ÂM MƯU NHỎ
Bên ngoài thành Ung Châu, mười vạn hùng sư Đại Hán mạnh mẽ bày trận chờ phân phó.
Tướng quân một đao sinh tử, Ung Châu kể từ đó không còn danh hiệu Vĩnh Hưng quân. Thật ra bên trong thành Ung Châu vẫn còn hai vạn quân canh giữ, với tường thành cao đồ sộ và hàng phòng ngự kiên cố, ngay cả mười vạn quân Hán có muốn công phá Ung Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thậm chí rất có thể phải nhận thất bại mà quay về. Nhưng sau khi nhận được bức thư Tạ Tuấn viết trước khi chết, Cơ Tú trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng là lựa chọn đầu hàng.
Có thể không đánh mà vẫn chiếm được Ung Châu, đối với Lưu Lăng lẫn dân chúng Ung Châu mà nói thì đều là một chuyện may mắn. Còn đối với Cơ Tú, thì phải trải qua một cuộc lựa chọn vô cùng gian nan mới có được kết quả này. Khi Lưu Lăng dẫn quân tiến vào Ung Châu, Cơ Tú lúc đó đã nản lòng liền mang theo năm trăm thân binh bảo vệ người nhà Tạ Tuấn rời khỏi Ung Châu. Lưu Lăng phái hai mươi hộ vệ thuộc Lục Xử Giám Sát Viện bí mật bảo vệ bọn họ chuyển đến định cư ở Bồ Châu, sau đó tuyên bố quân Chu đang đóng quân ở Ung Châu nếu muốn ở lại thì cứ ở, không muốn thì mỗi người được phát đủ tiền lương của một năm, muốn về nhà thì về, muốn đến đồn điền Tấn Châu thì chỉ cần đến Tấn Châu, Giáng Châu, Từ Châu thì mỗi người đều sẽ được chia mười mẫu ruộng tốt.
Có khoảng hai phần ba binh lính lựa chọn rời khỏi Ung Châu, vì bọn họ đã chán ghét chiến tranh. Phần lớn mọi người đều chọn đến những châu phủ khác, nơi có những đồn điền do quân Hán lập nên để làm nông. Những cái cuốc kia khiến lòng người yên tâm hơn so với những thanh đao sắc bén. Lưu Lăng phái một nghìn nhân mã bảo vệ những người này đến Tấn Châu. Tấn Châu đang trong thời điểm có rất nhiều việc cần phải làm. Hơn nữa, Lưu Lăng đang định tạm thời dời kinh đô nước Hán từ Thái Nguyên đến Tấn Châu, chiến tranh giữa Liêu và Hạ cũng đã sắp kết thúc.
Một khi chiến tranh Liêu Hạ chấm dứt, hai con quái vật cuối cùng vẫn khó phân thắng bại, sau một khoảng thời gian tu dưỡng chỉ sợ răng nanh của chúng sẽ chĩa về phía Đại Hán. Lưu Lăng dựng kế hoạch khiến hai nước đại chiến, chuyện này khó mà giấu nổi người khác. Bất kể là Ngôi Danh Nẵng Tiêu hay là Da Luật Hùng Cơ thì cũng đều là những người kiệt xuất, chỉ sợ đã sớm nhìn thấu âm mưu của Lưu Lăng. Chỉ có điều, hai nước đã khai chiến, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Một khi hai bên ngưng chiến, cả Liêu và Hạ đều chịu tổn thất to lớn, nhưng cũng sẽ trả thù Đại Hán trước tiên. Nhất là Đại Liêu, không thể không phòng bị được. Đại Đồng bây giờ đã là Tây Kinh của Đại Liêu, nơi này cách Thái Nguyên quá gần, thiết kỵ của Liêu Quốc xuất khỏi Đại Đồng thì chẳng bao lâu sẽ có thể đến được thành Thái Nguyên rồi.
Tấn Châu hiện giờ có một trăm nghìn đại quân, không lâu sau đó, triều đình dời về phía nam, Kiến Hùng quân cũng sẽ phải xuôi nam bảo trì lực lượng. Đợi sau khi Lưu Lăng cơ bản khống chế được Đại Chu thì hắn sẽ xuất thủ đến Đại Liêu gây rối. Về phần phải xuống tay với Đại Liêu như thế nào thì thực ra trước khi châm ngòi cho đại chiến Liêu - Hạ, Lưu Lăng đã sớm có dự tính.
Nhưng trước khi khai chiến với Đại Liêu, Lưu Lăng nhất định phải nắm được Đại Chu. Chỉ có sau khi chiếm cứ được lãnh thổ Trung Nguyên rộng lớn thì mới có năng lực đạp chí khí của người Khiết Đan xuống. Việc Lưu Lăng muốn làm chính là không làm thất vọng đại sự của quốc hiệu Đại Hán này.
Khi Lưu Lăng đang chỉnh đốn binh mã ở Ung Châu, Chỉ huy sứ viện Giám Sát Triệu Đại trở về Tấn Châu cũng không hề nhàn rỗi. Theo tin mật báo thu gom được bởi mật điệp của Tam Xử viện Giám Sát, chiến tranh Liêu - Hạ chỉ sợ sắp kết thúc rồi. Vị Vua Da Luật Hùng Cơ có tài trí mưu lược kiệt xuất của Đại Liêu đã trở về Thượng kinh, hiện giờ đang giằng co ở tiền tuyến với quân Hạ là con thứ Da Luật Đức Quang của ông ta. Tuy rằng Ngôi Danh Nẵng Tiêu vẫn còn ở tiền tuyến, nhưng trong khoảng thời gian này quân Hạ đã bắt đầu nhún nhường trước thế công của quân Liêu. Dù sao hai bên đã đại chiến hơn hai năm, tổn thất chung cộng lại cũng hơn năm trăm nghìn người. Hao tổn như vậy, cả hai nước đều không chống đỡ nổi.
Việc Triệu Đại phải làm chính là khiến Liêu và Hạ tạm thời không ngưng chiến, tối thiểu là trước khi Hán Vương chinh phục được toàn bộ Đại Chu thì chiến tranh giữa hai nước không thể dừng lại.
Viện giám sát có Tam Xử có mật thám chuyên nghiệp nhất được trải rộng khắp nơi, còn Tứ Xử thì có thích khách chuyên nghiệp nhất. Mà hiện tại, Trần Tử Ngư và Chu Vân Băng đang ngồi trong khách phòng ở viện Giám sát Tấn Châu, nghiêm túc nghe Triệu Đại nói chuyện.
- Chuyện này Tam xử và Tứ xử nhất định phải phối hợp chặt chẽ với nhau mới có thể hoàn thành được. Không có tin mật từ Tam xử và thích khách Tứ xử cũng giống như người bị mù, dù trong tay cầm thanh đao sắc bén nhất thiên hạ cũng không thể giết được người.
Triệu Đại ngồi trên xe lăn, mặt vẫn trắng bệch như không có huyết sắc. Nhìn uy lực từ một đao chém nát một loạt khiên chắn kia của Tạ Tuấn thì có thể thấy được thương tích của y nặng bao nhiêu. Nếu không phải y mạng lớn, gặp được thần y Ngô Bổn thì chỉ sợ đã sớm mất mạng ở Ung Châu rồi. Có điều thương thế kia muốn hoàn toàn bình phục chỉ sợ kiếp này vô vọng. Y sợ lạnh, dù là giữa trưa hè chói chang thì trên người cũng phải đắp một tấm chăn mỏng. Lúc nói chuyện, mắt y vẫn luôn hơi híp lại, giống như không có đủ sức để mở to mắt. Đương nhiên, người trong viện Giám sát ai cũng biết rằng Chỉ huy sứ đại nhân thoạt nhìn ốm đau đến nỗi một cơn gió cũng có thể thổi ngã này, thực ra là một kẻ ác độc, một kẻ ác độc vô cùng thông minh và giảo hoạt.
- Tin mật thu được bên phía Da Luật Cực thế nào?
Triệu Đại hé mắt, nhìn về phía Trần Tử Ngư hỏi.
- Trước đây không lâu thì Da Luật Hùng Cơ giao toàn bộ binh quyền cho con thứ Da Luật Đức Quang, Da Luật Cực mặc dù không có vẻ dị nghị gì, nhưng Tam xử ở U Châu đưa tin tới nói rằng sau khi nghe được tin Da Luật Đức Quang lên nắm binh quyền thì Da Luật Cực tự giam mình trong phòng vài ngày liền không hề ra ngoài. Theo những gì mà Tam xử lẻn vào Vương phủ Nam Diện Cung nói thì Da Luật Cực đập phá rất nhiều thứ, bao gồm cả thanh Ngọc Như Ý mà trước đây Da Luật Hùng Cơ ban thưởng cho.
Trần Tử Ngư vuốt cằm nói.
Triệu Đại khẽ cười nói:
- Tốt lắm, Da Luật Cực chỉ cần tức giận là tốt rồi, ta còn sợ hắn là người không biết tức giận kia. Nổi giận, chứng tỏ hắn ta có để bụng. Chỉ cần hắn để ý chuyện này thì viện chúng ta tất sẽ có cách để lợi dụng.
Y cười cười nói với Trần Tử Ngư:
- Đợi chuyện này xong xuôi, ngươi hãy lập tức lên đường đi Ung Châu, ta nghĩ không bao lâu nữa Vương gia sẽ xuất binh về phía đông Đại Chu. Hiện giờ chiến sự là quan trọng nhất, chuyện này nếu thành công thì có thể kéo dài chiến tranh Liêu - Hạ thêm hơn nửa năm không phải là việc khó, nửa năm thì không đủ cho Vương gia. Mật thám của Tam xử cũng phải tập trung tinh lực bên phía Đại Chu, chỉ cần trợ giúp Vương gia đánh hạ Đông Kinh Khai Phong, chiến sự Đại Chu cũng đã trôi qua được một thời gian rồi.
Trần Tử Ngư lên tiếng:
- Thuộc hạ đã rõ.
Triệu Đại nói với Chu Vân Băng:
- Ba tháng trước, ta đã sắp xếp một tên Kim Y thâm nhập vào Đại Đồng, sau khi người của ngươi vào được Đại Đồng thì hắn sẽ tìm người của ngươi, việc cụ thể như thế nào, giao cho ngươi an bài.
Chu Vân Băng nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh! Người đó... thật sự sẽ tới Đại Đồng sao?
Triệu Đại chỉ vào Trần Tử Ngư nói:
- Nếu người đó không đi, ngươi cũng có thể tìm nàng ta đòi người.
Trần Tử Ngư hơi nghiêng người nói với Chu Vân Băng:
- Chu đương đầu yên tâm, tình báo của Tam xử tuyệt đối không thể sai được. Nửa tháng nữa, người đó chắc chắn sẽ đến Đại Đồng!
Chu Vân Băng nhíu mày nói:
- Hiện giờ quân Hạ vẫn đang từng bước ép sát, hắn ta dám rời khỏi quân doanh để đến Đại Đồng sao?
Trần Tử Ngư không trả lời trực tiếp mà chỉ yếu ớt thở dài:
- Nếu là nam tử khác cũng có thể giống người kia, không cần gì cả mà chỉ muốn hồng nhan, thì hẳn là tốt biết bao.
- Khụ khụ...
Triệu Đại ho khan vài tiếng, khoát tay một cái rồi nói:
- Chuyện này hai người các ngươi lui xuống phối hợp đi, ngày mai ta phải đi Ung Châu rồi. Mọi việc ở Tấn Châu bên này sẽ giao cho Tôn Địch Vệ và Hàn Bình An, các ngươi làm xong chuyện thì hãy đến hỗ trợ.
Chu Vân Băng hỏi:
- Đại nhân, sao phải vội vã như vậy?
Triệu Đại cười nói:
- Cố nhân qua đời, trước đây hắn cho ta một đao, dù thế nào thì ta cũng phải đi thắp một nén nhang trước phần mộ của hắn chứ.
Chu Vân Băng im lặng.
Đại Đồng, Dị Hương Lâu.
Từ sau cái lần có một người tự xưng là đại phú thương đến từ U Châu đến đây, cô nương đầu bài của Dị Hương Lâu là Y Tiểu Túy liền không nhận tiếp khách khác. Nghe nói phú thương kia ra giá năm nghìn lượng bạc để bao nàng, cho dù gã một năm không đến thì cũng không cho Y Tiểu Túy gặp khách khác. Trước khi đi, phú thương kia để tám đại hán hung thần ác sát ở lại Dị Hương Lâu, phàm là có người đánh tiếng với Tiểu Túy cô nương thì lập tức sẽ bị đánh đuổi. Mấy tháng nay, khách nhân đến tìm hoa vấn liễu bị bọn họ đánh cho tàn phế đã có hơn mười người.
Cũng không biết phú thương kia có lai lịch gì mà lại dám làm càn ở đất Tây Kinh Đại Liêu này. Những khách nhân bị đánh kia cũng có lai lịch không nhỏ, nhưng bất kể là dùng biện pháp gì, có đút cho quan phủ bao nhiêu tiền thì cũng đều nhận được kết quả giống nhau: đừng có ý đồ gì với Y Tiểu Túy, bằng không thì chết cũng đáng!
Có người không tin, liền đi tìm hắc đạo đến báo thù, kết quả là đám lục lâm hán tử kia vừa mới bước qua cửa chính Dị Hương Lâu thì năm trăm thiết kỵ Tây Kinh cũng vừa đến. Hơn một trăm đại hán gần như đều bị giết sạch sẽ. Từ đó về sau, rốt cuộc không ai dám gọi Tiểu Túy cô nương tiếp khách nữa. Có người truyền tin rằng vị khách kia thật ra là đại quý tộc Khiết Đan, bởi vì trong nhà có chính thê nên không dám đem Tiểu Túy cô nương về nhà, chỉ có thể cho tú bà Dị Hương Lâu năm nghìn lượng bạc, cố ý tìm một biệt viện để nuôi Tiểu Túy cô nương khuynh quốc khuynh thành kia.
Chỉ có bà chủ Dị Hương Lâu là có nỗi khổ nhưng không thể nói ra, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay giữ kín mọi chuyện. Làm gì có năm nghìn lượng bạc, chỉ cần là thân phận của hạ nhân của phú thương kia lộ ra cũng đã có thể hù chết người, dùng mông nghĩ cũng biết bối cảnh của hắn khủng khiếp thế nào! Đừng nói là bạc, ngay cả một câu cũng không có, Tiểu Túy cô nương đầu bài kia cũng đã không còn là người của Dị Hương Lâu nữa. Hơn nữa, Dị Hương Lâu vẫn phải cung phụng đồ ăn thức uống tốt, một chút cũng không dám chậm trễ.
Ở Tây Kinh của người Khiết Đan, ai lại có quyền thế lớn đến như vậy?
Ngoại trừ Nhị Hoàng tử Da Luật Đức Quang vừa mới được phong Vương kia thì còn có thể là ai được nữa?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận