SẦU LO. (THƯỢNG)
Từ mùng năm tháng giêng đến hai mươi mốt tháng giêng năm thứ hai Đại Trị, mười sáu ngày, Hán quân liên tiếp mất đi mười một tòa thành. Trong đó bao gồm Đại Châu và Hãn Châu, cái giá mà người Khiết Đan phải trả là không tới một vạn binh sĩ chiến tử đã đạt được lãnh thổ Đại Hán từ Hãn Châu kéo dài đến phía bắc bốn trăm dặm, tuy rằng không tính là chiến tích quá huy hoàng gì, nhưng so với trận đánh của Da Luật Đức Quang ở Thái Nguyên mà nói đã đủ khiến cho người Khiết Đan cảm thấy hưng phấn rồi.
Có chiến tích như vậy, vẻ mặt âm trầm của Da Luật Hùng Cơ cũng rạng rỡ hơn nhiều. Tuy nói rằng so với Khiết Đan lang kỵ nam hạ mười mấy năm trước, đội ngũ một ngàn người đã có thể từ Đại Châu hoành hành đến Tấn Châu mà nói, cục diện hiện tại đã khiến người khác cảm thấy sầu lo cùng căm phẫn, nhưng tính ra cũng có một khởi đầu không tệ, cũng có thể khiến sĩ khí đê mê sau khi thua Thái Nguyên dâng lên cao một chút. Mỗi lần công hạ một tòa thành, vẻ mặt vui mừng trên mặt các binh sĩ cũng khiến sự lo lắng trong lòng Da Luật Hùng Cơ trở nên nhạt hơn.
Sau khi lấy được Túc Huyện, quân đội người Hán đã lui đến Thái Nguyên. Túc Huyện cách thành Thái Nguyên cũng chỉ có bốn mươi mấy dặm, xuất phát từ Túc Huyện, lang kỵ có thể trong hai canh giờ giết tới dưới thành Thái Nguyên. Mười mấy lần thất bại trước, quân Hán cơ hồ đối với tòa tiểu thành này cũng không định tử thủ nghiêm ngặt. Đại quân Khiết Đan chỉ công kích không tới một canh giờ quân Hán từ nam môn xông ra ngoài, để lại Túc Huyện mấy trăm cỗ thi thể.
Đối với đại quân Khiết Đan mà nói quân Hán chỉ gây một chút rắc rối cho bọn chúng, cũng là rắc rối khiến người khác đau đầu nhất. Từ khi Đại Châu ngăn không được công kích của đại quân Khiết Đan, quân Hán đã bắt đầu lui từng bước, liên tiếp chiến bại, lui một thành mất một thành. Nhưng mỗi lần quân Hán lui một thành, việc đầu tiên không phải là chỉnh đốn phòng ngự mà là dùng đá lớn đem tất cả giếng nước đều phá hết. Sau đó nhân lúc lui quân thì để lại một lá thư trên bàn của nha môn trong thành, trên đó viết những chữ thân gửi Da Luật Hùng Cơ.
Binh sĩ Khiết Đan không dám tự hủy thư, đều đưa đến tay của Da Luật Hùng Cơ.
Mỗi lần Da Luật Hùng Cơ mở thư ra, mỗi nội dung trong thư đều khiến ông ta mặt nhăn mày nhó.
Nội dung trên bức thư đơn giản là những lời khuyên Da Luật Hùng Cơ đừng tấn công về phía trước nữa, bằng không thành Thái Nguyên chính là mồ chôn của mấy chục vạn đại quân Khiết Đan. Khuyên Da Luật Hùng Cơ cẩn thận hậu phương, nếu như bị người Đảng Hạng tìm được cơ hội Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhất định sẽ suất lĩnh đại quân tấn công vào Liêu Quốc. Còn cảnh tỉnh Da Luật Hùng Cơ, chư tộc phía Liêu Đông hung hãn điên cuồng, cẩn thận Đông Kinh Liêu Dương phủ của Đại Liêu bị người Mạt Hạt đánh chiếm. Nếu như mất nơi phát tích, chỉ sợ tộc Khiết Đan muốn quật dậy cũng khó.
Từ ngữ giọng điệu trong thư rõ ràng chân thành, không có chỗ nào bất kính. Mỗi một câu, mỗi lời nói đều chỉ ra loạn trong giặc ngoài của Đại Liêu, đem tai họa ẩn sâu trong Liêu Quốc cùng kẻ địch bên ngoài đều phân tích ra. Nhất là trọng điểm nhắc tới Liêu Đông, tính quan trọng của nó thậm chí còn quan trọng hơn cả Lâm Hoàng phủ ở Thượng Kinh Liêu Quốc. Nếu như bị người Đảng Hạng đoạt được Lâm Hoàng phủ, người Khiết Đan vẫn còn có thể lui về phía đông sau đó nhờ sự trợ giúp của U Châu, đất Liêu Đông là nơi nghỉ ngơi lấy sức, không bao lâu sẽ có thể đông sơn tái khởi.
Nhưng nếu mất đi phủ Liêu Dương, người Đảng Hạng sẽ lần nữa nhân cơ hội cướp lấy phủ Lâm Hoàng người Khiết Đan sẽ không có nơi để đi.
Tên ở cuối thư đều là Đại Hán chi vương Lưu Lăng.
Da Luật Hùng Cơ không hiểu tại sao Lưu Lăng phải viết những bức thư này, ông ta từ trong đó không thể phân tích được mục đích gì mà Lưu Lăng phải làm vậy, là khuyên mình không nên tiếp tục nam hạ để tránh diệt quốc? Nhưng Lưu Lăng rõ ràng biết rằng mình sẽ không thể vì mấy bức thư này mà lui binh về. Mấy chục vạn đại quân huy động nhân lực, nếu như bị mấy bức thư của Lưu Lăng dọa trở về thì mới đúng là mất hết mặt mũi. Hay là Lưu Lăng chỉ vì hù mình một chút? Da Luật Hùng Cơ cảm thấy Lưu Lăng không ngây thơ như vậy. Hơn nữa, ngữ khí của Hán vương trong thư cũng kính trọng mình, một chút nội dung châm chọc cũng không có, hơn nữa từ Đại Châu tới Hãn Châu, mười phong thư chỉ ra mười nan đề mà Liêu Quốc hiện tại phải đối mặt. Có thể nói, đều là lời vàng ngọc.
Chẳng lẽ Hán Vương muốn thể hiện thiện ý, yếu thế?
Da Luật Hùng Cơ rất nhanh lại gạt bỏ ý nghĩ này, Hán Vương Lưu Lăng là người như thế nào, mấy năm nay ông ta đã hiểu rất rõ, Lưu Lăng không phải sẽ không yếu thế, lúc thực lực Hán Quốc suy yếu Lưu Lăng vẫn luôn tỏ ra yếu kém. Nhưng bây giờ Hán Quốc đem theo trăm vạn chiến sĩ vũ trang, tuy rằng cần phân binh ứng phó Tây Hạ, nhưng bố trí ở phía bắc Thái Nguyên và tiền tuyến U Châu cũng có tới năm mươi vạn đại quân. Mặc dù đại quân Khiết Đan hôm nay liên chiến liên thắng, nhưng chủ lực người Hán cũng không bị tiêu diệt, quân Hán còn lâu cũng chưa tới mức phục thua.
Chẳng lẽ, chỉ đơn thuần muốn nhắc nhở ta chú ý hậu phương?
Nhưng Lưu Lăng làm vậy đối với hắn có lợi ích gì?
Da Luật Hùng Cơ biết, nếu như muốn đoán được mục đích chính của Lưu Lăng khi viết những bức thư này, chỉ có phân tích ra nếu thực sự làm theo những gì Lưu Lăng nói, người Hán sẽ đạt được lợi ích gì. Suy đi nghĩ lại, Da Luật Hùng Cơ rất nhanh hiểu ra tại sao Lưu Lăng lại làm vậy.
Rất đơn giản, là vì muốn người Khiết Đan chia binh!
Ngôi Danh Nẵng Tiêu ở thành Thiên Nga đồn binh vượt quá bốn mươi vạn, sở dĩ hiện tại còn án binh bất động, Da Luật Hùng Cơ biết Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉ là đang chờ đợi thôi. Chỉ cần Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhìn ra giữa Đại Liêu cùng Hán Quốc cán cân thắng thua nghiêng về phía nào, y đều sẽ lập tức ra binh. Người Hán yếu thế thì y công Hán, Đại Liêu yếu thế thì y công Liêu. Đây là một tai họa ngầm rất lớn, đủ để uy hiếp đến an nguy của Đại Liêu. Lưu Lăng là đang thức tỉnh bản thân, hay là sớm chia binh chiếm thủ, đề phòng người Đảng Hạng sau này đánh lén. Còn về Liêu Đông, Da Luật Hùng Cơ tin rằng, đây chẳng qua là quỷ kế của Lưu Lăng vì muốn đạt được mục đích thôi. Những bộ tộc phía Liêu Đông tuy rằng dã man hung hãn, nhưng những năm nay sớm đã bị lang kỵ của Đại Liêu đánh sợ rồi, vả lại tổng thể thực lực cũng không cường mạnh, khả năng tạo phản rất nhỏ.
Hết thảy, đều là vì muốn khiến cho trong lòng mình loạn lên, tốt nhất chia binh phòng ngự phía sau!
Đây là kết luận mà Da Luật Hùng Cơ sau khi vắt óc suy nghĩ rất lâu mới rút ra, Lưu Lăng làm vậy, là vì muốn mình tâm loạn!
Bản thân mình thân là Hoàng đế Đại Liêu Quốc, thống lĩnh năm mươi vạn đại quân, mỗi một quyết sách đều liên quan đến tiền đồ của Đại Liêu Quốc, liên quan đến sinh kế của ngàn vạn bá tánh, liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Liêu. Nếu như trên chiến trường vì bản thân tâm loạn mà làm ra phán quyết cùng quyết định sai lầm, Lưu Lăng sẽ có thể nắm được cơ hội phản kích!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận