VẤN ĐỀ
Thành Kim Lăng hiện giờ vẫn không được phồn hoa như đời sau, vẫn mang trong mình chút ít 'liễu yếu đào tơ' của vùng sông nước xinh đẹp nhưng cũng không quá mãnh liệt. Sông Tần Hoài nổi tiếng đời sau cũng không có nhiều thuyền hoa tửu phường như vậy, thiếu nữ ôm tỳ bà đàn hát cũng sợ hãi gió lạnh mà nép vào khuê các của mình. Nhắc tới Kim Lăng, ngoài cố đô ra thì mọi người nghĩ đến nhiều nhất chính là những cô gái đẹp kiều diễm danh truyền khắp thiên hạ.
Việc đầu tiên mà Lưu Lăng nghĩ tới khi đến Kim Lăng cũng là những tiểu mỹ nhân được lưu truyền trong lịch sử. Ví dụ như Tần Hoài Bát Diễm, lúc Lưu Lăng vào Kim Lăng thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một vấn đề kỳ quái. Rốt cuộc là bởi vì Kim Lăng là lục triều đô thành nên thơ mộng như vậy hay là bởi vì những bóng hồng trên sông Tần Hoài mê người đến mức có biết bao Hoàng đế lưu luyến quên về?
Lưu Lăng không cần phải đi hỏi Cơ Vô Danh là Nhiếp Niếp ở đâu mà Lưu Lăng đã biết Nhiếp công tử ở nơi nào rồi.
Xe ngựa của Viện Giám Sát vào Kim Lăng dưới sự bảo hộ của tám trăm đề kỵ. Tướng quân Hán giữ thành Kim Lăng là một tướng quân dưới trướng của Chiêu Tiên. Chiêu Tiên hiện giờ thống lĩnh Thủy sư, đại quân xuôi phía nam đang diễu võ dương oai ở trong Ngô Việt. Tin Hán Vương điện hạ muốn tới Kim Lăng vừa mới báo đến trong phủ tướng quân Kim Lăng thì tướng quân Kim Lăng đã bắt đầu chuẩn bị nghênh đón Hán Vương rồi.
Nói ra thì tướng quân Kim Lăng cũng coi như là lão binh dưới trướng của Lưu Lăng, hơn nữa còn là một người mà Lưu Lăng vô cùng yêu quý.
Vương Tiểu Ngưu.
Một năm trước Lưu Lăng điều Vương Tiểu Ngưu từ Ứng châu về, bởi vì bên Chiêu Tiên thiếu người nên phái tới. Chiêu Tiên sau khi công phá Kim Lăng, Vương Tiểu Ngưu đã được cho ở lại nơi này trấn thủ. Hiện giờ, tên tiểu tử mà ngày trước được Lưu Lăng cứu từ trong xe tù ra đã trở thành tướng quân chính Tứ phẩm.
Nghênh đón Lưu Lăng ở thành Kim Lăng với Vương Tiểu Ngưu còn có thập tam đệ của Lưu Lăng - Triệu Vương Lưu Chuyên.
Triệu Vương là một người nhàn rỗi không có lòng dạ nào với triều chính. Khi còn ở Thái Nguyên, y đã có ý tránh xa những đấu tranh quyền lợi, chỉ thích uống rượu mua vui với một đám con cháu vương hầu, lưu luyến thanh lâu, nhưng lại có được thanh danh hào phóng. Những cô gái thanh lâu trong thành Thái Nguyên đều thích kết giao với Triệu Vương, bởi vì Triệu Vương điện hạ chẳng những tiền nhiều mà lại còn đa tình, chưa bao giờ khinh thường các cô gái thanh lâu, vung tiền như rác, còn là một vị Vương gia hoàng tộc, thân phận như vậy luôn được các mỹ nhân yêu thích.
Triệu Vương ngàn dặm xa xôi từ Lạc Dương chạy đến Kim Lăng, thật ra cũng là bởi vì những cảnh đẹp và giai nhân trên sông Tần Hoài này.
Từ xa nhìn thấy xe ngựa xuất hiện, Vương Tiểu Ngưu kéo áo bào quỳ xuống. Ở phía sau gã, là một đám văn võ quan viên ở Kim Lăng. Trong đó còn bao gồm không ít đại thần ban đầu của Đường quốc, những người này vẫn cần để hỗ trợ quân Hán ổn định cục diện. Lãnh thổ hiện giờ của Đại Hán càng lúc càng rộng, cho dù là phái hết quan viên trong triều đình ra cũng không đủ dùng. Giữ lại hiền tài để tiếp tục dùng đến, đây là một cách làm khôn ngoan.
Mà Kim Lăng mất đi địa vị quốc đô, cũng không cần đến nhiều quan viên nhỏ nhặt không cần thiết. Về phần hoàng tộc huân thích Nam Đường, những người có năng lực cũng không được mấy người. Vương Tiểu Ngưu là người thô tục, nhưng không phải là kẻ ngốc. Sau khi gã nắm giữ Kim Lăng thì phế một số huân thích Hoàng tộc có ảnh hưởng kém nhất, sau đó nghe ý kiến của dân chúng, tuyển chọn hiền tài đảm nhiệm Quận Thủ Kim Lăng. Thật ra trong lòng Lưu Lăng vốn đã có ứng viên làm Quận Thủ Kim Lăng rồi, chỉ có điều sau lại cũng bởi vì địa phương khác cần nên Lưu Lăng mới thôi ý nghĩ này. Hắn vốn định điều Trác Thanh Chiến đến Giang Nam, nhưng bởi vì Sở quốc diệt vong, Lưu Lăng đành phải phái hắn đến Vũ An- đô thành ban đầu của Sở quốc để đảm nhiệm Tiết Độ Sứ.
Thời đại này, triều thần yết kiến quân vương không phải quỳ lạy hay lễ nghi gì. Nhưng Vương Tiểu Ngưu dẫn mọi người quỳ xuống, các tướng lĩnh quân Hán lập tức cũng quỳ xuống. Hàng thần của Nam Đường cho dù không muốn quỳ thì cũng phải quỳ phục trên mặt đất. Hơn nữa nghe nói Hán Vương điện hạ uy danh hiển hách sắp đến Kim Lăng mà dân chúng tự phát ra đường lớn hai bên vây xem. Nhất là trong thành Kim Lăng mấy ngày này, các cô gái thanh lâu đều hỗn loạn ở cửa sổ tranh nhau muốn nhìn thấy dáng vẻ của Hán Vương một lần.
Từ trên xe ngựa màu đen của Viện Giám Sát đi xuống, Lưu Lăng day day lông mày có chút đau. Thấy triều thần nhất loạt quỳ xuống, Lưu Lăng đầu tiên nhìn đã nhận ra Vương Tiểu Ngưu là người nào. Không phải là bởi vì Vương Tiểu Ngưu quỳ gối phía trước nhất là dễ nhận, mà là bởi vì mông hắn nhếch lên cao nhất, rõ ràng hạc giữa bầy gà.
- Thần đệ bái kiến Cửu ca!
Thập tam đệ của Lưu Lăng là Lưu Chuyên khom người vái chào, nói.
Huynh đệ của Lưu Lăng, ngoại trừ Sở Vương Lưu Ngạn ở tây bắc trồng hoa nuôi thú thì cũng chỉ có thập tam đệ Lưu Chuyên suốt ngày rong chơi ở tửu phường thanh lâu này thôi. Cũng khó trách Lưu Ngạn và Lưu Chuyên, một người nuôi dưỡng chim một người nhàn hạ không có việc gì làm, vì thế lực của Hán Vương Lưu Lăng quá mạnh nên bọn họ đã sớm học cách sinh tồn như thế nào rồi. Không phải ẩn nhẫn, mà là hoàn toàn từ bỏ cái dục vọng không thực tế kia. Hiện giờ uy danh của Đại Hán càng ngày càng thịnh, biên giới càng lúc càng rộng lớn, trong lòng hai Vương gia của Đại Hán như họ cũng vô cùng tự hào. Trước đó, ở tây bắc Lưu Ngạn dâng tấu lên Lưu Lăng, cũng muốn đến Giang Nam đến xem phong cảnh đẹp của vùng sông nước.
Lưu Lăng đối xử có chút khoan hậu với hai đệ đệ này, nhất là Lưu Chuyên. Y tuy đã làm nhiều chuyện hoang đường, song không có gì là sai lầm lớn nên Lưu Lăng vẫn nhân nhượng với y.
- Chúng thần khấu kiến Hán Vương, Hán Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Hán Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Lưu Lăng nhau mày, nhìn một đám đang hô to vạn tuế, những người này hô cũng thật là hăng. Đặc biệt là đám quan văn miệng đầy lễ nghi còn hô lớn hơn cả đám quân nhân với thanh âm thô ráp. Trong đó có hàng thần của Nam Đường hô âm thanh lớn nhất, ngoại trừ Vương Tiểu Ngưu cũng thuộc trong số những người mông vểnh cao nhất. Một bên đường là quan văn, bên khác là võ tướng. Võ tướng quỳ một gối với nghi thức long trọng trong quân đội. Chỉ có Vương Tiểu Ngưu vểnh mông lên, mặt dán sát trên mặt đất.
Lưu Lăng trước tiên nói với Lưu Chuyên: - Được rồi, huynh đệ một nhà không cần giữ phép tắc nhiều như vậy. Mấy hôm nữa thập nhất ca của đệ cũng đến Kim Lăng, đệ hãy ở đây mà đợi đệ ấy.
- Thần đệ tuân chỉ.
Nghe thấy văn võ hô vạn tuế, Lưu Chuyên cũng cố ý thay đổi giọng điệu.
Lưu Lăng sẽ không tính toán gì ở việc này, cũng sẽ không vạch trần tâm tư của Lưu Chuyên. Hắn chỉ cười, sau đó bảo văn võ quan viên đứng dậy nói chuyện. Võ tướng của quân Hán tràn đầy tôn kính với Lưu Lăng, cũng đều trung thành và tận tâm. Lưu Lăng dùng võ lập quốc, tất nhiên sẽ thân thiết với những tướng lĩnh kia hơn so với những hàng thần Nam Đường rồi.
Sau khi đứng dậy, các tướng lĩnh quân Hán ôm quyền, đồng loạt hô: - Hán Vương uy vũ!
Lưu Lăng đáp lại lễ nghi quân đội: - Đại Hán uy vũ!
Vương Tiểu Ngưu đứng lên cợt nhả nói: - Thuộc hạ biết Vương gia sẽ tới, vui mừng đến nỗi mấy ngày ngủ không ngon giấc rồi. Cũng không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống rượu, cả ngày chỉ ngồi tính Vương gia còn bao lâu nữa mới đến. Vương gia nhìn xem, thuộc hạ mấy ngày nay thật sự gầy quá rồi.
Lưu Lăng nhìn Vương Tiểu Ngưu với cái bụng ngày càng to, nói: - Quả nhiên là gầy, gầy đến mức trương phềnh lên rồi!
Vương Tiểu Ngưu đỏ mặt lên nói: - Đó là bởi vì nhìn thấy Vương gia, thuộc hạ tâm trạng vui mừng thôi!
Lưu Lăng cười nói: - Ta ghét nhất là nịnh thần đó!
Vương Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: - Bên cạnh Vương gia dù sao cũng phải có một quân thần như thế mới tốt ạ. Thuộc hạ đã cầu xin Vương gia nhiều lần, hãy để cho thuộc hạ quay về bên cạnh Vương gia để làm một thân binh.
Lưu Lăng nói: - Đường đường là tướng quân Kim Lăng chính Tứ phẩm, chẳng lẽ còn không bằng làm thân binh cho ta?
Vương Tiểu Ngưu nói: - Không bằng ạ! Vương gia đồng ý với thuộc hạ đi.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Ngươi hãy yên ổn làm tướng quân ở Kim Lăng đi.
Dân chúng vây xem thấy Lưu Lăng xuống xe, cũng đều quỳ xuống theo văn võ quan viên. Còn những tiểu thư khuê các đứng sau cửa sổ trên lầu hoặc là các cô gái thanh lâu đều đang len lén chỉ trỏ, vẻ mặt hưng phấn.
- Mau nhìn xem, hoá ra Hán Vương điện hạ còn trẻ như vậy! Nghe nói Hán Vương là người đàn ông thân cao hai trượng, mắt hổ mày rồng. Hóa ra tất cả đều là giả, thật ra Hán Vương vô cùng anh tuấn.
- Hoa mắt rồi phải không? Hán Vương cho dù anh tuấn đến mức nào thì chẳng phải là cô cũng chỉ trốn ở chỗ này nhìn lén thôi sao?
- Còn nói ta hoa mắt, nhà ngươi với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên là vì cái gì?
- Là vì... Là vì lạnh quá thôi!
- Lạnh! Đây! Tỷ tỷ sờ xem là lạnh hay là nóng?
- Xem kìa, Hán Vương thật là uy phong. Văn võ bá quan đều là quỳ xuống nghênh đón Hán Vương. Hoàng đế Đường quốc của chúng ta đi tuần cũng không thấy có nhiều dân chúng quỳ xuống như vậy.
- Còn nói nữa! Hiện tại chúng ta đều là con dân Đại Hán rồi, cẩn thận là họa từ miệng mà ra đấy!
Lưu Lăng ở cổng thành nói gì đó với văn võ quan viên, sau đó lại trấn an dân chúng vài câu. Hắn cũng không ở lại cổng thành quá lâu rồi lên xe ngựa màu đen của Viện Giám Sát, đi thẳng đến hoàng cung Kim Lăng dưới sự hộ tống của hộ vệ. Chỉ đến khi bóng dáng xe ngựa biến mất thật lâu mà những cô gái mặt đỏ kia vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn xa xăm. .
Bên đường đều có binh sĩ quân Hán đề phòng, xe ngựa thẳng đến cửa hoàng cung mới dừng lại. Lưu Lăng sau khi xuống xe nói khẽ với Triệu Đại mấy câu, sau đó trực tiếp vào hoàng cung. Triệu Đại chờ ở cửa, các quan viên đi theo đều bị hắn ngăn lại.
- Hán Vương mời các vị đại nhân về ti nha môn trước, ngày mai Hán Vương thiết yến, tất cả các đại nhân đều phải đến!
Mọi người biết là Hán Vương ở xa tới suốt dọc đường mệt mỏi nên không tiếp bọn họ trong hôm nay được nhưng lại không biết Lưu Lăng vào hoàng cung là muốn tìm người nào đó ôn chuyện nói chuyện phiếm. Văn võ quan viên tản đi, tất cả mọi người xì xào bàn tán về ấn tượng với Hán Vương. Vương Tiểu Ngưu tự mình bố trí người trấn thủ hoàng cung, sau đó chờ ở ngay phía ngoài hoàng cung.
Lưu Lăng sau khi vào hoàng cung thì đưa mắt nhìn rồi đi về chỗ cao nhất.
Phác họa một chút độ cao của đại điện, Lưu Lăng cuối cùng cũng bất đắc dĩ gọi người đem cây thang cao cao đến, trèo lên thang, quả nhiên thấy Nhiếp Niếp đang nằm ở trên nóc nhà đó.
- Ngày nào ngươi cũng nằm ở trên nóc nhà như vậy, không chán sao?
Lưu Lăng đi qua, ngồi xuống hỏi Nhiếp Niếp.
Nhiếp Niếp nhìn Lưu Lăng gật đầu nói: - Chán!
- Chán? Vậy tại sao ngươi không đổi sang việc khác?
Nhiếp Niếp ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Đổi sang chuyện khác? Nếu như ta có thể nghĩ đến làm việc gì đó thì sớm đã không làm cái chuyện ngày ngày trèo lên nóc nhà ngủ thế này? Ta phát hiện giờ ta đã lười suy nghĩ rồi, mỗi ngày nhìn lên trời ngẩn người ra, thật ra trong lòng đều không nghĩ đến cái gì cả. Nhiều ngày như vậy, ôi chỉ suy nghĩ đến hai vấn đề nhưng không nghĩ ra đáp án.
Lưu Lăng cầm lấy bầu rượu bên người uống một ngụm: - Nói một chút coi, có lẽ ta có thể cho ngươi đáp án.
Nhiếp Niếp ngồi dậy, nhìn Lưu Lăng nghiêm túc hỏi: - Vấn đề thứ nhất, tại sao ngươi không đăng cơ?
Lưu Lăng cười nói: - Nếu ta cho ngươi biết, ngươi có thể giữ bí mật cho ta không?
Nhiếp Niếp gật đầu, Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Như vậy cũng không nói cho ngươi biết được!
Nhiếp Niếp không nói được gì, y cũng không nóng nảy mà là hỏi tiếp: - Vấn đề thứ hai là sau này ngươi muốn đi đến đâu?
Lưu Lăng nhìn Nhiếp Niếp như nhìn vật gì đó kỳ lạ, sau đó thở dài nói: - Ta thật sự không dám tưởng tượng, nếu ngươi sống cùng ta lâu hơn một chút thì ngươi có thể quên hết kiếm pháp không? Cả ngày nghĩ đến chuyện của ta, ngươi không nghĩ đến chuyện của ngươi sao?
- Ta thì có chuyện gì?
- Ví dụ như tìm một cô nương nào đó... Rồi nối dõi tông đường.
Lưu Lăng tự hào cười nói: - Còn ta thì đã có con rồi!
Nhiếp Niếp cười nói: - Chúc mừng! Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút, nhìn Nhiếp Niếp nói:
- Vấn đề thứ nhất, ta không nói cho ngươi đáp án, bởi vì trong lòng ngươi đã nghĩ đến. Vấn đề thứ hai... Ta cũng không nói cho ngươi, tuy nhiên... Sau này ta cho phép ngươi làm hàng xóm của ta.
Nhiếp Niếp nhíu mày: - Đó chẳng phải là ngày ngày chỉ có trèo lên nóc nhà nhìn mây bay, tối đến nhìn các vì sao hay sao? Ta chỉ không nghĩ ra được là ngươi sẽ định đô thành ở nơi nào, đại điện đó sẽ cao bao nhiêu?
Lưu Lăng cười, thản nhiên nói: - Có lẽ là không cao!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận