Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 440: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CHUYỆN VUI LỚN
Tốc độ truyền tin của Viện Giám Sát là nhanh nhất thiên hạ. So với trình độ của thời đại này mà nói, cơ quan này có chút biến thái. Bởi vì tổ chức đặc vụ với quy mô to lớn như thế được đưa ra trước tận 600 năm so với lịch sử. Cho dù 600 năm sau cái cơ quan biến thái tên "Cẩm Y Vệ" xuất hiện, quy mô và tác dụng của nó vẫn không bằng Viện Giám Sát.
Khi Da Luật Đức Quang phái đại tướng Hỏa Kiêu Linh Hồ làm Tiên phong suất lĩnh 30 ngàn đại quân tiến ép Đại Châu. Thì ngày thứ 3, Lưu Lăng ở Thương Châu cách đó hơn ngàn dặm đã nhận được tình báo do Viện Giám Sát gửi về. Nói thật là, phản ứng lần này của Da Luật Đức Quang có chút nằm ngoài dự đoán của Lưu Lăng. Theo phân tích của Lưu Lăng, một khi Da Luật Đức Quang phát hiện đại ca của mình đã nằm trong thế tiến thoái lưỡng nan, Da Luật Đức Quang ắt sẽ phái binh tới tiếp viện, sau đó giọng khách át giọng chủ, rồi sau đó cho đại ca hắn đột tử cũng không phải chuyện khó.
Nhưng, Da Luật Đức Quang chỉ xuất binh Đại Châu quấy nhiễu hậu phương quân Hán. Điều này thật sự khiến Lưu Lăng ngạc nhiên. Da Luật Đức Quang tổng cộng phái 50 ngàn nhân mã ra, mà Độc Cô Nhuệ Chí khi rời khỏi Đại Châu để lại gần 30 ngàn binh sĩ, lại thêm Hãn Châu cách Đại Châu không xa, chỉ cần 1 ngày 1 đêm là nhân mã Hãn Châu đã có thể tới Đại Châu ứng cứu. Thủ quân 2 nơi tổng cộng có 50 ngàn người, quân đội của Da Luật Đức Quang cũng chẳng có được ưu thế.
Y làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn làm Lưu Lăng thấy không thoải mái thôi.
Không cần nghi ngờ, y làm Lưu Lăng không thoải mái thật rồi.
Vốn định xem 1 vở đại kịch cung đình huynh đệ đấu đá. Đáng tiếc, kịch thì chọn rồi, nhưng diễn viên chính còn lại không chịu lên sân khấu. Mà lương thảo từ Tây Kinh Đại Liêu gửi tới có tới 30 ngàn Lang Kỵ hộ tống, Độc Cô Nhuệ Chí cũng không cách nào đốt lương thảo được. Mà đội quân vận chuyển lương đó dường như không vội tới Thương Châu, họ mỗi ngày chỉ đi 30 dặm là dừng lại đóng trại nghỉ ngơi, trông họ như không đi 3, 5 tháng thì sẽ không thể đưa lương thảo tới được Thương Châu vậy.
Đây lại là 1 điểm nghi vấn, Da Luật Đức Quang rốt cuộc định làm gì?
Không thể phủ nhận, Da Luật Đức Quang này khi đứng trên chiến trường có khứu giác nhạy cảm và tính tình quyết đoán. Lúc trước Lưu Lăng cố ý dặn người của Viện Giám Sát trọng điểm "quan tâm" Da Luật Đức Quang. Người khác có lẽ không biết, nhưng Lưu Lăng thì biết rõ, sau này Da Luật Đức Quang sẽ đăng cơ làm Hoàng đế. Tâm cơ và mưu trí của người này đều không thể xem thường. Tuy nhiên, Viện Giám Sát 2 năm nay trọng điểm "quan tâm" nhưng cũng không phát hiện Da Luật Đức Quang có chỗ nào quá xuất sắc. Mặc dù trong trận chiến với người Đảng Hạng ở núi Kỳ Liên y luôn có thắng lợi, nhưng cơ bản mỗi lần đều lấy nhiều thắng ít, biểu hiện cũng trung quy trung củ.
Lưu Lăng biết Da Luật Đức Quang nhất định là đang giả vờ, y vẫn chưa muốn mình quá nổi bật. Từ điểm này có thể thấy Da Luật Đức Quang tuyệt đối không phải người chỉ biết xung phong đánh trận như bề ngoài. Bởi vì y biết rõ vị trí và thực lực của mình, nên y hiểu cái gì gọi là "dục tốc bất đạt". Y biết rằng nếu mình biểu hiện quá nổi bật, ngược lại sẽ không có kết quả tốt. Vì thế, y đang đợi, đợi phụ thân mình mất đi lòng kiên nhẫn với đại ca mình, nhưng y lại không làm bất cứ chuyện gì nhằm vào Da Luật Cực cả. Cho dù trong lòng y hận không thể lập tức chém đầu của Da Luật Cực xuống.
Một người nếu như rất dũng cảm, có thể xông phá chiến trường tác chiến cùng quân sĩ không thua trận nào, lại biết nhẫn nhịn. Người như thế, tuyệt đối đáng sợ.
Da Luật Đức Quang rất đáng sợ, điều này Lưu Lăng không quan tâm. Vì y cũng biết, ở thời đại này, sự đáng sợ của Da Luật Đức Quang e là còn không bằng bản thân hắn.
Khi nói tới chiến tranh, Lưu Lăng có lòng tự tin tuyệt đối được bồi đắp bằng sự bất bại suốt mười mấy năm. Sự nắm bắt đối với chiến cục, tầm nhìn đối với vấn đề của hắn, những chiến thuật trong đầu hắn lợi hại hơn rất nhiều so với những đối thủ ở thời đại này. Dù sao, những thứ trong đầu hắn quá tạp nham lại còn hữu dụng, 1 tên biến thái với trí nhớ siêu quần, đang khống chế 1 đám biến thái không ngừng thu thập tình báo, một đám thêm 1 tên biến thái cộng lại với nhau tuy không có nghĩa là vô địch, nhưng cách vô địch cũng chỉ có 1 bước mà thôi.
Chỉ cần Lưu Lăng không phạm sai lầm, thế giới này còn ai có thể dễ dàng đánh bại hắn nữa.
- Liên hệ Độc Cô Nhuệ Chí, nói với hắn không cần đi quấy nhiễu đội lương thảo tới từ Đại Đồng này. 30 ngàn kỵ binh trang bị đầy đủ, không phải mấy ngàn người của hắn có thể đối phó được, cho dù có liều chết đốt sạch lương thảo của người Khiết Đan, cũng chỉ là được không bằng mất, nếu tử thương quá nhiều, mua bán kiểu này đúng thật không đáng.
Triệu Đại vâng 1 tiếng:
- Có cần kêu Độc Cô Nhuệ Chí quay về Đại Châu không? Dù sao Tất Tu đang thủ thành ở Đại Châu hiện tại, tư lịch và kinh nghiệm đều không đủ, hắn vẫn còn trẻ. So với 4 đại tướng đắc lực nhất của Da Luật Đức Quang mà nói, Tất Tu vẫn còn quá non. Nhất là, lần này lĩnh quân công đánh Đại Châu còn là người lợi hại nhất trong 4 người, Hỏa Kiêu Linh Hồ. Tất Tu... có lẽ không phải đối thủ của người này.
Lưu Lăng lắc lắc đầu nói:
- Không cần, thế nào cũng phải cho người mới cơ hội rèn luyện. Đại Châu có gần 30 ngàn nhân mã, mà người Khiết Đan chỉ xuất động 50 ngàn nhân mã. 30 ngàn người phòng ngự 50 ngàn người, nếu Tất Tu không thể giữ Đại Châu, thì xem như ta nhìn lầm người, phong 1 người ngay cả heo cũng không bằng làm Phó tướng. Đại Châu ở kề sát địa bàn của người Khiết Đan, từ lúc ta làm Đại Tướng Quân Vương tới giờ vẫn luôn tu sửa tường thành tăng cường lực phòng ngự, bây giờ đã 10 năm trôi qua, tường thành Đại Châu còn cao hơn thành Thái Nguyên, cửa thành kiên cố tới mức cửa thành Thái Nguyên còn không bằng, có địa lợi nhân hòa 2 ưu thế này, Tất Tu, cho dù có ngu có không phấn đấu tới đâu giữ kỹ thành Đại Châu, chắc cũng không phải chuyện khó.
Lưu Lăng nói:
- Độc Cô Nhuệ Chí còn chưa thể quay về. Bây giờ hắn giống như cây đinh phía sau người Khiết Đan vậy, cho dù không đâm chết được Da Luật Cực thì cũng làm lòng bàn chân hắn ta phát đau. Một người nếu dưới chân không vững thì sẽ đứng không được, cho dù hắn ta là 1 người khổng lồ, cũng sẽ lắc lư vài cái.
- 15 ngàn nhân mã trong Tiên phong doanh của Quý Thừa Vân đã giả dạng làm dân tị nạn chia tốp ra đi tới phía bắc Thương Châu, đợi thời cơ tới hắn sẽ hội họp với Độc Cô Nhuệ Chí, dùng 20 ngàn kỳ binh này đâm xuyên lòng bàn chân của người khổng lồ này, hoặc có lẽ họ sẽ là mấu chốt quan trọng của chiến thắng sau này.
Triệu Đại nói:
- Nhưng, nếu cứ như thế, lương thảo của người Khiết Đan sẽ được đưa tới nơi. Người Khiết Đan có lương thực rồi, sĩ khí nhất định sẽ tăng cao. Da Luật Cực nếu toàn lực công đánh Thương Châu, phòng tuyến của chúng ta có lẽ sẽ không chịu nổi.
Lưu Lăng bĩu môi:
- Da Luật Cực nếu chịu toàn lực tấn công, có thể đợi tới giờ sao?
- Người Khiết Đan có thể chờ, chúng ta càng có thể chờ. Thương Châu bây giờ không còn là danh xưng của 1 phủ châu nữa, bá tánh của nửa Trung Nguyên đều đang ủng hộ nơi này, người của cả Trung Nguyên đều chú mục vào nơi này. Chỉ cần Thương Châu kiên thủ thêm 1 ngày, thanh thế của người Khiết Đan sẽ ngày càng yếu đi.
Lưu Lăng nghĩ 1 lúc rồi nói:
- Nếu Da Luật Cực không nỡ cược hết vốn ra đánh chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ từ từ chờ chúng.
- Đi lệnh cho Trác Thanh Chiến, La Húc và Chu Tam Thất tới đây, có chuyện này ta phải thông báo cho họ.
Nghe Lưu Lăng dặn thế Triệu Đại lập tức mặt biến sắc, hỏi:
- Vương gia định rời khỏi Thương Châu?
Lưu Lăng ha ha cười:
- Ngươi đúng là đi guốc trong bụng ta rồi.
- Không được!
Triệu Đại nói 1 cách nóng nảy:
- Vương gia cho dù không vì bá tánh thiên hạ, không vì Đại Hán, không vì bản thân Vương gia, cũng xin nghĩ cho người nhà của Vương gia.
Y nói với vẻ mặt bứt rứt:
- Vốn dĩ Trần cô nương không để thuộc hạ nói cho Vương gia biết, nhưng bây giờ thuộc hạ nhất định phải nói với Vương gia, mấy ngày trước Trần cô nương nhờ đại phu ở Ngũ Xử chẩn mạch. Người... có con rồi! Nhưng Trần cô nương sợ Vương gia phân tâm, vì thế lệnh cho đại phu Ngũ Xử không được nói ra ngoài. Nhưng chuyện trong viện, cuối cùng vẫn báo cáo tới chỗ của thuộc hạ.
Lưu Lăng nghe tin vui kinh người như thế mà vẻ mặt lại rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi chút nào:
- Chuyện này ta đã biết từ trước, thế nên, sáng sớm hôm nay ta đã phái huynh đệ Nhiếp thị đem theo Đề Kỵ hộ tống nàng về Tấn Châu rồi.
Triệu Đại thật sự không ngờ Vương gia lại có thể bình tĩnh tới vậy, thế nào cũng không biểu lộ chút vui vẻ ra? Y đâu có biết, đêm qua khi Lưu Lăng biết được tin này, vui tới mức nhảy múa lung tung trong đại trướng, chạy 1 mạch tới lều của Trần Tử Ngư, ôm nàng quay 36 vòng. Tới thời đại này đã 15 năm rồi, cuối cùng cũng có cốt nhục của mình, sao Lưu lăng có thể không vui chứ? Hắn cứ như 1 đưa trẻ, ôm Trần Tử Ngư cười, cười tới rơi nước mắt. Có cốt nhục của mình, mới thật thật sự sự hòa nhập vào thời đại này, mới xem như có gốc rễ ở thế giới này. Lưu lăng mới thật sự không còn là 1 khách qua đường của của thế giới này.
Chỉ là, chuyện này tuyệt đối không được nói ra, bời vì nơi đây, có quá nhiều yếu tố không xác định rồi.
Trần Tử Ngư đã không còn có thể ở lại Thương Châu được nữa. Lưu Lăng không cho phép, ngay cả bản thân Trần Tử Ngư cũng không cho phép. Vốn dĩ nàng đã nghĩ qua rồi, định lấy cớ mình nhớ Liễu Mi Nhi và những người khác xin Lưu Lăng cho nàng về Tấn Châu. Chỉ là không ngờ, Lưu Lăng lại biết tin vui này nhanh như vậy.
Chuyện của Viện Giám Sát, làm sao có thể giấu Lưu Lăng được?
- Đề Kỵ chỉ có hơn 100 người, tính luôn cả huynh đệ Nhiếp thị thì lực lượng vẫn quá mỏng, thuộc hạ bây giờ sẽ cho Dương Nghiệp tuyển chọn tinh binh, đuổi theo hộ tống Trần cô nương về Tấn Châu.
Triệu Đại nói.
Lưu Lăng phủi tay:
- Bây giờ trên đường đều là viện binh từ nam lên bắc, đám thảo khấu đó không biết quy tắc, đi rần rần như ban ngày rõ ràng là không được, nếu muốn lặng lẽ về Tấn Châu, quá nhiều người ngược lại còn không tốt. Thuyền lớn của Từ Thắng dừng ngay tại kênh Phúc Duyên, 3 ngày sau là Tử Ngư có thể lên thuyền, tới Ngụy Châu xuống thuyền đi về phía tây qua Tương Châu, Lộ Châu là tới Tấn Châu. Con đường này đều nằm trong phạm vi Đại Hán ta, không xảy ra chuyện đâu. Ngươi lệnh cho người của Viện Giám Sát các nơi tiếp ứng, vả lại, ta nghĩ khi tới Lộ Châu rồi, người tiếp ứng bên Tấn Châu chắc cũng tới nơi rồi.
- Đi đi, gọi la Húc và những người khác tới đại trướng ta nghị sự.
Triệu Đại thấy không khuyên được Lưu Lăng chỉ đành ra khỏi đại trướng, phái người đi kêu La Húc và những người khác. Nhìn bóng lưng đi ra khỏi đại trướng, lông mày Lưu Lăng đột nhiên nhướng lên, sắc mặt có vẻ sâu xa.

Bình Luận

0 Thảo luận