Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 337: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NÀNG CÒN NHỎ.
Cái giá phải trả của Trần Tử Ngư khi đùa với lửa là, một đêm 'hoa mai tam lộng'. Cặp mông tròn trắng tuyết của nàng nâng cao lên, chịu đựng từng đợt từng đợt va chạm của Lưu Lăng. Nàng nằm sấp, mông đưa lên, càng khiến thân thể gần như hoàn mỹ của nàng triển lộ hoàn toàn. Vòng eo thon thả bờ mông cong tròn tới mê người.
Xa cách hai tháng, khiến hai người có chút không kiềm lòng được. Sau từng lần từng lần tiếp nhận và cho đi, cuối cùng, hai người sức cùng lực tận ôm nhau nằm trên giường. Đêm này, sau bão tố mưa dông, hoa càng thêm kiều diễm. Sáng sớm, Lưu Lăng tuy chỉ ngủ có hai ba giờ đồng hồ, nhưng vẫn thức dậy theo thói quen. Chỉ có Trần Tử Ngư đang say giấc ôm chặt cánh tay hắn, Lưu Lăng liền bỏ qua dự định rời giường luyện công.
Nhìn nữ nhân đang say giấc bên cạnh, Lưu Lăng cảm thấy bản thân thật sự vẫn còn rất hạnh phúc. Hắn không biết có phải người chết rồi đều đi sang một thế giới khác không, nhưng cũng không thật sự thấy trớ trêu khi bản thân tái sinh trong loạn thế này. Hiện giờ, cái một nam nhân nên có, dường như hắn đều đã có được. Nữ nhân yêu mình sâu đậm, quân đội hùng tráng oai vệ, còn có non sông vạn dặm. Trời vẫn rất quan tâm tới bản thân, theo lý mà nói hẳn là không có gì không mãn nguyện mới đúng. Nhưng đã có thể sống lại một kiếp, vì sao không buông mình tự do tự tại mà sống? Nếu ông trời cho ta cơ hội này, vậy... thì hãy để hạnh phúc này thuộc về mỗi gia đình trong thiên hạ, không chỉ thuộc về mỗi mình Lưu Lăng ta!
- Vương gia!
Không biết từ khi nào, Trần Tử Ngư đã tỉnh giấc, nàng đang nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Lưu Lăng.
- Sao không ngủ thêm chút nữa?
Lưu Lăng khẽ nói.
Trần Tử Ngư đem thân thể bóng mịn như cá dụi vào lòng ngực Lưu Lăng, hai đóa hoa kiều diễm trên ngực nàng đang ma sát trên cơ thể Lưu Lăng. Ôm lấy cánh tay Lưu Lăng, Trần Tử Ngư hạnh phúc cười: - Vốn muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng nhớ đến Vương gia còn phải dậy sớm luyện công, ngủ không được nữa.
Lưu Lăng vỗ vỗ mặt Trần Tiểu Ngư: - Hôm nay không đi luyện công nữa, ở bên nàng thêm một lát.
Trần Tử Ngư dùng sức dụi người vào lồng ngực Lưu Lăng, mái tóc dài lướt nhẹ qua lồng ngực Lưu Lăng: - Tốt quá, hôm nay sẽ độc chiếm Vương gia một lần. Hi hi... Ngọc Châu muội muội, Mi Nhi muội muội lúc này đang ở Tấn Châu nhớ Vương gia tới mày ủ mặt ê, ngược lại thiếp được lợi. Chỉ là... Vương gia có phải cũng nên đón hai muội muội qua đây không?
Lưu Lăng đưa bàn tay to lớn của hắn phủ lên cặp mông nở nang của Trần Tử Ngư nhẹ nhàng vuốt ve: - Để qua một đoạn thời gian nữa, trước khi sang năm ta sẽ về Tấn Châu. Hiện giờ Ung Châu vùng này vẫn chưa ổn định, vả lại ta cũng sẽ ở lại Ung Châu không lâu, thay vì để các nàng chịu xóc nảy cả đường chạy tới đây, chi bằng ta về Tấn Châu sẽ tiện hơn một chút.
Trần Tử Ngư dùng ngón tay nhè nhẹ vẽ vòng tròn trên ngực Lưu Lăng, động tác mềm mại tinh tế tựa như quấy vào lòng Lưu Lăng: - Vương gia cũng không biết đâu, nếu Vương gia cho các nàng hai người đến, chỉ e các nàng liền chạy sớm đến đây rồi, làm sao lại ngại cực xóc nảy? Vương gia là đại trượng phu, chí tại tứ hải thiên hạ. Nhưng chúng thiếp là tiểu nữ nhân, tâm tư một lòng đều đặt hết trên người Vương gia. Vương gia chính là trời của thiếp, thế giới của chúng thiếp chính là mỗi mình Vương gia. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương gia, đừng nói Vương gia không để chúng thiếp chịu khổ, cho dù thật sự có khổ cực, chúng thiếp cũng tâm cam vui vẻ.
Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng khiêu vũ trên lồng ngực Lưu Lăng, hô hấp của nàng phả lên mặt Lưu Lăng, ngứa ngứa, tê tê. Nàng ngửa đầu nhìn Lưu Lăng nói chuyện, hơi thở tựa hoa lan.
Tâm trí Lưu Lăng rúng động, không kìm lòng một miệng hướng tới ấn đè xuống đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Trần Tử Ngư bị khóa chặt miệng, ư ư lên tiếng kháng nghị, nhưng rất nhanh, chiếc lưỡi đinh hương liền cùng chiếc lưỡi của Lưu Lăng quấn lấy nhau. Cũng không biết đã hôn bao lâu, hai người mới lưu luyến tách ra. Lúc Lưu Lăng ngồi dậy nước bọt trong suốt của Trần Tiểu Ngư kéo thành một sợi tơ dài, kiều diễm đến say lòng người. Trần Tiểu Ngư ưm một tiếng, lúc cúi đầu nhìn, lại không biết từ lúc nào một bàn tay của Lưu Lăng đã dặt trên ngực cao ngất của nàng, đang nắm lấy nụ hoa đùa nghịch tùy ý.
Trần Tử Ngư đã qua hai mươi tuổi rồi, thân thể mẫn cảm tựa như quả đào chín mọng. Không bao lâu, đã bị Lưu Lăng tùy ý vuốt ve mà thở hồng hộc. Sắc trời còn sớm, đúng lúc tập thể dục buổi sáng.
Sau một trận mưa gió tàn phá, Trần Tử Ngư đã chịu đựng một đêm quần quật, làm sao còn có thể chịu đựng được long tinh hổ mãnh sáng sớm của Lưu Lăng. Chỉ chống đỡ trong chốc lát liền bại trận, cuối cùng may là nàng miệng lưỡi lợi hại vô đối, cũng mệt nhoài tới toàn thân thắm đẫm mồ hôi mới có thể chế phục con nộ long của Lưu Lăng. Cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng, Người đẹp sáng nay dạy thổi sáo. (Trích từ 'Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan' của Đỗ Mục, tác giả đã thay đổi câu cuối.) Trần Tử Ngư một bên nhả ra nuốt vào, một bên ngẩng đầu quyến rũ nhìn Lưu Lăng, một bức ủy mị diễm lệ, là ước mơ tha thiết của bao nhiêu nam nhân.
Lúc Lưu Lăng thức dậy sắc trời vừa sáng lên, vẫn là do hắn thức quá sớm, sáng sớm luyện 'công' trên giường mặt trời vẫn chưa ló dạng. Tuy một đêm không ngủ được bao nhiêu còn đối với Trần Tử Ngư tiến hành giáo dục vận thân liên hồi, nhưng sau khi rời giường rửa mặt Lưu Lăng lại không cảm thấy một tí mệt mỏi, ngược lại so với ngày thường còn thêm phần tinh thần sảng khoái.
Sau khi rửa mặt thấy trời vẫn còn sớm, luyện công thì không có thời gian rồi, nhưng vẫn đủ thời gian chạy một vòng sân sau. Lưu Lăng cởi trường bào, chỉ mặc trên người áo vạt ngắn, chạy về phía sân sau. Khi vừa chạy tới diễn võ trường, đột nhiên phát hiện một thân ảnh nhỏ xinh đang xoay chuyển linh hoạt trên diễn võ trường, tung đánh một bộ kiếm pháp linh hoạt phóng khoáng. Lưu Lăng không khỏi dừng bước lại nhìn, thì ra là cái đứa 'nói nhiều nhiều' tiểu nha đầu Hoa Đóa Đóa.
Lưu Lăng thật sự không ngờ tới, công phu của Hoa Đóa Đóa lại đẹp tới thế. Tư thế tiểu nha đầu tốt, thân thể mềm dẻo giống như sợi mì, rất nhiều động tác không thể tưởng tượng nàng đều thể hiện một cách rất dễ dàng. Thân thể của nàng thật sự mềm dẻo muốn chết, và thanh kiếm sắc trong tay này, đồng thời cũng có thể lấy mạng người. Eo nàng quá thon nhỏ, hơn nữa lại quá dẻo dai, dẻo tới mức có thể cong người ra sau một cách thần kỳ sau đó dùng đôi tay nắm lấy chân của mình... Lưu Lăng nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn rúng động lên, thầm nghĩ trong lòng nếu bị chiếc eo thon nhỏ mềm dẻo không xương này cùng đôi chân đầy sức này đặt trên người, còn không lấy mạng đi sao?
Ừm, được rồi, kỳ thật Lưu Lăng cũng không phải chính nhân quân tử gì.
Tiểu nha đầu trông môi hồng răng trắng, mắt sáng da tuyết, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng mười phân mười là thuộc loại mỹ nhân. Chỉ cần qua thêm một hai năm, nhất định sẽ xinh đẹp đến điên đảo chúng sinh. Y phục tung bay, phất phới như múa, Lưu Lăng phát hiện ngắm nhìn nữ tử múa kiếm cũng là một loại hưởng thụ thị giác, nhất là Hoa Đóa Đóa bông hoa nhỏ yểu điệu này, Hoa Đóa Đóa múa lên, Lưu Lăng mới phát hiện thì ra tiểu nha đầu này sở hữu một đôi chân thon dài, mức độ hoàn mỹ của đôi chân này lại không thua kém gì Liễu Mi Nhi. Vừa nghĩ tới đôi chân dài của Liễu Mi Nhi, Lưu Lăng liền không tự chủ nghĩ tới đôi chân đó yêu kiều quấn lấy thắt lưng của mình, rất không tự chủ nhìn chằm vào hạ thân của Hoa Đóa Đóa tỉ mỉ nghiên cứu.
Thở dài, Lưu Lăng thầm nhủ trong lòng đây là sao? Chẳng lẽ do đêm qua quá điên cuồng, dẫn tới hormone hỗn loạn?
Vừa muốn rời đi, đột nhiên Hoa Đóa Đóa nhìn thấy hắn, trước là kinh hô một tiếng, tiếp đó liền tung tăng nói: - Vương gia chào buổi sáng, mới biết được người mỗi ngày đều dậy sớm luyện công, vốn nghĩ hôm nay đến để cùng luyện với Vương gia, không ngờ ngược lại hôm nay Vương gia không tới. Ta còn đi hỏi qua thị vệ của Vương gia đó, bọn họ nói Vương gia tối qua có 'chuyện quan trọng' cần làm, chắc sẽ không thức dậy quá sớm. Vương gia, có chuyện quan trọng gì thế?
Lưu Lăng: - ...
Hoa Đóa Đóa tưng tửng nhảy đến trước mặt Lưu Lăng, cười cười nói: - Ca ca ta nói công phu của Vương gia người lợi hại hơn huynh ấy rất nhiều, chuyện quan trọng tối qua của Vương gia, có phải là suy nghĩ về chiêu thức lợi hại gì không? Nếu là suy nghĩ ra chiêu thức lợi hại nào đó, Vương gia không được giấu cho riêng mình đó, phải dạy ta!
Lưu Lăng: - Cái này... không thích hợp nàng.
Hoa Đóa Đóa giậm chân nói: - Vương gia sao xem thường người tới thế, đừng thấy Đóa Đóa nhỏ tuổi, nhưng trong Hoa gia trang người có thể đánh thắng ta cũng chả có mấy người. Ồ! Đúng rồi, chiêu thức Vương gia suy nghĩ nhất định là loại đặc biệt uy mãnh cường tráng, là công phu cho nam nhân luyện, cho nên mới nói không thích hợp với ta phải vậy không?
Lưu Lăng: - Đúng đúng đúng! Không thích hợp nàng!
Chợt nhớ đến một chuyện, Lưu Lăng nói: - Ta đã phái người đến Hoa gia trang rồi, tin rằng Hoa lão gia xem xong lá thư tự tay ta viết sẽ không làm khó nàng nữa. Nếu nàng đã không muốn gả thì đừng gả, sau này gặp được một người tốt rồi tính sau là được. Qua mấy ngày ta sẽ phái người hộ tống nàng trở về Hoa gia trang, tiện thể giúp ta hỏi thăm Hoa lão gia.
Nghe Lưu Lăng nhắc tới chuyện này, Hoa Đóa Đóa lập tức ảm đạm đi: - Ta mới không muốn trở về! Lần này Vương gia giúp Đóa Đóa cự tuyệt hôn sự, vậy lần sau thì sao? Phụ thân ta hận không thể đem ta sớm gả đi mới tốt, nhất định sẽ tìm một người khác. Ta sẽ theo ở bên cạnh ca ca, ca ca ta sẽ không ép ta gả người, ta thì đâu cũng không đi!
Lưu Lăng dạy dỗ nàng nói: - Nữ tử luôn phải lập gia đình.
Hoa Đóa Đóa: - Lập gia đình có thể, nhưng có gả phải gả cho người ta muốn gả, tùy tùy tiện tiện đem ta tống ra ngoài vậy thì không được! Ta có gả thì gả cho đại anh hùng đại hào kiệt, giống như... giống như...
Hoa Đóa Đóa nháy đôi mắt to ra sức suy nghĩ: - Phải giống như Vương gia vậy mới được!
Lưu Lăng: - ...
Hắn vốn định nói nàng còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, vẫn phải ăn cơm thật tốt, ăn thật nhiều thịt mới được. Nhưng tiểu ni tử đã xoay người, nhấc bảo kiếm của mình chạy về diễn võ trường nói: - Vương gia, xin chỉ giáo!
Lưu Lăng phất phất tay nghiêm túc nói: - Ta sẽ không bắt nạt tiểu hài tử, khi nào nàng đánh bại được ca ca nàng, rồi hẳn đến tìm ta là được.
Kỳ thật, hắn là nhìn thấy, y phục trước ngực tiểu ny tử bị lệch ra...
Khoảng tám giờ sáng, Lưu Lăng triệu tập tướng lĩnh dưới trướng thương nghị về chuyện đóng giữ đại quân. Hiên tại Bắc từ Tấn Châu, Nam tới Ung Châu quân Hán đã đem giang sơn Đại Chu cắt ngang chặt đứt. Giờ đây từ Bắc tới Nam, Lưu Lăng đã chiếm cứ mười mấy châu phủ Đại Chu, đem toàn bộ Tây vực của Đại Chu đều cắt ra, chỉ đợi hắn từ từ nuốt chửng. Đầu tháng chín, Mậu Nguyên suất quân ra Tấn Châu hội họp binh mã Tả Úy Vệ Từ Châu, một phát công phá được Đan châu, cùng đại quân Hữu Úy Vệ Đại Chu chỉ cách ba trăm dặm từ xa nhìn nhau. Cuối tháng chín, Đông Phương Lượng hiến Thương Châu, Thái Văn Kiệt hiến ra Càn Châu, quân Hán binh xuất Đồng Châu, lại không đánh mà thắng chiếm được Phường Châu. Còn Ninh Châu, Khánh Châu hai nơi này chỉ có mấy ngàn quận binh, không có chiến binh chính quy của Đại Chu đóng thủ, nếu quân Hán muốn lấy, dễ như trở bàn tay. Nói như vậy, vây kín Nam Bắc, đã âm thầm hình thành vòng vây Nam Bắc với Hữu Úy Vệ Đại Chu ở Duyên Châu, chỉ đợi quyết chiến.

Bình Luận

0 Thảo luận