Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 456: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG THEO KỊP
Phải nói rằng, tuy Mẫn Tuệ chỉ miễn cưỡng được xem là đồ tôn của thần y Ngô Bổn nhưng y thuật cũng đã rất cao, bằng vào kỹ xảo khâu giải phẫu, ở thời đại này dù không tính là tài nghệ như thần thì cũng là hiếm có khó gặp. Khiến người ta vừa kinh ngạc vừa xúc động chính là, từ đầu đến cuối sắc mặt Mẫn Tuệ trắng bệch dọa người, song tay nàng vẫn ổn định vững vàng, làm người ta không khỏi thán phục.
So với vị thần y Ngô Bổn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, những đệ tử của lão trong dân gian cũng đều rất có danh có tiếng. Tuy rằng Lý Đông Xương là đệ tử nhỏ nhất của thần y Ngô Bổn, nhưng y thuật của ông ta coi như là được chân truyền nhiều nhất từ thần y trong số các huynh đệ. Mẫn Tuệ theo Lý Đông Xương học y hai năm, vả lại tính tình nàng an tĩnh không màng danh lợi, cực thích hợp với nghề y, cho nên tiến cảnh rất nhanh. Ngay cả Lý Đông Xương cũng từng cảm thán, rằng nếu sư phụ ông ta mà gặp được Mẫn Tuệ nhất định sẽ cướp đi cô đệ tử đắc ý này, sau đó biến đệ tử của ông ta thành tiểu sư muội...
Lý Đông Xương từng cố ý vì Mẫn Tuệ mà xuất môn tìm kiếm thần y Ngô Bổn, nhưng lão nhân kia rải dấu chân khắp đại giang nam bắc, vốn chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, tìm kiếm suốt nửa năm, Lý Đông Xương đến cùng vẫn không tìm ra lão.
Còn Mẫn Tuệ thì dựa vào thiên phú và ngộ tính của mình trên y đạo càng tiến càng xa, đến hiện tại so với Lý Đông Xương chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Lưu Lăng tỉnh lại, đã là quá ngọ ngày thứ ba. Hắn mở toang mắt thích ứng với ánh sáng, cảm giác đầu tiên chính là thân mình nằm sấp có hơi nhức mỏi. Sau đó là cổ họng rất khô, muốn uống nước. Từ trên đùi truyền đến cảm giác tê dại, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn, thấy là Mẫn Tuệ đang khép hờ mi sắc mặt tiều tụy, lại vẫn quật cường kiên định không ngừng xoa bóp trên người hắn, để ngăn ngừa cơ thể hắn vì nằm sấp thời gian dài mà huyết mạch không thông.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp văn tĩnh cũng tiều tụy vô hạn đó, Lưu Lăng vô cùng đau lòng.
- Tuệ Nhi... Tuệ Nhi.
Lưu Lăng nhẹ giọng gọi, phát hiện cổ họng mình khàn đến lợi hại, thanh âm như cái ống bễ bị vỡ, lại giống cái loa rè rè. Khô khốc, khàn khàn, như là dã thú kêu rên, chính Lưu Lăng cũng bị mình dọa sợ. Cười khổ vài tiếng trong lòng, Lưu Lăng nghĩ thầm trời cao đối đãi với mình vẫn tốt lắm. Nếu không phải lúc trước Trần Tử Ngư kiên trì yêu cầu Lưu Lăng mang Mẫn Tuệ theo bên người, có lẽ hắn đã vượt qua không nổi cửa ải khó khăn này. Trong thành Triệu Châu mặc dù cũng có lang trung thầy thuốc, nhưng y thuật của những người đó làm sao sánh bằng Mẫn Tuệ được Lý Đông Xương chân truyền?
- A! Vương gia, người tỉnh rồi.
Mới đầu Mẫn Tuệ tưởng mình nghe lầm, sau lại nghe thấy Lưu Lăng gọi tên nàng lần nữa thì mới kịp phản ứng. Liên tiếp ba ngày hai đêm không nghỉ ngơi, tinh thần của nàng thật sự đã mệt mỏi cực hạn. Không biết là nhờ vào lực lượng gì chống đỡ, nàng vẫn luôn duy trì hành động này, cứ cách giây lát lại mát xa tay chân cho Lưu Lăng, lâu như vậy. Bất kể là ai cũng không tưởng nổi, một cô gái nhỏ gầy thân cao không tới mét sáu, nặng không đến tám mươi cân, bằng cách nào mà có được nghị lực lớn mạnh vậy.
Vốn Hổ Đình hầu Lưu Mậu và Triệu Đại đều có tìm tới thị nữ để hầu hạ Lưu Lăng, nhưng đều bị Mẫn Tuệ cự tuyệt. Nàng lo lắng, lo những thị nữ này tay chân vụng về rủi động đến miệng vết thương của Lưu Lăng thì sao. Trong mấy ngày này, nàng giống hệt một con thú hoang nhỏ trông coi cho bạn đời bị thương của mình không để bất kỳ ai tiếp cận, ánh mắt dịu dàng khi nhìn Lưu Lăng, thì khi đối với người khác liền lộ ra răng nanh sắc bén. Lúc này, ngoài chính mình ra nàng không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
- Ừ, tỉnh rồi...
Lưu Lăng vừa động, toàn thần liền truyền đến đau đớn khiến hắn không kìm nổi rên lên. Sau đại chiến hắn chỉ cảm thấy mệt nhọc, tuy vết thương trên người cũng rất đau, nhưng chấp niệm trong lòng hắn giúp hắn chống chọi. Hiện tại hơi lơi lỏng xuống, khắp thân thể từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau, khiến người ta cảm giác thật căm tức. Cả người như đang bị vô số châm thép không ngừng tra tấn, từng chút từng chút một ghim sâu vào, rất khó chịu đựng. May là bên người hắn còn có Mẫn Tuệ.
- Ta hôn mê mấy ngày rồi?
Mẫn Tuệ thấy Lưu Lăng không có phản ứng xấu gì, giơ tay xem thử nhiệt độ trên trán hắn, không có sốt, lúc này mới thoáng thả tâm, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười rực rỡ: - Vương gia đã thiếp đi ba ngày hai đêm rồi ạ.
Lưu Lăng ừ một tiếng, nói: - Nói cách khác, nàng cũng đã ba ngày hai đêm không hề ngơi nghỉ.
Mẫn Tuệ mỉm cười:
- Tuệ Nhi cũng không có cách nào khác, chỉ cần Vương gia tỉnh lại, Tuệ Nhi đều không sao cả.
Lưu Lăng muốn giơ tay xoa xoa đầu nàng vài cái, nhưng phát hiện cánh tay mình nặng nề nâng lên không được. Trông thấy sự mệt mỏi tiều tụy trên gương mặt Mẫn Tuệ, Lưu Lăng áy náy cười nói: - Làm cho nữ nhân của mình lo lắng là một việc rất khó chịu. Nhưng ta biết, mấy ngày này lòng nàng cũng không được yên ổn.
Hắn cười cười: - Tuy nhiên, rốt cục ta vẫn không chết được, vậy nên Tuệ Nhi cũng không phải trở thành quả phụ.
Mẫn Tuệ nghe hắn nói mấy câu thôi mà mũi cay xót, nước mắt cuối cùng kềm không được tuôn chảy ra. Những giọt nước mắt trong suốt tựa ngọc của nàng trông như một chuỗi hạt châu bị đứt dây rơi xuống không dứt, càng tôn lên đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt nàng, làm người yêu thương. Dần dần, tiếng nức nở của nàng càng lớn, sau cùng ngã vào bên người Lưu Lăng khóc ồ lên, giải tỏa nỗi khổ sở tích tụ nhiều ngày qua.
Mẫn Tuệ lo lắng hãi hùng suốt mấy ngày, theo nước mắt tiết ra ngoài. Lưu Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mẫn Tuệ mừng đến phát khóc, trong ánh mắt tràn ngập sự áy náy và tình cảm dịu dàng.
Chờ Mẫn Tuệ khóc đủ rồi, Lưu Lăng khẽ cười bảo: - Tuệ Nhi, giúp ta làm hai chuyện được không?
- Vâng, Vương gia nói đi, Tuệ Nhi sẽ đi làm ngay.
- Nàng nói rồi đấy, phải lập tức làm ngay, bằng không chờ cho tới khi thân thể của Vương gia ta tốt lên, việc đầu tiên làm là đánh cái mông nhỏ của nàng.
Lưu Lăng dừng chút rồi nói: - Chuyện thứ nhất rất đơn giản, ta muốn uống nước.
Mẫn Tuệ vội vàng đứng dậy, hai tay mang đến một chén nước ấm đặt bên môi Lưu Lăng, đút hắn uống từng chút một, chậm rãi như vậy, Lưu Lăng đã uống sạch sành sanh chén nước. Thở ra một hơi thỏa mãn, cảm giác nóng rát trong họng cũng phai nhạt đi nhiều. - Chuyện thứ hai càng đơn giản, bây giờ nàng hãy đi ngủ, không có mệnh lệnh của ta, không cho rời giường.
- Nhưng... nhưng Vương gia, Tuệ Nhi còn phải thay thuốc cho Vương gia mà.
Lưu Lăng cau mày: - Nếu nàng không đi ngủ ngay giờ, ta cũng quyết không thay thuốc.
- Vương gia à...
- Ngoan, nghe lời, ngủ một giấc thật ngon, ta không muốn ngày mai vẫn thấy hai mắt nàng thâm quầng.
Mẫn Tuệ van nài vài lần, Lưu Lăng uy hiếp Mẫn Tuệ, nói rằng nếu nàng không đi ngủ hắn sẽ không dùng thuốc không đổi thuốc, Mẫn Tuệ bất đắc dĩ chỉ đành đồng ý trở về nghỉ ngơi. Lưu Lăng thấy Mẫn Tuệ nghe lời, lúc này mới trở lại vẻ mặt cười nói: - Lệnh người gác ở ngoài gọi Triệu Đại và Lưu Mậu tới đây, ta có chuyện muốn hỏi bọn hắn.
- Vương gia, người vừa mới tỉnh lại, không thể quá mức lao lực.
Mẫn Tuệ bĩu môi trách.
Lưu Lăng cười: - Yên tâm đi, ta chỉ hỏi mấy câu thôi, sẽ không mệt đâu.
Mẫn Tuệ biết mình có thế nào cũng không khuyên can được Vương gia, hơn nữa với thế cục bên ngoài hiện giờ, nếu Vương gia không hỏi rõ ràng lòng cũng sẽ không yên, cho nên Mẫn Tuệ tính đứng dậy rời khỏi. Mới đứng lên đầu chợt choáng váng, thân mình lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Lưu Lăng vội vàng muốn đỡ nàng, khổ nỗi không sao động đậy được. Mẫn Tuệ thấy Vương gia có vẻ nóng vội biết hắn lo lắng cho mình, nội tâm dâng lên niềm ngọt ngào: - Vương gia yên tâm, chỉ là ngồi quá lâu bất chợt đứng lên, có chút choáng váng là chuyện bình thường.
Lưu Lăng đau lòng, nói: - Còn không chịu đi ngủ, tiếp tục như vậy ta chưa khỏe lên được, nàng đã ngã xuống rồi. Làm cho thân thể mệt lả, nhỡ đổ bệnh, đến khi đó ai tới chăm sóc cho nàng đây?
- Tuệ Nhi đi ngủ một giấc là tốt ngay mà, lập tức đi ngay.
Mẫn Tuệ mỉm cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Dáng vẻ nàng yếu đuối, nhưng không phải cái dạng yếu đuối khổ sở đáng thương, mà là yếu đuối một cách kiên cường. Ai nói kiên cường không thể bộc lộ qua sự mềm mại? Ai nói yếu đuối không thể tỏ ra kiên cường? Nhiều ngày qua Mẫn Tuệ thật sự đã đuối sức lắm rồi, sau khi cho người đi gọi Chỉ huy sứ viện Giám sát Triệu Đại và Hổ Đình hầu Lưu Mậu tới, lại căn dặn thị nữ hầu hạ Lưu Lăng thế nào, lúc này mới trở về phòng mình rửa mặt xong, đến cơm cũng không dùng liền nằm lên giường. Sự lo âu và sợ hãi trong lòng từ sau khi Lưu Lăng tỉnh dậy đã dần tiêu biến, vừa thả lỏng xuống, Mẫn Tuệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng nằm trên giường, trên tóc còn vương bọt nước sau khi rửa mặt, sắc mặt rất trắng, trông rất đẹp, thanh thuần tinh khiết.
Triệu Đại và Lưu Mậu nghe nói Vương gia đã tỉnh, lòng khoan khoái rất nhiều, hai người nhanh chân bước về hướng phòng ngủ của Lưu Lăng. Nhiều ngày qua vẫn luôn phải dối gạt người dưới rằng Vương gia đang tính toán chiến thuật không cho người khác đến quấy rầy, hai người họ vừa phải đối phó với thế công của Khiết Đan vừa phải lo lắng cho Lưu Lăng, mấy ngày qua vô cùng vất vả gian nan. Nhìn quầng thâm dưới mắt hai người họ là biết, bọn họ nghỉ ngơi cũng không nhiều hơn Mẫn Tuệ là bao.
- Tình hình trong quân ổn định chứ?
Lưu Lăng lắc đầu ra hiệu hai người không cần hành đại lễ, sau đó trực tiếp hỏi.
Lưu Mậu hồi đáp: - Vương gia yên tâm, việc Vương gia bị thương trong quân không ai hay biết. Mấy ngày nay bọn lính đều rất mệt mỏi, còn phải thay phiên thủ thành, có thời gian thư giãn chút liền ngã đầu ngủ, không có làm ra chuyện ra phiền phức. Dân chúng trong thành vẫn an ổn, ngoại trừ vài tên du côn thừa dịp loạn lạc mà làm xằng làm bậy đã bị bắt trảm thủ, trong thành không có chuyện gì lớn phát sinh.
Lưu Lăng chậm rãi gật đầu nói: - Người Khiết Đan sao rồi, nhiều ngày qua bọn chúng công như thế nào?
Triệu Đại đáp: - Có lẽ là bởi Ly Yêu Na Nhan Yêu Na Nhan bị Vương gia bắn bị thương, ba ngày này thế công của người Khiết Đan không quá mãnh liệt. Trong quân tuy thiếu lương thực nhưng không thiếu trang bị vũ khí, thế nên mọi công kích của Khiết Đan đều bị đẩy lùi. Đêm qua, người Khiết Đan thừa dịp ban đêm công thành, công lên tường thành lại bị Chu tướng quân trực gác tối qua mang binh giết trở về. Hôm qua thuộc hạ thấy trong viện dùng lửa khói báo tin, hẳn là Dương Nghiệp và Hoa Linh đã bình an rút lui tới Ký Châu rồi.
Nghe nói Khiết Đan thế công không quá mạnh, Lưu Lăng ừ một tiếng: - May là trong quân Ly Yêu Na Nhan không có phao thạch cơ pháo như bên Da Luật Cực, bằng không Triệu Châu sẽ thủ không được.
Triệu Đại nói:
- Người Khiết Đan cũng là may mắn, lần này ta tới chi viện Triệu Châu không mang theo xe ném đá hỏa dược và xe liên phát hỏa nỏ, nếu không bọn chúng chỉ có nước kêu cha gọi mẹ thôi.
Lưu Lăng cười cười: - Trên chiến trường làm sao mà tính toán được nhiều như thế, mặc dù Thành Đức quân đều là bộ binh, nhưng bọn họ vừa mới quy phục, trên phương diện hỏa khí vẫn chưa thể để bọn họ nắm trong tay, đây là điều không thể không cẩn thận. Đừng nóng vội, đoán chừng không bao lâu nữa, Từ Thắng sẽ vận chuyển xe ném đá hỏa dược và xe hỏa nỏ từ bên Ngụy Châu đến, ngày người Khiết Đan phải kêu cha gọi mẹ cũng không còn xa nữa.
- Mặt khác, ngày mai, ta muốn đi một vòng quanh đại doanh.
- Vương gia vừa mới tỉnh lại, thân thể ngàn vàng, không thể vọng động.
Triệu Đại và Lưu Mậu khẩn trương khuyên can.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút, lại nói: - Không đi đại doanh cũng được, ngày mai triệu tập các tướng lĩnh từ lang tướng trở lên đến trong phòng ta, ta muốn bố trí tuyến phòng thủ thành. Ngồi thẳng một hồi, chờ bọn hắn đi rồi ta lại đứng dậy, sẽ nhìn không ra đâu.
Bỗng nhiên Lưu Lăng nghĩ đến một chuyện, lập tức cười nói: - Chu Công Cẩn của Giang Đông sau khi trúng tên độc liền giả chết, dẫn dụ quân địch đến công, cuối cùng đánh bại kẻ thù.
Ánh mắt Lưu Mậu sáng ngời:
- Vương gia cũng muốn giả chết dụ địch?
Lưu Lăng lườm hắn một cái, mắng: - Ta đang ở trong thành, dụ cái gì mà dụ? Ngươi cũng không thể mở toang cửa thành ra, thả cho người Khiết Đan đi vào. Ta chỉ là đang nghĩ, không biết gã Ly Yêu Na Nhan liệu có biết đến điển cố này hay không, có thể sẽ chơi cái trò giả chết này không thôi.
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút, nói: - Ý Vương gia là, bất kể thế nào, dù cho mấy ngày nữa đại doanh Khiết Đan bất ngờ đều mặc áo trắng, chúng ta cũng không được ra khỏi thành?
Lưu Lăng cười nói: - Điều ta hối hận là, vì sao không bôi lên mũi tên độc dược của Giám sát Ngũ xử, nếu gã Ly Yêu Na Nhan đó thật sự làm như vậy, quân ta ra khỏi thành khẳng định là không thể, tuy nhiên chúng ta có thể ở trên tường thành bắn một trận pháo, sau đó khua chiêng gõ trống chúc mừng một phen.
Triệu Đại thầm buồn bực, Vương gia sao lại nghĩ đến chuyện nhàn rỗi như vậy?
Lưu Mậu thì thở dài trong lòng, lối suy nghĩ của Vương gia quả nhiên là thiên mã hành không, không ai theo kịp, không ai theo kịp.

Bình Luận

0 Thảo luận