Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 275: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
TẤN CÔNG NÚI.
Trên trăm mặt khiên lớn xếp thành một hàng, thật giống như một bức tường di động, tuy rằng thong thả nhưng nặng nề vô cùng. Tối nay ánh trăng dịu dàng như nước, mặc dù ít sao nhưng cũng không hề âm u. Bầu trời như được gột rửa, ngàn dặm không có mây. Nhưng binh lính Hắc Kỳ Quân trú đóng ở sườn núi khi nhìn thấy cái vách tường sắt nặng nề đang di chuyển trong lòng ai nấy nặng trịch một tầng mây đen.
Đội ngũ thong thả di chuyển, cũng không bị địa hình gồ ghề ảnh hưởng tới, mặc dù có người trượt chân nhưng lại được đồng bạn nâng dậy rất nhanh, không hề ảnh hưởng đến tốc độ của đội ngũ.
- Cung tiễn thủ, hai trăm bước, bắn!
Lê Viễn Triều đứng trên một tảng đá lớn, nhìn nhân mã Tả Úy Vệ đang áp tới lớn tiếng hạ lệnh.
Cung tiễn thủ ngắm bắn, ở trên đất bằng cũng có thể bắn ra khoảng cách hai trăm bước, hiện tại lợi dụng địa hình, mũi tên bay xa hơn bình thường chút ít. Đối phó với cái khiên lớn này, Hắc Kỳ Quân cũng không có biện pháp nào. Nỏ lớn là thứ đồ xa xỉ phẩm, bọn họ không có được trang bị như vậy, không thể đánh tan phòng ngự của khiên lớn. Nhưng nếu lăn gỗ lại khác, có thể đả thương những binh lính đang ẩn thân phía sau khiên. Bởi vì đang lên dốc, hơn nữa khiên lớn di chuyển thong thả, bắn góc cao là đợt phản công đầu tiên Tả Úy Vệ gặp phải, cũng không thể tránh khỏi thương tổn.
Chỉ huy đợt công kích thứ nhất chính là lang tướng dưới trướng Trịnh Siêu Lý Phổ, người này xuất thân là con cháu nhà quyền quý của Đại Chu, nghe nói trên người ít nhiều còn mang theo huyết mạch hoàng tộc Đại Đường. Nhưng người này cũng không ỷ vào gia thế, không ra vẻ công tử quan gia, mà lại là một mãnh tướng dũng mãnh, thiện chiến.
- Kéo rộng khoảng cách! Không cần tiếp cận quá gần! Lính dùng trường thương tiến lên cùng chiến đấu với cung tiễn thủ.
Lý Phổ nhanh chóng hạ lệnh.
Gần ngàn lính dùng trường thương tiến lên đem ba trăm cung tiễn thủ bao bọc ở giữa. Đồng thời lính dùng trường thương giơ thẳng binh khí lên, lắc lư trái phải. Gần ngàn tên lính dùng trường thương đồng thời giơ binh khí lên cao lay động trái phải có quy luật, từ xa trông lại như đồng cỏ dại bị gió lay.
Đây là một cách ứng phó cung tiễn rất hữu hiệu của lính dùng trường thương, trường thương trận của Thụy Điển chính là được thực hiện như vậy để phòng ngự cung tiễn thủ bắn tên góc cao. Nghe nói, phòng ngự kiểu này khi đạt hiệu quả cao nhất có thể lên tới tám mươi phần trăm.
Theo sắc trời tối sầm dần, hơn một ngàn mũi tên lông vũ che phủ trời đất bắn xuống. Âm thanh phốc phốc xen lẫn tiếng người trúng tên kêu rên. Bắn góc cao có tầm bắn xa, nhưng nếu kẻ thù kéo dài khoảng cách thì lực sát thương quả thật rất hữu hạn. Hơn nữa mặc dù đánh trúng vào mục tiêu, một mũi tên cũng rất khó để giết được địch. Tả Úy Vệ tấn công vào trong núi theo đội ngũ, cung tiễn thủ có lực phòng ngự thấp nhất lại được lính sử dụng trường thương bảo hộ nên thương vong rất ít. Nhưng Phác Đao Thủ ở mặt sau bị trận mưa tên vừa rồi đánh ngã mười mấy người. Về phần trọng giáp Mạch Đao Thủ đi sau cùng, mũi tên lông vũ được bắn ra căn bản không phá rách được áo giáp dày của họ. Mũi tên lông vũ dừng ở giữa trận địa trọng giáp bộ binh, đập vào áo giáp đinh đang tóe lên một chuỗi lửa nhưng một người cũng không giết được.
Khoảng cách năm mươi bước trôi qua rất nhanh, hai đợt bắn góc cao qua đi, binh mã Tả Úy Vệ đã lên tới sườn núi bỏ lại phía sau hơn trăm cỗ thi thể, căn bản là không ngăn được bước chân của họ tiến lên. Khoảng cách ngày càng gần, Hắc Kỳ Quân có bắn góc cao nữa cũng mất tác dụng.
Một trăm ba mươi bước, khiên lớn phía trước nhất bỗng nhiên di chuyển sang ngang, lộ ra một khe hở ở giữa, rốt cuộc tới khi động võ lực lại là một đám cung tiễn thủ Tả Úy Vệ nhanh chóng giương cung nhắm bắn, so với những thứ ngổn ngang trong tay binh lính Hắc Kỳ Quân thì bộ cung chế thức được chế tác tinh xảo hơn rất nhiều. Đại Chu trang bị bộ cung cho mười hai Vệ có thể dễ dàng bắn ra trong khoảng cách hai trăm bước trở lên, một trăm năm mươi bước có thể bắn thủng bì giáp, trong khoảng một trăm bước có thể xuyên thủng hai tầng bì giáp.
Một trăm ba mươi bước, mặc dù là ngưỡng bắn, nhưng đã đạt tới khoảng cách gây sát thương hiệu quả.
Đối với cung nỏ đơn sơ trong tay Hắc Kỳ Quân, bộ cung của cung tiến thủ Tả Úy Vệ có uy lực lớn hơn rất nhiều. Cung tiễn Hắc Kỳ Quân sử dụng đại bộ phận là dùng miếng trúc cuộn lại thành cung, mũi tên lông vũ đang sử dụng cũng là bản thân tự chế tạo, uy lực của nó hoàn toàn không so cùng tên Lang Nha của Tả Úy Vệ đang bắn tới.
Mới bắt đầu giao thủ, mặc dù là chủ công, lại gặp địa hình hạn chế, nhưng có trang bị hoàn mĩ Tả Úy Vệ mơ hồ chiếm thượng phong. Sau hai đợt mũi tên được bắn ra, cung tiễn thủ Hắc Kỳ Quân phòng ngự trên núi đã bị đánh ngã hai ba trăm người.
Một trăm bước, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.
- Đại tướng quân! Thuộc hạ dẫn người đi xuống đuổi bọn chúng đi!
Vị tướng đắc lực dưới trướng Lê Viễn Triều là Trương Hoành xin chỉ thị.
Lê Viễn Triều lắc lắc đầu: - Đằng sau khiên lớn kia nhất định có trọng giáp bộ binh của Tả Úy Vệ, ngươi dẫn người lao xuống tuy rằng chiếm ưu thế địa hình nhưng đao trong tay chúng ta là thứ đồ hạ cấp, không thể chém bị thương trọng giáp bộ binh được.
- Chuẩn bị tốt cây lăn, trong vòng năm mươi bước thì thả.
Lê Viễn Triều lớn tiếng hạ lệnh.
Lăn cây, không nhất định có thể lăn tới chân núi, không ai có thể cam đoan cái thứ đồ gỗ này lăn được mấy trăm mét. Đối với khoảng cách quá xa, lăn cây quả thật không phát huy tác dụng. Hơn nữa ban đầu Lê Viễn Triều không có ý định dùng lăn cây để đả thương kẻ thù vào tối nay, y sợ kẻ địch biết thủ đoạn của mình quá sớm, về sau sẽ mất tác dụng. Nhưng hiện tại xem ra lăn cây cũng không có hiệu quả như mình muốn. Đầu tiên, khoảng cách xa không dùng được, khoảng cách quá gần thì kẻ thù rất nhanh đã xông tới. Ngộ nhỡ cây lăn bị vướng, sau khi lăn cây cũng không có tác dụng.
Chín mươi bước, Lê Viễn Triều quát to: - Cung tiễn thủ, hỏa tiễn! Đốt cháy tấm chắn.
Cung tiễn Hắc Kỳ Quân đều châm lửa vào mảnh vải cột trên mũi tên lông vũ, mảnh vài dính dầu cải liền bắt lửa bùng cháy. Lê Viễn Triều vừa hạ lệnh, một màn mũi tên có lửa song song mặt đất bay ra ngoài, trông khá là kỳ vĩ. Sở dĩ đợi tới cự ly này mới dùng hỏa tiễn là vì cung của Hắc Kỳ Quân quá yếu, ngoài trăm bước mũi tên lông vũ đã không còn sức mạnh, nhẹ tênh tênh, căn bản không thể đánh vào cái khiên lớn. Nếu hỏa tiễn không thể cắm vào và thiêu đốt khiên lớn, như vậy lãng phí rất nhiều dầu cải vô ích.
Bùm bùm một mảnh động tĩnh, ở khoảng cách tám mươi bước, hỏa tiễn bay nhanh như gió không ngờ vẫn không thể cắm lên khiên lớn. Hỏa tiễn bắn ra tạo nên một loạt hoa lửa, sau đó rơi trên mặt đất bị binh lính Chu quân đi qua, giẫm tắt toàn bộ.
- Con bà nó! Phía trên khiên lớn của Tả Úy Vệ được bọc bằng sắt lá! Trách không được phải ba bốn người nâng một tấm chắn, mẹ nó!
Trương Hoành hung hăng mắng một câu.
Đây chính là quân đội chính quy, mới có được trang bị xa xỉ như thế.
Sau một vòng hỏa tiễn, cung tiễn thủ Tả Úy Vệ tránh ở mặt sau của khiên lớn lập tức giương cung bắn trả. Lang Nha tiễn hung ác độc địa mang theo tiếng gió dễ dàng xé rách áo bông hoặc áo đơn của binh lính Hắc Kỳ Quân, chấm dứt một sinh mệnh còn đang mơn mởn. Bởi vì thời tiết giá lạnh, máu vừa chảy ra đã bị đông lại, trong đêm đông ngọn lửa thi thoảng lóe lên, bập bùng mang theo sắc máu đỏ tươi, một khung cảnh yêu dị mê ly.
Mấy trăm tên cung tiễn thủ bị bắn chết, khóe miệng Lê Viễn Triều co quắp. Y đau lòng, thật sự rất đau lòng. Hai vạn người này y vất vả lắm mới có thể tranh thủ được, không chỉ hôm nay, ngày mai, mà cả về sau này hai vạn người này là quân của y. Đây là do chính Tiêu Phá Quân đáp ứng, xem như làm phần thưởng cho chiến dịch núi Thanh Phong. Đó đều là binh của y, chết một người y đều rất đau lòng. Huấn luyện ra một kẻ đủ tư cách là cung tiễn thủ không khác lắm so với huấn luyện ra một tên kỵ binh, một lúc chết mấy trăm người, mà cung thủ của đối phương ẩn thân sau khiên lớn lông tóc gần như không bị hao tổn gì, điều này làm cho Lê Viễn Triều đau lòng cùng phẫn nộ.
- Cung tiễn thủ lùi về phía sau.
Lê Viễn Triều cắn răng hạ lệnh.
Trận này, mặc dù mình có ưu thế về địa lý, thể lực so với đối phương cũng mạnh hơn, nhưng đến bây giờ lại không có chút biện pháp nào ngăn lại đối phương. Trừ việc đợi trong vòng năm mươi bước có thể lăn cây, y chỉ có thể nhìn kẻ thù từng bước từng bước sát lại gần mà bó tay không có biện pháp ngăn cản.
Không đợi được tới năm mươi bước!
- Thả cây lăn!
Lê Viễn Triều vung tay lên, thét mạnh một tiếng.
Sau khi chặt dây thừng, những khúc cây lao thẳng xuống triền núi, rít gào mang theo tiếng gió, lúc này, Chu quân còn cách đó khoảng sáu mươi bước, khoảng cách như vậy, tuy rằng nhìn cây lăn xuống với một khí thế kinh người nhưng ai có thể cam đoan cái cây có thể lăn xa tới sáu mươi bước.
Rốt cuộc trời không phụ người có lòng. Uy lực của cây lăn không làm Lê Viễn Triều hoàn toàn thất vọng, quan quân tấn công núi rõ ràng là sợ loạn cả lên. Vận khí tốt, cây lăn trực tiếp đập vào đùi của người nâng khiên, vận khí không tốt, quá nửa cây lăn dừng lại trên đường. Nhưng dù vậy, việc đả thương quan quân rõ ràng có hiệu quả.
Thuẫn trận bị nện vào gây ra vài chỗ hỏng, càng ngày càng có nhiều quan quân bị cây lăn đụng trúng.
- Trọng giáp Mạch Đao Thủ đi trước mở đường.
Lý Phổ không nghĩ tới Hắc Kỳ Quân còn khó chơi như vậy, hiện tại thuẫn trận đã rối loạn, y không còn khả năng hạ lệnh lui lại. Sắc mặt dữ tợn, y quyết định đánh cược một lần.
Hai trăm trọng giáp bộ binh bước chân nặng nề di chuyển, ba năm người một tổ, song song đi tới, nặng nề hướng Mạch Đao xuống, nhìn thấy có cây lăn xuống, vài người đem Mạch Đao cắm xuống, thình thịch một tiếng, thân đao không chịu nổi sức nặng mà kêu vang. Mà thân thể cường kiện của trọng giáp bộ binh cũng cảm thấy hai tay rung lên, nhức mỏi.
Đem cây lăn ngăn cản, tổ trọng giáp bộ binh lại đi thẳng về phía trước.
- Lính xài trường thương! Đi xuống giết bọn chúng.
Lê Viễn Triều không ngờ dựa vào sức mạnh biến thái của trọng giáp bộ binh mà có thể ngăn cản sức mạnh của cây lăn, đem từng cây từng cây lăn một chặn lại, mắt y đỏ rực. Giữa hai quân có rất nhiều cây lăn dừng lại, cho dù chút nữa có thả thêm cây cũng không làm nên chuyện gì.
Hơn một ngàn người gọi là lính dùng trường thương dưới sự dẫn dắt của một Lang tướng lao xuống, binh lính Hắc Kỳ Quân y phục lộn xộn kêu gào cổ vũ, tuy rằng trong lòng bọn họ sợ hãi vô cùng, nhưng trong tay ngoại trừ cán sáp ong vót nhọn thì không còn vật gì có thể an ủi họ.
- Cung tiễn thủ, hai đợt liên xạ, rút lui về sau cùng.
Lý Phổ hạ hai mệnh lệnh ngắn gọn.
Y cũng không thèm để ý trọng giáp bộ binh bị kẹp giữa cung tiễn thủ và kẻ thù, mặc dù là Lang Nha tiễn, cũng không thể phá được áo giáp thật dày kia. Một khi bắt đầu vật lộn, cung tiễn thủ không có năng lực phòng ngự ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của kẻ thù.
Cung tiễn thủ Tả Úy Vệ lập tức bắn hai đợt tên liền rồi nhanh chóng rút về phía sau.
Hai đợt tên liên tục vừa đúng lúc lính dùng trường thương của Hắc Kỳ Quân lao xuống, cũng không tạo ra quá nhiều thương tổn, chỉ đánh ngã khoảng một trăm người. Lý Phổ hô to khiến Phác Đao Thủ xông lên hội hợp cùng trọng giáp bộ binh, sau đó lệnh cho lính xài trường thương kết thành phương trận, giống như con nhím đè ép về phía trước.
Vật lộn thảm thiết bắt đầu, binh lính Hắc Kỳ Quân kêu to dùng quán tính nhảy lên sau đó đưa binh khí trong tay ra sức đâm mạnh vào người trọng giáp bộ binh. Với lực đạo ấy dù không thể đâm thủng thân thể nhưng cũng có thể đánh ngã địch nhân xuống đất.
Nhưng trọng giáp bộ binh được huấn luyện kỳ công có thể dễ dàng bị đánh bại thế sao?
Tuy rằng nhân số có không tới hai trăm người, nhưng lực sát thương của trọng giáp bộ binh có thể làm cho người ta không ngừng kinh ngạc.
Bọn họ nhanh chóng tập hợp cùng một chỗ, kết thành trận có hình trùy. Trọng giáp bộ binh đi đầu luân phiên bị đả thương, nhưng phía sau còn có đồng đội chống đỡ, gã vẫn sừng sững đó không bị ngã xuống, chỉ có điều gã không còn sức mà giơ Mạch Đao lên, ở trên người gã, bị chọc ra ít nhất bốn năm lỗ máu. Cho dù là áo giáp bọn họ có lực phòng thủ kinh người cũng không thể ngăn được vô số trường mâu đang ra sức đâm tới.
Người đầu tiên ngã xuống rồi, phía sau trọng giáp Mạch Đao Thủ nhanh chóng tiến lên lấp đỉnh, một đao đem lính xài trường thương Hắc Kỳ Quân thành hai mảnh. Máu vẩy ra như mưa, nội tạng phù một tiếng rơi đầy đất. Một nhát trúng đích, Mạch Đao Thủ lại vung đao, chém bay một bên bả vai liền đầu của một tên vừa công kích mình.
Chém giết máu chảy đầm đìa, hừng hực khí thế.

Bình Luận

0 Thảo luận