Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 234: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
MÔN SINH?
- Tiên Duyên Nhân Gian?
Triệu Nhị líu lưỡi, gãi gãi da đầu nhỏ giọng nói thầm: - Nơi đó không phải thanh lâu sao?
Thắng Đồ Dã Hồ cười nói: - Đúng vậy, chính là thanh lâu. Tiên Duyên Nhân Gian này được mệnh danh song tuyệt, đúng là một nơi tốt đấy. Ta đi vào trong đó chỉ cầu trong đó có một cái tuyệt mà thôi, việc phong hoa tuyết nguyệt lại là không dám. Nhà có sư tử Hà Đông, cười một cái nhăn mặt một cái đều đả thương người a.
Độc Cô Nhuệ Chí hiểu rõ hắn nhất, biết Thắng Đồ Dã Hồ và thê tử Lý Nghiên tình cảm sâu đậm, Lý Nghiên vẫn chưa sinh con, mà lấy thân phận và địa vị của Thắng Đồ Dã Hồ lại chưa từng nạp thiếp, sự trân ái lòng chung tình đối với Lý Nghiên có thể thấy được từ đó. Hai người là tình cảm thanh mai trúc mã, cùng dắt tay nhau trải qua mười mấy năm, tương thân tương ái cũng trở thành một đoạn giai thoại. Độc Cô Nhuệ Chí biết Thắng Đồ Dã Hồ không phải là vì e ngại Lý Nghiên, Lý Nghiên cũng không phải là sư tử Hà Đông gì, chỉ có điều đối với thê tử Thắng Đồ Dã Hồ rất cẩn thận tôn trọng nàng, nghiêm túc thật giống như một tên hòa thượng tốt.
- Song tuyệt? Hai thứ đó là gì?
Hoa Linh tràn đầy hứng thú mà hỏi.
- Cái tuyệt thứ nhất, đương nhiên chính là nữ nhân rồi, nghe nói ở Tiên Duyên Nhân Gian mỗi nữ tử đều giống như thần tiên hạ phàm, chẳng những sắc đẹp xuất chúng mà mỗi người còn tinh thông cầm kỳ thi họa. Mỗi một người đều coi như một nữ tử trung thượng phẩm, trong đó đặc biệt nhất là Trần Tử Ngư, đẹp nhất Thái Nguyên phủ. Tuy nhiên cái tuyệt nhất này, ta lại là vô phúc không được thưởng thức đấy. Cái tuyệt thứ hai, là nói đến món ăn ở Tiên Duyên Nhân Gian, được xưng danh thiên hạ đệ nhất món ăn ngon. Nói thực, từ lần trước cùng Bệ hạ đến đây thưởng thức mỹ thực, hiện tại vẫn là nhớ mãi không quên.
Thắng Đồ Dã Hồ cười nói.
- Bệ... Bệ ha...
Triệu Nhị lẩm bẩm nói.
- Xuỵt!
Thắng Đồ Dã Hồ thở dài một tiếng nói: - Nhỏ giọng một chút, Bệ hạ đến Tiên Duyên Nhân Gian cũng không phải là đi tìm hoa nguyệt gì, mà là người của Kỳ Lân Vệ điều tra ra người lần trước ám sát Vương gia, chính là mật thám của Tây Hạ phái đến ở trong Thái Nguyên Phủ. Mà bình thường người này che giấu thân phận rất kỹ, không ngờ lại là một người chuyên phối hương phấn cho các cô nương ở Tiên Duyên Nhân Gian. Tuy rằng người của Kỳ Lân Vệ không điều tra ra ngoài sát thủ kia còn ai và có quan hệ với Tây Hạ như thế nào, nhưng Bệ hạ lo lắng, vẫn để ta cải trang đi cùng một chuyến.
Lưu Lăng trong lòng ấm áp, khẽ cười nói: - Việc này chỉ ta và mấy người các ngươi biết, không thể đến miệng người ngoài. Chuyện Bệ hạ đi đến Tiên Duyên Nhân Gian này, để nó thối trong bụng chúng là là tốt hơn.
Thắng Đồ Dã Hồ nói: - Vương gia thế nhưng lại sợ Hoàng hậu nương nương biết chuyện, đến đó nháo loạn Bệ hạ? Vương gia thế nhưng lại coi thường trí tuệ Bệ hạ của chúng ta, cũng coi thường sự độ lượng của Hoàng hậu. Từ khi ở Tiên Duyên Nhân Gian trở về, Bệ hạ cũng đã nói cho Hoàng hậu biết. Còn không ngừng khen ngợi món ăn ở Tiên Duyên Nhân Gian đúng với danh hiệu đệ nhất mỹ thực, Bệ hạ còn nói có cơ hội sẽ dẫn Hoàng hậu đến đó ăn một lần.
Lưu Lăng cười ha hả nói: - Như thế, ngược lại ta lại là lòng dạ tiểu nhân. Ý chí Bệ hạ luôn kiên định, Hoàng hậu nương nương dịu dàng săn sóc, đều là có một không hai trên đời.
Hắn lại hỏi Thắng Đồ Dã Hồ: - Thức ăn tuyệt như thế nào?
Thắng Đồ Dã Hồ giải thích nói: - Cái đặc sắc ở đây, kỳ thật nói trắng ra là, thức ăn ở Tiên Duyên Nhân Gian lấy màu sắc tươi sáng làm trọng điểm. Mỗi một món ăn đều dùng hết các cách để trang điểm màu sắc sặc sỡ, ba chữ sắc hương vị, lấy chữ sắc làm mánh lới, cực kỳ đẹp mắt. Vả lại không chỉ sắc trên cả tuyệt vời, hương, có thể làm người ta thèm nhỏ dãi, vị, có khiến người ta lưu luyến quên về. Chân chính là cực phẩm trong ẩm thực.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Nếu Thắng Đồ tướng quân đã tôn sùng như thế, hôm nay bữa rượu này chúng ta tới Tiên Duyên Nhân Gian ăn đi. Tuy nhiên nói trước, ăn bao nhiêu uống bao nhiêu Bổn vương lo, về phần những chuyện khác... Tự mình bỏ tiền túi ra là được, Bổn vương không ngăn cản, không tham dự và coi như không thấy.
Triệu Nhị cười nói:
- Xem Vương gia nói kìa, ngược lại thật là coi mấy người chúng ta đều như sói đói. Chúng ta hôm nay chỉ uống rượu bình phẩm thức ăn, tuyệt đối không nói chuyện phong nguyệt. Hơn nữa, nguyện thua cuộc, bữa tiệc này vốn là thuộc hạ nên mời, Vương gia không cần đoạt của thuộc hạ.
Lưu Lăng nói: - Nếu như vậy, vậy ngươi mời, ta đỡ phải tiêu đến tiền.
Nhìn một chút cũng đã đến giờ cơm trưa, Lưu Lăng an bài cho tất cả các Bách phu trưởng một chút, sau đó cùng Thắng Đồ Dã Hồ, Độc Cô Nhuệ Chí, Hoa Linh, Triệu Nhị cùng đi ra cửa chính Tu La doanh. Lại gọi huynh đệ Nhiếp Thị đang ở ngoài chờ, một hàng bảy người không mang theo thị vệ, cưỡi ngựa hướng Tiên Duyên Nhân Gian mà đi.
Mặc dù bảy người này đều là võ đạo cao thủ, không nói đến huynh đệ Nhiếp Thị đến bây giờ khó có đối thủ, mấy người bọn họ đều là đại tướng cùng Lưu Lăng trong vạn quân xung phong liều chết, nếu có người có chủ ý đánh bọn họ thì chính là mắt bị mù. Dù vậy, huynh đệ Nhiếp Thị vẫn âm thầm thông báo người mai phục, sắp xếp người ở bốn phía Tiên Duyên Nhân Gian.
Bảy người đều là tiên y nộ mã, không nói đến người, mấy con ngựa kia đều không phải người bình thường có thể nuôi được tốt như vậy. Người đón khách trước cửa Tiên Duyên Nhân Gian chính là tu luyện được Thiên nhãn, mắt liếc qua thấy bảy vị này tuy rằng lạ mắt, nhưng tuyệt đối là nhân vật có lai lịch lớn. Gã không dám đắc tội, đón tiếp thật cẩn thận, sau đó sắp xếp người đem ngựa kéo đến hậu viện, phân phó hầu hạ thật tốt.
Người đón khách đưa bảy người vào trong một gian phòng trang nhã có tên Thanh Vũ Lạc Hiên, sau đó bảo bọn nha hoàn mang trà thơm dâng lên.
Huynh đệ Nhếp Thị không chịu ngồi cùng đám người Lưu Lăng, ngồi trong đại sảnh, cũng không phải uống rượu, chỉ chọn mấy món ăn nhẹ tinh xảo, một bình trà thơm.
Không bao lâu, chủ quản của Tiên Duyên Nhân Gian, mọi người thường gọi là tú bà Tống Tiên Cô liền tự mình đến Thanh Vũ Lạc Hiên.
- Để mấy vị công tử phải đợi, nô gia xin nhận lỗi.
Tống Tiên Cô trước tiên thi lễ.
Nữ nhân này thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, ngoài ra Lưu Lăng đoán được là, tú bà này cũng không giống như lúc mình xem Tivi ở kiếp trước, trang điểm nồng đậm và ăn mặc diêm dúa vô cùng, trái ngược, nữ nhân này một thân quần áo trắng như tuyết, trên người chỉ dùng một chút đồ trang sức trang nhã, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng tư sắc xuất chúng, đúng thật là mang theo chút hương vị của tiên tử không vương khói bụi nhân gian. Tống Tiên Cô dáng người cao gầy, tuy rằng quần áo đơn giản nhưng cũng không che giấu thân thể xinh đẹp của nàng, nhìn thân thể kia khá thẳng tắp, nhưng lại vẫn mang vài phần ý vị của những cô nương trẻ tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn nàng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng thực ra nàng đã bốn mươi hai tuổi, cái tuổi này mà cơ thể còn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, nhất là thời cổ đại lại không nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da như thời hiện đại, càng khiến cho Lưu Lăng cảm thấy xem như là quá được rồi.
- Tống Tiên Cô không cần phải khách khí, Đông chủ của chúng ta nghe nói món ăn ở Tiên Duyên Nhân Gian của nàng được xưng nhất tuyệt nên cố ý đến đây thưởng thức một chút. Không cần sắp xếp các cô nương tiếp đón, chỉ cần mang vài món sở trường lên, nếu như khiến Đông chủ nhà ta hài lòng mà nói, tiền thưởng của nàng tự nhiên không phải ít đâu.
Triệu Nhị cười nói.
Hắn sớm đã từ chỗ Thắng Đồ Dã Hồ biết được, chủ nhân nơi này tên là Tống Tiên Cô. Luận về quan tước, hắn và Hoa Linh ngang hàng, nhưng tuổi cũng là nhỏ nhất, cho nên ứng phó với chuyện này hắn liền chủ động kéo về mình. Lại nói, hôm nay là hắn mời khách, tự nhiên cũng là để hắn ứng phó.
Chỉ có điều trong lòng mấy người khác cũng không rõ ràng lắm, Lưu Lăng đến thanh lâu đúng là lần đầu, tuy rằng kiến thức của hắn về phương diện này cũng không phải hạn hẹp, nhưng vẫn là có chút miễn cưỡng không yên. Triệu Nhị không thể nói rõ đại danh lẫy lừng của Lưu Lăng chính là Trung Vương, vì thế xưng hô Lưu Lăng là Đông chủ. Lúc này Tống Tiên Cô cũng nhìn ra Lưu Lăng là người đứng đầu trong bọn họ, một đôi mắt không tránh được dừng lại trên người Lưu Lăng đánh giá một chút, bị tú bà thanh lâu nhìn chăm chú như vậy, thật sự Lưu Lăng có chút không tự nhiên, nhất là tú bà này, không ngờ lại không ghê tởm như trong phim truyền hình, ngược lại lại mang khí chất cao quý thanh lịch.
- Vị công tử này nhìn qua thật lạ mặt, xin hỏi công tử, thực là người Thái Nguyên Phủ?
Tống Tiên Cô đối với Lưu Lăng khẽ mỉm cười nói.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Đúng vậy, bất quá là mấy năm nay hơn nửa thời gian ta ở bên ngoài, ở lại Thái Nguyên được mấy ngày. Đây là lần đầu tiên ta tới Tiên Duyên Nhân Gian, Tiên Cô thấy ta lạ mặt cũng là hợp lý.
Tống Tiên Cô nói: - Chẳng trách, công tử hóa ra lại là đại doanh nhân, chỉ có điều không biết mua bán gì ạ?
Thắng Đồ Dã Hồ nhướng mày, trong lòng tự nhủ Tống Tiên Cô này hôm nay làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Hắn vừa mới định phát tác, đã thấy Lưu Lăng khoát tay áo với mình không để lại chút dấu vết.
Lưu Lăng cười nói: - Ta quả thực là mua bán lớn, nhưng không tiện nói cho nàng biết.
Tống Tiên Cô đỏ mặt lên, không ngờ lại mang theo bộ dạng vài phần ngượng ngùng của nữ nhi: - Trách Thanh Lý quá phận đường đột, nô gia lập tức xuống sắp xếp tiệc rượu, sau đó mời công tử.
Thắng Đồ Dã Hồ lại một trận kinh ngạc, Tống Tiên Cô này là thế nào? Lại mang tên của mình nói ra, nữ nhân này bình thường là nhân vật tạt nước không lọt, những bọn công tử nhà giàu con ông cháu cha, lượng người coi trọng giai nhân thùy mị thướt tha này cũng không ít, mặc kệ tiêu tốn bao nhiêu bạc, vung bao nhiêu tiền, nếu không phải để được Tống Tiên Cô này nguyện ý để ý đến, cũng là ngàn vàng mua một lần mở miệng, chớ chi là nàng ta chủ động nói ra tên của mình.
- Như vậy đa tạ Tiên Cô rồi.
Lưu Lăng khẽ vuốt cằm nói.
Tống Thanh Lý trên mặt lại đỏ lên, sau khi thi lễ xong nhanh nhẹn rời đi, sau khi ra cửa còn quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Lăng một cái, trên mặt như là thoáng chút suy nghĩ.
- Người này thế nào mà ta lại thấy quen mặt như thế? Lại không thể nhớ ra đã gặp khi nào, chỉ có điều vì sao trong lòng lại cảm giác, cảm thấy người này là đại nhân vật khó lường? Xem ra thật sự là già rồi, nếu là mười năm trước, chỉ cần năm năm trước, nhân vật như vậy đã gặp qua nhất định sẽ không quên.
Tống Thanh Lý vừa nghĩ, vừa đi về nhà bếp phía sau.
Còn chưa đi xa, chợt nghe phía sau truyền tới một tiếng động lớn một trần ồn ào, sau lưng Tiên Duyên Nhân Gian có đại nhân vật của triều đình chống đỡ, thậm chí còn có một vị Vương gia tuy rằng không có thực quyền gì nhưng lại chân chính là huyết mạch Hoàng thất chống lưng, mặc dù có tiền có thể đến nơi này tiêu phí, nhưng quy củ rất nghiêm ngặt, hễ không đặt quy củ của Tiên Duyên Nhân Gian vào mắt, bất kể là con cháu quan lại hay là công tử phú gia, không có một ai có thể bình an tiêu sái bước ra khỏi cửa chính Tiên Duyên Nhân Gian.
Tiếng ồn ào lúc nào chợt vang lên, hơn nữa người nọ mở miệng nói chuyện đều là những ngôn ngữ ô uế, hiển nhiên là kẻ đui mù gà mờ, Tống Tiên Cô đối với người như vậy nói không ra được cảm giác chán ghét, lập tức liền nhăn đầu lông mày lại. Nhìn quay lại, thấy một công tử khoác áo bào gấm dẫn mấy nam nhân người hầu trẻ tuổi nghênh ngang đi đến.
- Cái gì? Đại gia ta lần trước ở tại Thanh Vũ Lạc Hiên do Mộ Thần cô nương hầu hạ ta đây, lần này đại gia vẫn còn muốn đến Thanh Vũ Lạc Hiên kia! Ta mặc kệ người nào ở nơi đó, lập tức đuổi đi cho ta! Làm chậm trễ đại gia và Mộ Thần cô nương khoái hoạt, đại gia ta cho người phá hủy kỹ viện này của ngươi!
- Cái gì cái gì? Quy củ? Dám lấy quy củ ra với đại gia ta, ngươi có biết đại gia ta là ai không? Đại gia ta là môn sinh Trung vương, thiên hạ Đại Hán này ngoại trừ Hoàng đế Bệ hạ ra còn ai có thể lớn hơn Trung vương? Khẩn trương đuổi bọn con rùa đó đi cho Đại gia, bằng không đừng trách Đại gia không khách khí!
Thấy người kia ngang ngược như thế, Tống Thanh Lý liền muốn phát tác, thời điểm ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Thanh Vũ Lạc Hiên, nàng há miệng ra bỗng nhiên lại ngậm lại. Ánh mắt của nàng lóe ra một tia giảo hoạt sắc thái y như hồ ly, lập tức cười nhẹ nhàng, phất tay ra hiệu cho đám tay chân tản ra, chính nàng tựa vào một cây cột giống như đang xem diễn trò nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thanh Vũ Lạc Hiên, giờ phút này, trên khuôn mặt của nàng mới lộ ra một chút hương vị phong trần, có chút thú vị khác.
Vốn Lưu Lăng không tức giận, trong kỹ viện này nếu như không có tranh đấu mới là không bình thường, chỉ có điều sau khi nghe người kia há mồm ra nói là môn sinh của mình, hắn nhăn mày lại, trong ánh mắt toát ra một cỗ hàn khí lạnh như băng!

Bình Luận

0 Thảo luận