PHÁ NÚI.
- Tạt dầu! Phóng hỏa!
Lê Viễn Triều lớn tiếng gào thét.
Mắt nhìn thấy binh mã dưới trướng mình ngăn không được hai trăm trọng giáp bộ binh, mặt sau hơn một ngàn lính dùng trường thương lại kết thành đại trận, giống như con nhím lớn cùng nhau vọt lên. Còn mấy trăm Phác Đao Thủ, vài người một tổ phối hợp với nhau, chuyển động giống như cối xay gió, binh lính Hắc Kỳ Quân căn bản là không ngăn cản được.
Hiện tại, Lê Viễn Triều rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là tinh binh mãnh tướng rồi. So với đám binh lính của Tả Úy Vệ, binh lính dưới trướng mình quả thực chính là nông phu! Gã lại quên binh lính dưới trướng mình kỳ thật đại bộ phận chính là nông phu buông cuốc cầm đao. Không được trải qua huấn luyện chính quy, không trải qua vài lần chiến đấu trên chiến trường, lính như thế khi ỷ vào người đông thế mạnh lại thuận gió có lẽ sẽ vô địch thiên hạ, nhưng một khi gặp chút bất lợi ngay lập tức sẽ vắt chân lên cổ chạy trốn tan tác, không ngăn cản nổi.
Thực không còn cách nào, gã chỉ có thể sai người đun sôi dầu cải đem tạt ra ngoài, sau đó hạ lệnh cho cung tiễn thủ dùng hỏa tiễn châm cháy dầu cải.
Binh lính Hắc Kỳ Quân bị Tả Úy Vệ cuốn vào Lê Viễn Triều cũng không thể không bỏ qua. Nếu nhân mã Tả Úy Vệ tiến thêm hai mươi bước nữa, chính bản thân mình cũng bị cuốn vào. Một khi binh sĩ Tả Úy Vệ xông lên sườn núi, mất đi ưu thế địa lý, sức chiến đấu lại kém xa người ta, gã còn lấy cái gì để đánh?
Không có biện pháp, năm sáu trăm binh lính Hắc Kỳ Quân bị Tả Úy Vệ cuốn lấy, gã chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Dầu cải chảy theo sườn núi đi xuống, cung tiễn thủ châm lửa lên mũi tên lông vũ rồi bắn qua, ước chừng bắn khoảng trên trăm mũi hỏa tiễn rốt cuộc dầu cải bị đốt cháy lên, cỏ khô trên sườn núi bị đốt lửa cháy phần phật, mấy nghìn người ngựa đang chiến đấu kịch liệt ở sườn núi dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt.
- Lui! Lui!
Lý Phổ một giáo đâm chết một gã binh lính Hắc Kỳ Quân, một cước đá văng thi thể ở mũi giáo, mắt thấy lửa cháy, y chỉ có thể lớn tiếng la lên cho Phác Đao Thủ và trọng giáp bộ binh ở phía trước lui về. Tốc độ di chuyển của trọng giáp bộ binh rất chậm, một khi bị ngọn lửa cuốn vào, thần tiên cũng không cứu được.
Binh sĩ Tả Úy Vệ được huấn luyện nghiêm ngặt, rút lui cũng không hoảng hốt. Giáp nhẹ Phác Đao Thủ che chở cho trọng giáo bộ binh lui lại, chiến đoàn sau khi rút khỏi liền tăng tốc chạy xuống núi.
Tốc độ lửa cháy nhanh hơn tốc độ người chạy rất nhiều, không ít người bị lửa cháy hừng hực vây quanh.
Phía trên sườn núi đã đào ra một vành đai cách ly trái phải rộng mười thước, tuy rằng ngọn lửa không cháy đến, nhưng sức nóng của ngọn lửa tỏa ra vẫn làm cho người ta khó lòng chịu nổi. Trên sườn núi binh lính Hắc Kỳ Quân trơ mắt nhìn đông đội ngày xưa không kịp chạy về, bị ngọn lửa của chính quân mình cắn nuốt. Mấy trăm binh lính Hắc Kỳ Quân chiến đấu kịch liệt cùng Tả Úy Vệ ở sườn núi không kịp lui về, trong đám lửa rừng rực còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ giãy giụa vặn vẹo.
Một binh lính Hắc Kỳ Quân cả người toàn lửa mạo hiểm chạy về, càng chạy lửa trên người cháy càng lớn, nhưng gã cũng không dám dừng lại, đồng đội của gã đang ở trên sườn núi, rất gần, gã tin tưởng chỉ cần mình chạy về đồng đội sẽ cứu gã, ngọn lửa cháy ngay trước mặt gã, thậm chí gã còn nghe được tiếng lửa cháy trên người mình, lại tin tưởng vững chắc chỉ cần về tới nơi là được cứu. Gã đã chạy đến bên cạnh vành đai cách ly, chân lại giẫm phải một cái hầm vùi chiến mã lập tức té nhào vào đấy, ngã xuống, gã không còn khí lực để đứng lên.
Trên người gã lửa vẫn tiếp tục cháy, gã cảm giác được cổ họng đau dữ dội, kêu không ra âm thanh cầu cứu, gã liều mạng muốn đứng lên, lại chỉ có thể nâng lên một cánh tay, sau đó, gã nhìn thấy ngọn lửa trên cánh tay mình, còn ngửi thấy một cỗ tanh tưởi.
Đồng đội bị chết cháy rồi chôn sống cách đó vài mét, sau một khoảng thời gian liền biến thành một khối thi thể nám đen. Binh sĩ Hắc Kỳ Quân trơ mắt nhìn gã chết đi, lại không có ai đi cứu gã. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, ai cũng không cứu được gã. Nễu gã không chạy lại, lăn lộn ngay tại chỗ đó may ra có thể giữ lại một cái mạng.
Mấy chục trọng giáp bộ binh chạy trốn chậm nhất bị ngọn lửa cắn nuốt, ỷ vào áo giáp dày trên người bọn họ còn kiên trì một lúc, nhưng thời gian trôi qua, áo giáp bén nhiệt bị nung đỏ, gian nan thống khổ bọn họ phải chịu đựng còn gấp đôi người khác. Áo giáp bị nung đỏ dính lên da, làn da bị phỏng vang lên tiếng xèo xèo, dầu theo khe hở áo giáp chảy ra sau đó bén lửa cháy.
Hai trăm trọng giáp chết trên tay binh lính Hắc Kỳ Quân có mười mấy người, lại bị lửa lớn thiêu chết hơn năm mươi người. Bọn họ sắp chết kêu những tiếng thê lương, tiếng kêu làm vỡ nát sự yên lặng của bầu trời đêm, ngay cả trăng cũng không đành lòng nhìn cảnh tàn nhẫn, đưa tay xé mảnh mây đen che đi hai con mắt.
Mùi thịt cháy khét tràn ngập trong không khí làm người ta buồn nôn.
Hai ngàn binh lính Tả Úy Vệ xung phong lên núi giờ rút xuống chỉ còn hơn một ngàn một trăm người, hơn tám trăm tráng sĩ táng thân biển lửa.
Dựa vào một trận đại hỏa, Lê Viễn Triều rốt cục đánh lui đợt công kích đầu tiên của Tả Úy Vệ. Nhưng gã một chút cũng không cao hứng, cau mày nhìn cảnh tượng thảm thiết dưới sườn núi, trong lòng gã chua xót như nuốt phải ngụm hoàng liên. Tả Úy Vệ hành quân gấp gáp đuổi tới chân núi Thanh Phong, không hề nghỉ ngơi phút nào mà lập tức tổ chức tiến công, một nhánh quân mệt mỏi rã rời, vậy mà không ngờ đợt công kích thứ nhất nhân mã dưới trướng mình không ngăn cản nổi!
Lần công kích này dựa vào một trận đại hỏa mới có thể ngăn chặn, hơn nữa còn cháy rất lâu, đêm nay nhân mã Tả Úy Vệ không có khả năng lại tấn công. Nhưng còn ngày mai? Sau khi ngọn lửa tắt, cây cỏ đều bị đốt rụi rồi, còn có thể dựa vào cái gì có thể đánh lui địch lần hai?
Thở dài một hơi, Lê Viễn Triều biết bản thân chẳng còn đường lui. Dưới chân núi binh sĩ Tả Úy Vệ tuy rằng mệt nhọc không chịu nổi nhưng vẫn như lang như hổ như cũ. Không xốc lại tinh thần, không liều mạng, tuyệt đối không ngăn được tiến công của đối phương.
Trịnh Siêu thật không ngờ, bọn giặc cỏ Hắc Kỳ Quân này lại hung hãn tới vậy. Phóng hỏa đốt núi, cùng người của bọn hắn chết cháy. Trịnh Siêu thực sự rất mặc cảm trước mức độ chơi liều này, y yêu quý binh lính dưới trướng của mình, không thể ra một quyết định ác độc như vậy. Mà tám trăm tráng sĩ tử trận kia đã khơi lên lửa giận của y.
- Đem xe nỏ điều lên chuẩn bị bắn! Lý Dịch, ngươi dẫn người chuẩn bị tấn công lên.
Trịnh Siêu thanh âm trầm thấp hạ lệnh, mà sắc mặt y âm trầm tới đáng sợ.
- Tướng quân!
Lý Dịch quỳ một gối xuống nói: - Tướng quân, không phải thuộc hạ nhát gan chùn bước mà là cái cục diện này thật sự không thể tái công nữa. Lửa còn chưa tắt, binh lính đi liên tục hơn trăm dặm cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, không nên tái công bây giờ. Cầu đại tướng quân thu hồi quân lệnh, để binh lính nghỉ ngơi một đêm, ngày mai thuộc hạ sẽ mang theo thân binh xông lên, không đánh hạ đỉnh núi quyết không lui về sau, nguyện lập nhiều quân công!
Trịnh Siêu làm sao không biết bây giờ không thích hợp để tái công, y nói như vậy chẳng qua làm dáng của một Đại tướng quân thôi, tám trăm binh lính chết trong tay địch, dù sao y cũng phải có biểu hiện phẫn nộ chứ.
- Binh lính mệt mỏi thực sự, nếu bọn họ còn sung sức cũng sẽ không rút lui xuống chân núi. Đại tướng quân sáng sớm ngày mai thuộc hạ cùng Lý Dịch tướng quân tấn công lên núi! Thất bại hôm nay xin Tướng quân ghi lại, sáng sớm mai nếu vẫn không thể công lên, thuộc hạ tự sát tạ tội.
Lý Phổ lau mặt một cái sạch vét máu bị lửa hơ khô, quỳ một gối nói ra.
Có bậc thang, Trịnh Siêu nhất định phải bước xuống.
- Truyền lệnh xuống, tối nay dựng doanh trại tạm thời dưới chân núi, ngày mai khi mặt trời mọc liền tấn công lên núi, giết chết giặc cỏ.
Nghe được quân lệnh rốt cuộc không cần cứng rắn tái tấn công núi, đám binh sĩ Tả Úy Vệ thở phào nhẹ nhõm, lập tức bận rộn, chặt cây cối cài tên lều trại, hậu cần đào bếp bắt đầu nấu cơm, không bao lâu liền xuất hiện không khí ấm cúng.
Binh sĩ Tả Úy Vệ ăn no bụng rồi, ngoại trừ những người phải trực đêm còn lại đều tiến vào trong lều nghỉ ngơi, rất nhanh,trong lều truyền ra từng hồi tiếng ngáy. Bọn họ quả thật rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã ngủ như heo chết.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm mặt trời vừa lên, Trịnh Siêu đã mặc giáp trụ đứng trước doanh trại rồi. Y ngẩng đầu nhìn lên sườn núi Hắc Kỳ Quân đã dàn trận địa sẵn sàng đánh địch, ánh mắt y rét lạnh toàn sát khí .
- Truyền lệnh! Xe bắn nỏ lên một lượt, áp chế cung tiễn thủ của địch.
- Truyền lệnh! Khiên lớn tiến về phía trước, cung tiễn thủ đổi sang dùng hỏa tiễn, bắn thẳng vào chảo dầu của quân địch.
- Truyền lệnh! Hai ngàn Phác Đao Thủ ở phía sau, phát cho mỗi người một cây lao, lâm trận ba mươi bước lấy lao giết địch.
- Truyền lệnh! Lang tướng Lý Phổ, Lang tướng Lý Dịch lãnh binh tấn công núi, hôm nay không đánh chiếm thành công đỉnh núi xử theo quân pháp.
Trinh Siêu liên tục hạ mấy cái chiến lệnh, sau đó vung mạnh tay nói: - Mang trống tới! Bổn tướng tự mình nổi trống!
Lý Phổ tháo băng vải trắng trên mặt xuống, để cho thân binh cởi bỏ khôi giáp của mình, cả áo bông bên trong cũng cởi, thân trên xích lõa lộ ra cơ thể màu đồng. Gã tùy tiện đem cây giáo của mình vứt trên đất, thay bằng một cây hoành đao, dùng một mảnh vải cột lên tay phải.
- Theo ta xông lên! Báo thù cho các huynh đệ!
Gã hô một tiếng, đi phía sau khiên lớn, còn dẫn theo một trăm tên thân binh tiến lên.
Hai trăm năm mươi bước, cung tiễn thủ Hắc Kỳ Quân bắt đầu bắn góc cao. Lần này xông lên đỉnh núi toàn là Phác Đao Thủ, mỗi người đều có một tấm chắn, nhưng khi đã đến trên dưới hai trăm năm mươi bước, số người còn có tấm chắn trong tay đã rất ít rồi. Không biết vì sao bọn họ vừa đi vừa đem tấm chắn vứt bỏ ở sườn núi. Tuy nhiên cung tiễn thủ Hắc Kỳ Quân cũng quá không chuyên nghiệp rồi, lực sát thương của mũi tên lông vũ bắn ra thực sự rất hữu hạn, chỉ có hơn một trăm người bị bắn chết trên mặt đất, tuy rằng rất nhiều người bị mũi tên làm bị thương nhưng cũng không ảnh hưởng tới hành động. Hơn nữa bị xe nỏ của Tả Úy Vệ áp chế, cung tiễn thủ Hắc Kỳ Quân cũng bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Lặp lại trận chiến hôm qua, cung tiễn thủ Tả Úy Vệ ở chừng một trăm hai mươi bước đã bắt đầu đánh trả.
Năm mươi bước, lại lăn cây xuống nhưng hiệu quả thu được lại không khả quan.
Mắt thấy binh lính Tả Úy Vệ sắp tiến đến trận địa phía trước, Lê Viễn Triều hô to một tiếng, ba nghìn binh lính nội doanh áo trong giáp ngoài trang bị đầy đủ quơ hoành đao lao xuông dưới sườn núi như bầy sói vồ mồi. Hai phe binh lính đụng vào nhau, sức mạnh không thể tuởng tượng, lập tức một trận huyết chiến lại diễn ra.
Binh lính nội doanh so với binh lính ngoại doanh thiện chiến hơn nhiều, nhân số của họ và Tả Úy Vệ công núi gần như tương đương, nhưng bọn họ chiếm cứ ưu thế địa hình, binh lính nội doanh vọt xuống như trận hồng thủy rất nhanh đã chặn đứng Tả Úy Vệ, bức lui xuống. Lý Phổ và Lý Dịch đều dẫn theo thân binh của mình, hợp thành hai mũi tên, xung phong liều chết trong binh lính nội doanh Hắc Kỳ Quân.
Nhưng từ trên xuống chiếm cứ ưu thế quá lớn, Tả Úy Vệ dần không ngăn cản nổi, thời điểm trông thấy lần công kích thứ hai bị binh lính nội doanh Hắc Kỳ Quân đè bẹp, bỗng nhiên binh lính Tả Úy Vệ hướng hai bên sườn dẹp ra, một ngàn kỵ binh Tả Úy Vệ không ngờ từ phía sau vọt lên.
Hóa ra lần này tấm chắn Phác Đao Thủ đem theo đều bỏ ở sườn núi bao trùm lên những cái hố vùi ngựa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận