Trên đường đến Tương Châu, bên trong chiếc xe ngựa màu đen rộng rãi đặc chế của Giám sát viện, Lưu Lăng áy náy nhìn nhóm ba người Diệp Tú Ninh, nói:
- Có chuyện ta cần phải thương lượng cùng các người.
Diệp Tú Ninh mỉm cười:
- Vương gia sao lại khách khí vậy?
Lưu Lăng nghiêm nghị nói:
- Việc này có liên lụy đến ba người, nên ta cần trưng cầu ý kiến. Chuyện này nếu ta tùy tiện làm... chỉ sợ các người sẽ hận ta.
Diệp Tú Ninh liếc mắt qua Loan Ảnh, thấy nàng cũng nhìn sang, ngay cả tiểu Bình An cũng bị sắc mặt trịnh trọng của Lưu Lăng dọa cho chân tay luống cuống, không biết hắn rốt cuộc muốn nói đại sự gì. Diệp Tú Ninh dần trấn tĩnh lại từ trong bối rối và hoảng hốt. Năm nay nàng đã ngoài ba lăm, nhưng đường nét xinh đẹp đoan trang, lông mi mềm mại cong vút, khuôn mặt trắng nõn như phớt một lớp phấn hồng diễm lệ, thoạt nhìn như tỷ muội của Loan Ảnh.
- Vương gia là người đứng đầu một nước, ngài nói vậy thật khiến cho ba người chúng tôi thấp thỏm lo âu đấy. Bất kể Vương gia đưa ra quyết định thế nào thì trên dưới cả nước kẻ nào dám không tuân? Cho dù... dù là dính líu đến Bạch Liên giáo, tôi và Loan Ảnh, Bình An cũng sẽ không chút dị nghị. Dẫu sao... hiện tại Bạch Liên giáo cũng không còn là Bạch Liên giáo ngày xưa mà chúng tôi quen thuộc nữa rồi. Ba chúng tôi không lòng dạ nào mà nhúng tay vào sự vụ trong giáo, cũng chưa từng lường được trong giáo đã loạn đến tình trạng này. Nếu, nếu Vương gia muốn giải tán Bạch Liên giáo... ba chúng tôi đều sẽ tán thành. Như Vương gia đã nói, cuộc sống thái bình ngày nay là do Vương gia vất vả khó nhọc giành được, nếu bị Bạch Liên giáo hủy đi, ba người chúng tôi không thoát nổi tội.
Lưu Lăng nghe thấy Diệp Tú Ninh chân thành thổ lộ, hắn cảm tạ nhìn Diệp Tú Ninh và nói:
- Mấy năm nay Bạch Liên giáo đã thu thập vô số tín đồ trong dân, coi như ta lấy thủ đoạn sấm sét mà tiêu diệt đám sâu bọ làm rầu nồi canh, nhưng muốn khiến Bạch Liên giáo biến mất hoàn toàn vẫn là không thể. Hôm nay ta phái người đi bắt, bọn chúng liền trà trộn vào trong dân chúng bình thường, muốn thâu tóm sạch sẽ là chuyện nói dễ hơn làm. Ngay mai buông lơi, bọn chúng sẽ lại như cỏ dại sau mưa điên cuồng lan tràn gây họa cho thế giới thanh bình. Cũng không thể cứ gặp một giết một, nếu vậy chỉ sợ lòng dân sẽ bất an, xem ta là một bạo bá.
Hắn thoáng dừng rồi nói tiếp:
- Ta nói trưng cầu ý kiến các người, cũng không phải là muốn tiêu diệt triệt để Bạch Liên giáo. Nói thật, Đại Hán nắm giữ trăm vạn hùng binh, Giám sát viện cũng rất có biện pháp tra án, song chuyện Bạch Liên giáo vẫn khiến ta đau đầu. Toàn lực đánh giết nhưng lại không thể "làm một mẻ khỏe suốt đời", còn nếu mặc kệ thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cho nên ta muốn nhờ hai người giúp ta một chuyện.
Diệp Tú Ninh ngồi thẳng người, khẽ gật đầu:
- Vương gia cứ nói đừng ngại, chỉ cần ba người chúng tôi làm được, và có lợi cho dân cho nước, chúng tôi sẽ không chối từ.
Lưu Lăng ừ một tiếng:
- Ta hy vọng các người có thể lại lần nữa khống chế Bạch Liên giáo. Ta biết trong Bạch Liên giáo người ủng hộ Diệp đại gia và Loan Ảnh cô nương chiếm đa số, hơn nữa phần lớn tín đồ Bạch Liên giáo cũng là người mang lòng hướng thiện. Chỉ cần có người dẫn dắt, họ sẽ luôn hành thiện đoan chánh làm người. không ai thích hợp hơn Diệp đại gia và Loan Ảnh cô nương làm người dẫn đường cho họ. Bạch Liên giáo là do tôn phu sáng lập, sức ảnh hưởng của Diệp đại gia trong giáo không ai sánh kịp. Ta lại phái thêm người bên Giám sát viện hiệp trợ các người, diệt trừ những kẻ lòng dạ khó lường, trợ giúp cải biến Bạch Liên giáo trở thành một giáo phái hoàn toàn vô hại với dân chúng.
Diệp Tú Ninh ngơ ngẩn, nàng thật không ngờ tới Lưu Lăng muốn nàng trở về Bạch Liên giáo. Mấy năm này nàng đã sớm không hỏi đến chuyện trong giáo, dù là Loan Ảnh cũng không thích cuộc sống tranh đấu gay gắt âm mưu quỷ kế trùng trùng. Vì vậy khi Lưu Lăng vừa đề xuất, nàng cảm thấy hơi khó xử. Nàng cúi đầu, tính toán xem có nên đáp ứng yêu cầu của Lưu Lăng không.
Đương lúc do dự, chợt nghe Loan Ảnh lên tiếng:
- Vương gia... sư nương chỉ một lòng cầu thanh tịnh, không thích những tục sự rối rắm, vả lại tình trạng trong giáo hiện giờ chướng khí mù mịt khiến người ghê tởm, sư nương thanh tâm quả dục, không thích hợp với việc hiệp trợ Vương gia làm chuyện này.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng:
- Nhưng Vương gia nói rất đúng, tín đồ Bạch Liên giáo bấy giờ sợ là không dưới mười vạn, nếu không ai dẫn dắt bọn họ làm việc thiện tích đức đến cùng sẽ trở thành một mầm họa, ngay cả khi Vương gia giết phần lớn người, chỉ cần còn có kẻ sống sót thù hận trong lòng họ sẽ bức họ đối nghịch với Đại Hán, khó bảo toàn sẽ không trở thành Hồng Liên giáo, Thanh Liên giáo gì đó. Vương gia... sư nương không thích hợp giúp ngài hoàn thành chuyện này, vậy hãy để ta làm đi.
Diệp Tú Ninh sửng sốt, nàng đau xót nhìn Loan Ảnh và nói:
- Loan Ảnh à, trong giáo đấu đá lẫn nhau, tính con thẳng thắn cương liệt, khó tránh không xảy ra sai lầm gì. Ta sợ... con sẽ bị tổn thương.
Loan Ảnh mỉm cười:
- Sư nương, có một số việc con nên đi làm, không thể cứ như trước đây trốn tránh mãi được. Nếu thật sự có thể biến đổi trong giáo không còn kẻ tà ác, vậy chẳng phải là công đức vô lượng hay sao? Con biết tính mình nóng nảy, nhưng con người dẫu sao vẫn sẽ trưởng thành. Lại nói, Vương gia cũng bảo sẽ phái quan viên Giám sát viện hiệp trợ đấy ư?
Lưu Lăng thở dài:
- Có điều... sẽ cực khổ cho cô.
Loan Ảnh ngước cao cằm và nói:
- Đây vốn là chuyện ta nên làm, lúc trước sư phụ... Thôi, trọng trách này nên là do ta gánh, nếu ta một mực lùi bước trốn tránh sẽ chỉ gây hại đến càng nhiều tín đồ và dân chúng. Như Vương gia đã nói, tôn chỉ trong giáo vẫn là dạy người hướng thiện, ta là Thánh nữ Bạch Liên giáo, trách nhiệm này là thuộc về ta.
Nàng nhoẻn miệng cười:
- Hay là Vương gia không tin tưởng ta?
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Sao lại không tin? Chỉ là... đẩy cô bước lên vị trí nguy nan đó, sẽ khổ cho cô.
Đây là lần thứ hai Lưu Lăng nhắc đến ba chữ nó, hắn nói, chỉ sợ "khổ cho cô".
Nghe ba chữ đó, Loan Ảnh không hề cảm giác nỗi chua xót nghẹn ngào, mà ngược lại là niềm ngọt ngào dâng trào trong lòng. Đối với Lưu Lăng cảm giác của nàng rất phức tạp, từng hận hắn thật sâu, hận không thể đem Lưu Lăng rút gân xé thịt nghiền xương thành tro. Cũng từng cảm kích hắn sâu nặng, mà khi sự cảm kích này xuất hiện thì bất kỳ hận ý nào trước đó cũng đều tiêu tán không hề sót lại. Hiện tại, trong nội tâm nàng có cái cảm giác gì đó khó nói nên lời, không rõ đó là gì, có lẽ là sự thưởng thức, hay là cảm động nhàn nhạt? Thời điểm nàng gặp nguy hiểm, là Lưu Lăng cứu nàng. Lưu Lăng thân là chủ nhân Đại Hán, hoàn toàn không cần thiết phải hạ mình đi trao đổi thương lượng về chuyện này với các nàng, nhưng Lưu Lăng chẳng hề hống hách ra mệnh lệnh, cũng không tàn nhẫn hạ lệnh phá hủy Bạch Liên giáo, thật sự khiến nàng có chút cảm động.
Nàng là một nữ tử cảm tính, hận đến xé ruột xé gan, khi yêu sẽ yêu đến chết đi sống lại.
Đương nhiên, nàng với Lưu Lăng còn chưa bàn tới yêu đương gì đó.
Nàng chỉ biết, người đàn ông tuấn lãng trước mặt mình đây tín nhiệm mình. Không ai nói với nàng, Lưu Lăng cũng không nói vậy với nàng, nhưng nàng biết. Ngày đó trong xe, Lưu Lăng gối đầu trên đùi nàng say ngủ, nàng đã biết rồi. Người như Lưu Lăng, có thể an ổn say ngủ bên cạnh một người, nếu không tín nhiệm người đó thì sao có thể làm vậy? Lưu Lăng biết rõ mình hận hắn, biết mình đã hiểu lầm hắn, nhưng đối mặt với mình hắn lại không hề đề phòng mà lại thẳng thắn thành khẩn. Loan Ảnh là một nữ tử thẳng thắn, nàng không muốn sự tín nhiệm khó có được đó tan thành mây khói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận