Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 442: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
NHÌN TRỘM MỘT CÁCH QUANG MINH CHÍNH ĐẠI
Trần Tử Ngư được đưa về Tấn Châu, bây giờ người ở bên cạnh chăm sóc Lưu lăng chỉ còn 1 mình Mẫn Tuệ. Thật ra Lưu Lăng còn định để Mẫn Tuệ đi theo chăm sóc Trần Tử Ngư về Tấn Châu cơ, nhưng Trần Tử Ngư kiên quyết từ chối và để Mẫn Tuệ ở lại chăm sóc Lưu Lăng. Sở dĩ Trần Tử Ngư kiên trì như vậy, 1 là vì bên cạnh Lưu Lăng cần có người kỹ tính chăm sóc, 2 là vì tình cảm Mẫn Tuệ dành cho Lưu Lăng Trần Tử Ngư biết rất rõ.
Nàng muốn cho Mẫn Tuệ thêm nhiều thời gian ở 1 mình bên cạnh Vương gia. Như thế thì nói không chừng 1 ngày nào đó Vương gia sẽ hiểu ra và thu luôn Mẫn Tuệ cũng không chừng.
Đại quân xuất phát, lại đi đường dài, cơ thể Mẫn Tuệ từ nhỏ đã rất yếu, thật ra không thích hợp với hành trình lắc lư như thế. Nàng thật ra là 1 cô gái rất yên tĩnh. Nếu ở thời hiện đại thì nhất định sẽ là 1 cô gái bảo thủ suốt ngày ru rú trong nhà, mỗi ngày đều yên tĩnh cầm cuốn sách đọc khiến cho "bọn sói" chúng nó điên cuồng. Nếu nói tại sao cô gái bảo thủ lại được nhiều đàn ông yêu thích hơn, nguyên nhân bên trong tin chắc là đàn ông thì ai cũng hiểu mà.
Mẫn Tuệ cũng không thích cưỡi ngựa. Đương nhiên, nàng không phải loại cô gái lười biếng đi ra khỏi phủ cũng phải ngồi kiệu, theo địa vị đại nha hoàn hiện giờ của nàng trong Hán vương phủ, ra ngoài ngồi kiệu xe cũng không phải chuyện gì quá đáng. Nếu để nàng chọn thì nàng thích đi bộ hơn. Đương nhiên, thích đi bộ không có nghĩa là thích đi hoài đi mãi. Nếu để nàng cùng đi với bộ binh, rất hiển nhiên các bộ binh sẽ rất vui lòng. Nhưng đáng tiếc là, lần này đi Triệu Châu bên cạnh Lưu Lăng không có ai là bộ binh cả, toàn bộ đều là kỵ binh của Tu la Doanh.
Vì thế, Triệu Đại cống hiến cỗ xe ngựa đen thui của mình, mà Lưu Lăng cũng bị bọn Triệu Đại dùng cớ sức khỏe rất quan trọng nhét luôn vào trong xe ngựa. Triệu Đại không thích làm bà mai, tiếc là cô bà mai họ Trần đó trước khi đi có dặn dò. Triệu Đại tuy là thượng câp của nàng, nhưng cũng biết là ra khỏi Viện Giám Sát lời của Trần Tử Ngư y vẫn phải nghe.
Lưu Lăng là 1 người rất mâu thuẫn. Nói hắn lười, mỗi ngày hắn ngủ không quá 4 tiếng, ngoại trừ công việc hàng ngày tất cả thời gian còn lại hắn đều dùng để đọc sách và luyện công. Tới thời đại này đã 15 năm rồi, thói quen này hắn cũng đã duy trì suốt 15 năm, cũng không biết hắn làm sao mà rèn luyện được nghị lực như thế, cơ thể cường tráng như thế. Nếu nói là hắn siêng, nhưng mỗi lần ra khỏi cửa, nếu có thể ngồi xe ngựa thì hắn tuyệt đối sẽ không cưỡi ngựa, có thể cưỡi ngựa thì tuyệt đối sẽ không đi bộ. Nói cách khác, cho dù Triệu Đại không yêu cầu Lưu Lăng lên xe, bản thân Lưu Lăng cũng sẽ tự chui vào trong xe.
Cỗ xe ngựa đen của Viện Giám Sát rất rộng, có thể đặt 1 cái giường, 2 cái ghế, còn có 1 cái bàn làm việc. Đương nhiên, bất luận là giường, ghế hay bàn làm việc đều là cỡ nhỏ cả. Trang trí bên trong xe ngựa tuy không xa hoa, nhưng lại rất tinh tế. Con gái ngồi chiếc xe ngựa gần như đầy đủ thiết bị như thế thì quá thích hợp rồi. Điều khiến Mẫn Tuệ thích nhất là, chiếc xe ngựa này rất kín, nếu đóng cửa và cửa sổ xe lại hết, thì người bên ngoài tuyệt đối sẽ không thể thấy tình hình bên trong.
Một cô gái sống giữa quân ngũ thế này, dù sao cũng rất bất tiện.
Một chiếc xe ngựa giải quyết hết tất cả các vấn đề, rất tốt rất tốt.
Điều duy nhất không tốt là, cả Vương gia đều ở trong xe ngựa.
Lỡ như, lỡ như muốn đi vệ sinh, cũng chẳng thể đuổi Vương gia xuống chứ? Ngồi xe ngựa từ Thương Châu tới Triệu Châu, chứ có phải từ Bắc Kinh tới Thiên Tân chỉ cần 40 phút là tới đâu. Vì thế, nhiều lúc mặt Mẫn Tuệ đều đỏ cả.
Xe ngựa chỉ có 1 chiếc giường, tối cắm trại thì sao?
Đó là vấn đề đầu tiên Mẫn Tuệ nghĩ tới.
Vương gia cứ ngồi đọc sách trên xe thế này, tuy trông như mắt của người không ngó qua ngó lại, nhưng không lẽ nàng lại đi vệ sinh 1 cách trắng trợn như thế trước mặt người sao? Nếu Mẫn Tuệ đã là người của Lưu Lăng thì đây không phải là 1 vấn đề. Thế nhưng, Mẫn Tuệ bây giờ là 1 đại cô nương thuần khiết thật tới không thể thật hơn.
Vấn đề thứ 3 Mẫn Tuệ nghĩ tới là, cô nam quả nữ ở chung 1 phòng, ngộ nhỡ Vương gia ... Được rồi, lo lắng này thật ra không quan trọng, thậm chí, trong lòng của nàng còn có chút mong đợi. Chỉ là, Vương gia trông có vẻ rất đa tình đó, cứ ngay ngay ngắn ngắn ngồi xem sách thôi.
Vì thế, có lúc mặt của Mẫn Tuệ lại ửng đỏ. Đỏ với chút u oán.
Tốc độ di chuyển của đại quân không nhanh, Lưu Lăng cũng không phải cần tới Triệu Châu gấp. Cho dù hắn thật sự cần tới đó gấp, hắn cũng sẽ không để quân đội hành quân với tốc độ nhanh, đi càng chậm, thì người Khiết Đan sẽ càng không dám manh động.
Giữa trưa hôm thứ nhất, Lưu Lăng và Mẫn Tuệ cùng ăn cơm trưa xong, Lưu Lăng ngồi xem sách 1 lúc rồi cảm thấy mệt, nên tựa lưng vào giường rồi nhắm mắt lại. Mẫn Tuệ đắp cho Lưu Lăng 1 tấm chăn mềm, sau đó yên tĩnh ngồi 1 bên đọc sách y. Từ lúc nàng học y, tính cách của nàng càng trở nên lãnh đạm hơn. Nàng yên tĩnh xem 1 hồi sách, nghe Vương gia phát ra tiếng ngáy nhẹ. Mẫn Tuệ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lưu Lăng, nhìn còn chăm chú hơn cả nhìn sách y đó.
Qua 1 hồi, Mẫn Tuệ đột nhiên đỏ mặt.
Cơ thể nàng nhúc nhích 1 cái, 2 cái chân thẳng tắp đan vào nhau. Thời gian trôi qua, mặt của nàng càng ngày càng đỏ, dần dần, mặt nàng dễ thương tới mức sắp nhỏ ra nước luôn. Thật sự không thể chịu nổi nữa, Mẫn Tuệ nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa sổ xe ngựa lại, rồi đóng chặt cửa lại.
Hít vào 1 hơi thật sâu, nàng hỏi dè chừng:
- Vương gia?
Thấy Vương gia không trả lời, Mẫn Tuệ thở phào. Nàng nhẹ nhàng đi tới chỗ tận cùng của cái xe ngựa, kéo 1 cái thùng gỗ nhỏ màu đỏ từ trong góc ra, quay lại nhìn Lưu lăng 1 cách đầy lo lắng, thấy hắn vẫn đang ngủ say Mẫn Tuệ mở nắp thùng gỗ ra.
Nàng cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, dường như sắp từ họng ra mất. Do dự 1 hồi nàng thật sự không nhịn nổi nữa, nên quay lưng về phía Lưu Lăng rồi vén váy lên.
Lưu Lăng không có thói quen ngủ trưa. Tuy hắn phát ra tiếng ngáy, thật ra chẳng qua là muốn Mẫn Tuệ có thể tự nhiên chút thôi. Hắn biết Mẫn Tuệ cùng hắn ở trên xe sẽ rất không thoải mái, nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế của con gái. Vì thế khi hắn nghe Mẫn Tuệ nhẹ tiếng gọi hắn, hắn còn tưởng Mẫn Tuệ muốn xem hắn đã ngủ say chưa. Vì thế, khi hắn nghe tiếng sột soạt sột soạt, hắn mở mắt ra theo bản năng.
Uhm, được rồi, thật ra đàn ông đều rất nhạy cảm với tiếng cởi áo.
Nếu có cô gái rất đẹp rất tĩnh lặng rất tú khí thay áo ở trước mặt hắn, thân là đàn ông Lưu Lăng nhất định sẽ nhắm mắt lại. Nếu có 1 cô gái rất xinh đẹp rất tĩnh lặng rất tú khí đi vệ sinh trước mặt hắn, mà vừa đúng lúc này hắn đang nhắm mắt, thì thân là 1 người đàn ông Lưu Lăng nhất định sẽ mở mắt ra.
Thế là, hắn nhìn thấy 1 cặp mông trắng trẻo tròn trịa lung linh sáng bóng, và còn 1 đôi chân rất đẹp rất dài và rất thẳng.
Sau đó, hắn nhìn thấy Mẫn Tuệ từ từ ngồi xuống, nhìn thấy cái khe chính giữa cặp đùi trắng như tuyết đó, phun nhanh ra 1 dòng nước.
Nói thật là, Lưu Lăng đỏ mặt rồi.
Cũng may là, Mẫn Tuệ đang quay lưng về phía hắn.
Lưu Lăng an ủi mình như thế, tự nhủ rằng không phải mình cố ý muốn nhìn 1 cô gái băng thanh ngọc khiết đi vệ sinh đâu. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nhắm mắt lại. Bởi vì hắn không họ Liễu (Liễu Hạ Huệ), hắn họ Lưu.
Cặp mông tròn trịa đó, khiến cho hơi thở của Lưu Lăng có phần gấp rút. Hình dáng Mẫn Tuệ cầm mép váy lên ngồi chồm hổm ở đó, đẹp tới mức khiến người ta (hắn) nghẹt thở. Khi 1 cô gái thân hình cực tốt ngồi chồm hổm xuống, khi nhìn từ phía sau thì sẽ nhìn thấy cặp mông càng tròn hơn và cái eo càng thon hơn do phải ngồi chồm hổm xuống. Thử nghĩ đi, đó là 2 đường cong hoàn mỹ tới nhường nào, cô gái xinh đẹp đang cầm mép váy, cặp mông trắng trẻo lộ ra sau mái tóc đen mướt.
Điều khiến người ta khó chịu đựng nhất, có lẽ chính là dòng nước mỏng manh đó?
Đàn ông, cứ có 1 tâm trạng dây dứt khó phai với nhà vệ sinh nữ. Có thể nói, 1 người đàn ông chưa từng lén vào nhà vệ sinh nữ qua không phải người đàn ông hoàn chỉnh. Tuy rằng kiếp trước Lưu Lăng vì sức khỏe quá yếu nên phần lớn thời gian đều trải qua trên giường bệnh và xe lăn, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn quay về nhà vệ sinh nữ của trường học ôn lại cảm giác kích thích khi đi tiểu vào trong bồn cầu tiêu. Khi 1 người đàn ông nhìn trộm vào nhà vệ sinh nữ và bên trong vừa hay có 1 mỹ nữ, bạn nói nếu lúc này trời giáng sét xuống, người đàn ông này có né không?
Lưu Lăng thì nhất định sẽ không né, trừ phi hắn né ra tới bên ngoài xe ngựa.
Thế nhưng, nếu bây giờ hắn ra ngoài xe ngựa, chỉ sợ là Mẫn Tuệ sẽ càng xấu hổ chăng.
Lưu Lăng đợi tới khi Mẫn Tuệ sắp đứng dậy mới nhắm mắt lại 1 cách luyến tiếc. Hắn đột nhiên phát hiện cái vật rất không nghe lời phía dưới của mình đang cứng lên 1 cách khó bảo.
Đây chẳng qua là 1 chuyện nhỏ. Lưu Lăng sẽ không vì nhìn thấy những gì không nên nhìn mà thú tính đại phát làm gì Mẫn Tuệ. làm như vậy rất không công bằng đối với Mẫn Tuệ. Lưu Lăng biết rằng nếu hắn muốn thì Mẫn Tuệ nhất định sẽ không từ chối, nhưng nếu chỉ vì thỏa mãn con thú trong lòng mà làm ra chuyện như vậy, Lưu lăng cảm thấy mình rất dơ dáy.
Lúc hoàng hôn, cả đội đóng trại ngay cạnh 1 khu rừng nhỏ. Sở dĩ chọn nơi này không phải vì khu rừng này đẹp, mà vì bên cạnh khu rừng này có 1 con sông nhỏ, mặc dù kỵ binh của Tu La Doanh trông rất giống dạ xoa tới từ địa ngục, nhưng họ cũng phải ăn cơm.
Lưu Lăng trải qua 1 buổi chiều đầy "dằn vặt", mà Mẫn Tuệ thì không biết chuyện nàng mong ước trong lòng hồi chiều xém chút nữa là thành hiện thực. "Nhất trụ kình thiên" bị che dưới áo quần của Lưu Lăng, Mẫn Tuệ hoàn toàn không để ý tới.
Các binh sĩ bắt đầu lấy nước nấu cơm, cũng có người vào rừng nhặt củi đốt lửa. Không lâu sau, Quân Thành Đức theo sau cũng đã đuổi tới, đang dựng trại nấu cơm ở đầu kia của cánh rừng.
Dưới ánh tà dương, bóng của cây bị kéo dài thật dài.
Chốc chốc lại có đàn chim bị kinh tới bay thẳng lên trời, rất nhanh là biến thành chấm đen biến mất ở chân trời. Mặt trời dường như không muốn nhiều người như thế nhìn nó mắc tiểu, lặng lẽ kéo một đám mây hồng qua che nửa thân dưới của mình lại.
Nhân lúc Lưu Lăng đi kiểm tra tình hình đóng trại của đại quân, Mẫn Tuệ vội thay áo trong xe ngựa. Vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng lần này làm lại có cảm giác tay chân bủn rủn. Nàng sợ bị Vương gia nhìn thấy, mặc dù nàng thật sự không ngại bị Vương gia nhìn thấy.
Sau khi luống cuống tay chân thay xong y phục, Mẫn Tuệ vội lấy trà cụ từ 1 bên ra, bắt đầu chuẩn bị nấu trà cho Vương gia.
Đợi khi nước sắp sôi rồi, Mẫn Tuệ mở nắp ấm lên, không có đổ lá trà vào trong, mà lấy 1 gói nho nhỏ từ trong hành lý ra, đổ một nhúm bột màu trắng vào trong ấm. Khi làm những điều này sắc mặt của nàng trắng bệch, sau đó biến thành đỏ lựng 1 cách kiều diễm. Tay nàng đang run, còn run hơn cả khi phát hiện Vương gia đang nhìn trộm mình đi vệ sinh nữa. Tay rất run, bột màu trắng bị đổ vào trong ấm.
Thật ra, nàng luôn muốn làm 1 chuyện nhưng không dám đi làm, nàng luôn chờ đợi 1 cơ hội ở 1 mình bên Lưu Lăng nhưng chờ hoài không tới. Khi cơ hội cuối cùng cũng tới rồi, nàng mới phát hiện thì ra mình sợ hãi tới như vậy.
Hít vào 1 hơi thật sâu, Mẫn Tuệ nhìn bột trắng tan dần vào trong nước, ánh mắt mơ màng.

Bình Luận

0 Thảo luận