Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 247: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
KHÔNG CÒN NỮA RỒI.
Sau khi an táng Hiếu Đế, Tô Tiên Lê liền dọn đến cung Phượng Nghi. Nơi đây là chỗ Hiếu Đế qua đời, nàng ta chọn nơi này để ở, dụng ý ra sao không cần nói cũng biết. Đây là một nữ nhân kiên cường, cũng là một nữ nhân rất có chủ kiến. Những ngày ở bên Hiếu Đế dường như điên cuồng kia, thật hiếm thấy, nàng ta vẫn duy trì được lòng tĩnh lặng.
Hiếu Đế đến chết cũng không biết thê tử của mình, Hoàng hậu Đại Hán còn sớm hơn mình một ngày đã triệu kiến Lư Sâm, còn đưa cho Hầu Thân một bức mật chỉ. Nếu như y biết được, với tình trạng lúc đó của y, khó có thể đảm bảo y sẽ làm ra việc gì khác nữa. Thật may mắn. Lư Sâm cũng được. Hầu Thân cũng tốt. Đều là những người nhận thức được đại thể.
Ngoại trừ việc Hiếu Đế quyết định xử phạt Lưu Lăng ra, thì những di chỉ khác của Hiếu Đế trên cơ bản đều bị Thái hậu Tô Tiên Lê bác bỏ. Ở Đại Hán bây giờ, có quyền lực có gan làm như thế, có lẽ chỉ có nàng, một nữ nhân đã vứt bỏ sự yếu đuối này. Lưu Lăng có thực lực đó, lấy uy quyền Nhiếp chính vương hiện tại của hắn, hắn cũng sẽ có thể làm như thế. Nhưng đến cuối cùng người đưa ra quyết định ấy vẫn là nữ nhân này. Tô Tiên Lê duy nhất chiếu theo một việc trong di chỉ Hiếu Đế ban xuống là nhận mệnh cho ba người Lư Sâm bọn họ làm Cố mệnh đại thần, chẳng qua là đem tên Bùi Hạo đổi thành Chu Diên Công mà thôi.
Một thân tang phục, Tô Tiên Lê nhìn qua có chút tiều tụy nhưng nàng vẫn xinh đẹp như cũ, cao quý trang nhã.
Lưu Lăng tới rồi đứng ở ngoài cửa, kéo áo bào quỳ xuống: - Thần Lưu Lăng, yết kiến Thái hậu.
Hắn vốn không cần dùng đại lễ tham bái như vậy. Quy củ thời đại này không phiền phức như đến thời Minh Thanh. Ngày thường thần tử yết kiến Hoàng đế cũng không cần dùng đến đại lễ tham bái, huống chi lấy thân phận của Lưu Lăng hiện giờ thì thật không cần phải làm lễ quỳ lạy Tô Tiên Lê. Nhưng Lưu Lăng vẫn làm như vậy, cẩn thận tỉ mỉ.
Một người cung nữ ra đón, hạ giọng nói: - Nhiếp chính vương xin miễn lễ. Thái hậu mời Nhiếp chính vương vào trong phòng nói chuyện.
Lưu Lăng lại khấu đầu nói: - Thần tuân chỉ.
Hắn làm như vậy thật ra là chỉ muốn nói cho mọi người biết, mặc kệ Thái hậu ban cho hắn tước vị gì, quyền lợi ra sao thì hắn vẫn là thần tử của Đại Hán. Có lẽ, trong mắt Lưu Lăng, thật ra Đại Hán này chẳng qua chỉ là một phần sản nghiệp của Nhị ca hắn mà thôi. Xét ở khía cạnh tình cảm mà nói, hắn ghi nhớ tình cảm lúc ban đầu Nhị ca hắn đối với hắn thì bây giờ hắn chẳng qua chỉ là đang giúp Tô Tiên Lê mẹ góa con côi trông nom sản nghiệp nhà mình. Lưu Lăng cố chấp, rất cố chấp, cố chấp đến mức khiến cho người khác đau lòng.
Cất bước đi vào. Cung Phượng Nghi này, Lưu Lăng vẫn là lần đầu tiên đến đây. Hiếu Đế từ sau khi dọn đến nơi này ở thì không còn triệu kiến người cửu đệ mà mình đã từng tín nhiệm nhất nữa. Mà Lưu Lăng cũng tự đẩy mình ra khỏi vòng quyền lợi. Mỗi ngày chỉ luyện binh và cũng không màng hỏi đến những việc lớn nhỏ trong triều đình. Nhưng hắn làm như thế, cứ như thế mà bày tỏ nỗi lòng, Hiếu Đế dường như cũng không cảm kích. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng bởi việc Lưu Lăng đi Hoàng Lăng lần này đã kích động đến Hiếu Đế vốn chính là sự áy náy trong lòng đã đạt đến cực điểm, từ đó mà khiến y bộc phát sự điên cuồng cuối cùng này.
Một điều đáng tiếc nữa là chính Hiếu Đến cũng không vượt qua cửa ải của chính mình. Y không phải là người chân chính có thể hạ lòng nhẫn tâm. Lúc y chuẩn bị sát hại Lưu Lăng thì thực ra y cũng đã hung hăng tổn hại cùng cực đối với chính mình. Y không thể an ổn đi vào giấc ngủ phần lớn là bởi vì y áy náy với Lưu Lăng. Càng lúc càng như vậy. Sự kiêng kị của y đối với Lưu Lăng càng lúc càng sâu sắc, sự hung ác ở trong lòng càng lúc càng dữ dội. Khi một người e sợ một kẻ khác đạt đến cực điểm thì có lẽ điều y không muốn nghĩ đến nữa chính là trốn tránh mà muốn đem hết tất cả lòng sợ hãi đó của chính mình đối với người ấy mà hủy diệt hết đi. Cũng như thế, nếu như một người cảm thấy cảm kích một người đến cực điểm mà không có cách nào để báo đáp người đó, ngược lại còn kiêng kỵ người ấy thì có lẽ khi y hạ thủ giết người so với việc ra tay đối phó kẻ thù thì còn quả quyết hơn nhiều.
- Thần Lưu Lăng bái kiến Thái hậu.
Lưu Lăng cúi mình xuống nói. Trên người hắn mặc chính là bào phục Nhiếp chính vương. Trên đó thêu lên tám con rồng vàng so với triều phục của Hoàng đế thì chỉ thêu thiếu một con nữa mà thôi.
- Ngươi vẫn cứ gọi ta là chị dâu đi. Từ sau khi Bệ hạ đăng cơ, mấy năm nay ngươi đã không gọi ta một tiếng chị dâu nữa. Cảm giác như khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng xa. Từ lúc gọi Hoàng hậu thành Thái hậu thì dường như khoảng cách ấy lại càng xa hơn nữa.
Bệ hạ mà nàng nói tất nhiên là Hiếu Đế chứ không phải là người con trai vừa mới đăng cơ làm hoàng đế kia. Cũng có thể nàng vẫn chưa kịp thích ứng với thân phận mới của mình. Bất luận là của mình hay là của con mình. Bệ hạ đã từng là trượng phu của nàng. Người nam tử đó là bờ tựa cao lớn, vững chắc trong lòng nàng mà Bệ hạ bây giờ, con trai của nàng, đứa con nhỏ vẫn còn non nớt giống như một cây con vừa mới nhú mầm lên khỏi mặt đất. Bờ vai non nớt của đứa nhỏ thật khiến cho người ta phải đau lòng.
- Thần không dám.
Lưu Lăng vẫn duy trì thái độ cung kính như cũ lại mang theo một chút từ chối lạnh lẽo của người từ ngoài ngàn dặm đến.
- Thúc thúc... ngươi vẫn còn trách Bệ hạ.
Tô Tiên Lê cười khổ hỏi.
Lưu Lăng lắc đầu: - Thần vốn chưa từng trách Bệ hạ. Từ trước đến nay, vẫn chưa từng trách.
Tô Tiên Lê cười nhẹ. Rất đau: - Ta biết. Thật ra là Bệ hạ sai rồi, thật là ủy khuất cho ngươi. Cho nên ta mới muốn tận lực bồi đắp cho ngươi để người không còn hận Bệ hạ nữa. Chàng... thật sự rất đau khổ.
Lưu Lăng nói: - Thần hiểu.
Tô Tiên Lê không quen với thái độ nghiêm túc này của Lưu Lăng, cũng không quen biểu tình giống như đối với người ngoài của Lưu Lăng. Tuy nàng biết, từ lúc Bệ hạ chuẩn bị đối phó với Lưu Lăng, Lưu Lăng người mà vẫn luôn đáng được tin tưởng nhất này đã rời xa chính mình, dần dần càng xa cho nên nàng vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp để cứu chữa mọi sai lầm phạm phải của Hiếu Đế. Thậm chí còn âm thầm thuyết phục thống lĩnh Kỳ Lân Vệ Lang Thanh, cầu khẩn hắn, nếu như Hiếu Đế thật sự làm ra những chuyện gì sai trái đối với Trung Vương cũng xin Lang Thanh hãy bảo tồn cái mạng của Trung Vương.
Nàng không biết mình sau lưng trượng phu làm như thế là đúng hay là sai nhưng điều nàng có thể khẳng định đó là nàng làm những chuyện như thế này với những chuyện trượng phu làm đều là cùng một mục đích đó chính là vì con của bọn họ. Với Hiếu Đế mà nói, nên để Lưu Lăng rời xa triều đình thì con trai của y mới có thể an ổn mà ngồi vào vị trí Hoàng đế. Nhưng đối với Tô Tiên Lê thì lại thấy, nếu như mất đi Bệ hạ, con của mình lại mất đi sự phò trợ của Lưu Lăng, tương lai sẽ có những bước đi gian nan. Thiên hạ Đại Hán tuy không lớn nhưng cũng không thể mẹ góa con côi như nàng có thể đảm đương được.
- Thúc thúc, Lập Nhi vẫn còn nhỏ...
Tô Tiên Lê thử thăm dò một câu lại bị Lưu Lăng ngắt ngang: - Thái hậu yên tâm. Thần sẽ tận tâm tận lực.
Tô Tiên Lê cảm thấy trong lòng đau nhói, đau đến mức khiến nàng không thể chịu nổi.
- Thật... Không thể trở lại được sao?
Nàng cười khổ hỏi.
Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ai oán của Tô Tiên Lê: - Thái hậu. Việc trước đây thần đã không còn nhớ nữa rồi. Bất luận tốt hay xấu, thần đều không còn nhớ nữa. Thần chỉ biết, trọng trách của thần bây giờ là phò tá Bệ hạ cai quản cho tốt thiên hạ Đại Hán. Thần chỉ biết, vì nước tận lực là bổn phận của bậc thần tử. Máu chảy đầu rơi, tới chết mới thôi.
Một giọt nước mắt theo hốc mắt Tô Tiên Lê chảy xuống. Nàng liền xoay người, lau sạch không còn dấu vết nào nữa.
- Nhiếp chính vương có thể nghĩ như vậy ta cũng thấy yên lòng. Thiên hạ Đại Hán này vẫn cần Nhiếp chính vương gìn giữ. Bệ hạ tuổi hãy còn nhỏ, về xa xôi không thể sửa trị được quốc gia nhưng trời còn phù hộ Đại Hán ta, vẫn có Nhiếp chính vương ở đây. Thiên hạ Đại Hán sẽ không suy suyển, Đại Hán của Bệ hạ sẽ vẫn vững trải như núi. Chuyện trong triều đình vẫn xin Nhiếp chính vương tốn nhiều tâm sức. Ta chẳng qua chỉ là hạng nữ lưu, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi sẽ ở trong cung Phượng Nghi này, sẽ không hỏi đến việc triều đình, lớn nhỏ trong ngoài đều do Nhiếp chính vương quyết định.
Nàng thay đổi cách xưng hô với Lưu Lăng, giọng điệu có chút gượng gạo, có chút bất đắc dĩ.
Lưu Lăng nói: - Trong triều có Tể tướng đại nhân, Hầu Thân đại nhân và Chu Diên Công đại nhân, ba vị phụ chính đại thần vẫn còn đó thì sẽ không xảy ra việc phân rẽ gì. Sở trường của thần không phải ở chốn triều đình mà là ở việc quân sự. Thần đến trước là muốn từ biệt Thái hậu. Hiện tại nước Chu đang nội loạn, không kháng cự được, liên tiếp phản loạn không ngừng, đây chính là cơ hội để Đại Hán ta mở mang bờ cõi. Thần định đem Thần Chiến doanh xuôi Nam, tụ hợp với Phủ Viễn quân đồn binh ở tại Ngọc Châu. Lần xuôi Nam này xin Thái hậu ân chuẩn.
Thần sắc Tô Tiên Lê biến đổi mãnh liệt, trên mặt đã không còn chút huyết sắc, trắng toát như một đóa hoa mai nở rộ trong trời ngập băng tuyết. Một đóa mai trắng không có chút hương sắc nào.
Nàng giơ tay lên, dường như muốn bắt lấy điều gì đó nhưng cuối cùng lại vô lực buông thõng xuống.
- Ta đã nói rồi. Chuyện trong triều hoàn toàn đều do Nhiếp chính vương quyết định, từ hôm nay trở đi ta sẽ không rời khỏi hậu cung một bước, càng sẽ không đặt chân vào triều, bất kể Nhiếp chính vương làm điều gì, quyết định chuyện chi cũng không cần phải bàn bạc với ta. Bởi vì ta tin rằng, nếu như bây giờ ở Đại Hán này còn có một người trung thần vì nước thì người đó ắt phải là Nhiếp chính vương.
- Tạ ơn Thái hậu đã tín nhiệm.
Lưu Lăng lại khom người.
Tô Tiên Lê há miệng thở dốc nhưng lại không biết phải nói thêm điều gì. - Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Nhiếp chính vương vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Hãy lui về trước đi.
Nàng vô lực xoay người, mạnh mẽ chống đỡ mới không ngã quỵ mà bước đi.
- Thần cáo lui. Mười ngày sau thần sẽ thống lĩnh binh lính xuôi Nam, Thái hậu hãy bảo trọng thân thể, Bệ hạ... vẫn cần người.
Lưu Lăng cuối cùng vẫn không cay nghiệt đến tột cùng. Câu nói cuối cùng này đã tuyên cáo sự thất bại của hắn. Tô Tiên Lê không nói gì chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo, sau đó đến ngồi trên một chiếc ghế ở bên cạnh cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời cao ở bên ngoài. Bóng lưng Lưu Lăng dần biết mất khỏi tầm mắt nàng, không ai nhìn thấy khóe môi nàng khẽ giật giật. Cũng chỉ có mình nàng mới nghe thấy, nàng nói: Ngươi cũng cẩn thận.
Việc trong triều đình giao cho ba người Lư Sâm, Hầu Thân, Chu Diên Công chủ trì. Lưu Lăng chẳng có gì phải lo lắng cả. Hắn vốn định một lần nữa dùng lại người tên Bùi Hạo này. Hoàn toàn không phải cảm thấy tài năng của Bùi Hạo vượt trội hơn người mà là cảm thấy mình nên giữ một điều công đạo đối với Hiếu Đế nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như thế. Lúc này, dùng lại Bùi Hạo mà nói chỉ có thể để cho cục diện triều đình càng thêm hỗn loạn đến cùng cực. Lưu Lăng không phải là người có lòng dạ cứng rắn. Nhưng cũng có lúc lòng hắn so với đá không những cứng mà còn lạnh hơn nữa.
Đem mọi việc trong triều an bài một chút, trước mặt mọi người tuyên bố tất cả việc lớn đều lấy quyết định của ba vị phụ chính đại thần phòng Quân Cơ hợp nghị làm chuẩn, các chức vụ của bách quan trong triều cũng không thể buông thả. Hắn quy định nếu như ba vị đại thần phụ chính không thể đạt đến sự nhất trí thì không thể bổ nhiệm hay miễn nhiệm quan viên cấp tam phẩm trở lên. Nếu có việc khó quyết đoán thì nhanh chóng đem tin tức truyền đến Ngọc Châu để hắn tự mình quyết định.
Mười ngày sau, Lưu Lăng suất lĩnh một vạn người ngựa Thần Chiến doanh, ba nghìn kỵ binh Tu La doanh, sáu ngàn phụ binh Quân nhu doanh rời khỏi Thái Nguyên. Hán Minh Đế Lưu Lập năm ấy chỉ mới bảy tuổi thống lĩnh văn võ bá quan đưa tiễn đạo quân của Lưu Lăng khỏi Thái Nguyên ba mươi dặm mới quay về. Đại quân trùng trùng điệp điệp, đi thẳng tới Ngọc Châu.
Mà lúc này, ở nơi thâm sâu đại nội hoàng cung, Tô Tiên Lê một thân áo tơ trắng, ngồi dựa lan can nhìn về nơi xa, nước mắt chảy xuống, không thanh không tiếng.
- Hắn cuối cùng vẫn thay đổi, sẽ không còn là lão Cửu ngày đó, sẽ không bao giờ...
Lầm bầm lầu bầu, hao tổn tinh thần, lòng đau như cắt.
Nàng biết, cho dù Lưu Lăng vẫn một lòng một dạ trung thành đối với Đại Hán như cũ, kiên định ủng hộ con mình thì trong lòng hắn e rằng chỉ còn lại chút trách nhiệm mà hắn cố chấp níu giữ chứ tuyệt không chút tình thân.

Bình Luận

0 Thảo luận