Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 597: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TRẢM KỲ.
Cát Thanh một tay xách đao, sải bước đẩy thi thể Lãng Xích Lực ra giương mắt nhìn sự kinh ngạc lẫn hoảng sợ hiện lên trong mắt vô số võ sĩ binh lính Khiết Đan. Một đao chặt rơi đầu Lãng Xích Lực Cát Thanh tùy tiện cắm đao trên mặt đất căn bản không thèm để ý đến lang kỵ Khiết Đan mà đưa tay nắm lấy đầu Lãng Xích Lực kẹp bên hông eo y.
Cát Thanh treo đầu người trên thắt lưng đứng thẳng người khinh miệt liếc mắt nhìn đám binh sĩ Khiết Đan đứng ngây ra. Y lạnh lùng rút cự đao lên cúi đầu nhìn những vết thương chằng chịt trên người miệng cười cười, lập tức xoay tròn cự đao chặt đứt thân tên trên người.
Cát Thanh cầm đao chỉ ra phía trước, ngửa mặt lên trời hét to:
- Ai muốn chết nữa đến đây.
Gầm lên giận dữ trông như mãnh hổ gầm rú, thanh âm chấn động khiến người nghe phải run lên, ngay cả mấy con chiến mã cũng nhảy đứng lên nếu không để ý kiềm ngựa thì nó sẽ quay đầu chạy trốn. Tiếng gầm rú như hổ khiến chiến mã cảm thấy sự uy hiếp rõ ràng, giống như chúng nó đang đứng trước mặt một mãnh hổ màu sắc sặc sỡ, chiến mã còn sợ hãi không dám bước tiếp huống chi là con người?
Sau khi Cát Thanh hét lớn một tiếng liền ngẩng cằm lên, hai con mắt hơi híp lại nhìn lướt qua bọn người Khiết Đan, không ai tiến lên mà ngay cả thân binh cũng quên chức trách của mình. Chủ tướng bị giết chết, làm thân binh của chủ tướng họ có trách nhiệm cướp thi thể chủ tướng về, nếu thi thể rơi vào tay địch nhóm thân binh phải tự sát tập thể để chôn cùng chủ tướng nhưng khi Cát Thanh chặt đầu đám võ sĩ Khiết Đan cùng chiến mã dường như lui về phía sau.
Người Tinh Võ doanh chạy đến thấy bên người Cát Thanh có treo đầu tướng địch, bọn họ gào hét phấn khích. Cát Thanh đi phía trước chỉ vị trí soái kỳ, các tướng lĩnh hô hào tăng sĩ khí ủng hộ nhiệt tình xông về phía trước, dù ngăn cản trước người bọn họ là người hay ngựa thì cũng bị chém ngã mình trên mặt đất. Thừa dịp người Khiết Đan hoảng sợ mấy trăm doanh hảo hán lại tiến lên áp đảo bốn mươi mấy bước.
Khoảng cách với soái kỳ Da Luật Sở Tài còn chưa tới ba mươi bước.
- Lãng Xích Lực đúng là tên phế vật.
Da Luật Sở Tài thấy người Hán tiến thêm hơn một trăm bước, chân mày ông ta nhíu lại.
- Thổi sừng, ra lệnh thu hẹp quân, mau ngăn chặn nơi quân Hán đang xông lên, mau phong kín bọn họ trong quân trận. Da Luật Thắng mang thân binh của ta nghênh tiếp, hai vạn quân lại bị hơn một ngàn bộ tốt đánh giết mở ra một con đường, thật là mất mặt.
Cháu trai Da Luật Sở Tài là Da Luật Thắng khom người nói:
- Thúc phụ yên tâm, cháu sẽ mang bọn người Hán này làm thịt hết.
Gã vẫy tay một cái thân binh của Da Luật Sở Tài lập tức đi theo.
Cát Thanh mang theo mấy trăm danh hào kiệt đánh giết hăng say, bỗng nhiên lối đi phía trước bị nhóm người Khiết Đan chặn lại. Một đội binh lính Khiết Đan không giống bình thường, quân trang chỉnh tề nện bước đi qua, Cát Thanh nhìn thấy đoàn người này không nhiều chỉ có chừng năm trăm binh lính Khiết Đan, ánh mắt y dần dần híp lại.
Không ngờ là trọng giáp bộ binh!
Không ngờ người Khiết Đan cũng có trọng giáp bộ binh.
Đội ngũ bộ binh Khiết Đan di chuyển chỉnh tề, mặc trên người không phải là bì giáp lang kỵ bình thường mà toàn thân bao trùm xích giáp, năm trăm quân sĩ này dáng người khôi ngô dũng mãnh, binh khí trong tay bọn họ không phải loan đao thường dùng của người Khiết Đan mà là lang nha bổng bảy thước.
Lang nha bổng này có hình dạng tương đương với gậy bóng chày ở thời hiện đại, chỉ có điều nó dài hơn và nặng hơn, được tạo nên từ thép ròng, phần trên bén nhọn. Xem ra một lang nha bổng như thế nặng ít nhất cũng bốn mươi cân, uy lực của nó khá lớn. Không hề nghi ngờ nếu trúng một đòn của lang nha bổng ngay cả bia đá cũng vỡ vụn.
Cát Thanh biết trước mặt y là trọng giáp bộ binh, mới là quân lính tinh nhuệ chân chính! Binh lính dưới trướng y là những người dũng mãnh, nếu đơn độc đánh nhau một người ít nhất có thể giết được năm người trọng giáp, nhưng hai quân giao chiến toàn bộ Tinh Võ doanh chỉ lấy tiếng trống khiến tinh thần hăng hái cố gắng sử dụng võ nghệ giết người để mở ra con đường máu, nếu phía trước lại bị đội trọng giáp bộ binh này ngăn cản phía sau lại bị phong kín thì chỉ sợ Tinh Võ doanh hôm nay lành ít dữ nhiều.
Theo bản năng Cát Thanh xoay đầu lại nhìn thoáng qua, năm sáu trăm hào kiệt lưu tại quân trận Khiết Đan chịu trách nhiệm đảm bảo đường lui đã cố sức, lang kỵ Khiết Đan bốn phương tám hướng áp chặt đến, con đường phía sau càng lúc càng bị thu hẹp, chỉ sợ khi y chém được soái kỳ thì đường lui cũng phong kín. Một ngàn bộ tốt cho dù có dũng mãnh cũng bị hơn vạn kỵ binh bao vây không thể nào giành phần thắng được.
- Giang Bả Tử, làm thế nào bây giờ, có ý tưởng nào ra tay không?
Người đàn ông dùng côn thép ròng đến gần Cát Thanh, vừa lau máu trên mặt vừa hỏi. Gã ta cũng phát hiện trận địa ngoài trăm bước này cũng là thắng lợi mà cũng là khó khăn. Càng xâm nhập binh lực không đủ khiến hoàn cảnh khó khăn càng lúc càng rõ ràng hơn.
- Các anh em dùng binh khí nặng theo ta đi tới, những người khác phải giữ đường lui.
Cát Thanh rống lên một tiếng nắm chặt đai lưng, tay cầm cự đao giơ lên hô lớn:
- Chúng ta đã đến nơi này chẳng lẽ phải nhận thua sao? Các huynh đệ, nếu không đấu chúng ta cũng bị người Khiết Đan chặt thành thịt nát, quay lại cũng chết, đứng lại cũng chết, làm tiên sư bà ngoại nhà nó luôn!
- Làm tiên sư bà ngoại nhà nó luôn!
Chúng hào kiệt cùng mắng to.
Mười mấy người dùng binh khí nặng như rìu chiến, thiết chùy, côn thép ròng đi theo sau Cát Thanh đón những tên lính Khiết Đan xông tới mà đánh.
- Giết!
Hàng thứ nhất trọng giáp bộ binh Khiết Đan chỉnh tề hô lên một tiếng lập tức đồng loạt cầm lang nha bổng hướng đám người Cát Thanh mà đập tới.
Cát Thanh đem cự đao xoay tròn chặt đứt cánh tay một gã Khiết Đan, sau đó vung đao lướt ngang, cự đao xẹt qua cổ trọng giáp Khiết Đan kia. Trọng giáp Khiết Đan phòng ngự yếu nhất là cổ, chỉ có một tầng xích bảo vệ. Cự đao lướt qua một phát khiến xích giáp bị rách ra đồng thời cũng cắt luôn cổ họng của trọng giáp kia. Chỉ có điều, y còn chưa kịp thu hồi cự đao phía trước đã bổ sung thêm một tên trọng giáp Khiết Đan, hắn ta dùng gậy đập xuống.
Cát Thanh mang cự đạo hướng lên đỡ, rầm một tiếng lang nha bổng hung hăng nện trên thân cự đao, nếu không phải cự đao của Cát Thanh đủ dày và cứng thì một gậy này có thể khiến hoành đao bình thường bị chẻ thành hai đoạn. Trên cánh tay y truyền đến cảm giác đau nhức, vốn đã mệt mỏi, đầu gối đã mềm nhũn, xém chút nữa Cát Thanh không chịu được lực lớn thế này. Y cắn răng cố gắng đẩy nha bổng lên sau đó đá một cước vào bụng tên trọng giáp Khiết Đan kia.
Mặc dù mặc áo giáp nhưng cú đạp của Cát Thanh vẫn khiến bụng tên trọng giáp Khiết Đan này chấn động đau nhức đến khom người xuống, nhân cơ hội đó Cát Thanh cho một đao chém rụng đầu hắn.
Hô!
Một lang nha bổng vượt lên hướng cổ Cát Thanh đánh tới, lúc này Cát Thanh mới đánh chết một tên, căn bản chưa tránh kịp.
Ầm!
Tiếng trầm đục từ thân mình vang lên chẳng khác nào gậy gộc đánh trên bao cát.
Cát Thanh mạnh mẽ quay đầu lại nhìn thấy kẻ thù bị người bên cạnh dùng côn thép ròng đánh bay ra ngoài. Côn thép ròng đánh vào tên trọng giáp khiến hắn rơi trên mặt đất nằm như con tôm luộc, đứng lên không nổi.
- Cảm ơn!
Cát Thanh nói với người đàn ông dùng côn thép ròng.
Người đàn ông dùng côn thép ròng thật thà cười nói:
- Ngươi cứu ta một mạng, lần này ta cũng tới cứu...
Phốc!
Một lang nha bổng hung hăng nện trên đầu người đàn ông dùng côn kia, trước một giây ông ta còn cười ngây ngô, bị trúng một gậy sọ đầu bị đập nát, trên cổ ông ta bị vỡ vụn, đầu bị nát cùng óc bắn tung tóe chung quanh. Một khối thịt nát rơi ngay trên mặt Cát Thanh, khiến thần trí Cát Thanh hoảng hốt. Người đàn ông bị đập vỡ đầu thân mình mềm nhũn ngã xuống, tay của ông ta còn đong đưa phía trước như muốn nắm lấy cái gì.
- A!
Cát Thanh như điên như dại quát lớn:
- Ta giết tổ tông nhà ngươi!
Y vung đao muốn giết tên đó báo thù cho người đàn ông kia thì một bóng trắng bỗng nhiên vọt đến trước mặt, Cát Thanh ngẩn ra, nhìn người đó nói:
- Bạch Vũ! Trở về! Kiếm của ngươi mất rồi.
Người tên Bạch Vũ kia lấy thiết côn làm kiếm, kiếm pháp của anh ta nhẹ nhàng mà tàn nhẫn như rắn độc xuất chiêu, mỗi kích đều chuẩn xác trúng nơi yết hầu của địch nhân. Có người nói kiếm chỉ là một loại trang sức, cũng có người nói bất quá kiếm cũng chỉ là một loại vũ khí nhưng không thể nghi ngờ kiếm trong tay Bạch Vũ chính là dùng để giết người.
Kiếm anh ta như rắn độc chui vào trong đôi mắt trọng giáp Khiết Đan, xuyên thấu qua đầu địch nhân, nhanh như thiểm điện. Bạch Vũ lại rút kiếm ra dùng một kiếm đâm vào mắt người Khiết Đan khác, tên vừa giết người đàn ông cầm côn rên lên một tiếng bỏ ngay lang nha bổng đưa tay bụm mặt ngã xuống đất.
Bạch Vũ không để ý đến tiếng gọi của Cát Thanh, thân mình nhanh chóng vọt vào trong đám người trọng giáp.
- Ta cùng Ngô Hán là huynh đệ kết nghĩa, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.
Âm thanh của Bạch Vũ từ trong đám người Khiết Đan truyền ra, từng từ từng từ một đi vọng vào lỗ tai Cát Thanh. Ánh mắt y liền trở thành màu đỏ, y kêu lên một tiếng vung cự đao trực tiếp chém tên trọng giáp Khiết Đan thành hai nửa. Cự đao bổ vào thân thể, cũng bổ vào áo giáp, máu cùng tia lửa nhỏ phát ra, đó là cự đao chặt đứt áo giáp khiến lửa văng lên.
Cát Thanh đánh chết ba người rốt cuộc cũng thấy Bạch Vũ thân thể máu đầy áo trắng, y cũng thấy bả vai Bạch Vũ bị một lang nha bổng đập trúng, lập tức một bên sụp xuống, cánh tay mềm nhũn buông xuống như bàn đu dây đung đưa trong gió. Một gối quỳ xuống chống đỡ thân thể Bạch Vũ cắn răng chịu đựng dùng kiếm đâm vào trong mắt người kia, lập tức anh ta cười ha hả, máu từ miệng tuôn ra không ngừng, hàm răng trắng noãn dính đầy vết máu.
- Sống cùng sống!
Bạch Vũ như yêu ma lại rút kiếm ra, người phía trước ngã quỵ lại đâm tiếp vào mắt một tên Khiết Đan khác, máu bắn tung tóe khi trường kiếm của anh ta nhanh nhẹn nhảy múa vô cùng đẹp mắt.
- Chết cùng chết!
Một lang nha bổng chặt đứt trường kiếm của Bạch Vũ, cũng đập vỡ đầu của anh ta.
Lời thề chết cùng chết một gậy kia phóng ra đã thực hiện được.
Cát Thanh muốn xông lên nhưng bị nhiều tên trọng giáp vây quanh, sau lưng lại bị lang nha bổng hung hăng đập trúng, a một tiếng Cát Thanh xông về phía trước hai bước, một búng máu phun ra. Y quay đầu nhìn lại mấy chục hảo hán đi theo hầu như đều chết trận.
Cách soái kỳ Da Luật Sở Tài khoảng chừng mười bước nữa.
Tinh Võ doanh ngay cả nửa bước cũng khó đi.
Da Luật Sở Tài cười cười chỉ vào bóng dáng của Cát Thanh gục xuống nói:
- Tuy rằng khá dũng mãnh nhưng bất quá cũng chỉ là mãng phu thôi.
Lời ông ta nói còn chưa dứt một mũi chùy phá giáp thô to khác thường bay đến đâm thẳng vào giữa ngực ông ta.
Tướng quân Hoa Linh thúc ngựa mà đến.
Chiến mã phá thông một lối đi, mấy trăm tinh kỵ đi theo Hoa Linh giết quân Khiết Đan xé trận, đại đội quân Hán lập tức từ phía sau tiến vào, có quân Hán từ Đại Châu chạy đến, có bộ hạ La Húc mỗi người đều giết đỏ cả con ngươi, như sài lang như hổ báo.
Hoa Linh cho chiến mã đá văng một tên trọng giáp Khiết Đan ra ngoài, cúi người nắm tay Cát Thanh kéo lên ngựa nói:
- Ta mang ngươi đi trảm kỳ!
Thúc ngựa, giương đao!

Bình Luận

0 Thảo luận