CHÍNH XÁC
Từ một công tử khỏe mạnh nhanh nhẹn biến thành kẻ bộ dạng khó coi người không ra người quỷ không ra quỷ, Ly Yêu Na Nhan cũng không biết mình đã kiên trì sống sót như thế nào. Một tiếng nổ vang bên ngoài thành Ký Châu, đồng thời mang tất cả sự xuất sắc và kiêu ngạo của y tan thành những mảnh vụn. Nước Liêu một nước vô số danh tướng, ai có thể bức Hán vương đến bước đường cùng? Duy nhất chỉ có một mình Ly Yêu Na Nhan y mà thôi, có thể cũng chính vì duyên cớ này, y mới rơi vào tình trạng ngày hôm nay.
Ly Yêu Na Nhan một thân áo giáp đứng ở trên sườn núi cao nhìn đội ngũ hành quân, mũ giáp được kéo xuống phía dưới, che giấu đi vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt y. Mũ giáp trên đầu chỉ lộ ra một đôi mắt, một ngọn lửa mang tên thù hận đang bốc cháy lên, thiêu đốt.
Tuy rằng Da Luật Hùng Cơ bệ hạ của Đại Liêu không phải là một người nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, đồng thời vết sẹo trên thân thể y này là vết sẹo vinh quang. Trong những người được phong hầu y là người trẻ tuổi nhất.
Nhưng mà, mất đi cũng vẫn là mất đi.
Phun ra một ngụm khí thật dài, Ly Yêu Na Nhan quay đầu lại hỏi: - Thám báo phái đi dò đường đã trở về chưa?
Một gã phó tướng vội vàng khom người nói: - Hồi Hầu gia, hơn mười đội thám báo rải ra, chưa có một đội nào trở về. Khoảng cách nơi đây quá xa trái phải cũng khoảng một trăm ba mươi dặm, phỏng chừng sau cơm trưa liền có thám báo trở về.
Ly Yêu Na Nhan ừ một tiếng nói: - Truyền lệnh xuống, đại quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Phó tướng kia do dự một chút hỏi: - Mới đi được nửa canh giờ, Hầu gia, thật sự dừng lại nghỉ sao? Mệnh lệnh của Thái tử để Hầu gia làm tiên phong, nếu như chúng ta có người hãm hại nói Hầu gia hành quân chậm chạp, chỉ sợ Hầu gia khó giải thích với Thái tử. Bằng không... Đại quân vẫn tiếp tục đi tiếp?
Ly Yêu Na Nhan xoay người nhìn phó tướng kia, trên mũ sắt chỉ lộ ra cặp mắt dường như không có chút cảm xúc dao động nào, trong cặp mắt kia cũng nhìn không ra chút tức giận nào, nhưng tên phó tướng này chỉ cảm nhận được giống như có một thanh đao sắc bén đặt trên cổ họng mình, ánh mắt của Ly Yêu Na Nhan kia, bình tĩnh ác nghiệt khiến cho người khác sợ hãi.
- Tốc Bất Cai, Thái tử phái ngươi đến, là đến để trợ giúp ta, hay là đến chỉ huy ta?
Ly Yêu Na Nhan thản nhiên hỏi một câu.
Bả vai phó tướng tên Tốc Bất Cai kia run lên một chút, lập tức khom người nói: - Đương nhiên là đến trợ giúp Hầu gia, ty chức bất quá chỉ là một lang tướng nhỏ nhoi, tuyệt đối không dám có chút gì bất kính với Hầu gia, Hầu gia ngàn vạn lần đừng hù dọa ty chức. Chỉ là, ty chức được Thái tử điện hạ phái tới đây, đương nhiên cũng vì Thái tử điện hạ mà suy nghĩ. Hầu gia mới hành quân hơn một canh giờ đã cho dừng lại nghỉ ngơi, như vậy thì khi nào mới có thể đuổi tới thành Thái Nguyên? Thái tử điện hạ trước khi Hầu gia lãnh binh xuất chinh đã có nói qua... Không thể đến trễ...
Một tiếng phù trầm đục vang lên nhanh chóng cắt đứt lời nói, ánh mắt hắn hoảng hốt thấy chuôi dao nhỏ cắm trên ngực mình. Dao nhỏ chỉ một nhát trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của hắn, tay kia mang bao tay màu đen, nếu như cẩn thận quan sát, còn có thể phát hiện trên ngón tay áp út và ngón giữa ngắn đi một đoạn. Đó là một trong những vết thương do tiếng nổ ngoài thành Ký Châu để lại, thậm chí có thể nói đó là một trong những vết thương nhỏ không đáng kể. Một cánh tay của hắn che chắn ở trên, còn bị lửa kia thiêu đốt trở thành một mảng da nhăn nheo khó coi.
Ly Yêu Na Nhan buông tay ra, Tốc Bất Cai chỉ vào Ly Yêu Na Nhan rồi từ từ ngã xuống.
- Ồn ào!
Ly Yêu Na Nhan cau mày phun ra hai chữ, hai gã thân binh nhanh chóng đi đến mang thi thể xuống, rất nhanh đã bị vùi vào trong lòng đất. Bởi vì đất đã bị đóng băng vô cùng cứng rắn, cho nên người chôn thi thể cũng lười biếng chỉ đào một cái hố nông, bỏ thi thể vào đó phủ lên một lớp đất mỏng. Thậm chí, còn có một phần vẫn ở trên mặt đất.
- Viết một phần quân báo đưa vào trong đại doanh, báo cho Thái tử điện hạ, tướng quân Tốc Bất Cai tự mình dẫn thám báo đi dò đường gặp phải kỵ binh quân Hán, sau khi đã anh dũng chiến đấu nhưng do lực lượng ít nên không đánh lại được quân địch, anh dũng chết trận. Thân làm chủ tướng tiền phong, Ly Yêu Na Nhan cứu viện không kịp, xin Thái tử điện hạ xử phạt.
Ly Yêu Na Nhan thản nhiên phân phó vài câu, một quan văn ngay lập tức dựa theo lời của y viết. Vụng trộm nhìn thoáng qua thân hình được che kín của người được khâm phong Vạn Hộ Hầu, khẩn trương thu hồi lại tầm mắt.
- Nếu đã để ta là chủ tướng tiên phong, hà cớ gì lại phái người đến giám sát chứ?
Ly Yêu Na Nhan lẩm bẩm một mình, trong giọng nói đều là sự khinh thường và bất mãn.
Một gã lang tướng thân tín hạ giọng nói: - Hầu gia, nếu như Thái tử điện hạ đã biết, chỉ sợ sẽ rất bất mãn. Có nên giết hết người của Tốc Bất Cai?
Ly Yêu Na Nhan lắc đầu nói: - Mấy năm nay dũng sĩ Khiết Đan đã chết quá nhiều rồi, nếu không phải Tốc Bất Cai tự mình không biết phân biệt thì ta cũng không đành lòng giết hắn. Lần này Đại Liêu nam chinh cũng không biết lại có bao nhiêu thiếu nữ mất đi trượng phu, có bao nhiêu người mẹ mất đi đứa con. Bệ hạ cũng được, Thái tử cũng được, bọn họ đều quá kiêu ngạo rồi, kiêu ngạo đến mức quên đi vết thương của hoành đao người Hán trước đây vẫn còn trên người chưa trôi máu. Ngoài trường thành, ngàn dặm trên thảo nguyên đã không còn nhìn thấy mấy người đàn ông nữa rồi, nếu lần này không thể đánh thắng người Hán, chỉ sợ thiên hạ này thật sự phải loạn rồi.
Lang tướng tên Hoắc Xích trong lòng cả kinh, hắn do dự một chút, hỏi dò: - Hầu gia, ý của người là, lần này chúng ta dốc lực binh mã cả Đại Liêu xuôi nam, cũng không thể thắng được người Hán?
Ly Yêu Na Nhan cười lạnh nói: - Chỗ nào có thể dễ dàng như vậy! Bệ hạ bất quá bị thù hận che kín mắt mà thôi, chim ưng đã già, ánh mắt nhìn không thấy được chuyện ở ngoài ngàn dặm rồi. Nói cho bọn lính nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sau đó đại quân quay đầu đi phía tây Thái Nguyên... Để cho Thái tử điện hạ tự mình đi đánh là được lắm rồi. Có thể mang nhiều người đàn ông Khiết Đan trở về, ta cũng coi như không phụ ân tri ngộ của Bệ hạ rồi.
Sắc mặt Hoắc Xích biến đổi, cuối cùng hỏi: - Cho dù chúng ta không diệt được Hán quốc, nhưng một triệu đại quân xuôi nam, chẳng lẽ còn có thể thua hay sao?
- Hoắc Xích! Ngươi không hiểu, thời đại của Đại Liêu đã kết thúc.
Ly Yêu Na Nhan tự cười giễu: - Có lẽ ngươi sẽ nghĩ lúc ở Ký Châu một bao hỏa dược của Hán Vương Lưu Lăng kia đã làm vỡ nát dũng khí của ta, nhưng Hoắc Xích, ngươi nên biết thế gian này không ai muốn giết Lưu Lăng nhiều hơn ta. Nhưng, ta không bị thù hận che mất ánh mắt. Lang Kỵ sau đó chết đã quá nhiều người rồi, nếu như lại đánh xuống như vậy chỉ sợ đến cả huyết mạch sẽ bị cắt đứt. Nếu như Bệ hạ đồng ý liên kết với người Đảng Hạng, nếu không phải chủ động khởi xướng chiến tranh, thắng bại cuối cùng còn chưa thể biết được. Cho dù người Hán công chiếm Tây Kinh Nam Kinh thì thế nào? Người Hán chẳng nhẽ còn có thể đánh bại chúng ta ở trên thảo nguyên sao? Người Hán vào thảo nguyên, cho dù chúng ta không đánh theo chân bọn họ, đường tiếp viện quá dài và sự tiêu hao quá lớn cũng sẽ kéo bọn họ đến cái chết!
- Nhưng bây giờ, tác chiến vô ích là chúng ta!
Ly Yêu Na Nhan thở dài: - Sở dĩ lần này ta xin là chủ tướng tiên phong, cũng không phải do ta vội vã đi tìm Lưu Lăng trả thù, mà là ta biết, trận chiến này tất cả ngay từ đầu là Đại Liêu đã bại rồi. Điều ta muốn làm, chính là mang theo hơn hai vạn con cháu Lang Kỵ trở lại thảo nguyên, mà không phải giống như Tốc Bất Cai nằm lạnh như băng trong lòng đất kia.
Ly Yêu Na Nhan nhanh chóng chỉ vào hố chôn xác nói: - Chiến tranh, cho tới bây giờ đều là trò chơi của kẻ mạnh. Đại Liêu đã từng là người khổng lồ mạnh mẽ nhất trên thế giới, nhưng bây giờ, tuy thoạt nhìn vẫn thấy rằng Đại Liêu rất cao lớn, nhưng bất quá cũng giống như túi da vậy, một khi bị người đâm một đao khí thoát ra, sẽ còn có người e sợ Lang Kỵ chiến kỳ Đại Liêu sao?
- Hoắc Xích, chuẩn bị sẵn sàng đi, bởi vì ngươi phải đối mặt với sự lựa chọn, là theo ta làm phản đồ Đại Liêu, hay là đi và bị người Hán chém giết.
- Phản đồ?
Ánh mắt Hoắc Xích buồn bã, hắn chậm rãi ngẩng đầu hỏi: - Tại sao, Hầu gia không nói những lời này cho Bệ hạ nghe?
- Bệ hạ?
Ly Yêu Na Nhan cười lạnh: - Bây giờ Bệ hạ đã không nghe bất kỳ lời phản đối nào, từ sau khi Đại Vu Việt chết, người liền hoàn toàn mất đi lý trí. Lần này xuôi nam bách vạn nhi lang Khiết Đan, có thể sống sót trở về coi như là trường sinh thiên khai ân rồi.
Y ngẩng đầu nhìn không trung vẻ lo lắng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: - Nhưng, trường sinh thiên đã không hề chiếu cố dũng sĩ Khiết Đan rồi.
- Nhưng, Hầu gia, chúng ta chỉ có hơn hai vạn nhân mã, nếu như Bệ hạ và Thái tử tức giận mà nói, chúng ta ngăn không được mấy chục vạn đại quân đánh giết!
Hoắc Xích khó khăn nói.
Ly Yêu Na Nhan cười cười nói: - Ai nói chúng ta phải trở lại đường cũ?
Y đem ánh mắt nhìn về phía tây, âm thanh xa xôi từ trong miệng của y phát ra, lời nói kia thật giống như một khúc thơ ca lẫy lừng: - Chúng ta theo sau người Tây Hạ giết qua, vẫn hướng tây! Chỉ cần qua Hạ Lan Sơn đi vài trăm dặm, chính là vô số các tiểu quốc lớn nhỏ Tây Vực. Từ nơi đó sau khi cướp tất cả vàng bạc, tiếp tục từ đại thảo nguyên phía tây trở về.
Y cười nói: - Chiến tranh, muốn xem có ý nghĩa hay không. Nếu lần này thật sự Đại Liêu chạy không khỏi nắng trời, như vậy để cho ta mang theo các ngươi, ở phương tây giữ cho Đại Liêu một huyết mạch. Đó cũng không phải là phản bội Đại Liêu, phản bội Bệ hạ, mà là thay Đại Liêu lựa chọn một con đường lui. Một triệu đại quân xuôi nam, một trăm ngàn nhân mã Hạ Lan Sơn kia không ngăn nổi được Ngôi Danh Nẵng Tiêu đâu. Một khi người Đảng Hạng từ phía sau lưng giết qua, chỉ có người già đàn bà và trẻ nhỏ, Đại Liêu lấy cái gì để chống cự?
Lời nói xa xôi của Ly Yêu Na Nhan thoáng chút run run, Hoắc Xích cảm thấy trên người lạnh kịch liệt, thật giống như đi vào khe tuyết nứt Ngạc Nạp Cổ Hà, bất lực mà bất đắc dĩ.
- Tin tưởng ta, Hoắc Xích!
Ly Yêu Na Nhan ngóc cằm lên, kiêu ngạo nói: - Để Bệ hạ biết được, khi con cháu Lang Kỵ đánh hạ một mảng nền móng, người sẽ cao hứng từ đáy lòng. Bởi vì, Đại Liêu thời điểm đó, chỉ sợ cũng đã đường cùng rồi.
- Mệnh lệnh toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sau đó để cho các Bách phu trưởng mang người ra cấp phát bổ sung. Người Hán tuy rằng chạy hết, nhưng bọn họ không có khả năng mang tất cả lương thực đi. Hoắc Xích, ngươi không biết người Hán, bọn họ đều cho rằng đem đồ đạc giấu phía dưới hố cháy là an toàn nhất đấy. Nói với bọn lính nhìn thấy thôn xóm liền đi vào, đào ở phía dưới hố lửa, đào ở trong sân, nhất định có thể đào được lương thực bọn họ giấu đi. Đại quân của Thái tử điện hạ sẽ không vì chúng ta mà hạ xuống hành trình năm ngày, hai ngày sau, chúng ta sẽ quay đầu đi phía tây rồi.
Y vỗ vỗ bả vai Hoắc Xích nói: - Đi thôi, không lâu nữa, một năm, nhiều nhất là hai năm, chúng ta sẽ trở về.
Hoắc Xích trang nghiêm chào theo kiểu nhà binh nói: - Hầu gia yên tâm, chúng ta đều thề sống chết đi theo người, loan đao của Hầu gia chỉ nơi nào, chúng ta liền xung phong tới nơi đó!
Ly Yêu Na Nhan cười cười, lại không nhìn thấy vẻ mặt sau lớp giáp che mặt của y. Cũng sẽ không có người chú ý tới, bàn tay y gắt gao nắm chặt móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, máu, hiện ra dọc theo nơi bàn tay của y.
- Lưu Lăng! Lần sau lần sau ta nhất định phải giết ngươi! Nhất định phải đường đường chính chính đánh bại ngươi!
Làm ra quyết định như vậy, kỳ thật Ly Yêu Na Nhan cũng không có cách nào làm mình bình tĩnh được. Y tự nói với mình, ta không phải lính đào ngũ, ta chỉ là cảm nhận được ý chỉ trường sinh thiên, mang theo các dũng sĩ Khiết Đan đi theo một con đường khác. Khi thấy phía trước có một ngọn núi, chẳng lẽ như thế nào cũng phải đâm vào để bị đầu rơi máu chảy sao? Ta chỉ là muốn giữ lại huyết mạch Khiết Đan, giữ lại sự kiêu ngạo đã không còn nhiều lắm mà thôi. Để cho ta giơ cao chiến kỳ Lang Đầu, vì Đại Liêu đánh ra một đường lui! Về sau, tất cả mọi người sẽ biết, quyết định hôm nay của ta, là chính xác.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận