HẾT SỨC CĂNG THẲNG
Một người tâm lớn bao nhiêu, thì có thể bao dung thế giới này lớn bấy nhiêu. Nếu như nói lúc ban đầu trong lòng Lưu Lăng chỉ bao dung chút thân tình khó có được kia ở thời đại này, thầm nghĩ chỉ muốn che chở lấy cái ấm áp của thế giới này mà có thể làm cho mình cảm giác được. Lúc ban đầu, hắn muốn giữ lấy chính là đơn giản như vậy. Có lẽ là bởi vì kiếp trước thân tình cha mẹ dành cho hắn quá nồng liệt, mà khi tới thế giới này lại khó có thể cảm nhận được thân tình ấm áp đó, cho nên Lưu Lăng rất là lưu tâm đến thân tình.
Mà theo phần thân tình hắn che chở thật cẩn thận tan thành mây khói, nội tâm Lưu Lăng cũng dần dần thay đổi. Có thể nói nó như một cái thế giới mở rộng vô cùng, theo một thôn một trấn, đã mở rộng đến mênh mông không có giới hạn. Có đôi khi Lưu Lăng đã nghĩ, tình thân giữa mình và Nhị ca bị vỡ tan, liệu có phải là do mình một tay tạo thành hay không? Lúc trước, nếu như mình không có đưa Nhị ca lên nắm vị trí kia, có thể hiện tại hai người còn có được tình thâm như lúc ban đầu vậy? Nhưng kiếp trước, hay là kiếp này cũng thế, cuộc sống là không có giả thiết. Nếu hiện tại đã đến bước này, Lưu Lăng cũng sẽ không hối hận quyết định trước kia đã làm ra. Có đôi khi có một số việc, chỉ khi đã trải qua mới phát hiện bản chất trong đó.
Lúc này trong lòng Lưu Lăng thế giới to lớn cỡ nào, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có chân chính chạm đến qua. Hắn kỳ thật không có nghĩ qua, khi phần chấp niệm muốn che chở thân tình trong lòng hắn từ từ hóa thành muốn đánh hạ một mảnh giang sơn thái bình, thế giới này, đã định trước sẽ thay đổi!
Lưu Lăng từng nói qua một câu nói, những lời này là hắn trong lúc vô ý nói ra đấy, nhưng đối với thế giới này mà nói chính là mở đầu cho một ý nghĩa rất sâu xa. Chỉ có điều người nghe được câu này chính là Liễu Mi Nhi, là cô bé mà toàn bộ nội tâm toàn bộ thiên địa đều chỉ có Lưu Lăng một người thôi. Cho nên, cô ta cũng không có nhận thức ra trong những lời nói này tỏ ra sự khí phách nhường nào. Lưu Lăng nói, "nếu không thể thích ứng thế giới này, vậy hãy để cho thế giới này đến thích ứng ta."
Nếu thiên hạ đại loạn, vậy hãy để cho ta đến kết cuộc loạn thế này.
Giữa thời đại hỗn loạn không thể chịu nổi này, trong lòng đám dân chúng kỳ thật không có sự phân chia biên giới. Hôm nay Hậu Thục đánh tới chiếm một châu một huyện, dân chúng nơi đây liền đổi thành người Thục quốc. Qua mấy ngày Chu quân đánh tới, dân chúng nơi đây lại thành người Chu quốc. Hiện tại quân Hán đánh tới rồi, dân chúng nơi đây biến thành người Hán quốc, ở trong lòng dân chúng, bất kể là ai làm Hoàng đế cũng đều phải giao nộp thuế đấy?
Đám dân chúng đã thích ứng với việc thường xuyên đổi mới quốc tịch, đồng dạng, bọn họ sớm đã chết lặng. Đã từng có người nói người Hán tính như con cừu non, nói trắng ra chính là nô tính quá nặng. Sở dĩ đại địa Trung Nguyên thường xuyên bị ngoại tộc xâm lược, cũng là bởi vì thiếu cái Sói tính khát máu này. Như vậy ngôn luận kỳ thật cũng không phải sai, dù sao lớn mạnh như Đại Tần, thịnh như Đại Đường, khi đối mặt ngoại tộc luôn biểu hiện rất bị động. Thiên hạ người Hán, dường như chỉ có một người được xưng là cực kì hiếu chiến - Hán Vũ Đế, khi đối mặt dân tộc thảo nguyên biểu hiện ra sự khí phách. Có lẽ Đại Tùy khi mới bắt đầu kiến quốc, cũng là không thiếu sót Sói tính. Nhưng theo cuộc sống an nhàn, Sói tính liền dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Việc mà Lưu Lăng hiện tại đang làm mặc dù mới vừa khởi bước, nhưng mục đích lại hết sức rõ ràng. Rất đơn giản, hắn phải làm đấy, chính là thay đổi cừu biến thành Sói!
Diệu Châu bị quân Hán chiếm lĩnh vẫn là một bí mật, đây là một cái bí mật có thể cho người ta một kích trí mạng. Lưu Lăng khi nhận được mật báo của Quý Thừa Vân, trong lòng cũng đã đang nổi lên một kế hoạch đem Vĩnh Hưng quân của Tạ Tuấn hoàn toàn đánh tan tành. Kế hoạch này có thể thành công hay không, cơ sở chính là Tạ Tuấn cũng không biết Diệu Châu đã đánh mất!
Một trăm bốn mươi ngàn Chu quân trùng trùng điệp điệp mà đến, vốn tưởng rằng Lưu Lăng sẽ đợi khi Chu quân qua sông chặn lại, nhưng đến khi Chu quân đã hoàn toàn vượt qua sông lớn, vẫn không có phát hiện một bóng dáng quân Hán. Tạ Tuấn ngẫm nghĩ một chút, lập tức nghĩ thông suốt nguyên do trong đó. Có phải là quân Hán không đủ binh lực!
Sau đại chiến Hoa Châu, tuy rằng quân Hán đại hoạch toàn thắng, nhưng quân Hán cũng tổn thất gần hai mươi ngàn binh mã. Hai mươi ngàn người bị tổn thất, đối với Vĩnh Hưng quân mà nói không tính là đả kích quá lớn. Nhưng quân Hán lại khác, quân Hán ở xa tới, thực lực của một nước quyết định số lượng binh mã. Hơn một trăm mấy chục ngàn quân Hán đánh vào Đại Chu, đây đã là Hán quốc có thể điều động binh lực nhiều nhất rồi. Lưu Lăng suất lĩnh một trăm ngàn đại quân xuôi nam tấn công Hoa Châu, sau khi tổn thất hai mươi ngàn nhân mã hắn không thể như Vĩnh Hưng quân nhanh chóng như vậy bổ sung binh lực. Thiếu hai mươi ngàn người chính là thiếu, hắn không có khả năng chiêu binh bổ sung nhân số ngay tại chỗ.
Mà Lưu Lăng sẽ đối chiến không chỉ có riêng Vĩnh Hưng quân thôi, hắn nếu muốn công diệt toàn bộ Đại Chu, sẽ phải đối mặt với đại quân trong tay Đại tướng các nơi trên đất Đại Chu cộng gộp lại không dưới triệu người.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Tạ Tuấn rất là tự tin sẽ đoạt lại Hoa Châu. Ung Châu, Diệu Châu, Thương Châu, Càn Châu dân chúng chung vào một chỗ có mấy trăm ngàn, trong đó nam đinh có thể điều động nhập ngũ không dưới ba trăm ngàn. Hắn là có người để dùng đấy, mà nhân mã dưới trướng Lưu Lăng lại là chết một người thì thiếu một một người. Đây chính là ưu thế lớn nhất của mình, mặc dù lần này một trăm bốn mươi ngàn đại quân vẫn như cũ không thể hoàn toàn đánh bại Lưu Lăng, chính mình chỉ cần trở lại Ung Châu, có thể ở trong thời gian rất ngắn lại kéo một đội ngũ hơn một trăm ngàn người.
Cho nên, Tạ Tuấn không cần phải thật cẩn thận nữa, tuy rằng Tả lộ quân của Mã Văn bị ngăn cản tại Đồng Châu không thể hội hợp cùng đại quân hình thành vây kín Hoa Châu, hắn vẫn như cũ có tự tin.
Sau khi vượt qua sông lớn Tạ Tuấn liền cải biến sách lược, một trăm ngàn đại quân thuộc trung quân của hắn, dàn ra trận thế, trùng trùng điệp điệp, hùng hổ, bày ra một tư thế tất đắc.
Cách Hoa Châu còn có ba mươi dặm, Tạ Tuấn hạ lệnh đại quân xây dựng cơ sở tạm thời. Theo sau hắn phái ra đại lượng thám báo tìm hiểu động tĩnh quân Hán ở Hoa Châu, sau đó hạ lệnh cho đại tướng Hữu lộ quân Đông Phương Lượng tăng tốc độ hành quân nhanh hơn. Tả lộ quân nếu không thể đúng hạn tới thì thôi, chỉ cần Hữu lộ quân đúng hạn cùng trung quân hội hợp, lấy oai của một trăm bốn mươi ngàn đại quân đánh với tám mươi ngàn quân Hán của Lưu Lăng, phần thắng vẫn là Chu quân khá lớn một chút.
Đến buổi tối thám báo hồi báo nói quân Hán đã ở ngoài thành Hoa Châu bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, xem ra muốn thủ vững Hoa Châu. Quân Hán ở ngoài thành Hoa Châu cũng giống vậy thiết lập bốn đại doanh, mỗi doanh đại khái mười lăm ngàn nhân mã, từ xa nhìn đến đại doanh quân Hán đèn đuốc sáng trưng, liên miên không dứt.
Sau khi Tạ Tuấn nghe xong thám báo báo cáo trong lòng cười lạnh, trong lòng tự nhủ Lưu Lăng cũng bình thường thôi. Thậm chí ngay cả dũng khí thừa dịp Chu quân ở xa tới mệt nhọc mà ngay mặt đón đánh cũng không có, hiện giờ công thủ chuyển đổi, lá gan của quân Hán dường như cũng nhỏ đi không ít. Tuy nhiên ngẫm lại cũng khó trách, phía mình lần này mang theo một trăm tám mươi ngàn đại quân, được xưng ba trăm ngàn, chia ra ba đường là khí thế bực nào, quân Hán binh ít, bất kể như thế nào cũng không dám chủ động xuất kích đấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tuấn thăng trướng điểm tướng, mệnh lệnh điểm lên một trăm ngàn đại quân xếp thành trận thế mà đi, hùng hổ hướng Hoa Châu đè tới. Một trăm ngàn đại quân ở trong hoang dã bày trận mà đi, tinh kỳ phấp phới, tiếng người ồn ào, cảnh tượng dữ dội đồ sộ.
Cách Hoa Châu ba dặm, Chu quân ngừng lại, một trăm ngàn đại quân ngăn nắp kết thành một trăm cái phương trận. Vì đối phó xe ném đá của quân Hán Lưu Lăng, lần này Tạ Tuấn cũng là nhọc lòng. Hắn tập kết thợ thủ công Ung Châu, dùng hơn một tháng thời gian chế tạo ra nỏ lớn. Nỏ lớn này sử dụng tên nỏ dài hơn nặng hơn, tầm bắn ước chừng đề cao khoảng trăm mét. Hắn có tự tin, chỉ cần xe ném đá quân Hán dựng lên cũng sẽ bị mấy trăm cái nỏ lớn của mình công phá thành mảnh nhỏ.
Một trăm ngàn đại quân bày trận xong, Tạ Tuấn phái đại tướng Hạ Hầu Nhạc dưới trướng lãnh binh mã ba nghìn tiến đến khiêu chiến. Sau đó hắn an vị ở trước trận, nhìn quân Hán ứng đối như thế nào. Nhưng Hạ Hầu Nhạc mang theo ba nghìn nhân mã ở trước trận quát to ước chừng một canh giờ, không ngờ quân Hán canh giữ ở phía sau cự mã (rào chắn ngựa) rậm rạp không ra chiến. Hạ Hầu Nhạc hô đến khản cả cổ họng, mọi lời mắng người có thể nghĩ ra đều đã mắng hết, vẫn như cũ không thấy quân Hán ra doanh nghênh chiến.
Hạ Hầu Nhạc đem trường thương treo trên móc đắc thắng, giơ tay tiếp nhận túi nước thân binh đưa tới ừng ực uống một mạch.
- Mẹ nó, bọn người Hán này có phải đàn ông hay không, bố mắng như vậy không ngờ không có một tên nào có huyết tính dám ra đây chiến một trận.
Hạ Hầu Nhạc không kiên nhẫn khoát tay một cái nói: - Đi, tiếp tục mắng, ta cũng không tin bọn họ không ra ngoài!
Bọn lính Chu quân cũng đã mắng đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng tướng quân có lệnh bọn hắn lại không dám không nghe theo, đành phải moi ruột gan nghĩ ra từ để mắng, lại là một canh giờ qua đi, quân Hán thật giống như tập thể điếc vậy đối với sự khiêu khích của bọn họ chẳng hề quan tâm. Thậm chí, ngay trước mặt nhân mã Chu quân khiêu chiến, không ngờ quân Hán ở mặt sau cự mã tùy tiện bắt đầu ăn cơm.
Chu quân đã la mắng hai canh giờ, bốn tiếng đồng hồ đấy, mặc dù không có giao chiến nhưng người mắng chửi cũng mắng đến bụng đói kêu vang rồi. Mắt thấy bọn lính ngay cả khí lực mắng chửi người cũng bị mất, Tạ Tuấn đành phải lệnh Hạ Hầu Nhạc lui quân về, thay một đội quân khác của Dương Sạ tiếp tục khiêu khích. Dương Sạ mang theo ba nghìn nhân mã thay thế Hạ Hầu Nhạc, đem việc làm lúc nãy mà Hạ Hầu Nhạc đã làm lại rất nhàm chán lặp lại một lần. Mãi cho đến mặt trời sắp lặn, quân Hán vẫn như cũ không chịu xuất chiến.
Vốn định dựa vào dã chiến tiêu hao đại lượng binh lực quân Hán, nhưng Lưu Lăng căn bản không dám ra đây, Tạ Tuấn cũng là hứng thú rã rời, nhìn bọn lính dưới trướng cũng đã đói đến không chịu nổi, đành phải suất lĩnh nhân mã lui về đại doanh.
Ngày thứ ba, Tạ Tuấn lại điểm lên đại quân bày trận đi tới ngoài thành Hoa Châu ba dặm, vẫn như cũ muốn dẫn dụ quân Hán đến giao chiến, vẫn là mắng tới máu chó xối đầu, nhưng quân Hán thật giống như kẻ điếc căn bản không để ý tới bọn họ chửi bậy. Thời gian một ngày qua đi rất nhanh, Chu quân lại không công mà lui.
Ngày thứ tư, Chu quân lại quy mô xuất động, Tạ Tuấn thấy Hán doanh phòng bị nghiêm khắc, bày bố cự mã dày đặc đủ để ngăn trở kỵ binh Chu quân. Mà xếp sau cự mã là xe liên phát hỏa nỏ như những con mãnh thú đang vận hết sức chờ phát động, nên khiến cho Chu Quân không dám ép đến gần quá. Tạ Tuấn biết ý của quân Hán, quân Hán chính là muốn thủ vững không ra để tiêu hao lương thảo Chu quân. Hiện tại Chu quân với quân Hán vị trí đã đổi chỗ, đến lượt quân Hán không lo lương thực rồi.
Ngày thứ năm, Hữu lộ quân bốn mươi ngàn nhân mã chầm chậm mới đến, Đông Phương Lượng thấy Tạ Tuấn liền bẩm báo nói trên nửa đường có một đội ngũ nhân số mấy ngàn quân Hán thường xuyên quấy rầy đại quân, thế cho nên lầm lỡ hành trình. Thấy người đã đến đông đủ, Tạ Tuấn cũng lười so đo Đông Phương Lượng không làm tròn bổn phận. Hắn cũng không đủ kiên nhẫn nữa, vì thế hạ lệnh, đại quân tiến công!
Hơn một trăm mấy chục ngàn đại quân chia thành hai đường, một đường tấn công đại doanh quân Hán ở cửa Nam Hoa Châu, một đường động đến đại doanh cửa Đông. Xe nỏ lớn qua cải tạo được phụ giúp chậm rãi đẩy ra, ý đồ dựa vào tầm bắn xa của nỏ lớn áp chế xe liên phát hỏa nỏ và xe ném đá của quân Hán.
Đại chiến, hết sức căng thẳng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận