hắn đều không nhận ra.
Một người như vậy, thắng liền hai mươi bảy trận, giết hết mười bốn đối thủ cạnh tranh, rõ ràng đã phạm vào tội chết nhưng Da Luật Đức Quang lại kiên trì tiếp tục bảo vệ hắn. Da Luật Đức Quang tuy thân là Nhị Hoàng tử nhưng quy định không được tổn hại đến tính mạng nhau trong trận tỉ đấu này là do Da Luật Hùng Cơ định ra. Cho nên, nói tới nói lui thì cuối cùng tha một mạng của Thiếp Mộc Cầu Ca vẫn là vị hoàng đế bệ hạ Khiết Đan kia.
Da Luật Đức Quang sau cuộc tỷ võ liền đem Thiếp Mộc Cầu Ca đi yết kiến Da Luật Hùng Cơ. Tuy rằng cách rất xa và có lẽ Da Luật Hùng Cơ không thấy rõ bộ dạng của Thiếp Mộc Cầu Ca, nhưng Thiếp Mộc Cầu Ca đã dùng bản lĩnh của mình, vì chính mình mà thắng được cơ hội sống sót.
- Xin bệ hạ đừng giết ta. Ta sẽ thay bệ hạ giết càng nhiều người hơn nữa để bù đắp lỗi lầm phạm phải của mình.
- Để cho ta thấy được bản lĩnh giết người của ngươi!
Da Luật Hùng Cơ ngồi trên ghế rộng phủ da hổ, thản nhiên nói một câu.
- Được.
Thiếp Mộc Cầu Ca nói.
Hắn muốn có một cây cung, mười mũi tên Lang Nha sau đó sai người ở một trăm năm mươi bước bất ngờ xếp đặt một bia ngắm. Kế tiếp trong thời gian đại khái chưa tới một phút hắn đã bắn mười mũi Lang Nha tiễn ra ngoài, một một mũi tên đều bắn trúng vào hồng tâm. Sau đó hắn lên ngựa, dùng mộc đao chém mười hai tên Kim trướng thị vệ đối chiến với hắn té xuống ngựa. Ngoài dự liệu của người ta, hắn không ngờ ở ngay trước mặt hoàng đế bệ hạ dùng mộc đao đâm vào bụng một gã Kim trướng thị vệ.
Sau đó trong tiếng kêu rên của Kim trướng thị vệ, hắn xoay người ra ngoài trước ôm một đầu sư tử đá nặng đến ngàn cân bê lên, sau đó đi bảy bước, mỗi một bước chân giẫm lên mặt đất đều có dấu chân thật sâu.
- Quả là thủ đoạn tốt.
Đây là câu nói thứ hai của Da Luật Hùng Cơ. Câu nói thứ ba, liền tạt một chậu nước lạnh giá lên trái tim nóng bỏng cầu tài của Da Luật Đức Quang và ánh mắt đang sáng lên của Thiếp Mộc Cầu Ca.
- Tới U Châu đi. Làm thị vệ bên cạnh thái tử Da Luật Cực sẽ không làm ô nhục một thân bản lĩnh này của ngươi.
Nói xong câu đó, Da Luật Hùng Cơ bệ hạ đứng dậy rời khỏi, thậm chí ngay cả một lần ngoảnh đầu nhìn lại cũng không có. Ông ta giống như không hề nhìn ra chút thất vọng và khó hiểu trong đôi mắt sâu của họ. Một chút cũng không cảm nhận được sự tán thưởng và yêu thích của Da Luật Đức Quang đối với Thiếp Mộc Cầu Ca. Da Luật Đức Quang lúc đó cũng không nghĩ ra, tại sao người mà mình tiến cử đưa tới mà bệ hạ một câu đã đưa tới bên cạnh đại ca rồi. Đây là người hắn đã đỡ đòn áp lực để bảo vệ tới cùng, vì sao lại thành toàn cho người đại ca ở nơi U Châu xa xôi kia?
Hắn lúc đó cho rằng, bệ hạ vẫn là yêu thương đại ca hắn hơn một chút. Không. Là nhiều rất nhiều, cho nên mới có thể đem một người hổ tướng như vậy đưa đến bên cạnh Da Luật Cực còn chính mình chỉ rơi vào cái danh cầu hiền như khát nước hơn nữa thanh danh này vẫn là mang theo mùi máu tươi. Sau đó tâm phúc của hắn đại tướng Tiêu Mật nói cho một phen mới khiến cho sự không cam lòng của hắn nhạt dần vơi đi một chút.
- Bệ hạ làm như vậy chỉ sợ là có thâm ý khác!
- Nói!
- Vì sao phải đem nhân tài mà người tìm ra đưa đến U Châu, Đại vương người đã cẩn thận suy xét qua chưa?
- Không phải là bệ hạ càng lưu tâm đại ca sao?
- Đúng vậy. Bệ hạ e rằng cũng hy vọng Đại vương người cho rằng như thế đó.
- Hả? Ngươi nói rõ một chút xem!
- Bệ hạ đây là... muốn Đại Vương đi tranh giành với Thái tử điện hạ.
Tiêu Mật nói: - Bệ hạ mong muốn mâu thuẫn giữa Đại Vương và Thái Tử lớn hơn một chút, cũng là hy vọng Đại Vương càng mạnh hơn một chút. Chỉ cần Đại vương vẫn một lòng không phục đối với Thái tử thì áp lực bên phía Thái tử sẽ vẫn luôn rất lớn, Thái tử nếu như không muốn bị Đại vương thay thế nhất định phải làm rất tốt mới được. Thái tử... cũng không thể dựa vào sự ban thưởng của bệ hạ mà sống qua từng ngày, đến thị vệ bên mình đều là do bệ hạ ban thưởng. Thật ra, trong lòng Thái tử có lẽ càng sống không dễ chịu chút nào?
Da Luật Đức Quang suy nghĩ minh bạch những lời Tiêu Mật nói là có ý gì cho nên hắn... Tâm tình mâu thuẫn đối với việc Da Luật Hùng Cơ đem Thiếp Mộc Cầu Ca ban cho Thái tử càng lớn hơn. Hắn thậm chí ở trong Kim trướng trực tiếp hỏi phụ thân hắn. Vị hoàng đế bệ hạ Khiết Đan vĩ đại kia tại sao phải làm như vậy. Đổi lấy cho hắn không phải là một đáp án mà là một roi da. Nhưng sau khi Da Luật Đức Quang bị ăn roi da trở lại đại trướng của mình thì lại vô cùng vui sướng như thế, tươi cười khoan khoái. Lúc trời tối, Da Luật Hùng Cơ còn ban thưởng cho hắn kim sang dược chữa trị vết thương, còn ban cho chức vụ đóng giữ Tây Kinh.
Da Luật Cực vô cùng không thích Thiếp Mộc Cầu Ca.
Da Luật Hùng Cơ đem Thiếp Mộc Cầu Ca phái đến U Châu, cũng không có chỉ ý nào khác để Da Luật Cực trọng dụng hắn cũng không có phong thưởng chức quan gì thậm chí đến cả một chức vụ ngũ trưởng cũng không cho hắn cho nên Da Luật Cực cũng không có thái độ chiêu hiền đãi sỹ gì mà còn sai Thiếp Mộc Cầu Ca đi trấn giữ ở cửa thành U Châu. Hơn nữa, hắn còn là một gã binh lính bình thường nhất.
Mà Thiếp Mộc Cầu Ca dường như cũng không vì những đãi ngộ như vậy mà cảm thấy phẫn nộ và buồn bực. Sau khi hắn nhận được mệnh lệnh liền cầm lên thanh loan đao của mình, cung tiễn trên lưng mình đi đến cửa thành trình diện. Nếu như nói hắn có hành động dị thường gì... đó chính là hắn tới cửa thành liền đem Bách phu trưởng khoa tay múa chân đánh thành đầu heo. Sau đó, một người binh sĩ đánh bại ba mươi mấy người giữ thành, ngồi trên chiếc ghế của Bách phu trưởng ở cửa thành kia chờ Da Luật Cực phái người đến bắt hắn.
Da Luật Cực sau khi biết được việc này cũng chỉ cười. Căn bản không biểu hiện ra chút phẫn nộ nào, cũng không nói một câu nào. Cho nên chẳng có ai đi tìm Thiếp Mộc Cầu Ca chuốc lấy phiền phức cả. Hắn vẫn là một tên lính quèn trấn giữ cửa thành như cũ. Trấn thủ cũng được hai năm. Mãi đến trước khi Da Luật Cực suất quân xuôi nam mới nhớ tới một binh lính dũng mãnh như vậy, phái người điều hắn từ cửa thành trở về, bổ nhiệm hắn làm đội trưởng kỵ binh.
Lúc Thiếp Mộc Cầu Ca rời khỏi cổng thành, Bách phu trưởng giữ cửa kia liền phái người mua về mười cân rượu ngon, lại mở một bàn tiệc rượu ở quán rượu nổi tiếng nhất U Châu gửi đến nhà mình. Buổi tối hôm đó uống say như chết. Hai năm qua, thật là khổ cho hắn.
Bởi vì những tướng quân trong quân đội U Châu kia đều biết rằng, Thiếp Mộc Cầu Ca là thị vệ mà bệ hạ ban thưởng cho Thái tử điện hạ. Tuy Thái tử điện hạ phái hắn đi giữ cửa thành, nhưng không ai vì Thiếp Mộc Cầu Ca đánh Bách phu trưởng kia một trận mà làm khó hắn. Đương nhiên, từ ngày đó trở đi Bách phu trưởng giữ cổng coi như ngày ngày bị đánh, cũng sẽ không có người làm chỗ dựa thay hắn.
Thiếp Mộc Cầu Ca một tháng trước mới từ đội trưởng kỵ binh nho nhỏ thăng lên làm Chỉ huy sứ Thân binh doanh của Da Luật Cực.
Bởi vì ở bên cái hồ ở phía Nam Thương Châu, chỉ huy sứ thân binh của y đã bị quân Hán loạn tiễn bắn chết rồi. Bởi vì ngày đó Thiếp Mộc Cầu Ca thay y cản hết mười ba mũi tên cho nên y mới có thể dưới sự bảo vệ của đám thân binh mà chạy thoát trở về. Y nghĩ rằng Thiếp Mộc Cầu Ca sẽ chết trong đám loạn quân. Ai cũng đều không ngờ tới, sau giờ ngọ ngày thứ hai, toàn thân Thiếp Mộc Cầu Ca đều là máu, trên người còn cắm cả mười ba mũi Lang Nha tiễn trở về đại doanh của mình. Hắn không chết nhưng cách cái chết thật đã không xa nữa.
Sau khi đi vào viên môn đại doanh Khiết Đan, Thiếp Mộc Cầu Ca liền ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh. Quân y người Khiết Đan dùng hết một canh giờ mới có thể cắt bỏ hết áo giáp trên người hắn xuống, rút từng cây từng cây Lang Nha tiễn cắm trên người hắn ra. Sau đó lại dùng tiếp hai canh giờ mới băng bó hắn giống như một xác ướp ở trên giường tu dưỡng. Nói thật, những người quân y này đều không ai nghĩ rằng, hơn một tháng sau, Thiếp Mộc Cầu Ca không ngờ lại có thể hồi phục nhanh như vậy!
Nhưng không biết vì sao, mặc dù Thiếp Mộc Cầu Ca cứu được mạng của Da Luật Cực nhưng y vẫn như cũ không thích Thiếp Mộc Cầu Ca. Cho nên khi Thiếp Mộc Cầu Ca chủ động yêu cầu suất quân đuổi giết Lưu Lăng, Da Luật Cực dường như không hề suy xét đã đáp ứng.
Lang kỵ năm nghìn. Người lĩnh quân là một con sói cô độc cả người đầy vết thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận