Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 350: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CUỒNG PHU VƯƠNG TRẠNG NGUYÊN.
Vô số dòng nước lũ đang dần dần tụ lại trong bóng tối. Trong màn đêm thâm thúy, từng dòng suối cuối cùng cũng hội tụ thành một biển lớn mênh mông. Kỵ binh. Một biển kỵ binh không bờ bến.
Vương Trạng nguyên tướng quân Tật Tự doanh cũng không phải là trạng nguyên gì, y là một tên cuồng phu, có suy nghĩ cuồng phu. Lúc trước phụ thân y đặt cho y cái tên gọi là Trạng Nguyên khẳng định là không ngờ đến con mình có ngày sẽ trở thành một đại tướng quân uy phong lẫm liệt. Phụ thân y chắc sẽ không cảm thấy tiếc nuối. Tuy Vương Trạng Nguyên mãi cho đến bây giờ số chữ biết được còn chưa quá hai trăm. Group trao đổi, share truyện : t . me/quantruyen
Vương Trạng Nguyên rất cao lớn. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn đo lường hiện đại mà nói thì hẳn phải cao hai mét, nặng phải đến một trăm tám mươi cân. Đây là một nam nhân giống như con trâu đực cường tráng. Nhìn thanh đao bản rộng nặng đến bảy mươi hai cân trong tay y thì biết lực cánh tay của người này kinh khủng đến chừng nào. Người có thể nhấc bảy mươi hai cân thì có rất nhiều, có thể nói hễ là đàn ông thì đều làm được điều này. Nhưng nếu như cầm một thanh đao bản rộng nặng bảy mươi hai cân mà đùa bỡn như chong chóng xoay thấu gió mưa thì ít lại càng thêm ít.
Đệ nhất đại tướng dưới trướng Tiết độ sứ Bùi Chiến Định An quân chính là Lý Thiên Phương. Binh pháp chiến trận đầy bụng, còn trang bị trăm vạn binh lính. Mà đệ nhất đại tướng dưới trướng Lý Thiên Phương chính là Vương Trạng Nguyên. Một người tướng quân nhìn thô lỗ nhưng lại cực kỳ thận trọng như tơ. Quân trấn thủ Khai Phong mười vạn, hai vạn kỵ binh cũng là đội ngũ tinh nhuệ nhất trong số mười vạn người đó, Lý Thiên Phương giao Tật Tự doanh cho Vương Trạng Nguyên cũng chính là khẳng định năng lực của con người này.
Vương Trạng Nguyên mười bốn tuổi đi lính, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ. Mỗi một trận chiến đều lấy thân mình làm gương cho binh sĩ. Đến bây giờ số người mà y chính tay giết chết đâu chỉ có mấy trăm. Người mà y hạ lệnh giết chết cũng đủ mấy vạn rồi.
Đặc điểm lớn nhất của Vương Trạng Nguyên chính là máu lạnh!
Y không bao giờ tiếp nhận tù binh. Đối thủ của y một khi thua trận, cho dù có đầu hàng cũng vẫn chỉ còn một con đường chết. Vương Trạng Nguyên nổi danh nhờ việc giết hại tù binh. Lúc trước y là thuộc hạ của Tả võ vệ Đại tướng quân Hàn Canh cũng đã nổi danh là Ma vương sát nhân. Năm đó Đại Chu chinh phạt Đường, liên tiếp đánh chiếm mười bốn châu Nam Đường. Quân Chu thế như chẻ tre đến mức ấy. Vương Trạng Nguyên lúc đó bất quá chỉ là một tên Thiên phu trưởng dưới trướng Hàn Canh. Trong một lần suất lĩnh hơn năm trăm kỵ binh đánh quân Đường, tới lui xung phong liều chết như đi vào chốn không người, dùng năm trăm người mà đánh bại bốn ngàn quân Đường. Trận chiến này, hai nghìn một trăm tên tù binh bắt được bị y hạ lệnh lấy dây thừng buộc nối liền với nhau sau đó dùng loạn tiễn bắn chết.
Trận chiến Hàng Châu, Vương Trạng Nguyên là người đầu tiên xông lên đầu tường thành. Y chỉ huy ba trăm tử sĩ, mạo hiểm trong mưa tên leo lên đầu tường thành Hàng Châu, một đao chém đứt đại kỳ của Nam Đường. Sau khi phá thành Hàng Châu, Vương Trạng Nguyên mang theo một ngàn kỵ binh xông vào trong trại tù binh, tàn sát hơn năm nghìn quân Đường tay không tấc sắt. Chính bởi vì y sát hại tù binh mà vốn dĩ phải được thăng quan thì lại bị rơi vào tình trạng không thăng không giáng. Trận chiến Hàng Châu, y lập được công lao to lớn, sau cuộc chiến lại vẫn như cũ là làm một tên Thiên phu trưởng.
Nhưng Vương Trạng Nguyên hoàn toàn không để ý đến việc này. Y giết tù binh đã thành nghiện rồi. Về sau đi theo Tả võ vệ Đại tướng quân Hàn Canh ở Thọ Châu tiêu diệt thổ phỉ. Đánh với kẻ nổi danh trong giới lục lâm là "Đánh hoài không chết" - tên trùm thổ phỉ Dương Nhất Sơn. Dương Nhất Sơn kêu gọi tập hợp hơn mười vạn người, lại bị hai vạn quân tinh nhuệ của Đại Chu Tả võ vệ đánh giết tơi bời. Vương Trạng Nguyên đã được thăng làm Lang tướng trong trận chiến này. Nhưng khiến cho người ta chú ý nhất không phải là một người một ngựa làm gương xông vào trận địa địch mà là giết tù binh. Bọn lính lục lâm của Dương Nhất Sơn đầu hàng không dưới sáu vạn tên. Lúc Hàn Canh suất quân truy kích đám tàn quân của Dương Nhất Sơn thì Vương Trạng Nguyên bất ngờ hạ lệnh đem hơn sáu vạn tù binh này toàn bộ chôn sống!
Lần này, cả triều đều phải kinh sợ!
Sài Vinh giận dữ muốn giết chết y để chấn chỉnh quân pháp nhưng Hàn Canh lại dùng chiến công tiêu diệt bọn loạn phỉ Dương Nhất Sơn của mình thay cho y một mạng. Y lại bị cắt chức làm dân thường, đuổi ra khỏi quân ngũ. Sau này, sau khi Bùi Chiến nhận lệnh làm Định An quân Tiết độ sứ, Lý Thiên Phương phái người tìm được Vương Trạng Nguyên. Cho y huấn luyện kỵ binh mới thành lập. Không thể không nói rằng Vương Trạng Nguyên luyện binh đánh giặc rất có khuôn khổ. Kỵ binh dưới trướng y, người người đều là kẻ điên, dường như là lây nhiễm bệnh độc giống y vậy.
Mỗi một trận chiến, Vương Trạng Nguyên đều mang kỵ binh xông lên phía trước đầu tiên. Vẫn như cũ, giết người như ngóe. Lúc ở Hoạt Châu giằng co với Thành Đức quân của Triệu Thiết Quải, Định An quân giành được một lần thắng lợi lớn nhất là người này suất lĩnh một nghìn kỵ binh tinh nhuệ một mạch đánh vào trung quân Thành Đức quân, quyết liệt xé mở một lỗ hổng của trung quân Thành Đức quân, đuổi giết Triệu Thiết Quải năm dặm mới quay về. Sau khi trở lại, số mũi tên khoét trên người trên áo giáp y lấy xuống cũng trên dưới trăm cái. Nếu không phải áo giáp tinh xảo thì y đã sớm bị loạn tiễn bắn chết rồi. Người này dường như không biết cái gì gọi là sợ chết. Chỉ cần mỗi lần ra chiến trường, một khi nhìn thấy máu thì sẽ giống như một con mãnh thú phát cuồng nổi điên.
Tiếc nuối lớn nhất của y có lẽ chính là Triệu Thiết Quải không phải chết trong tay y.
Lần này Lý Thiên Phương triệu tập tất cả chiến mã trong thành Khai Phong, sắp đặt ba vạn hai nghìn kỵ binh toàn bộ giao cho y. Mục đích chính là dùng sự dũng mãnh của y để lôi kéo hàng ngũ, bất ngờ đánh vào đại doanh quân Hán. Một lần ra tay đánh bại Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng từ lúc tiến vào Đại Chu đến nay. Đây chính là vinh quang to lớn, là cơ hội mà một người lính chuyên nghiệp tha thiết mong cầu. Lưu Lăng là ai? Là vô địch mãi mãi với danh hiệu Bất bại chiến vương. Nếu như giết Lưu Lăng, cho dù không giết chết hắn mà chỉ cần đánh bại hắn cũng đủ để kiêu ngạo rồi!
Dùng ba vạn kỵ binh bất ngờ tập kích năm vạn bộ binh không hề có sự chuẩn bị. Phần thắng xem ra rất lớn.
Vương Trạng Nguyên là một người cực kỳ tự phụ. Y không cảm thấy Lưu Lăng là một thiên hạ vô song như trong truyền thuyết. Y biết, Hán Vương Lưu Lăng giỏi về sử dụng kỵ binh. Lúc trước, Âu Dương Chuyên nước Hán làm loạn, hai mươi vạn phản quân chính là bị Lưu Lăng dùng ba nghìn kỵ binh đánh thành tán loạn. Vương Trạng Nguyên biết, đám người gọi là phản quân đó chẳng qua chỉ là một đám nông phu cầm cuốc, côn bổng, không hề có sức chiến đấu đáng để nói đến. Nếu như đổi lại là y, suất lĩnh ba nghìn kỵ binh được trang bị kỹ càng như thế thì cũng có thể làm được điều đó.
Đối với uy danh trăm trận trăm thắng của Lưu Lăng, y càng tán thưởng trận chiến Ngọc Châu của Lưu Lăng. Lưu Lăng ra lệnh một tiếng liền chặt đứt tám nghìn đầu tù binh quân Chu. Với y, đây mới là thái độ nên có của một người chiến thắng. Tuy kẻ bị giết đều là đồng đội của y nhưng trong lòng y lại không phẫn nộ gì cả. Y còn nhìn ra rằng, đem toàn bộ tù binh xử tử hết là một chuyện rất uy phong, rất khí phách, rất tuyệt vời. Y làm mà không biết chán.
Từ lúc tòng quân đến nay, y vẫn luôn có liên hệ với kỵ binh, đến hiện tại y thống lĩnh binh lính tác chiến đã lên tới đỉnh cao, ước chừng cũng ba vạn kỵ binh. Đó là một lực lượng hùng mạnh đến mức nào. Y tin chắc rằng, có ba vạn kỵ binh này trong tay, đừng nói quân Hán chỉ có năm vạn bộ binh, dù có mười lăm vạn, y cũng tất thắng chứ không nghi ngờ gì nữa.
Suất lĩnh kỵ binh ra khỏi Khai Phong. Vương Trạng Nguyên ngày đêm thần tốc, một ngày một đêm đã đến Trịnh Châu. Ngô Tử Lai tự mình ra khỏi thành thăm hỏi binh lính. Vương Trạng Nguyên lại chẳng để ý đến hắn. Sau khi bổ sung lương thực, y hạ lệnh một tiếng, đại quân tiếp tục xuất phát. Lại hành quân thêm trăm dặm nữa, y mới hạ lệnh cho đại quân tạm dừng nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ. Ngày đêm liên tục hành quân, thể lực binh sĩ tổn thất rất lớn, chiến mã cũng vô cùng mệt mỏi. Cấp tốc hành quân hai trăm năm mươi dặm từ Khai Phong đến đây, có hơn một nghìn kỵ binh tụt lại phía sau. Nhưng y không quan tâm, với y, những người tụt lại phía sau đều là đồ rác rưởi, vứt bỏ cũng không có gì đáng tiếc.
Nơi đây cách huyện Lai Hòa chưa tới năm mươi dặm lộ trình. Cách Lý Sơn đến Trịnh Châu để gặp Ngô Tử Lai vừa đúng ngày thứ năm. Ngay lúc giữa trưa, chúng binh sĩ kiệt sức, ngựa hết hơi, Vương Trạng Nguyên hạ lệnh cho đại quân xuống ngựa nghỉ ngơi, ăn cơm, cho ngựa bổ sung sức lực. Lý Sơn chính là ở trong đội ngũ kỵ binh khổng lồ này. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự thống khổ của việc hành quân gấp rút. Mà hắn sở dĩ không tụt lại phía sau mà kiên trì tới lúc này là bởi vì hắn bị Vương Trạng Nguyên hạ lệnh cột lên trên chiến mã một mạch chạy tới đây. Đoạn đường này, lục phủ ngũ tạng hắn bị xóc nảy sai rời vị trí bình thường nên khó chịu vô cùng. Dọc đường đi không ngừng nôn mửa. Cuối cũng đã nôn đến mức không còn nôn được nữa.
Lý Sơn sắc mặt trắng bệch được hai gã thân binh đỡ lên ném ở dưới chân Vương Trạng Nguyên. Cảm thấy mình sắp nổi danh thiên hạ, Vương Trạng Nguyên tuy cũng rất mệt mỏi nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn.
- Quân Hán của Lưu Lăng thực sự không đóng quân trong huyện Lai Hòa?
Vương Trạng Nguyên lớn tiếng hỏi.
Lý Sơn đã mệt mỏi giống hệt như một con gà mái nhổ sạch lông mà còn bị gãy cánh, chặt đứt đùi. Hắn cả người không chỗ nào không đau nhức, mệt rã rời, nằm xụi lơ trên mặt đất. Lý Sơn trước hết là từng ngụm từng ngụm hít hai hơi không khí. Cảm giác trống rỗng trong bụng mới dễ chịu hơn một chút. Uể oải nói: - Bẩm... Bẩm Đại tướng quân, huyện thành Lai Hòa quá nhỏ, đóng lại không quá năm vạn đại quân. Hơn nữa... Hơn nữa, Lưu Lăng để tỏ lòng nhân từ dối trá đã đồng ý với hương thân bách tính trong huyện Lai Hòa là quân Hán sẽ không tiến vào thị trấn Lai Hòa. Thảo dân... thảo dân... tận mắt nhìn thấy, quân Hán tạm thời đóng quân cách phía tây huyện thành Lai Hòa chừng năm dặm.
Vương Trạng Nguyên cười cười nói: - Ngươi đã từng gặp qua Lưu Lăng. Người này như thế nào?
Lý Sơn hơi sửng sốt, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đê tiện, vô sỉ, gian trá, xảo quyệt, cái gì cũng tồi tệ. Tên đại gian đại ác này, nếu lọt vào tay thảo dân, nhất định sẽ mang hắn băm vằm thành vạn mảnh.
Vương Trạng Nguyên thu lại vẻ tươi cười, lạnh lùng nói: - Dựa vào ngươi?
Y hừ lạnh một tiếng: - Sợ là lúc ngươi thấy đại quân Lưu Lăng thì đã bị dọa đến tè trong quần luôn rồi!
Lý Sơn ngượng ngùng cười cười, không dám trả lời.
Vương Trạng Nguyên từng chữ từng câu nói: - Đừng ở trước mặt ta nói những lời nịnh hót đó. Nếu như ngươi chỉ biết nói những chuyện này, ta bây giờ sẽ hạ lệnh trói tay chân ngươi kéo theo đằng sau chiến mã, ta cam đoan, sau năm mươi dặm đường đến huyện Lai Hòa, ngươi đến xương thịt đầu cũng không còn một mảnh. Nói cặn kẽ cho ta biết, quân Hán đóng quân như thế nào, địa thế ra sao, có bao nhiêu kỵ binh?
Lý Sơn bị dọa biến sắc, tim đập rộn lên, mạnh mẽ khấu đầu quỳ xuống. Moi hết ruột gan đem những tin tức mà mình nhớ rõ một mạch nói hết ra. Vương Trạng Nguyên nghe nói nơi Lưu Lăng đóng quân là vùng đất bằng phẳng, khóe miệng trong lúc vô ý mỉm cười, lộ lên chút tự tin.
- Chia thành năm đội trinh sát. Mỗi đội ba mươi người đi đến huyện Lai Hòa thám thính tình hình quân địch!
Vương Trạng Nguyên phát đi đạo mệnh lệnh thứ nhất.
- Truyền lệnh đại quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn quân ngũ. Bố trí du kỵ. Nói với binh sĩ ngủ cho tốt, ăn cơm trước khi trời tối.
Đạo mệnh lệnh thứ hai.
Y nhếch miệng cười cười, dường như là đang nhìn thấy thắng lợi đang ngoắc tay với y. Ba vạn kỵ binh thừa lúc đêm tối tập kích năm vạn bộ binh, một trận, y có lý gì mà không thắng chứ? Y thậm chí có thể nhìn thấy, mấy vạn tù binh quân Hán quỳ trên mặt đất, cúi đầu, lộ ra phần gáy, giống như con chó con mèo đang sợ hãi run rẩy. Mà y thì đang cầm một thanh đao mổ, gác lên phần gáy của quân Hán, vận sức chờ phát động.

Bình Luận

0 Thảo luận