TỰ TIN
Đại quân di chuyển, tốc độ cũng không nhanh, nhiều người cảm thấy Vương gia xuất binh lần này dường như có chút khác thường. Hơn nữa Hiếu Đế mới vừa hạ táng chưa đến một tháng, mà Lưu Lăng đã liền mang binh xuất chinh, điều này hiển nhiên có chút thất lễ. Nhưng mà trong triều đình hiện giờ người coi Lưu Lăng không thuận mắt cũng nhiều, nhưng người có dũng khí dám đứng ra khoa tay múa chân thì chẳng có lấy một ai. Hơn nữa nói Lưu Lăng trên đỉnh đầu có cả một quầng sáng thì cũng chính là nói hiện giờ ba vị Quân Cơ đại thần nắm giữ quyền bính triều đình thì người nào chẳng có muôn vàn mối quan hệ với Lưu Lăng.
Mọi người cũng đều hiểu rõ vì sao Nhiếp chính vương lại phải vội vã rời khỏi Thái Nguyên như vậy. Nơi này, thật sự đã không còn thứ gì đáng để Lưu Lăng lưu luyến nữa. Theo việc Hiếu Đế đột ngột qua đời, Lưu Lăng đã từng thề rằng phải bảo vệ phần thân tình kia giờ cũng đã không còn sót lại chút gì rồi. Không cần nói đến huyết mạch Hiếu Đế còn để lại, cũng không cần phải nói đến hắn là Nhiếp chính vương của Đại Hán, Lưu Lăng thực sự không còn để ý đến những thứ tôn vinh gì đó nữa. Điều mà hắn muốn, có lẽ rất đơn giản, vô cùng đơn giản.
Nhưng bây giờ đã không còn giống với lúc trước rồi. Sự ra đi của Hiếu Đế đã mang đi một phần thậm chí là phần lớn niềm tin của Lưu Lăng. Hắn còn gì đáng để bảo vệ nữa đâu? Nếu như có, có lẽ cũng chỉ là một phần hứa hẹn của mình mà thôi.
Cũng có người nói, Lưu Lăng vội vàng mang binh rời khỏi như thế thật ra là vì hắn đã cực kỳ chán nản đối với triều đình. Nhiếp chính vương lần này rời đi, có lẽ sẽ không quay trở về nữa. Lúc trước có Hiếu Đế áp chế hắn, Nhiếp chính vương còn có điều kiêng dè nhưng bây giờ Minh Đế bệ hạ tuổi hãy còn nhỏ, triều chính do người của Lưu Lăng nắm giữ thì còn có ai có thể cản tay cản chân hắn nữa chứ? Hiện tại, Lưu Lăng nắm giữ binh quyền trong tay, đem binh xuôi nam hội hợp cùng Phủ Viễn quân đi khai chiến với Đại Chu. Trước cục diện thối nát của Đại Chu hiện nay thì với năng lực lãnh binh chiến đấu của Lưu Lăng, đánh chiếm được một vùng đất mới thật là điều không còn có gì để nghi ngờ nữa.
Đến lúc trong tay có hùng binh muôn vạn, lại có trời cao đất rộng, lại cách xa Hoàng đế thì hắn còn quay về để làm gì nữa chứ? Lưu Lăng chính là không muốn phản lại nhà Hán nhưng đánh chiếm một tấm giang sơn Đại Chu rồi sau đó tự mình cai trị vùng đất ấy thì đây cũng không tính là trực tiếp mưu phản vậy? Tuy nhiên đây cũng chỉ là sự suy đoán của đại đa số mọi người, nhưng trong lòng bọn họ thật ra lại không oán trách ý tứ của Lưu Lăng thậm chí rất nhiều người trong lòng còn đang nghĩ, nếu như Nhiếp chính vương thật sự đăng cơ làm Hoàng đế ở đất Đại Chu thì cũng chẳng có điều gì là đại nghịch bất đạo cả. Dù sao... Tất cả những gì mà Hiếu Đế làm là đã bức Lưu Lăng đi vào đường chết, nếu như đổi lại là đối với bọn họ thì có lẽ đã làm phản tám mười lần rồi.
Mười nghìn binh lính Thần Chiến doanh, ba nghìn kỵ binh Tu La doanh, sáu nghìn phụ binh quân nhu doanh mang theo một lượng lớn trang bị quân dụng, lương thực cứ chậm rãi mà đi. Ngày đầu tiên đi năm mươi dặm liền rồi dựng trại đóng quân. Ngày thứ hai đi tiếp sáu mươi dặm. Ngày thứ ba đi thêm năm mươi dặm. Ngày thứ tư đại quân đã đến được huyện Trúc Mã, nơi lúc trước Lưu Lăng dùng một vạn người ngựa của Thần Chiến doanh đánh bại hai mươi vạn quân phản loạn của Âu Dương Chuyên. Lưu Lăng dường như trong lòng có chút cảm thán hạ lệnh cho đại quân dừng lại ở huyện Trúc Mã chỉnh đốn binh mã một ngày, cách ngày rồi sẽ đi tiếp.
Bốn người bộ hạ của Lưu Lăng là Hoa Linh, Triệu Nhị, Vương Bán Cân, Triệu Bá đứng đằng sau Nhiếp chính vương. Trong bóng tối lờ mờ vừa mới đến, trên sườn núi cao cách huyện thành huyện Trúc Mã không xa chính là nơi ngày trước Thần Chiến doanh đã đại phát thần uy đánh tan lực lượng quân lính chủ lực của Âu Dương Chuyên.
Khoảng thời gian cách xa cũng không lâu nhưng không ngờ ai cũng sinh ra vài phần cảm xúc bãi bể nương dâu. Kỹ càng ngẫm lại tuy niên hiệu đã đổi thành Đại Thống nguyên niên nhưng cách thời điểm đánh bại Âu Dương Chuyên thì chỉ vẻn vẹn hơn hai năm mà thôi. Bởi vậy mà mọi người sinh ra loại ảo giác có phần hoang vắng, cô liêu này. Có thể là bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn mà Đại Hán đã xảy ra quá nhiều việc rồi.
- Đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Lưu Lăng đứng trên sườn núi cao nhìn lên mảnh đất hoang tàn trước đây xảy ra đại chiến mà hiện giờ đã biến thành một cánh đồng phì nhiêu xanh tốt. Trong lòng có chút xao động nhưng ngữ điệu vẫn bình thản như cũ.
Tướng quân Triệu Bá, người phụ trách phiên trực tối nay khom người nói: - Bẩm Vương gia, đã sắp xếp ổn thỏa. Trinh sát, du kỵ đều đã phái đi. Lều trại, xe, ngựa cũng đã bố trí thỏa đáng.
Lưu Lăng gật đầu chỉ mấy mẫu ruộng tươi tốt trước mặt nói: - Nhìn xem, biến đổi quá nhiều. Vùng đất đã từng là nơi hoang tàn này mới hơn hai năm đã biến thành cánh đồng phì nhiêu rồi. Mấy vạn quân phản loạn chôn xương nơi đây chưa từng nghĩ sẽ trở thành phân bón cho hoa màu. Đoán chừng lúc bọn họ tạo phản ai cũng đều chưa từng nghĩ đến kết cục này?
- Đúng vậy. Lương thực vừa mới cho vào kho chưa lâu. Vương gia, người xem, mạ non đều mới nhú mầm lên đó. Xem ra cánh đồng phì nhiêu rộng lớn này tới mùa hè sang năm ắt sẽ có một mùa bội thu.
Dường như cảm nhận được trong lời nói của Lưu Lăng có chút cảm thán, Vương Bán Cân cố ý chuyển đề tài, không muốn lại đem việc tạo phản ra để tiếp tục dây dưa làm gì.
- Đúng vậy. Dân chúng thật ra rất dễ thỏa mãn. Chỉ hai năm nay mà nhân dân Đại Hán đã có chút giàu có sung túc rồi. Trong tay cũng đã dư giả tiền của, lương thực. Ngày tháng bình thản mà phong phú. Trải qua những ngày tháng như thế, ai lại còn muốn tạo phản nữa chứ?
Lưu Lăng tiếp một câu, chủ đề lại quay trở lại.
Vương Bán Cân thở dài, biết trong lòng Vương gia vẫn còn một nút thắt chưa cởi bỏ được. Nhưng việc này mọi người đều không khuyên được mà cũng không biết khuyên như thế nào. Làm bộ hạ của Lưu Lăng mọi người đều biết Vương gia chẳng làm sai điều gì. Nếu như thật sự phải nói làm sai điều gì thì chính là Vương gia đã vì triều đình lập công lớn, công lao quá nhiều. Hơn nữa Vương gia từ đầu chí cuối đều chưa từng nghĩ đến việc tạo phản. Đây là việc mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Nếu như đổi vị trí với Vương gia, mọi người trong lòng ắt sẽ không kìm được lo lắng và cũng không thể nhẫn nhịn được lòng mình mà làm giống như vậy. Những người đứng bên cạnh Lưu Lăng bây giờ, có lẽ lòng tôn kính đối với Lưu Lăng còn cao xa hơn lòng trung thành đối với triều đình. Cho dù bây giờ Lưu Lăng có đột nhiên tuyên bố muốn tạo phản thì cũng không một ai nói bất cứ chữ "không". Thậm chí, trong lòng mọi người còn đang mơ hồ suy xét, nếu như Vương gia thật sự đăng cơ làm Hoàng đế thì Đại Hán này chẳng phải sẽ tốt hơn chút nữa sao?
Vấn đề này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu mỗi người bọn họ mà chưa hề tiêu tan. Nhưng bọn họ biết Vương gia sẽ không tạo phản. Cho dù Hiếu Đế có cắt đứt tất cả mọi việc thì Vương gia cũng vẫn không tạo phản. Về thủ đoạn mà Hiếu Đế đã đối phó với Vương gia, mọi người đều không biết phải làm sao nhưng trong lòng lại có chút khinh thường. Nếu như Vương gia thật sự muốn tự lập mình làm vua thì há mấy chiêu ác độc của Hiếu Đế có thể ngăn trở được sao? Với uy danh của Vương gia trong quân đội thì chỉ cần Vương gia hô lên một tiếng thì còn ngại không có ai ủng hộ chăng?
Dựa vào ba nghìn quân lính Hắc Kỳ Lân trung thành với Hoàng đế thì thật sự có thể đỡ nổi sự công kích của binh mã tam vệ trong nội thành Thái Nguyên? Chiêu Tiên cũng được, Trần Viễn Sơn cũng tốt, Vương Bán Cân cũng chẳng kém, ba người này đối với triều đình đã chán chường tột độ. Chỉ sợ so với ai khác thì đều trông ngóng Lưu Lăng thật sự làm phản rồi.
- Truyền lệnh cho binh sĩ, ngày mốt xuất phát không được giẫm đạp lên đồng ruộng. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Ngay lúc mọi người ở đây đều không phản bác gì thì Lưu Lăng lại tự mình chuyển chủ đề câu chuyện theo hướng khác.
- Rõ.
Mọi người ôm quyền cúi người nói.
Lưu Lăng nói: - Ngày mốt xuất phát, đi chậm nhất là bảy tám ngày nữa là có thể đến nơi. Khánh Châu liên tục hai năm liền bội thu, lương thực ở kho Khánh Châu còn đến cả mấy trăm vạn thạch. Lúc đi ngang qua Khánh Châu thì đại quân bổ sung một ít lương thảo, không cần mang theo quá nhiều chỉ cần mang đủ lương thực cho mười ngày thôi. Sau đó để Quận thủ Khánh Châu Tạ Hoán Nhiên đem lương thảo phát đến Ngọc Châu là được rồi. Lương thảo của kho Tịnh Châu đã sớm vận chuyển xuôi Nam mấy ngày rồi, chúng ta đi chậm, phỏng chừng lúc chúng ta đi đến Ngọc Châu thì lương thảo ở Tịnh Châu cũng đã vận chuyển đến.
- Vương gia...
Hoa Linh do dự một chút rồi nói: - Vương gia. Thuộc hạ còn có một chuyện không rõ.
Lưu Lăng cười nói: - Có phải ngươi cảm thấy ta không nén được chút tức giận này? Lần đại chiến với nước Chu này đã quá vội vàng?
Hoa Linh khom người nói: - Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chỉ là cảm thấy, pháp lệnh đồn điền của Đại Hán ta vừa mới ban bố được hơn hai năm nếu như đợi thêm một hai năm nữa thì kho lương của Đại Hán ta sẽ càng sung túc hơn. Vả lại sau khi cắt giảm tinh binh thì số quân mà Đại Hán ta hiện tại dùng được chỉ có thể điều động chừng trên dưới năm vạn. Thuộc hạ e rằng binh lực không đủ.
Y là thân tín của Lưu Lăng, nói chuyện cũng không quá e dè.
Lưu Lăng cười nói: - Ngươi nói không sai. Thực sự là nên kéo dài thêm hai năm nữa rồi mới Nam phạt. Sách lược chế định của ta hai năm trước là trong vòng năm năm nữa, binh lính sẽ dũng mãnh, tinh nhuệ. Năm năm sau là thời cơ chín muồi để Nam phạt nhưng bây giờ đã không giống với lúc trước nữa rồi.
Hắn ngồi trên chiếu cũng không quản mặt đất rất lạnh.
- Đại Chu hiện tại đã rất hỗn loạn, không còn là đất nước hùng mạnh, ngạo mạn không chịu nổi của hai năm trước nữa rồi, hiện nó đã là một mảnh cát vụn. Tướng quân mười hai vệ của Đại Chu bọn họ tự làm theo ý mình, thường xuyên nhiễu loạn, dân chúng lầm than. Quân đội không có cách nào để phối hợp thống nhất. Mặc dù quân lính có vài chục vạn nhưng tiêu diệt từng bộ phận cũng không khó. Nếu như đợi thêm hai năm nữa, nếu như có một thế lực mạnh mẽ từ từ bình định nước Đại Chu nội loạn hoặc ủng hộ hậu nhân của Sài Vinh hoặc tự tôn mình làm đế, đến lúc đó lại xuất binh, tuy Đại Hán chúng ta lương thực phủ đầy kho nhưng khó khăn lại càng lớn hơn một chút.
- Binh lực mà chúng ta có thể dùng được hiện nay chỉ khoảng năm vạn không cao không thấp nhưng năm vạn người này lại là những binh lính lão luyện trên chiến trường. Sức chiến đấu vốn cũng tương đương với lực lượng của quân đội mười hai vệ quân của Đại Chu. Tuy mười hai vệ tướng quân hiện tại đang trắng trợn chiêu mộ tân binh, điên cuồng mở rộng quân lực nhưng mới cũ hỗn tạp, sức chiến đấu sớm đã không là đối thủ so với quân đội của chúng ta. Mông Hổ Tấn Châu tuy xưng là có năm vạn sư hùng nhưng số quân thiện chiến thì không quá nửa vả lại còn phân thành hai nơi. Trong thành Tấn Châu bổn vương còn có sắp xếp nội ứng. Lấy được Tấn Châu không khó. Dùng Tấn Châu làm cứ điểm, tiến về phía tây có thể chiếm được Đan Châu, Duyên Châu; tiến về phía nam có thể chiếm được Giáng Châu, Giải Châu; nếu tiến về hướng đông nam thì có thể chiếm được Hoài Châu, Trịnh Châu rồi tiến thẳng bức Khai Phong.
- Năm vạn binh của chúng ta tuy rằng không nhiều nhưng vận dụng thỏa đáng thì hoàn toàn có thể đánh chiếm được toàn bộ địa bàn lãnh thổ rộng lớn của Đại Chu. Lấy tiền thuế trong phủ khố của Đại Hán ta chi cấp cho năm vạn người ngựa thì tiêu hao cũng không có gì là quá lớn. Vả lại Mông Hổ giữ gìn Tấn Châu nhiều năm, sau khi thủ Tấn Châu, lương thảo không đủ sẽ lấy làm lo. Nếu như binh lính quá nhiều ngược lại sẽ cung cấp không đủ.
- Từ Tấn Châu đi về phía nam ba trăm dặm núi Như Vân còn có mấy vạn phản quân của Tiêu Phá Quân. Chúng ta từ bắc xuôi nam chiếm cứ Tấn Châu cùng với Tiêu Phá Quân vừa đúng tạo thành thế giáp công Mông Hổ. Dưới tay Mông Hổ chỉ mang theo hai vạn kỵ binh, dã chiến còn có thể chứ trực diện mà chiến đấu thì không xong. Tấn Châu chỉ cần thủ một tháng thì kỵ binh của hắn sẽ không kiên trì nổi. Tiêu Phá Quân chỉ cần ở sau lưng hắn chém nhẹ một đao, Mông Hổ chỉ có thể biến thành hổ chết.
Lưu Lăng cười nói: - Việc chúng ta hiện giờ phải lo lắng không phải là đánh thắng hay không thắng mà là bước tiếp theo sau khi chiếm cứ được Tấn Châu sẽ đi hướng nào. Chiến thắng Mông Hổ thì dễ như trở bàn tay.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoay chuyển một chút.
Tự tin tràn trề tụ vào trong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận