KÝ LAI CHI
Lưu Lăng căn dặn cao thủ của Giám sát viện đi theo phía sau trinh thám của người Khiết Đan, không cần tới gần, chỉ xem trinh thám Khiết Đan trở về khi nào là được.
Theo sự điều phối của Lưu Lăng, Trác Thanh Chiến dường như ngửi được gì đó.
- Vương gia... Là muốn ra khỏi thành công kích quân địch?
Lưu Lăng cười cười tán thưởng nói: - Phải, nhưng ngươi đã biết rồi, thì đừng tiết lộ ra ngoài. Người Khiết Đan nhìn có vẻ như đến gấp gáp, cũng chẳng ai biết, trong thành Thương Châu này có gian tế của người Khiết Đan hay không.
Trác Thanh Chiến nói: - Người Khiết Đan tướng mạo dị thường, muốn chen chân vào trong thành cũng không dễ dàng.
Lưu Lăng mới có chút khẳng định đối với sức phán đoán củaTrác Thanh Chiến, lại bị tên mọt sách cổ hủ này làm cho tức giận một phen: - Người Khiết Đan tướng mạo dị thường không sai, nhưng bên phía người Khiết Đan không có người Hán hả? Nam Diện Cung Tể tướng Hàn Tri Cổ, Đại tướng quân Hàn Diên Thọ không phải người Hán? Không biết tim ngươi là sống thế nào, khi thì thất khiếu linh lung, khi thì cũng ngu đủ dị thường!
Trác Thanh Chiến sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười.
Kỳ thật đây cũng không phải là tâm tư của gã không đủ tinh tế, mà là về chuyện kinh nghiệm. Tuy rằng gã đọc đủ thứ binh thư, nhưng mấy năm nay vẫn chưa từng lãnh binh, làm một quan văn xử lý sự vụ vụn vặt, đối với chuyện quân sự vẫn có chút không thích ứng. Gã cũng giống như một viên ngọc thô chưa mài dũa, chỉ cần mài dũa cẩn thận một chút, tất nhiên sẽ tỏa ra quang hoa rực rỡ vốn có. Chính như Lưu Lăng đánh giá đối với gã, nếu nói là một tướng lĩnh hợp cách, nếu làm được bốn chữ "biết ta biết người", thì Trác Thanh Chiến bây giờ vẫn dừng lại ở hai chữ phía trước, biết ta mà không biết người. Gã có thể nắm giữ thủ hạ trong tay mình, thậm chí đều hiểu rất rõ ràng đối với năng lực của mỗi một tướng lĩnh trung cấp, dùng người thích đáng, chỉ huy có độ, nhưng ánh mắt của gã xem ra vẫn quá nông cạn, có lúc còn nông cạn đến mức rất ấu trĩ. Nhưng gã có một phẩm chất rất tốt chính là thứ Lưu Lăng rất thích, đó chính là biết thì nói biết, không biết thì là không biết, gã sẽ hỏi, sẽ không cảm thấy sỉ nhục vì sự kém hiểu biết của mình.
Có lúc có linh quang xuất hiện, điều Trác Thanh Chiến phải làm hiện giờ, chính là làm sao để kéo dài độ sáng của loại linh quang này.
- Ngươi phải biết rằng, ke lam tương, cho dù không thể trên thông thiên văn, nhưng tối thiểu phải dưới tường địa lý, cho dù không thể hô mưa gọi gió, cũng phải biết người biết ta. Ngươi luyện binh theo một khuôn sáo, có thể nói những thứ trên binh thư ngươi đều nhớ, một chữ cũng không quên. Ta xem ngươi ngày thường luyện binh, đội ngũ trận hình của những quận binh đó rất có kết cấu. Tuy nhiên ngươi cũng phải nhớ là, khi vào trận chiến, thiên biến vạn hóa, binh thư là chết còn chiến cuộc là sống, đừng cứ nhìn chằm chằm vào lực lượng trong tay mình, cũng phải nhìn kẻ thù. Ngươi biết rõ trong tay mình có một bộ bài tốt, hoặc là một bộ bài mục nát, không bằng biết rõ trong tay kẻ địch có bài gì. Cho dù bản thân ngươi đánh không thắng bài này, cũng không thể cho kẻ thù đánh ra lá bài mà hắn muốn.
Lưu Lăng mấy người bọn họ vừa nói vừa về tới đại trướng, ở ngay sa bàn bên cạnh, Lưu Lăng tiện tay ném cho Trác Thanh Chiến vài tượng gỗ nói: - Nào, khoa tay múa chân trên sa bàn thử xem.
Trác Thanh Chiến cũng không già mồm cãi láo, bắt đầu dựa theo lực lượng trong tay bố trí. Quả nhiên, dựa theo lực lượng gã có trong tay, gã bố trí cục diện rất cẩn thận cũng rất ổn thỏa. Lưu Lăng khẽ cười nói: - Ngươi xếp như thế, tối đa cũng chỉ là trình độ của Hổ Đình Hầu, không hơn được nữa.
Lưu Lăng trong tay binh ít, còn Trác Thanh Chiến binh nhiều, lại bị Lưu Lăng nhiều lần xuất kỳ binh luân phiên đánh bại.
- Có thế chứ, ngươi chỉ lo ứng đối dựa theo lực lượng trong tay mình, mà thiếu kiên quyết.
Lưu Lăng ném rối gỗ trong tay lên sa bàn, nói: - Ngươi biết bố cục dựa theo địa lý, đối với kinh nghiệm lãnh binh của ngươi mà nói đã là không tệ rồi. Nhưng ngươi đã thấy được địa hình phía bên mình, tại sao lại không nhìn kỹ địa hình của bên ta một chút? Nhân mã của ta ở gần một con sông lớn, vả lại đường sông gập ghềnh, ta lại bày trận ven sông, địa hình ưu thế như vậy tại sao ngươi không lợi dụng? Lấy chỗ đường sông gấp khúc lõm vào, chỉ cần phái ra một nửa binh lực là có thể bao vây chia cắt nhân mã của ta, một trận, kỳ thật chưa đánh ngươi đã thắng bảy phần rồi. Mà ngươi lại chỉ thấy bên mình có ngọn núi, muốn phục binh để lên, cứng nhắc phân chia binh lực, sao có thể không bị ta đánh bại?
Trác Thanh Chiến nhìn kỹ một chút, quả thật như lời Lưu Lăng nói. Đường sông kia quanh co khúc khuỷu, nhân mã của Lưu Lăng ven sông mà đi, chỉ cần dùng kỵ binh tấn công, mượn địa hình của đường sông, rất dễ dàng đã có thể ngăn chặn nhân mã của Lưu Lăng ở chỗ đường sông lõm vào. Như vậy, có ba mặt là nước sông, gã chỉ cần ngăn chặn một mặt là được rồi. Binh lực tất cả không nhiều, nhưng hiệu quả thần kỳ.
- Nhưng, bối thủy nhất chiến, phá phủ trầm chu (), nhân mã dưới trướng Vương gia lâm vào chỗ nguy hiểm, không phải là sẽ kích phát dũng khí cầu thắng cầu sinh của các binh lính sao?
() quân khi lâm hiểm cảnh, ắt sẽ sống mái tới cùng.
- Rắm thối!
Lưu Lăng thấp giọng mắng: - Ngươi đã đọc nhiều chuyện xưa? Bối thủy nhất chiến (lưng tựa sông đánh trận) ? Đừng chỉ xem trận điển hình một lần thành công ngẫu nhiên trên binh thư kia, dưới tuyệt đại đa số tình huống, nếu ngươi thân ở hiểm địa như vậy, phía trước là địch, phía sau là sông lớn cuồn cuộn, phản ứng trước nhất của ngươi là gì? Là tuyệt vọng và sợ hãi. Dưới tình huống như vậy, đại bộ phận binh lính đều sẽ đánh mất ý chí chiến đấu, không chiến mà bại đã là kết cục vài phần chắc chắn. Lưng tựa sông bày trận, có ví dụ thành công coi như là không tồi.
- Đương nhiên, phải xem là ai lãnh binh, rồi xem binh lực bao nhiêu.
Lưu Lăng nói: - Ngươi có biết trận chiến Bối Thủy, nếu như Hàn Tín không phái người xông vào trong hậu doanh quân Triệu cắm đầy hồng kỳ quân Hán, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào một trận Bối Thủy, thật sự có thể dựa vào điểm này kích phát dũng khí thủ thắng?
Sau khi nói xong, Lưu Lăng phủi cát trên tay nói: - Thật không biết tại sao với ngươi phí nhiều lời như vậy làm cái gì, ngươi tuy có tài năng, nhưng tuổi đã không còn nhỏ, cho dù bồi dưỡng được cũng là muộn một chút rồi, đại tướng dưới trướng của ta, đều mạnh hơn ngươi.
Không đợi Trác Thanh Chiến có phản ứng gì, Lưu Lăng cười nói: - Có lẽ chỉ hy vọng ngày mai ngươi đừng để đánh mất thành Thương Châu mà thôi.
Trác Thanh Chiến cả kinh, hỏi: - Chẳng lẽ Vương gia dự tính ngày mai đích thân lãnh binh ra ngoài?
Lưu Lăng cười nói: - Có gì không thể?
- Dưới trướng Vương gia, binh có thể dùng chỉ có hơn vạn!
Trác Thanh Chiến vội vàng nói.
Lưu Lăng khoát tay nói: - Một người đọc sách không thông binh pháp ngươi đã có thể dựa vào bốn ngàn quận binh kiên thủ nửa tháng, hiện giờ dưới trướng của ta có hơn vạn binh mã, sao lại không thể ra ngoài giết nhuệ khí của người Khiết Đan?
Ngăn cản Trác Thanh Chiến nói tiếp, Lưu Lăng nói: - Không đến ngày kia, hơn bốn vạn binh mã của Dương Nghiệp sẽ đến, ta đã sai Hoa Linh đi trước nghênh tiếp, làm ra vẻ này, đơn giản là để cho Da Luật Cực thấy. Tại sao Da Luật Cực trơ mắt nhìn hơn một vạn nhân mã của Hoa Linh đường hoàng vào Thương Châu? Bởi vì hắn đoán, một vạn năm ngàn nhân mã này chẳng qua là đội ngũ tiên phong. Hắn đang suy đoán, có phải phía sau là đại quân chủ lực của Đại Hán ta theo sau hay không. Lúc tới đã tung ra tin tức, ta dẫn theo đại đội nhân mã đuổi theo phía sau. Sở trường của Lang Kỵ Khiết Đan Da Luật Cực là dã chiến, chứ không phải công kiên. Nếu như hắn đoán được, ta đích thân thống lĩnh đại quân đã đến cách Thương Châu không xa, hắn sẽ bỏ qua cơ hội này?
Lưu Lăng bình tĩnh nói: - Nếu như trinh thám Khiết Đan trở về nói cho hắn biết, đã nhìn thấy Lưu tự đại kỳ ta sai Dương Nghiệp treo lên, vả lại binh mã chỉ có bốn, năm vạn, ngươi nói Da Luật Cực sẽ trơ mắt nhìn ta nghênh ngang vào thành?
- Hắn bỏ qua hơn vạn nhân mã đó của Hoa Linh, chẳng qua là đang làm bộ làm tịch mà thôi.
- Nếu hắn toàn lực công kích nhân mã của Hoa Linh, vậy thì sẽ đánh động đến phía đại quân. Vứt bỏ sừng dê, thứ hắn muốn là toàn bộ con dê. Sừng dê là thứ không thể ăn, nguyên con dê nướng thơm ngào ngạt mới là bữa tiệc lớn.
- Chỉ là, hắn nghênh đón không phải dê, mà là một con sói còn tàn nhẫn hơn người Khiết Đan!
Lưu Lăng căn dặn: - Sáng sớm ngày mai, muộn nhất giờ ngọ, Da Luật Cực tất sẽ phái đại quân chặn giết nhân mã của Dương Nghiệp giữa đường, đây là một cơ hội, để lỡ rồi, sẽ phải hối hận. Nếu như... Da Luật Cực đích thân xuất chiến thì thú vị rồi, nhưng mà với đảm lược của hắn mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi đại doanh. Một, hắn không dám mạo hiểm, bởi vì hắn phải mưu cầu đại phú quý. Hai, hắn không dám rời doanh, bởi vì hắn sợ trong đại doanh có biến cố.
- Hôm trước người Khiết Đan công thành, bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu là tại sao à?
Trác Thanh Chiến quả thật không nghĩ kỹ đến nguyên nhân hôm trước người Khiết Đan công thành, chỉ là cảm thấy quân đội Khiết Đan đã ở trong tình huống có ưu thế lại chậm rãi rút lui, thật sự có chút không hợp đạo lý.
Thấy trên mặt Trác Thanh Chiến có vẻ khó hiểu, Lưu Lăng nói: - Da Luật Cực vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay đại quân ba mươi vạn kia, hắn sẽ không tùy tiện đi ra. E là... con mồi là ta, hắn cũng không dám lấy thân phạm hiểm.
Lưu Lăng nói: - Ta sẽ lưu lại năm ngàn binh lính cho ngươi, sáng sớm ngày mai, người Khiết Đan tất sẽ tấn công mạnh đối với thành Thương Châu, nhằm che giấu động hướng của đại quân. Bất kể như thế nào, nếu có thể một trận chiến đánh bại ta, mục đích câu cá của Da Luật Cực cũng đạt được rồi, thuận tiện hạ Thương Châu, càng xem như công đức viên mãn.
- Vương gia dự tính chỉ đem một vạn nhân mã xuất chiến?
Lưu Lăng cười nói: - Vậy là đủ.
Sắp xếp việc phòng thủ thành xong xuôi, Lưu Lăng đi ra lều lớn hướng đến nơi quân Hán vừa mới vào thành không lâu đóng trại, Triệu Đại yên lặng đi theo phía sau, vẻ mặt có chút khó hiểu, còn mang theo ba phần... oán khí?
- Vương gia dường như rất coi trọng Trác Thanh Chiến?
Triệu Đại không kìm nổi hỏi.
Lưu Lăng híp mắt nhìn nhìn Triệu Đại, sắc mặt lập tức bình tĩnh nói: - Không phải ta coi trọng hắn, mà là hiện giờ dưới tay ta không có mấy người có thể dùng, nhân thủ đắc lực đều ở bên ngoài, bên cạnh chỉ có một Triệu Bá gần như đã phế thủ. Cho dù ta không tin Trác Thanh Chiến, cũng chỉ có thể đem nhiệm vụ thủ thành giao cho hắn. Nếu nằm ngoài dự liệu của ta, Da Luật Cực dám đích thân lãnh binh tới, có lẽ trận chiến này chấm dứt sớm cũng không chừng. Nếu như... Nếu như bên cạnh ta còn có mấy đại tướng đắc lực, tội gì đi cùng Trác Thanh Chiến vô nghĩa như vậy.
Triệu Đại trong lòng rùng mình, cuối cùng cũng hiểu, hoá ra sở dĩ Vương gia dốc lòng dạy bảo đối với Trác Thanh Chiến như thế, cũng không phải coi trọng người này có chỗ hơn người, an bài như vậy, không có yêu thích cá nhân ở trong đó, chỉ là vì có ích đối với chiến cục mà thôi. Trong lòng Triệu Đại có chút lạnh giá, gã chợt phát hiện, trong lòng Vương gia, có lẽ, cũng chẳng tin ai. Trác Thanh Chiến, kỳ thật có khi chẳng qua là một quân tốt mà thôi. Trong lòng Vương gia, cũng không quá để ý cái chết của một, hai người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Đại có chút buồn bã.
- Đã hứa tặng cho ngươi một chữ, cứ bận quá lại quên, lại không nghĩ ra được chữ gì hay. Nếu hôm nay đã nhớ tới, vậy tặng ngươi một chữ đi.
Triệu Đại không biết tại sao Vương gia bỗng nhiên nói câu này, nhưng trong lòng gã vẫn không kìm nổi sự ấm áp.
- Triệu Đại, chữ "an" đi.
Lưu Lăng cười cười, thản nhiên tự tin: - Ký lai chi, tắc an chi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận