Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 467: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
ĐỨA TRẺ
- Việc đầu tiên mà bệ hạ phải làm bây giờ chính là có được lực lượng của mình. Văn võ toàn triều đều là người của Lưu Lăng, Hắc Kỳ Lân Quân của hoàng thất lại bị Thái hậu giải thể, người bệ hạ hiện giờ có thể tin dùng quá ít rồi.
Hắc y nhân nói.
Lưu Lập do dự một chút nói: - Không giấu gì tiên sinh! Mặc dù hiện giờ trong tay trẫm số người có thể dùng không nhiều, chỉ có hơn trăm người nhưng họ đều là những nghĩa sĩ giang hồ được trẫm chiêu nạp, đều là người có thân thủ cao cường. Những người này vốn là trẫm dùng để bảo vệ mình, hiện giờ giao cho tiên sinh mưu đồ đại sự.
Hắc y nhân nhau mày nói:
- Hơn trăm người, quá ít... Như này đi! Lần này thần đến cũng dẫn theo một số tử sĩ, họ hữu dụng hơn đám nhân sĩ võ lâm mà bệ hạ nói, đều là người từng trải qua trăm trận. trước khi thần đến đã luân phiên dẫn họ lẻn vào Tấn Châu. Hiện giờ họ đã ẩn náu vào sâu Tấn Châu rồi, chỉ đợi thần hạ lệnh là có thể hành sự.
- Chỉ có điều... Lực lượng này vẫn quá mỏng.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói: - Bệ hạ có thể ngẫm lại, văn võ toàn triều còn có ai có thể lôi kéo để làm việc cho Người? Đặc biệt là những người có thực quyền, còn về đám Ngự sử kia thì càng không cần nói đến nữa.
Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút nói: - Vũ Lâm Vệ tướng quân Lang Thanh!
Cậu ta đứng lên có chút kích động nói: - Lang Thanh vốn là Chỉ huy sứ Kỳ Lân Vệ của phụ hoàng ta, chỉ có điều sau đó Kỳ Lân Vệ đã bị Lưu Lăng giải tán. Lúc phụ hoàng băng hà trẫm còn chưa hiểu chuyện, không thể bảo vệ cho Kỳ Lân Vệ được. Chỉ là không biết tại sao Lưu Lăng lại giữ lại Lang Thanh tướng quân. Hiện giờ mặc dù Kỳ Lân Vệ không còn nhưng Lang Thanh thân là tướng quân Vũ Lâm Vệ, dưới trướng có năm nghìn tinh binh Vũ Lâm Vệ, người này hết mực trung thành với phụ hoàng, nếu như có thể được hắn tương trợ thì đại sự chắc thành rồi.
Hắc y nhân gật đầu nói: - Sau khi đến Tấn Châu thần vào hoàng cung cũng cẩn thận quan sát, Vũ Lâm Vệ đều là tinh binh. Có được năm nghìn tinh binh này thì cục diện trong thành Tấn Châu có thể khống chế rồi. Lui một vạn bước, có năm nghìn tinh binh này thì mới bảo đảm được an nguy cho bệ hạ. Chỉ là... Bệ hạ có nắm chắc là thuyết phục được Lang Thanh tướng quân không?
Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút nói: - Trẫm nắm chắc bảy phần!
Cậu ta nhớ lại một chút nói: - Kỳ Lân Vệ là phụ hoàng một tay xây dựng nên, nếu như Lang Thanh thân làm Chỉ huy sứ Kỳ Lân Vệ thì chắc chắn là người được phụ hoàng tín nhiệm. Chỉ cần trẫm thành thật đối đãi, Lang Thanh tướng quân nhất định là đứng về phía trẫm.
Hắc y nhân nói: - Nếu như thế thì bệ hạ có thể thử một lần, nhưng không nên nói thẳng ra. Vì hiện giờ Lưu Lăng đang dùng binh ở phương bắc, không biết khi nào có thể quay về Tấn Châu, nếu như sơ sẩy để lộ tin tức ra ngoài thì chắc bệ hạ biết dược hậu quả rồi đó. Dù sao thần cũng chỉ là tướng của quân bại trận, chết cũng không có gì nuối tiếc nhưng bệ hạ thì khác, sau này bệ hạ phải làm thiên cổ nhất đế.
Lưu Lập bị bốn chữ 'Thiên cổ nhất đế' làm cho có hào khí: - Trẫm tất nhiên có thể làm được!
Hắc y nhân cười nói: - Nếu như vậy thì thần sẽ phái người hành động ở ngoài! Thần xin cáo lui!
Lưu Lập gật đầu.
Hắc y nhân sau khi đi được hai bước thì xoay người nói: - Bệ hạ! Mặc dù Người giả trang thành bộ dạng trưởng thành nhưng dù sao vẫn là em bé mới mười tuổi. Lúc ở trước mặt người khác cứ thể hiện tính cách trẻ con thì tốt hơn. Ví dụ như trong đại điện này, sau khi bệ hạ một phen càn quấy thì đám cung nữ thái giám ai cũng không dám đến gần, như vậy là rất tốt. Trẻ con...Cũng có cái lợi của trẻ con.
Lưu Lập ngơ ngẩn, nghĩ một lát rồi mới hiểu được ý của hắc y nhân.
- Trẫm... Biết rồi! Chẳng phải là càn quấy một chút, bướng bỉnh một chút sao?
Hắc y nhân cười nói: - Bộ dạng trước đây mà bệ hạ thể hiện ra với nội thị tổng quản thái giám Tiểu Lục Tử là không được. Nếu như đã không hù dọa được hắn, không giết được hắn thì hà tất thể hiện có ý thù địch ở trước mặt hắn? Hắn là con chó được Lưu Lăng cài vào trong cung, ai biết được là nó sẽ cắn người vào lúc nào?
Lưu Lập thành khẩn nói: - Trẫm biết rồi!
Hắc y nhân gật đầu rồi xoay người rời khỏi.
Đợi sau khi hắc y nhân đi rồi, Lưu Lập ngây dại một lúc rồi lập tức cười. Cậu ta mới là đứa trẻ mới mười tuổi, trong lúc cười đó thì lộ ra ý vị lạnh lùng ác nghiệt. cũng không biết sao cậu ta là đứa trẻ nhưng lại không có chút tính cách trẻ con nào, tâm hồn vốn thuần khiết trong sáng giờ lại chứa đựng nhiều lo lắng thù hận đến vậy. nhìn về hướng hắc y nhân rời đi, Lưu Lập lẩm bẩm nói: - Chẳng qua cũng chỉ là lãng tử quý tộc sa sút thôi mà cũng dám khoa tay múa chân với trẫm. Nếu Lưu Lăng chết đầu tiên thì người kế tiếp sẽ là ngươi đó.
Cậu ta cầm sách trên bàn lật vài cái, lại không đọc vào đầu chút nào. Trong đầu cậu ta luôn nghĩ làm sao để tiếp cận được với Lang Thanh, làm sao để thăm dò được thái độ của hắn. Đối với Lang Thanh, Lưu Lập không biết vì sao lại có sự tín nhiệm đến vậy. Có lẽ là lúc nhỏ tiên hoàng ôm cậu ta ngồi trên đầu gối đùa với cậu, không ít lần nhìn thấy Lang Thanh bí mật gặp tiên hoàng để tấu. Cũng chính lúc đó mà tâm hồn nhỏ bé của cậu ta bị phụ hoàng khắc sâu hai chữ hận thù chăng? Bản thân cậu ta cũng không biết rằng, lúc đó tại sao phụ hoàng đối với Lưu Lăng lại e dè vậy.
Có lúc cậu ta cảm thấy hận phụ hoàng của mình. Nếu như lúc đó cậu không tiếp xúc với nội tâm sâu thẳm của phụ hoàng thì có lẽ hiện giờ mối quan hệ giữa cậu ta với Lưu Lăng đã không đến mức như này. Tự chuốc cho mình kẻ địch mạnh như vậy, bất luận thế nào thì đó cũng không là chuyện vui vẻ gì. Đối thủ quá lớn, lớn đến mức khiến người làm Hoàng đế như cậu cũng đều phải ngưỡng mộ. Lưu Lăng chính là tảng đá lớn đè nặng trong lòng cậu ta. Nếu như không giải quyết nó thì Lưu Lập sợ rằng sớm muộn mình cũng sẽ bị nó đè chết. Cậu ta sớm đã không còn là đứa trẻ ngây thơ, từ bốn năm trước cậu ta đã biết mình nên làm những gì rồi.
Lưu Lăng càng mạnh thì cậu ta lại càng hận.
Thiên hạ Đại Hán rõ ràng là của cậu ta, là của phụ hoàng để lại cho cậu nhưng tại sao bách tính trong thiên hạ lại chỉ biết là có Hán Vương mà không biết có Hoàng đế? Dân chúng cũng vậy, quân đội cũng thế, có lẽ trong lòng họ Lưu Lăng mới là người đáng được ngồi ở ngôi vị Hoàng đế này chăng? Có lúc Lưu Lập nghĩ, nếu như Lưu Lăng thật sự đi đến bước hành thích vua đoạt vị thì cuối cùng có ai dũng cảm đứng ra giúp mình không?
Mỗi lần nghĩ thì đáp án đều là không?
Cậu ta biết Hoàng đế như mình chẳng qua cũng chỉ là con rối mà thôi. Cứ coi như mình chết, trừ mẫu hậu ra thì không có ai thèm rơi một giọt lệ tiếc thương đâu. Nhưng mẫu hậu chỉ biết nhẫn nhịn nhượng bộ, căn bản không nghĩ tới việc lật ngược 'ngọn núi' kia.
Vì vậy, tiểu Hoàng đế Lưu Lập qua tết mới tròn mười tuổi lập tức quyết định việc mình cần làm, đó là lật đổ ngọn núi kia. Ngu Công còn có thể dời núi, cậu ta thì thấy mình thân làm vua của một nước tại sao không thể làm được? Thiên hạ này vẫn còn là họ Lưu, cậu ta tin tưởng vững chắc rằng, cứ coi như mình giết được Lưu Lăng thì những đại thần kia qua một thời gian cũng sẽ quên thôi. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là mình nhất định phải nắm trong tay toàn bộ cục diện mới được. Thân tín của Lưu Lăng quá nhiều, mấy đại học sĩ của sở Quân Cơ đều là người của Lưu Lăng, triều chính nắm trong tay Lưu Lăng. Trong quân thì càng không cần phải nói, chuyện mà mình muốn làm thì quá khó rồi.
Khó cũng phải làm.
Lưu Lập không muốn cả đời phải sống trong cái bóng của Lưu Lăng.
Thật ra hắc y nhân nói sai rồi. Mặc dù Hầu Thân nói chuyện không khách khí với cậu ta nhưng lúc Lưu Lăng ở trước mặt luôn hiền từ với mình. Nhưng chính vì thế mà cậu cảm thấy sự hiền từ giả dối đó càng làm cho cậu không thể chịu đựng được. Theo như cậu ta thấy, không có nụ cười nào giả tạo bằng của Lưu Lăng, không ai nham hiểm bằng Lưu Lăng. Thậm chí cậu còn nghi ngờ, mẫu hậu vì bảo vệ mình mà đã làm 'chuyện có lỗi' với phụ hoàng. Khi nỗi hoài nghĩ đó ăn sâu trong lòng thì cậu ngày càng lạnh nhạt với mẫu hậu, thậm chí bắt đầu hận bà ta, hơn nữa càng ngày càng độc. mặc dù rõ ràng cậu ta biết trên đời này chỉ có mẫu hậu là tốt với mình nhưng cậu không thể chịu đựng được những chuyện mà cậu ta nghĩ đến.
Nếu thật sự là như vậy thì cậu ta không thể không ra tay.
Mọi người đều cho rằng Lưu Lăng là thiên, nhưng trong lòng Lưu Lập thì phụ hoàng mới là thiên.
Mặc dù không biết Lưu Lăng lúc nào sẽ trở lại Tấn Châu, nhưng thời gian đã không còn nhiều, có một số người phải đi lôi kéo, có một số việc nhất định phải bắt đầu chuẩn bị. Nghĩ đến đây, cậu ta liền nhớ lại những lời trước đó của hắc y nhân. Đám Ngự Sử gián quan không có thực quyền thì cũng không cần lãng phí công sức đi lôi kéo. Nhưng cậu lại không nghĩ như vậy, là người thì ai cũng có điểm dùng được nhưng phải xem được dùng vào hoàn cảnh nào.
Trong Ngự Sử, dường như chỉ có mấy người Tả Đô Ngự Sử Liễu Hạ mới có mấy lời phê bình kín đáo về Lưu Lăng. Cũng chính vì điểm này mà Liễu Hạ ở trong triều bị đại học sĩ Hầu Thân trong sở Quân Cơ đè đến mức không thở được.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn mình. Câu này là Lưu Lăng nói, Lưu Lập vẫn còn nhớ nó.
Hơn nữa, đám Ngự sử đó luôn trung thành với Hoàng đế nên có thể lợi dụng chuyện này.
Mặc dù những người này có thể dùng nhưng lại không có trợ giúp gì mấy trong việc đối phó với Lưu Lăng. Những người này là Lưu Lập chuẩn bị cho về sau, cậu ta nhất định phải dựa vào một bộ phận quan văn áp chế những tin không tốt về dư luận. Nếu như Lưu Lăng chết thì Đại Hán tất nhiên sẽ dấy lên trận cuồng phong. Nhưng dựa theo tính tình của cậu ta, chỉ cần có thể giết được Lưu Lăng thì nhất định phải dán lên danh phản tặc để kiếp này thoát thân không được. Việc này cần người có tài ăn nói khéo léo làm mới được.
Suy nghĩ thật lâu, Lưu Lập xác định lại một lát. Hiện giờ chuyện gấp là thăm dò thái độ của Lang Thanh. Chỉ cần Lang Thanh đứng về phía mình thì đại sự đã nắm chắc được sáu phần rồi.
Lưu Lập ngồi ở đó suy nghĩ thật lâu, đến khi nội thị và cung nữ dâng cơm lên mới dừng suy nghĩ lại.
Tất cả là vì Đại Hán.
Lưu Lập đã tự an ủi mình như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Lập dặn dò nội thị:
- Trẫm muốn ra bên ngoài đi dạo, ngươi đi truyền tướng quân Lang Thanh của Vũ Lâm Vệ tới gặp trẫm.
Và trong chốc lát, Lang Thanh đang ở ngoài cung tuần tra bước nhanh vào đại điện.
- Vi thần Lang Thanh, khấu kiến bệ hạ!
Lưu Lập nhìn Lang Thanh quỳ gối ở dưới đại điện mà nhảy từ trên long kỷ xuống, dìu Lang Thanh dậy và nói: - Không có người ngoài ở đây, Lang tướng quân không cần hành đại lễ.
Cậu ta cười ha hả nói: - Trẫm nhớ khi còn nhỏ, trong các vị đại thần thì người gặp mặt nhiều nhất chính là Lang tướng quân. Lúc đó trẫm vẫn còn đang quấn quanh bên phụ hoàng đòi kẹo. Nói đến đây thì trẫm gọi khanh một tiếng thúc thúc cũng không quá đâu. Trẫm còn nhớ, lúc đó người mà phụ hoàng tín nhiệm nhất chính là Lang tướng quân.
Lang Thanh lập tức sợ hãi nói: - Xin bệ hạ đừng nói như vậy, vi thần không dám!
Lưu Lập cười nói: - Là không dám chứ không phải là không thể. Đã làm khanh sợ rồi! Như này đi! Trẫm không gọi là thúc thúc nữa, sau này ở trước mặt trẫm khanh cũng không cần gò bó vậy, có được không?
- Vi thần... Tuân chỉ. Bệ hạ gọi vi thần đến, có chuyện gì chỉ bảo không ạ?
- Điều này... Có chuyện này trẫm mong được Lang tướng quân hỗ trợ!
- Vi thần không dám! Bệ hạ có việc thì cứ trực tiếp chỉ bảo vi thần là được.
Lưu Lập cười hì hì hỏi: - Thật sao? Trẫm sai khanh làm chuyện gì khanh đều làm chứ?
Lang Thanh ngơ ngác một chút rồi nói: - Bệ hạ! Bất kể bệ hạ chỉ bảo vi thần làm chuyện gì, vi thần cũng sẽ làm tất!
- Tại sao?
- Bởi vì... Lời của bệ hạ chính là thánh chỉ.
- Tốt lắm!
Lưu Lập vỗ tay nhảy cười nói: - Trẫm đến Tấn Châu đã một vài ngày rồi, cũng chưa đi xem Tấn Châu rốt cuộc là như nào? Khanh tới sắp xếp, trẫm đi ra ngoài dạo một chút được chứ? Trẫm bảo đảm chỉ đi xem Tấn Châu có cái gì hay, tuyệt đối sẽ không chạy linh tinh đâu!
- Vi thần... Không dám!
Lưu Lập sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: - Không phải khanh nói, trẫm là vua của một nước, lời nói chính là ý chỉ, chẳng lẽ khanh muốn kháng chỉ?
Lang Thanh nói:
- Chính vì bệ hạ là vua của một nước, nên mới không thể dễ dàng ra ngoài vậy.
Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu... Thái hậu đã đồng ý với yêu cầu của trẫm thì khanh có chịu để trẫm xuất cung không?
Lang Thanh do dự một chút nói: - Vi thần... Vẫn không yên tâm.
Lúc Lưu Lập nghe được câu này mà đôi mắt sáng ngời, lập tức vui vẻ mỉm cười. Bộ dạng của cậu ta giống như một đứa bé vừa được cho kẹo vậy. Mặc dù cậu ta vốn là đứa trẻ nhưng dáng vẻ này là lần đầu tiên biểu hiện ra ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận