TRĂM NGÀN CHỖ HỞ
Bên sông Đại Thương, Trịnh Siêu dừng lại, cố ý kiểm tra một chút xem nơi mà mấy ngày trước quân Hán trong một đêm xử lý hơn hai vạn nhân mã Hắc Kỳ quân dưới trướng Trình Kiệt. Quân trướng tàn phá vẫn còn, tàn tro đã bị gió Bắc thổi sạch, bên sông, vẫn còn có thể nhìn thấy tuyết đọng một màu đen, màu đen đó là màu đen của máu.
Lúc trước chính tại bờ sông này, hơn một ngàn người bị trảm thủ.
Cũng như thế, cũng ở bên con sông này, hai vạn Hắc Kỳ quân mà không ngăn được hai ngàn tinh binh quân Hán. Trịnh Siêu có lòng tin, lòng tin của hắn là, nếu như thiết kỵ Hổ Bí của Đại Chu đến gần, hai ngàn kỵ binh đánh bại hai vạn nhân mã Hắc Kỳ quân, cũng không phải là một chuyện quá khó, có thể nói là không hề trì hoãn. Một chi binh mã lục lâm đến cả áo bông qua mùa đông cũng không thể gom góp đủ, có thể ngăn được thiết kỵ Hổ Bí tinh nhuệ trong thiên hạ mới là sự việc đáng kinh ngạc.
Nhưng hắn không ngờ quân Hán lại có sức chiến đấu như vậy, kẻ địch gấp mười lần, vậy mà một trận chiến đã có thể đánh tan. Nghĩ đến đây, Trịnh Siêu trong lòng bỗng nhiên chấn động, hắn phát hiện mình đã bỏ qua một vấn đề rất nghiêm trọng. Sự việc nghiêm thế này, mình sao lại không để ý đến?
Hai ngàn Hán kỵ, Hổ Bí tinh giáp, chẳng lẽ nói, quân Hán bây giờ có được một đội kỵ binh có thể đẹp ngang Hổ Bí tinh giáp?
Trên trán Trịnh Siêu dần dần toát mồ hôi ra, trong cái lạnh của gió Bắc, mồ hôi chảy theo trán của hắn xuống. Hắn có thể cảm thấy sau lưng mình đã ướt sũng, cũng đã cảm thấy tim mình bắt đầu đập rất nhanh. Không phải hắn nhát gan sợ hãi, là Đại tướng quân Tả Úy Vệ, hơn mười năm chinh chiến trận thế như thế nào hắn chưa thấy qua? Hắn sở dĩ kinh hãi như vậy, là do bỗng nhiên hắn nhớ tới quân Hán còn có một đội kỵ binh như vậy, nếu như lúc quyết chiến đội kỵ binh này từ bên sườn xông đến, Tả Úy Vệ mấy vạn đại quân dùng cái gì để chống cự lại?
Dưới trướng bốn ngàn trọng giáp bộ binh, hiện giờ chỉ còn lại ba ngàn, đây là lúc quan trọng để hắn thủ thắng. Nhưng bây giờ, kẻ thù cũng có một đội hùng binh, hơn nữa sức chiến đấu có thể so với Hổ Bí tinh giáp. May mà mình nghĩ ra, nếu không đến lúc quyến chiến, chỉ e rằng Tả Úy Vệ thực sự sẽ bị chôn vùi trong tay mình.
Ra lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại bên bờ nam sông Đại Thương, Trịnh Siêu triệu tập các tướng lĩnh dưới trướng đến đại trướng nghị sự. Trợ thủ đắc lực mà hắn coi trọng nhất là Lý Phổ bị trọng thương chưa đỡ, ở lại núi Thanh Phong nghỉ ngơi.
- Đại tướng quân, tại sao lại dừng lại? Đến giờ Tấn Châu trống không, quân Hán đã ở trăm dặm ngoài Giáng Châu, chúng ta hãy khẩn trương qua sông mới phải chứ.
Lang tướng Trịnh Khả là đường huynh của Trịnh Siêu, cho nên nói chuyện cũng không có e dè quá. Hắn từ trước đến giờ vẫn rất kính nể người đệ đệ này, hắn có được chức quan như ngày nay, cũng là do người em họ này ban cho.
- Đại tướng quân, binh quý thần tốc, nếu như bị quân Hán phát hiện chúng ta lên phía Bắc, thì trận chiến này không dễ đánh.
Trịnh Siêu khoát tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắn nhấp một ngụm trà, ổn định lòng một chút.
- Có một chuyện, ta đã không để ý đến, các ngươi cũng không để ý đến.
Thân hình Trịnh Siêu giật giật, vết thương trên vai đã khô lại thành sẹo, ngứa đến khó chịu. Nghĩ mà xem, hắn không nhớ lần trước bị thương là khi nào, cũng không nhớ nổi lần trước Tả Úy Vệ đại bại là lúc nào, trong trí nhớ của hắn, hầu như toàn là sự huy hoàng của Tả Úy Vệ. Hắc Kỳ quân của Tiêu Phá quân, Hôi Y quân của Từ Thắng Trị, Xích Mi quân của Lưu Sát Lang, mỗi một đội quân đó chẳng phải đã có hơn mười vạn quân sao? Nhưng ba bên liên thủ cũng không dám dễ dàng khai chiến với Tả Úy Vệ! Nếu không phải là mình xua quân xông vào Hắc Kỳ quân bức vào ngõ cụt, Tiêu Phá Quân vẫn không có dũng khí quyết chiến với Tả Úy Vệ. Điều này dựa vào cái gì? Chính là dựa vào uy danh hiển hách nhiều năm của Tả Úy Vệ!
Nhưng lần này, hắn bại rồi, bại đến không thể huyền niệm.
Trịnh Siêu biết nguyên nhân chiến bại lần này, căn bản là ở chỗ mình không biết gì về quân Hán, còn quân Hán thì sớm đã biết Tả Úy Vệ rõ như lòng bàn tay. Đối phương đến có chuẩn bị, còn mình đã nghĩ đến khả năng quân Hán đến tham chiến, nhưng lại không hề để ý. Còn quân Hán tham gia trận chiến lựa chọn thời cơ rất khéo, vừa đúng lúc Tả Úy Vệ đang truy kích Hắc Kỳ quân, chiếm được cổng thành Giáng Châu. Điều đó có thể thấy được, nhất cử nhất động của Tả Úy Vệ đều trong mắt của người ta.
Cho nên, muốn trả thù, muốn đánh bại quân Hán, thì nhất định phải chuẩn bị tốt. Nhưng điều hoàn toàn tương phản chính là, lần xuất binh này công kích lên Tấn Châu, cũng rất gấp gáp!
Biết được tin tức, biết được Tấn Châu trống không, sau đó mình lập tức dẫn quân lên phía Bắc, ai có thể khẳng định rằng hành động của Tả Úy Vệ không nằm trong tầm mắt của quân Hán?
Cho nên Trịnh Siêu lập tức ra lệnh cho đại quân ngừng qua sông, ở bên bờ sông Đại Thương nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại.
- Chư vị, các người hãy ngẫm lại mà xem, trong khoảng thời gian này đại quân Tả Úy Vệ ta liên tiếp chiến bại, nguyên nhân là gì?
Hắn đứng lên nhìn những tướng quân dưới trướng của mình từng câu từng chữ nói:
- Chính là điều ta vừa nói, có một chuyện chúng ta đã bỏ qua, tất cả chúng ta đều bỏ qua!
Hắn không đợi có người đưa ra câu hỏi mà nói tiếp:
- Điều chúng ta bỏ qua đó là địch tình! Đúng, thời gian này chúng ta đã phái nhiều thám báo đi thăm dò tình hình của địch, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hầu như chúng ta nhận được tin tức rất mơ hồ. Các ngươi nghĩ xem, cho đến bây giờ, tổng binh lực của quân Hán là bao nhiêu người? Hán Trung Vương Lưu Lăng bây giờ ở đâu? Là ở Giáng Châu, hay là Tấn Châu, hay là Từ Châu đây? Nghe nói, nghe nói quân Hán xuôi Nam là sáu vạn, nhưng các ngươi nghĩ xem, nếu như quân Hán thực sự chỉ có sáu vạn thì Lưu Lăng dựa vào điều gì mà dám khai chiến tam tuyến? Tấn công Từ Châu, Tấn Châu, Giáng Châu, sau đó chia quân trú đóng, điều này cần bao nhiêu binh lực? Theo tin tức thám báo có được, lúc này Giáng Châu quân Hán tập kết ít nhất cũng có năm vạn người, còn lại một vạn người chia ra trú đóng ở hai Châu thành, mỗi thành năm ngàn người, điều này có khả năng không?
Hắn dừng một chút nói:
- Vẫn còn một chuyện, chúng ta cũng không để ý đến. Quân Hán dùng cái gì để đánh bại hai vạn nhân mã Hắc Kỳ quân dưới trướng của Trình Kiệt?
Hắn mạnh vỗ bàn nói:
- Là kỵ binh! Là một đội kỵ binh không hề thua kém Hổ Bí tinh giáp!
- Nhưng, cho đến giờ, chư vị có nhìn thấy kỵ binh của quân Hán không? Cuộc chiến ở Giáng Châu, quân Hán trú đóng ở Giáng Châu là bộ binh, có kỵ binh, nhưng tuyệt đối không nhiều hơn một ngàn người. Thám báo nói từ phía Tây và phía Bắc hai đội quân Hán đột kích, quân Hán ở phía Tây đại chiến với quân ta, binh mã không ít hơn hai vạn người. Phía Bắc nếu thực sự vẫn còn một đội quân với số lượng như thế, tại sao quân Hán không bao vây từ hai phía? Từ phía Tây, phía Bắc, Giáng Châu, ba hướng tổng binh lực cũng hơn năm vạn người, tại sao quân Hán lại trơ mắt nhìn Tả Úy Vệ ta bình yên rút lui? Đổi lại tướng lĩnh chỉ huy quân Hán đại chiến lần này, là một trong các vị, có cơ hội đánh trọng thương Tả Úy Vệ ta như thế này, các vị ai sẽ từ bỏ?
Hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Điều này chỉ có thể nói lên một điều, binh lực của quân Hán tuyệt đối không phải là năm vạn! Trong ngoài thành Giáng Châu, tuyệt đối không vượt quá ba vạn nhân mã, hơn nữa còn phải chia ra để đề phòng Từ Thắng Trị!
- Vậy thì, quân Hán rốt cuộc tổng binh lực là bao nhiêu? Bên ngoài thành Giáng Châu có ba vạn người, cứ cho là tổng binh lực chỉ có sáu vạn, Từ Châu, Tấn Châu, mỗi nơi có một vạn năm ngàn quân!
- Còn một đội kỵ binh thần bí!
- Còn một đội chúng ta căn bản không biết trốn ở đâu, một đội kỵ binh hùng mạnh bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông ra cho chúng ta một trận trí mạng!
Trịnh Siêu tổng kết những lời mình nói:
- Xét cho cùng, lần này chúng ta lên phía Bắc tấn công Tấn Châu, vẫn là quá vội vàng bức bách, hơn nữa tất cả đều thuận theo tự nhiên, chư vị có nghĩ tới hay không, đây lại là cái bẫy mà Lưu Lăng đặt ra?
Lý Dịch lúc này mồ hôi đã ướt đẫm, cuối cùng cũng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
- Ý của Đại tướng quân là, quân Hán...đang dụ chúng ta lên phía Bắc?
Trịnh Siêu thở dài nói:
- Tám chín phần là như thế. Quân Hán phải phân chia trú đóng ba Châu thành vừa mới chiếm được, căn bản không thể chia quá nhiều quân về phía trước để đến Giáng Châu. Nếu binh lực quân Hán đủ, thì ở ngoài thành Giáng Châu quân ta tổn thất không chỉ là hơn vạn người. Đương nhiên, cũng có một khả năng, binh lực của quân Hán không phải là sáu vạn, mà ít nhất là mười vạn. Hắn sở dĩ không tập trung toàn bộ binh lực ở ngoài thành Giáng Châu, là vì còn đề phòng Từ Thắng Trị.
Hắn day day trán của mình cười khổ sở:
- Xem ra, chúng ta vẫn không hiểu Lưu Lăng, trước đây ta chỉ biết, người này là trụ cột của Hán quốc, không có hắn Hán quốc căn bản không thể chống cự lại hùng sư Đại Chu ta. Bây giờ xem ra, e rằng người này còn đáng sợ hơn truyền thuyết. Tả Úy Vệ chúng ta luôn ở phía Nam, gần đây mới lên phía Bắc, không hiểu về kẻ địch, đây chính là một điều trí mạng.
Trịnh Khả cau mày hỏi:
- Vậy chúng ta còn đánh Tấn Châu nữa không?
Lý Dịch nói:
- Bây giờ xem ra, Tấn Châu không đánh được nữa rồi.
Trịnh Siêu lại khoát tay nói:
- Đánh! Vẫn phải đánh. Thứ nhất, lúc nãy vừa nói, đều là phỏng đoán của ta, từ tin tức mà thám báo có được, xem ra binh lực của quân Hán quả thật không nhiều. Thứ hai, nếu không đánh mà lui, sẽ ảnh hưởng lớn đến sỹ khí, Tả Úy Vệ chúng ta ngày nay không thể thua được rồi.
Hắn dừng một chút nói:
- Chỉ có điều, phải thay đổi phương thức đánh.
- Đổi lại phương thức?
Trịnh Khả không hiểu, Lý Dịch cũng không hiểu. Các tướng quân ở đó cũng không hiểu ý của Đại tướng quân.
- Chúng ta vốn định đánh lén, binh quý thần tốc, dùng thời gian ngắn nhất đánh đến phía ngoài thành Tấn Châu, trước khi quân Hán hồi viện chúng ta phải chiếm được Tấn Châu. Nhưng bây giờ xem ra làm như này cũng rất khó, nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm dưới sự giám sát của quân Hán. Cho nên chúng ta sẽ đổi phương thức đánh, không phải là đánh lén, mà là đánh một cách quang minh chính đại!
Hắn nhấn mạnh nói:
- Lệnh! Đại quân không cần phải đi đêm nữa, mà là hành quân ban ngày, mỗi ngày không thể vượt quá năm mươi dặm, tu dưỡng thể lực binh lính. Gióng trống khua chiêng đi đến Tấn Châu, sẽ không che giấu hành tung của mình nữa! Nếu...nếu binh lực của quân Hán thực sự không đủ, chỉ là phô trương thanh thế, Tấn Châu gặp nạn, quân Hán ở Giáng Châu tất nhiên sẽ hồi viện! đến lúc đó, chúng ta sẽ không đánh Tấn Châu nữa, mà đánh quân Hán hồi viện từ Giáng Châu.
Chiến thuật rất đơn giản, vây thành đánh viện binh là một kiểu kéo dài thôi.
Hắn cười cười nói:
- Hiện giờ nhìn như chúng ta ở trong bóng tối, còn quân Hán ở chỗ sáng, nhưng thực ra là ngược lại, là đại quân Tả Úy Vệ của chúng ta ở chỗ sáng! Đã vậy, chúng ta sẽ đánh một trận quang minh chính đại, ép quân Hán đến chỗ sáng, ta muốn xem xem Lưu Lăng sẽ tiếp chiêu như thế nào!
Đúng ba canh giờ sau, vấn đề của họ đã được giải đáp.
Một tên thám báo người đầy máu chạy như bay vào báo cáo với Trịnh Siêu:
- Quân Hán ở Giáng Châu gần như dốc toàn bộ lực lượng, xuất hơn hai vạn quân đánh đại trại Tả Úy Vệ, trại phá, năm ngàn Tả Úy Vệ đóng giữ ở Thanh Phong trại gần như đều chết trận. Tướng quân Lý Phổ, chưa chiến!
Năm ngàn quân thương tật già yếu, làm sao mà chống đỡ được hai vạn quân Hán mạnh khỏe?
Sắc mặt của Trịnh Siêu trắng bệch, bây giờ hắn mới phát hiện, mình chỉ huy, trăm ngàn chỗ hở! Quân Hán có thể đánh tùy ý, đánh vào điểm yếu của Tả Úy Vệ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận